Ly Hôn Rồi, Liệu Chúng Ta Có Thể Quay Lại

Chương 1: 1 Mở Đầu


Xin chào mọi người, trước khi bước vào nội dung của bộ truyện thì mình sẽ giải thích về một số thứ có thể các bạn đã biết hoặc chưa biết, để tránh trường hợp hiểu nhầm hay hiểu sai về một số thứ liên quan đến các bé con tinh thần nhà mình nhé.
Thứ nhất, mình là Mục Nghiên Dương, lý do mình đổi bút danh là đã vài lần thấy đã có người trùng, tuy không phải hoàn toàn nhưng cũng có trùng đôi chút.

Tuy nhiên mình muốn bút danh là độc nhất, nên đã nghĩ ra một cái tên mới là ‘’Hoằng Khuynh Chiết Chỉ’’.

Chiết Chỉ 折祉 : “ Đánh đổi chính mình để đổi lấy hạnh phúc cho người mình yêu.“
Cre: Dược Tảo (Phường đen GIA)
Với bút danh này mình đã thử tìm tới 10 lần và tất cả các kết quả tìm kiếm đều không có bất kỳ tác giả nào trùng, và như đã nói thì mình muốn tên là độc nhất nên có thể đối với một số người sẽ thấy nó hơi kì quặc hoặc không hay ạ.
Thứ hai, đối với bìa truyện thì không chỉ riêng bộ này mà với nhiều bé con tinh thần nhà tớ cũng được đặt bìa với bút danh cũ của mình là Mục Nghiên Dương, để thể hiện lòng tôn trọng cũng như một lời cảm ơn tới bạn làm bìa thì mình sẽ treo những bé bìa với bút danh cũ trong vòng ít nhất tầm 1 tháng với các tác phẩm được đặt dưới bút danh cũ.
Các bộ truyện của mình đa phần không thuộc dạng ‘’mì ăn liền’’, mà là triển khai từ từ, nên đối với một số bạn độc thích sự kịch tính và nhanh chóng sẽ không thích cho lắm, mọi người có thể cân nhắc khi đọc.

...
Có người từng nói rằng ‘’Cố gắng đi rồi tình yêu sẽ đến, không cố gắng thì đừng nói không có tình yêu.’’ Nó không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn, chỉ là tùy trường hợp mà thôi.

Diệp Thiễu Ngưng và chồng mình là Sở Đãng Nhân đã yêu nhau từ năm 17 tuổi, trải qua bao sóng gió thăng trầm mới đến được với nhau, nhưng lại luôn bị mẹ anh - Sở phu nhân phản đối chỉ vì một lý do đơn giản là tuy gia đình cô có gia thế phù hợp, nhưng lại có thân phận không rõ ràng, nên suy cho cùng vẫn sau nhà họ Sở một bậc.
Vốn từ năm hai người yêu nhau từ thuở đi học, bà đã đày đọa Thiễu Ngưng bằng mọi cách, mọi thủ đoạn mà bà có.


Song, đều bị ông nội của anh - lão gia nhà họ Sở dập tắt trong âm thầm.

Bởi trước khi trở thành một ông lão như bây giờ, thì ông cũng có một mối tình dang dở mà không tài nào kết thúc được do từng bị mẹ mình chia cắt y hệt như Thiễu Ngưng và Đãng Nhân.

Dĩ nhiên thấy trường hợp như vậy thì không thể nào mà không giúp.
Nhìn bóng lưng cao lớn của cháu trai đích tôn, ông như nhìn lại bản thân mình nhiều năm về trước, nhìn Thiễu Ngưng như người con gái dịu dàng, xinh đẹp mà mình từng yêu.

Những lần thấy con dâu bày mưu tính kế cháu mình, dù cả hai đã khó khăn lắm mới về chung một nhà, ông liền khẽ bảo thủ hạ của mình đi xử lý sạch sẽ, cả anh và cô không ai hay biết những điều to lớn mà ông nội dành cho mình.

Nhưng nếu không còn ông nội thì sao?
Đó là một câu hỏi mà hai năm sau khi anh và cô kết hôn đã có lời giải đáp.

Sức khỏe ông vốn yếu thì giờ càng yếu hơn, chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến.

Cũng tới ngày ông phải ra đi, ông phải đến một thế giới khác.

Trước khi đi thì ông vô cùng quyến luyến với người cháu dâu vừa tận tình vừa chu đáo như Thiễu Ngưng.

Càng lo sau khi ông đi không còn ai ngăn cản mẹ của Đãng Nhân lộng hành nữa, người chịu tổn thương chỉ có thể là con cháu của ông mà thôi.
Suy tính cho tương lai rất nhiều nên ông cũng đã có chuẩn bị từ sớm, khi đọc bản di chúc ông để lại thì ai cũng phải ngỡ ngàng trước những thứ ông để lại riêng cho cô cháu dâu của mình.

Không chỉ đơn giản là đất đai, vàng bạc, gia sản, mà ngay cả một phần lớn cổ phần của công ty nhà họ Sở cũng nằm trong tay cô.
Tưởng chừng như bà ta đã dừng lại, nhưng không.

Cha chồng mất chưa được bao lâu thì bà đã tạo dựng kế hoạch để chia rẽ tình cảm của anh và cô.

Lòng Thiễu Ngưng luôn tự hỏi, bà ấy cùng từng sống trong cảnh mