Ly Hôn Rồi, Liệu Chúng Ta Có Thể Quay Lại

Chương 15: 15 Chú Mạn


Vì buổi diễn tập diễn ra rất tốt nên ngay ngày hôm sau, đạo diễn Trương Hạo đã nhanh chóng khai máy cho bộ phim.

Với dàn diễn viên chính thức đình đám và xịn sò, cốt truyện cuốn hút và tác giả của bộ truyện cũng không phải bình thường nên chỉ mới khai máy, những việc liên quan đến phim đều được dân tình tìm kiếm dữ dội.

Ở phim trường, công việc của cô khá suôn sẻ, may mắn là Oán Phục Nghiên khá yên tĩnh nên cả hai không có xích mích gì.

Tiến trình và chất lượng đều được đạo diễn đánh giá khá cao.

Cuối buổi, khi cô định đi đón Nhiêu Nhiêu về thì Sở Đãng Nhân lại tới.

Khi lướt qua, thì anh níu cô lại, đưa cho cô một tập giấy gì đó.

‘’Quảng cáo nước hoa?’’
‘’Nếu em có hứng thú thì hãy tới nhé.’’
‘’Để tôi xem xét đã.’’ Cô lạnh lùng nói rồi quay đi.

Tới lúc lên xe thì mới đụng tới tờ giấy anh đưa để đọc.


Quảng cáo ra mắt cho thương hiệu nước hoa Aricrea? Do Sở thị làm chủ và mới mở gần đây.

Nhưng cái tên đó, có ẩn ý gì?
Khi cô đang phân vân thì quản lý của cô là Caramella ngó sang, đọc qua thử.

Thấy cũng hợp lý nên bảo cô nếu muốn thì tham gia, nếu không cũng chẳng sao Adrienette cũng chẳng ép buộc cô làm điều này.

Như buổi quảng cáo này quả thực là một miếng mồi thú vị cho những người muốn thúc đẩy nhanh danh tiếng như Thiễu Ngưng.

Phân vân trước quyết định, cô bảo lại với chị Caramella là mình sẽ suy nghĩ thêm vào tối hôm nay.

Vừa nói dứt câu, xe của cả hai đột nhiên phanh gấp khiến cả hai vì mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước.

Ngước lên xem tình hình, thì ra là một vụ tai nạn bất ngờ.

Xe cô tuy có chút thiệt hại về vật chất nhưng suy về thể chất thì không ai trong xe bị sao cả.

Phía trước là một vụ tai nạn lớn, các xe lớn bé phía sau vì bất ngờ nên liên tiếp tông vào đuôi nhau, trong đó có xe của cô.
‘’Anh Tề, chúng ta về kịp được không?’’ Cô ngó về phía người lái xe và hỏi.
‘’Về thì được, nhưng anh nghĩ đón cô chủ thì không kịp đâu.

Hay chúng ta đợi chút xem sao, biết đâu có chuyển biến.’’ Nghe anh nói vậy thì cô cũng chẳng nói gì thêm mà ngoan ngoãn ngồi vào vị trí của mình, trong lòng bỗng nơm nớp lo sợ, sợ con gái mình sẽ phải đợi lâu.
‘’Mong rằng cảnh sát sẽ vào giải quyết nhanh.’’

Bên phía Nhiêu Nhiêu, cô bé vẫn ở đó đợi dù cho các bạn trong lớp đã lần lượt về hết.

Cô giáo đã ngỏ lời đưa về nhưng cô bé đã lịch sự với lý do không muốn mẹ lo lắng, biết đâu mẹ có chút việc bận mà khi tới không thấy cô bé thì sao? Chắc hẳn sẽ rất lo lắng cho xem và cô bé thì không muốn mẹ mình lo lắng chút nào.

Bỗng lúc đó, một người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest đen lịch lãm bước tới, đưa ra một sợi dây chuyền giống hệt của cô bé, và nói rằng do có chút công việc nên mẹ cô bé mời như anh tới đón.


