Lâm An Nhàn nghe Quý Văn Văn nói, phản ứng đầu tiên chính là không tin? Quý Văn Nghiêu không bức người khác tự sát là đã may mắn lắm rồi.
“Chị An Nhàn, chị có nghe tôi nói không? anh tôi đang được cấp cứu, chị đến bệnh viên đi.” Quý Văn Văn nghẹn ngào.
Lâm An Nhàn hỏi địa chỉ bệnh viện, thay quần áo, gõ cửa phòng Lâm Húc.
“Chị hai, chuyện gì vậy?” Lâm Húc dịu mắt mở cửa.
“Em gái Văn Nghiêu vừa điện thoại tới nói Văn Nghiêu tự sát, em lái xe đưa chị đến bệnh viện xem sao.” Lâm An Nhàn thong dong nói.
Lâm Húc nghe mà choáng váng: “Chị có nghe lầm không, anh Văn Nghiêu tự sát? Nhìn chị như không có chuyện gì vậy, chờ hai phút, em thay quần áo đi ngay!”
Lâm Húc thay quần áo xong, cùng Lâm An Nhàn mở cửa vào thang máy.Thang máy dừng lại, Lâm An Nhàn bước ra xém chút vấp té, làm Lâm Húc hoảng sợ: “Chị có sao không?”
Lâm An Nhàn lắc đầu, ngữ khí vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh: “không sao, mau đi lấy xe.”
Lâm Húc đỡ Lâm An Nhàn ra cửa chung cư, tuy chị mình nói không sao nhưng anh ta cảm giác được cơ thể Lâm An Nhàn đã mềm nhũn.
Đến bệnh viện, theo hướng dẫn của Quý Văn Văn, Lâm An Nhàn và Lâm Húc lên lầu mười hai.
“Chị tới rồi, anh hai còn đang cấp cứu, phải làm sao bây giờ!” Quý Văn Văn vừa nói vừa khóc.
Lâm An Nhàn thiếu chút nữa ngất xỉu, may mắn được Lâm Húc đứng cạnh kịp thời chống đỡ.
“Đều do mẹ, biết lòng nó muốn gì lại không chấp nhận. Văn Nghiêu là đứa nhỏ kiên cường, chịu nhiều cực khổ mới có hôm nay, người làm mẹ như ta ngay cả chuyện hôn nhân của con mình cũng không làm nó vừa lòng. Nó bị gì làm sao tôi sống nổi!”
Lúc này Lâm An Nhàn mới chú ý đến ông bà Quý ngồi trên băng ghế, mẹ Quý đã khóc ngất.
Lâm An Nhàn níu cánh tay Lâm Húc ngồi xuống, trên mặt không có phản ứng gì nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
“Văn Văn, xảy ra chuyện gì?” Thanh âm có chút âm rung.
“Buổi tối em đi toilet, thấy đèn đuốc trong phòng anh hai sáng trưng, cửa phòng không khép nên định lại đóng giúp anh ấy, không ngờ thấy anh ấy đang nằm trên sàn, một chai nhựa rỗng nằm lăn lốc bên cạnh, em bất an cầm lên thì đọc không ngờ…!”
Lâm An Nhàn vô thần nhìn phía trước, Quý Văn Nghiêu tự sát! một người cường thế như anh ấy lại vì chút chuyện tình cảm không đâu mà tự sát, nếu anh ấy chết cô phải làm gì?
Lâm An Nhàn suy diễn đủ loại hậu quả, dày vò, đau lòng tột đỉnh.
Mọi người bất an chờ đợi, ngóng trông bác sĩ, lại sợ hãi hậu quả không thể tiếp nhận.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở, Quý Văn Nghiêu mặt mày tái nhợt, mắt nhắm nằm trên giường, được đẩy ra.
Lâm An Nhàn thất thần nhìn theo Quý Văn Nghiêu được đẩy qua trước mắt mình.
“Bác sĩ, bác sĩ, con tôi sao rồi?”
“đã qua cơn nguy hiểm, may mà phát hiện sớm, bằng không chậm một chút thì không thể cứu, người nhà nên chú ý cảm xúc của anh ấy, còn trẻ sao lại cực đoan như vậy! Sáng mai mọi người làm thủ tục nhập viện đi.” Bác sĩ nói xong bước đi.
không sao là tốt rồi, chỉ cần anh ấy còn sống, Lâm An Nhàn nghe bác sĩ nói nhắm mắt thở phào, nước mắt lại không ngừng chảy.
Mọi người đều thả tâm, đến phòng hồi sức xem Quý Văn Nghiêu.
Sáng hôm sau, làm xong thủ tục nhập viện, Quý Văn Văn chuẩn bị đưa ba mẹ về nhà, dù sao hai ông bà đã lớn tuổi, lại thức trắng một đêm thân thể sợ là chịu không nổi.
“Phiền chị ở lại chiếu cố anh hai, em đưa ba mẹ về nhà.”
Lâm An Nhàn tiều tụy gật đầu, bảo Lâm Húc cùng Quý Văn Văn đưa ông bà Quý về nhà.
