Ly Hôn Rồi, Liệu Chúng Ta Có Thể Quay Lại

Chương 13: 13 Công Khai


Thiễu Ngưng tới gần Kiêu Duẫn với vẻ mặt ngại ngùng, khi anh hỏi lại một lại một lần nữa ‘’Cậu chắc rồi chứ?’’, cô chỉ khẽ gật đầu mà không biết nói gì hơn.

Tay bế Nhiêu Nhiêu, tay giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Thấy thế, phóng viên thuận theo tự nhiên mà tiến tới về mối quan hệ của hai người, lúc này anh nhẹ nhàng đáp.

‘’Đây là Diệp Thiễu Ngưng - vị hôn thê của tôi.

Nhiêu Nhiêu, con bé chính là cô con gái bé bỏng của chúng tôi.

Hôn lễ hai nhà Diệp - Phụng sẽ diễn ra vào nửa năm sau.’’ Nghe anh trả lời xong thì cả hội trường ồ lên một loạt, ai lấy đều bất ngờ trước quyết định của hai người.

Nghe tới chỗ ‘Con gái của chúng tôi’ thì cô đã mừng thầm trong lòng vi chọn được chỗ dựa tốt.

Không phải con ruột của anh, cô thì đã từng từ chối tình yêu mà anh trân trọng gửi gắm.

Chẳng phải cô không có tình cảm với anh, cũng chẳng phải nó quá mong manh nên không đến được, mà là lớn quá cô chẳng nhận nổi về tim.


‘’Oii, vậy giờ cha là cha ruột của Nhiêu Nhiêu rồi, vậy là con cũng được giống bạn bè, có cha ruột cho riêng mình rồi.

Cha mẹ kết hôn thì Nhiêu Nhiêu sẽ là phù dâu, cả nhà chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi.

À, cả hai người sẽ có một em bé đáng yêu như con nữa.’’
Véo chiếc má bánh bao tròn trắng, mịn màng của Nhiêu Nhiêu cô ra hiệu đùa không cho cô bé nói vậy.

Chắc tại đọc tiểu thuyết công chúa và hoàng tử nhiều quá nên đầu cô bé nảy số quá nhanh rồi, mẹ bé theo không có kịp.

Anh cũng cười, Nhiêu Nhiêu cười lớn, Thiễu Ngưng thấy vậy cũng cười theo.

Cũng đã rất lâu cô không vui vẻ như vậy rồi.

Truyền thông cũng nhanh chóng cập nhập những thông tin mới nhất.

Ở đâu đó, ai kia cũng xem được video phát trực tiếp.

Cau màu lại, Sở Đãng Nhân bóp nát ly rượu vang đỏ thắm trên tay.

Bị thương, máu cùng rượu hòa quyện với nhau thành một màu đỏ xinh đẹp nhưng có lẽ là khá đau.

Oán Phục Nghiên đang xoa bóp vai cho anh thì theo phản ứng mà thụt lùi lại, tay cũng khựng lại không xoa bóp tiếp.

Cô vội vàng thu dọn đống bữa bộn dưới đất, khi muốn băng bó vết thương thì bị anh đẩy ra, không cho cô ta làm.

‘’Về đi, tôi bận rồi.’’ Biết bản thân không thể nói gì thêm, cô đi tới gần ghế sofa dài cạnh đó và lấy túi xách đi về.

5 năm nay đều vậy, chưa lần nào anh dành cho cô chút dịu dàng như người vợ cũ của anh.

Nhưng, không vì vậy mà Phục Nghiên nản lòng.

cô luôn một mực ở sau cùng Oán thị giúp đỡ cho anh, luôn luôn ân cần chăm sóc dù anh luôn phũ phàng với những cố gắng đó.


Liệu đây có phải là mù quáng vì tình yêu.
Oán Phục Nghiên rời đi thì anh liền ngồi trầm ngâm, vô cùng khó hiểu với động thái của Thiễu Ngưng và Kiêu Duẫn.

‘Con của chúng tôi’ vậy đứa trẻ đó là con của anh với cô hay là của Phụng Kiêu Duẫn? Vốn anh cũng muốn làm rõ một mạch cho xong vụ này, nhưng vì người vợ cũ của anh khá kín tiếng và cần thận nên dường như cơ hội của anh rất khan hiếm.


Không lấy được lòng của Sở Đãng Nhân, Phục Nghiên theo thói quen mà đi về Sở gia kể khổ với Sở phu nhân - mẹ của anh.

Bà vốn yêu thích cô ta từ lâu, nay lại thấy con trai duy nhất của mình đối xử với con bé như vậy thì càng chiều chuộng và thương yêu hơn.
‘’Con, con đã cố gắng để có thể tiến gần anh ấy hơn.

Tại sao, tại sao lần nào cũng vậy? Diệp Thiễu Ngưng đó có gì tốt, không lẽ con tồi lắm sao?’’ Cô ta ôm mặt khóc nức nở trong lòng Sở phu nhân, lúc lúc lại nấc nên vài hồi liên tục khiến bà hơi khó xử.

An ủi cô xong thì hứa rằng sẽ nghĩ cách giúp cả hai.

cũng không biết câu này bà nói được bao nhiêu lần rồi nữa, và bao nhiêu lần thành công.

Sự lạnh nhạt của Đãng Nhân chính là mấu chốt vấn đề.

Bên phía Thiễu Ngưng thì sau khi đón Kiêu Duẫn bay về nước thì cả ba cùng về Diệp gia ăn tối.

Xe vừa dừng, mẹ cô - Diệp phu nhân liền phấn khởi chạy ra với nét mặt tươi cười hạnh phúc khi thấy đứa cháu ngoại nhỏ đã lâu không gặp.

Mọi lần chỉ có thể là bà bay sang đó, Nhiêu Nhiêu không thể trở về nước nên bà khá buồn.


Luôn kể về những điều tốt đẹp của đất nước mẹ cô bé sinh ra và lớn lên, nay đã có cơ hội nắm tay đi chiêm ngưỡng rồi.

‘’Ôi trời, ôi trời, tiểu công chúa của bà.

Nào, Ngưng Nhi, A Duẫn, các con vào nhà đi.’’ Phụng Kiêu Duẫn có vài phần bối rối và ngại ngùng, không phải lần đầu tiên anh tới nhà họ Diệp, chỉ là lần này đặc biệt hơn tất cả, anh tới đây với tư cách là chồng tương lai của Thiễu Ngưng, với tư cách là cha của Ngọc Nhiêu.

Cha của cô thấy thế thì liền tươi cười bước ra khoác tay vào nhà khiến anh đỡ bối rối hơn, ông vừa thấy tội vừa thấy vui cho Phụng Kiêu Duẫn.

Tội là chỗ, chỉ vì sắp trở thành con rể tương lai nhà họ Diệp nhà tâm trí rối bời cả lên, không còn nét tự nhiên như mọi khi nữa.

Vui ở chỗ, ông vốn ưng anh hơn so với Sở Đãng Nhân kia, chỉ qua năm đó, Thiễu Ngưng nhất quyết đòi gả, ông vì tôn trọng quyền riêng tư của của con gái nên mới gật đầu đồng ý cho gả.
Nhưng vốn sâu bên trong, ông lại thích một Phụng Kiêu Duẫn vừa ấm áp vừa ga lăng, biết quan tâm cũng như luôn bên cạnh con gái ông khi cô cần.

Đó, mới chính là mẫu người mà ông muốn con gái mình gửi gắm cả đời.

Người làm cha mà, ai lại không muốn những thứ tốt đẹp đến với con của mình cơ chứ?.