Nhiêu Nhiêu bán tín bán nghi, thủ đủ cách chứng minh sợi dây chuyền đó là hàng thật nhưng đúng như lời đàn ông nói, sợi dây là thật.

Và lúc trước mẹ có nói với cô bé dây là món trang sức độc nhất, trên thế gian chỉ còn 1 cái, 1 cái còn lại thì đã bị phá hủy bởi người sử dụng.
‘’Mẹ con thực sự nhờ chú đón con ạ?’’
‘’Con đây là đang nghi ngờ chút hay mẹ con thế?’’ Câu hỏi khéo léo khiến Ngọc Nhiêu trầm xuống một hồi để suy nghĩ.

Cuối cùng thì cũng nói lời tạm biệt với cô giáo rồi theo người đàn ông lạ mặt trở về.
Lấy cặp sách từ chỗ cô giáo cho Ngọc Nhiêu, anh từ từ cúi mình xuống để bế cô bé lên.

Được bế lên cao, Nhiêu Nhiêu vô cùng thích thú.

Nhìn khuôn mặt người đàn ông lạ mặt này, ngũ quan anh tuấn, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, rõ ràng.

Khi nhìn qua sống mũi cao vút đó thì bất giác sờ lên mũi của mình và tự hỏi sao trông giống nhau đến thế?
Tới gần 1 chiếc xe màu đen sang trọng, bấm một cái vào nút chìa khóa thì cánh cửa tự mở ra, ánh đèn tự bật lên khiến Nhiêu Nhiêu thích thú vô cùng.

Bên trong, còn có một con gấu bông lớn và một hộp bánh kem, thấy sự tò mò đó, anh bảo cô bé hãy ôm gấu và ăn bánh đi, vì tất cả những thứ đó anh đều dành cho cô bé.

Sở Đãng Nhân thật mưu mô.

Đi một đoạn ngắn, cả hai đã làm quen được với nhau, tuy không nói rõ họ tên, nhưng anh có bảo cô bé gọi mình là chú Mạn cho thuận miệng.


Cả hai ngồi nói chuyện về Thiễu Ngưng thì Nhiêu Nhiêu thấy chú Sở mới quen rất am hiểu về mẹ mình, chắc hẳn hai người có một mối quan hệ rất tốt đẹp và thân thiết, đồng thời cũng xóa bỏ đi sự cảnh giác của cô bé.
Theo địa chỉ Ngọc Nhiêu cung cấp thì cuối cùng cả hai cũng tới nơi ở của hai mẹ con.

Biết rằng vợ cũ của mình là người rất cẩn thận nếu có thể cô đã sắp đặt rất nhiều thiết bị theo dõi xung quanh.

Vì đảm bảo thân phận nên anh chỉ có thể dừng xe ở xa, trước khi Ngọc Nhiêu rời đi thì tặng cô bé một chiếc vòng cổ nhỏ, bảo cô bé không được nói với mẹ vì đây là bí mật của cả hai, nếu không thì chú Sở lần sau sẽ không mua nhiều bánh ngọt cho cô bé nữa.

Thật biết suy tính, dù xa nhau lâu như vậy nhưng dường như anh vẫn có thể đoán được từng hành động và lời nói của cô.

Nhiêu Nhiêu thì rất ham mê kẹo ngọt nên Thiễu Ngưng không cho cô bé ăn nhiều chúng, vậy nên việc ăn nhiều đồ ngọt trước nay đã là một ước mơ của cô bé.
‘’Cảm ơn chú Mạn, Nhiêu Nhiêu vào nhà đây ạ.

Con sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không hé nửa lời.’’
‘’Ừm, chú Mạn tin con.

Đi vào tắm rửa đi nhé.’’ Nhiêu Nhiêu bước xuống xe, đi được một đoạn thì vẫn thấy chiếc xe ở đó, ngồi ở bên trong, chú Mạn của cô bé như muốn nói là ‘Vào đi, rồi chú sẽ về.’.