Lúc làm thủ tục, đúng lúc một bệnh nhân phòng đặc biệt xuất viện, Quý gia không tiếc tiền, trực tiếp đăng ký. Đến khi Quý Văn Nghiêu vào phòng bệnh, bác sĩ xem xét một lần, ông bà Quý mới chịu rời đi.
Lâm An Nhàn ngồi trên ghế nhìn Quý Văn Nghiêu đang hôn mê, đáy mắt lại nóng lên.
một lát sau, Lâm An Nhàn phát hiện mắt Quý Văn Nghiêu giật giật, tiếp theo thì mở mắt, vội vàng nhấn chuông báo hộ lí, rồi nhìn chăm chú Văn Nghiêu.
Chỉ thấy Văn Nghiêu cũng đang nhìn cô, vì không thể nói chuyện nên mắt anh ta chậm rãi tụ hơi nước, một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống.
Tâm Lâm An Nhàn đau như dao cắt, hận không thể chịu khổ thay Quý Văn Nghiêu, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt anh ta thấp giọng nói: “Sao anh ngốc như vậy, nếu có chuyện gì làm sao em sống nổi?” nói xong cũng thút thít.
Bác sĩ và y tá đi vào nhìn hai người khóc sướt mướt cũng buồn cười.
“Hai người lớn rồi mà còn đùa giỡn với sinh mệnh của mình, để tôi kiểm tra thế nào rồi.”
Sau khi kiểm tra, bác sĩ dặn dò: “Tốt rồi, mới sốc ruột nên còn hỏi đau một chút! hiện tại anh ta tạm thời không thể nói chuyện, chỉ có thể ăn ít thức ăn lỏng, vài hôm nữa hồi phục thì lại ăn uống, cô nhớ không?”
Chờ Lâm An Nhàn gật đầu đáp ứng, bác sĩ mới dẫn y tá đi.
Quý Văn Nghiêu nắm chặt tay An Nhàn, ánh mắt nhìn chằm chằm làm lòng An Nhàn càng chua xót.
Quý Văn Văn và Lâm Húc trở lại, thấy Lâm An Nhàn và Quý Văn Nghiêu nắm tay nhau ngủ.
“Chị hai, chị hai.” Lâm Húc đánh thức An Nhàn.
“Chị qua giường xếp ngủ chút đi, em đi mua cơm.”
Lâm An Nhàn ngồi dậy, thẳng xương sống định đứng dậy qua giường xếp nằm, vừa động Quý Văn Nghiêu lại tỉnh, nắm tay cố càng chặt.
Quý Văn Văn đau lòng: “anh hai, chị An Nhàn không đi đâu cả, anh để chị ngủ một lát.”
Lưu luyến nửa ngày, Quý Văn Nghiêu mới không đành lòng buông ra, nhìn An Nhàn nằm xuống giường xếp mới lại nhắm mắt.
Đến ngày thứ ba, Quý Văn Nghiêu đã có thể nói chuyện: “An Nhàn, anh hận mình đã thương tổn em, đó là lỗi của anh, anh sẽ không nên giận chó đánh mèo. Sau khi xuất viện anh sẽ cho Phó Minh Hạo đi khôi phục thân thể, trả lại nhà cho Nhà họ Phó, được không? Còn Tả Phàm Nghĩa, anh không thể dung túng cho anh ta mượn danh mình làm chuyện xấu. Em tin anh đi, nếu tái phạm, anh sẽ không ngăn cản em rời đi!”
Nghe Quý Văn Nghiêu gắng gượng nói chuyện, Lâm An Nhàn lau nước mắt: “anh đừng nói nhiều, cổ họng còn chưa khôi phục đâu, kỳ thật anh không làm gì sai, Phó Minh Hạo là trừng phạt đúng tội, Tả Phàm Nghĩa là do em không hiểu oan uổng anh. Văn Nghiêu, đừng nghĩ nhiều, em sẽ ở mãi bên cạnh anh.”
“Em vẫn không tha thứ cho anh sao?” Quý Văn Nghiêu nóng vội truy vấn.
“Ai, anh còn quan tâm chuyện được tha thứ hay không tha thứ nữa sao, chỉ cần chúng ta yêu thương nhau, em cũng không để ý danh phận, em hy vọng gia đình anh luôn hòa thuận, không cần vì chuyện chúng ta mà tranh chấp.” Lâm An Nhàn nói ra ý nghĩ trong lòng.
Quý Văn Nghiêu suy yếu cười.
“anh hiểu, anh hiểu, em thật lòng với anh, vô luận thế nào anh sẽ không phụ em.”
Sau đó vẫy tay gọi Lâm Húc lại nói: “Quá khứ nhà cậu cũng đã biết, các ngươi là gia đình của An Nhàn, tôi cam đoan các ngươi áo cơm không lo nhưng không cần hy vọng xa vời, chỉ cần đối xử tốt với cô ấy muốn ở lại căn nhà đó bao lâu thì ở, bằng không tôi sẽ không lưu tình.”
Lâm Húc gật đầu lia lịa, như vậy anh ta cũng đã thỏa mãn.
