Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 13: ly hôn với lão đại ác ma (13)


Lúc này tuy rằng không có hoa tiền nguyệt hạ (*), nhưng ít nhất có thể coi như một ngày tốt cảnh đẹp, thời gian tốt đẹp mà tình nhân anh anh em em cùng nhau trải qua. Nhưng giọng nói của dì Phương vang lên, trong nháy mắt, Trần Mộc có thể dễ dàng cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi từ bốn phương tám hướng kéo tới, lập tức làm cho không khí ám muội lúc này tan thành mây khói.
 
(*) 花前月下 - Hoa tiền nguyệt hạ: chỉ một nơi lý tưởng dành cho những cặp tình nhân nói lời yêu. (Theo Baidu)
 
Bản thân Trần Mộc cảm thấy bình thường, vì cô không có chút chờ mong gì từ cuộc sống vợ chồng, thậm chí còn cực lực tránh né. Nhưng đối với Kỳ Uyên mà nói khẳng định là một sự đả kích, không biết sau ba lần bốn lượt bị cắt ngang giữa chừng khả năng đàn ông của anh có gặp vấn đề gì không nữa.
 

 
Cũng không biết dì Phương đã từng tuổi này mà còn dư thừa tinh lực như vậy, nửa đêm nửa hôm không ngủ còn chạy tới đây giám sát bọn họ, đúng là phục thật.
 
“Tiên sinh, tôi đi lên mở cửa cho cậu ngay.” Dì Phương không nhanh không chậm nói.
 
Kỳ Uyên vuốt mặt mình, khó chịu mà nhìn dì Phương đang đứng dưới lầu, quay đầu nhìn Trần Mộc nói: “Chịu khó đêm nay đi, mai tôi tìm cách đưa em ra ngoài.”
 
Trần Mộc nghĩ thầm mình thật là không ngại ở đây một tuần nhưng nhìn bộ dáng của Kỳ Uyên cùng lời thề son sắt của anh, lại nhịn không được gật đầu nói: “Được.”
 
Vốn tưởng anh sẽ chờ dì Phương lên mở cửa mới đi, kết quả Trần Mộc chỉ mới chớp mắt một cái, Kỳ Uyên biến mất trước mắt cô!!!
 
Trần Mộc sợ tới mức thiếu chút nữa bị sặc muỗng bánh kem mà chết, vội vàng bò lên lan can thì thấy người này trực tiếp từ ban công nhỏ nhảy xuống, nhanh chóng đáp xuống đất, lại một động tác nhẹ nhàng xoay một vòng, sau đó an toàn chạm đất. Động tác thành thạo chuyên nghiệp, khẳng định là có luyện tập qua.
 
Tuy rằng cực kỳ đẹp trai nhưng mà dọa người chết đi được, Trần Mộc chút nữa bị dọa thành bệnh tim.
 

 
Kỳ Uyên nói ngày hôm sau có thể cho cô ra khỏi tĩnh thất. Nhưng do tối hôm trước còn lén lút bò lên trên hẹn hò, lão phu nhân cảm thấy hai người bất kính với Bồ Tát, để cho Trần Mộc ngây ngốc ở trong đó thêm một ngày nữa mới có thể bước ra được.
 
Tuy rằng Trần Mộc nguyện ý ngây ngốc ở bên trong nhưng cái cô nghĩ không ra chính là rõ ràng Kỳ Uyên là người trèo lên tìm cô, chủ mưu là anh, vì sao cô lại là người bị phạt chứ? Nhiều nhất cô chỉ là hỗ trợ mở cửa sổ thôi mà.
 
Sau khi được thả ra, trước tiên Trần Mộc đem vấn đề này đi thỉnh giáo Kỳ Uyên, liền nghe câu trả lời đắc ý của anh: “Bởi vì mẹ anh biết không phạt được anh, chỉ có thể phạt em.”

 
Trần Mộc: …
 
Cái này có tính là lão phu nhân bắt nạt kẻ yếu không?
 
Lúc ăn cơm trưa, nhìn bàn đồ ăn ngon miệng trước mắt, lại nhớ đến hai ngày nay mỗi bữa chỉ có thể ăn đồ chay, Trần Mộc hận mình không thể cầm hai đôi đũa, hai tay hai súng!
 
Lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, biểu tình nghiêm túc hỏi Trần Mộc: “Hai ngày này cô có ngộ ra cái gì không?”
 
Trần Mộc chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút nói: “Dạ có, học được một bài hát, nghe rất được, con hát cho mọi người nghe.” Nói xong đằng hắng một tiếng, há mồm xướng một đoạn.
 