Lâm An Nhàn cảm thấy sau khi tỉnh lại, Quý Văn Nghiêu đã thay đổi rất nhiều, lý trí hơn, thành thục hơn, lời anh ta nói đều một lòng nghĩ cho mình, sợ người nhà đối xử với mình không tốt, lại sợ căn nhà cho mình tương lai bị người nhà chiếm tiện nghi, cảm động nói không ra lời.
Hằng ngày, ông bà Quý đều đến thăm con, chẳng qua mỗi lần nhìn khuôn mặt Quý Văn Nghiêu co cáu, cũng khó chịu theo.
“Văn Nghiêu, chỉ cần con khỏe mạnh, mẹ sẽ không can thiệt vào hôn nhân của con, về sau con đừng hù dọa ba mẹ như vậy nữa. Mấy đêm nay, tối nào Văn Văn cũng thấy ác mộng.”
Quý Văn Nghiêu cười khổ: “Ba mẹ, con bất hiếu làm hai người lo lắng. Con biết ba mẹ không vừa lòng An Nhàn và An Nhàn cũng không muốn ba mẹ khó xử. Chúng con sẽ chấm dứt. Con cũng không thể sẽ để ba mẹ mình khổ sở, con sẽ thử quên.”
Mẹ Quý khóc lên, mới chia tay vài ngày đã tự sát, nếu thực sự không gặp mặt thì không biết lại xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng con giống như chết đến nơi!
Qua vài ngày, Quý Văn Nghiêu được xuất viện, người gầy đi không ít, tinh thần cũng không hăng hái như trước, cả ngày buồn bực không vui.
Lâm An Nhàn không biết anh ta bị gì, mình đã thỏa hiệp, anh ta còn không vui vẻ.
Sau khi xuất viện, Lâm An Nhàn cùng ông bà Quý đưa Quý Văn Nghiêu về nhà, dàn xếp ổn thỏa mới rời đi.
“Lâm tiểu thư, đợi một chút, chúng tôi có chuyện muốn nói với cô.” Mẹ Quý lên tiếng giữ lại.
Lâm An Nhàn dừng lại chờ họ nói chuyện.
“Nghe Văn Nghiêu nói cô không muốn kết hôn với nó?”
“Đúng, tôi như bây giờ đã đủ rồi, không cần yêu cầu gì nữa.”
“An Nhàn, lúc trước ủy khuất con là do xuất phát từ nỗi lo của một người mẹ, mong con đừng trách. Hôm nay, chúng ta mong con đừng chia tay Văn Nghiêu? Chúng ta đã lớn tuổi không thể thừa nhận đả kích, chỉ mong bọn trẻ khỏe mạnh, tương lai hai đứa chúng ta sẽ không can thiệp, được không?”
Lâm An Nhàn ngây dại nhìn Quý gia khẩn thiết cầu mình, đây là sao vậy, mình và Văn Nghiêu đã thống nhất nhận thức, sao họ còn cầu mình ở bên Văn Nghiêu?
Thấy Lâm An Nhàn không nói lời nào, Quý mẫu nghĩ cô còn giận, không chịu đáp ứng, lại bắt đầu than thở khóc lóc, làm An Nhàn không biết làm sao.
“Chị An Nhàn, sau chuyện lần này em cũng hiểu không phải chị quấn lấy anh hai, chị đừng giận ba mẹ em nữa, tất cả là do em sai! Chị đừng bỏ anh hai, em cũng chỉ nhận thức chị làm chị dâu!” Quý Văn Văn nói xong, quỳ xuống.
Hai anh em nhà này thế nào đều chỉ biết quỳ xuống nhận sai, Lâm An Nhàn đỡ Quý Văn Văn đứng lên, bối rối hứa hẹn: “Mọi người đừng như vậy, cháu sẽ không vứt bỏ Văn Nghiêu.” Quý gia mới bằng lòng để Lâm An Nhàn đi.
Quý Văn Nghiêu đắc ý cười, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, mình phải làm ba mẹ thật tâm tiếp nhận An Nhàn, An Nhàn sẽ không rời bỏ mình nữa!
đi đến bên giường lấy di động đang rung, nhìn dãy số: “Thế nào?”
Người gọi tới ăn nói khép nép cười nói: “Quý tổng yên tâm, đã tìm được bệnh viện tốt, ba tháng tẩy một lần, sẽ chỉ để lại sẹo!”
“không được lưu sẹo, tẩy xong cho anh ta cấy da. Tôi thấy tinh thần anh ta cũng không tốt, cậu mời chuyên gia tâm lý đến chẩn đoán cho anh ta, bao nhiêu tiền cũng được, hiểu không?”
Người nọ liên thanh đáp ứng, tỏ vẻ hiểu ý Quý Văn Nghiêu.
Tha Phó Minh Hạo, không có khả năng! Lâm An Nhàn không cảm động, cả đời anh ta đừng nghĩ sống tốt!
Quý Văn Nghiêu tự tại nằm trên giường, bắt đầu nghĩ đến hôn sự với An Nhàn, thuận tiện nghĩ đến chuyện Nhà họ Phó!