Lão phu nhân rất tán thưởng gật đầu nói: “Đây là Chú Đại Bi, xem ra cô có Phật duyên.”
 
Kỳ Uyên ngồi một bên vụng trộm gắp đồ ăn cho Trần Mộc, nghe được câu nói xong của mẹ mình, sợ tới mức chiếc đũa rớt xuống, vội nói: “Mẹ, con trai mẹ mới tân hôn, hiện tại mẹ nói con dâu có Phật duyên có thích hợp không? Mẹ còn nghĩ đến chuyện ôm cháu nội không???”
 
Lão phu nhân: …
 
Mắt Trần Mộc sáng ngời, trừng lớn đối mắt nhìn lão phu nhân: “Hai ngày này con ở tĩnh thất nghe kinh Phật, cảm thấy linh hồn thực sự được gột rửa, tâm tình cũng biến hóa, nói không chừng con thực sự có duyên với Phật!!”
 
Kỳ Uyên: ….
 
Lão phu nhân: ….
 
Kỳ Uyên không nói gì nữa, gắp cho cho một miếng móng heo kho tàu nhét vào miệng cô, hỏi: “Ăn ngon không? Thơm không?”
 
Trần Mộc cắn một miếng, chân giò mềm như tan trong miệng cô, tâm tình cực tốt, nói: “Thật ngon.”
 
Kỳ Uyên nói: “Sự thật chứng minh, em với Phật không có duyên.”
 
Trần Mộc: ….
 
Trần Mộc chưa từ bỏ ý định, sau khi ăn xong không bao lâu, liền quấn lấy lão phu nhân, muốn bà giảng cho cô một ít chuyện xưa của Phật, còn muốn hỏi Kinh Phật từ chỗ lão phu nhân, nói muốn nghiên cứu nghiêm túc.
 
Lão phu nhân vẻ mặt khó xử, “Cô không cần làm những thứ này để lấy lòng ta.”
 
Trần Mộc quyết đoán lắc đầu, “Nói không chừng con có thực sự có Phật duyên.”
 
Lão phu nhân tự nhiên không dám cùng Trần Mộc nói chuyện Kinh Phật nữa, bà còn muốn ôm cháu nha! Cuối cùng sau khi bị quấn lấy không tha, bà chỉ còn cách nhờ dì Phương gọi tài xế, chạy về nhà cũ như chạy nạn.
 
Trần Mộc rất thất vọng mà thở dài, “Xem ra mẹ thực sự không thích em.”
 
Kỳ Uyên buồn cười, “Bà ấy là không dám chọc đến em.”
 
Buổi chiều không có kế hoạch đi ra ngoài, liền ngồi lì trên sô pha xem tạp chí cho hết thời gian. Kỳ Uyên ngạo nghễ lật lật từng tờ tạp chí, nghĩ tới cái cớ để lừa vợ mình về phòng. Lão phu nhân đã đi rồi, lần này sẽ không còn ai có thể làm gián đoạn chuyện tốt của bọn họ.
 
Chờ đến khi anh quay đầu thấy rõ cái cô đang cầm trên tay, mặt liền tái đi, cả giận: “Kinh Phật em lấy ở đâu đó?”
 
Trần Mộc bình tĩnh mà chỉ chỉ bàn trà bên cạnh nói: “Em lấy ở trên bàn, có thể là mẹ quên đem về.”
 
Kỳ Uyên tức giận gọi dì Phương đến, “Thu hồi hết những thứ đồ có liên quan đến Phật đem cất hết vào tĩnh thất đi. Còn nữa, về sau không cho phu nhân bước vào tĩnh thất nửa bước!”
 
Trần Mộc: ….
 
Xem ra còn đường quy y cửa Phật không thể thực hiện được rồi.
 
Đang lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, điện thoại Kỳ Uyên vang lên, là Quách Tử gọi đến, nói đêm nay anh em trong ban hội tụ hội ở hội sở, hỏi Kỳ Uyên có muốn đi xem náo nhiệt không. Ban đầu Kỳ Uyên có ý định từ chối, những nhìn thấy Trần Mộc, liền thay đổi chủ ý, quyết định dẫn cô ra ngoài để nhìn sự đời, đừng có ngây ngốc ở nhà cả ngày rồi lại miên man suy nghĩ.
 

“Đi lên thay quần áo đi, sửa soạn một chút, dẫn em đi chơi.” Anh nói.
 
Trần Mộc có chút ngoài ý muốn hỏi: “Đi chơi ở đâu?”
 
Kỳ Uyên nói: “Tới nơi em sẽ biết, cũng không phải dịp gì quan trọng, ăn mặc tùy tiện một chút là được.
 
Trần Mộc cũng không hỏi nhiều, nếu nói cô ăn mặc tùy tiện, cô mặc một cái áo dài tay với quần jean, lại cột tóc đuôi ngựa thoạt nhìn như một học sinh cao trung. Kết quả là sau khi đến nơi, Trần Mộc liền phát hiện mình bị Kỳ Uyên hố.
 
Chỗ tụ tập là một hội sở cao cấp thuộc sản nghiệp của Kỳ gia, vì đây là một nơi xa hoa chuyên dùng để tiêu tiền. Những người khách không phú thì cũng quý, những người này ăn mặc giống nhau lại tương đối long trọng. Phụ nữ đều ăn mặc những bộ lễ phục mát lạnh gợi cảm giống nhau, còn người mặc áo dài tay quần jean như Trần Mộc căn bản không có một ai.
 
Bị anh nắm tay kéo một đường đi vào, Trần Mộc cảm thấy ngượng ngùng khi ngẩng đầu, dựa gần vào Kỳ Uyên nhỏ giọng oán giận: “Bị anh hại rồi, dẫn theo một người ăn mặc như vậy, thật mất mặt.”
 
Kỳ Uyên thấp giọng cười, đem cô kéo gần lại, nói: “Ở chỗ này em chính là người phụ nữ của ông chủ, ai dám cười em?”
 
Giám đốc đang đứng một bên vội vàng bước đến vỗ mông ngựa, “Vợ của ông chủ mặc gì cũng đẹp hết!”
 
Kỳ Uyên nghe xong, khẽ nâng cằm, rất vừa lòng mà gật đầu. Trần Mộc lại vụng trộm trợn trắng mắt nhìn anh, người ta khen cô, anh đắc ý cái gì chứ?
 
Địa điểm tụ hội là một phòng lớn, bên trong được chia ra thành nhiều khu vực khác nhau theo công năng, phòng khách lớn là nơi để người ta uống rượu nói chuyện phiếm. Lúc Kỳ Uyên đem Trần Mộc vào hiện trường liền im lặng trong vài giây, sau đó mọi người sôi nổi đứng lên kêu lão đại, chị dâu.
 
Cái trường hợp này, có điểm giống như tụ hội của xã hội đen.
 
Trong phòng có sẵn không ít người có cả trai lẫn gái, tầm mắt của Trần Mộc lướt qua tất cả mọi người một vòng, sau đó kinh ngạc phát hiện, cô biết người đứng cạnh Quách Tử!
 
Cô vội vàng kéo kéo tay áo của Kỳ Uyên, nhỏ giọng bên tai anh: “Anh xem, cậu ta không phải là ngôi sao Tiết Bân sao?”
 
Kỳ Uyên giương mắt nhìn lại, sau đó không có chút biểu tình gì mà “Ừ” một tiếng.
 
Trần Mộc nhỏ giọng nói: “Không nghĩ tới người thật còn đẹp hơn trong ảnh.”
 
Kỳ Uyên: ….
 
Tất cả mọi người không nghĩ tới Kỳ Uyên đồng ý tham gia tụ hội, vì thế đều vây quanh xung quanh bọn họ, nghĩ ít nhất có thể nói với anh ít nhất một câu. Cuối cùng, vẫn là Quách Tử xuất chiêu đuổi người đi, lúc này Trần Mộc mới có nhiều không khí tươi mới để hô hấp.
 
“Muốn chơi cái gì không?” Kỳ Uyên đưa cho cô một loại đồ uống, thuận miệng hỏi một câu.
 
Trần Mộc chớp chớp mắt, cười nói: “Muốn nghe Tiết Bân hát.”
 
Tiết Bân đang ngồi bên cạnh Quách Tử, sau khi nghe được cười cười, nói: “Chị dâu muốn nghe bài nào cứ nói.”
 
Thật ra Trần Mộc cũng không biết nên chọn bài nào, liền nói: “Hát bài nào sở trường của cậu đi.”
 
Tiết Bân không nói hai lời, đứng dậy chọn hai bài hát. Trong lúc nhạc dạo vang lên, còn cầm micro nói: “Chúc lão đại và chị dâu tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp.”
 
Mọi người ở nơi này nghe xong đều nhiệt liệt vỗ tay cổ động, chỉ có Kỳ Uyên mím môi, bưng chén rượu uống một ngụm.
 
Quách Tử đưa mặt qua hỏi Trần Mộc: “Chị dâu,chị cũng thích anh Tiết Bân sao?”
 
Trần Mộc nghe xong một lúc nói: “Cũng khá.”
 
Quách Tử nói: “Em với cậu ấy rất thân, lần sau mỗi khi cậu ấy tổ chức liveshow, em sẽ đưa cho chị mấy vé ngồi ở hàng đầu.”
 
Kỳ Uyên không thể nhịn được nữa, nhìn Quách Tử nói: “Cậu im đi, đâu ra mà nói nhiều như vậy không biết.”
 
Quách Tử: ….
 

Trần Mộc: ….
 
Quách Tử bỗng nhiên hiểu ra, phát hiện trước mắt chị dâu mà mình đi khen một người đàn ông khác thì thật không ổn, vội vàng sửa chữa: “Thật ra thì lão đại cũng biết hát đó, so với Tiết Dương dễ nghe hơn tí.”
 
Trần Mộc: ….
 
Cái mông ngựa này có phải là vỗ quá kêu rồi hay không? Nói anh hát dễ nghe còn được, còn làm quá nói so với ngôi sao ca nhạc còn dễ nghe hơn, có chút khoa trương rồi.
 
Kỳ Uyên quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng cùng vẻ mặt hoài nghi của cô, nhịn không được nhướng mày, ý bảo Quách Tử đưa lỗ tai lại đây, nhỏ giọng bảo câu ta đi đăng ký ca hát, sau đó Quách Tử tung ta tung tăng đi giành chỗ. Bên kia một bài hát của Tiết Bân còn chưa hát xong, đã bị Quách Tử trực tiếp cho ngưng, không cho cậu chút mặt mũi nào.
 
Đến khi micro được giao đến tay của Kỳ Uyên, anh cũng không đứng dậy, chỉ ngồi thẳng lưng lên, một tay cầm micro, một tay ôm eo Trần Mộc, theo tiết tấu nhẹ nhàng của bài hát mà hát lên.
 
“…..Điều lãng mạn nhất anh muốn làm cùng em, chính là cùng em chậm rãi già đi. Con đường chúng ta đi luôn rộn vang tiếng cười, về già cùng ngồi xuống ghế bập bênh và chậm rãi trò chuyện. Điều lãng mạn nhất anh có thể làm với em, chính là cùng em chậm rãi già đi. Mãi cho đến khi chân chúng ta không còn đi đâu được nữa, nhưng anh vẫn xem em như vật báu mà nâng niu trong tay…” (*)
 
(*) Trích từ bài hát Điều lãng mạn nhất – Trần Ngọc Hoa 最浪漫的事 - 赵咏华. Phần chuyển ngữ trên editor có tham khảo bản vietsub của kênh Thôi Tử trên Youtube.
 
Trần Mộc vẫn luôn biết giọng nói của Kỳ Uyên dễ nghe, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, một khi hát lên lại có thể nhu tình như nước, triền miên lâm li đến vậy.
 
Chờ hát xong bài hát này, Kỳ Uyên buông micro xuống, cong cong khóe miệng nhìn cô cười nói: “Dễ nghe không?”
 
Trần Mộc rất muốn kích động mà trả lời: Thực sự là dễ nghe muốn chết!
 
Nhưng chung quanh lại có quá nhiều người, cô cuối cùng chỉ có thể rụt rè mà gật đầu nói: “Dễ nghe.”
 
Kỳ Uyên quay qua đối diện, nhìn cô thật sâu, đáy mắt lập lòe tinh quang.
 
Bỗng nhiên anh dựa sát vào tai cô nói: “Nơi này ồn ào quá, đợi lát nữa anh dẫn em đi chỗ khác tốt hơn.”
 
Gương mặt Trần Mộc hơi nóng lên, gật đầu nói: “Được.”
 
Hai người ngồi một lúc mới đứng dậy rồi đi, kết quả đi đến tới cửa, Kỳ Uyên bỗng nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn Tiết Bân nói: “Cậu đến đây một chút.”
 
Buổi tối nay Tiết Bân rất muốn có được chút biểu hiện của mình trước mặt Kỳ Uyên, nghe anh kêu tên, vội vàng đứng dậy đi qua hỏi: “Lão đại, có gì phân phó?”
 
Kỳ Uyên nhìn nhìn cậu ta, nói: “Giở áo cậu lên một chút.”
 
Tiết Bân: ….
 
Trần Mộc: ….
 
Kỳ Uyên đợi vài giây, không còn kiên nhẫn nữa mà thúc giục, “Nhanh lên.”
 
Tiết Bân không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nghe lời nhấc vạt áo sơ mi lên, lộ ra cái bụng trắng nõn.
 
Kỳ Uyên chỉ “Hừ” một tiếng, nắm tay Trần Mộc xoay người rời đi. Đi được một đoạn mới nhìn Trần Mộc nói: “Cậu ta không có cơ bụng.”
 
Trần Mộc: …..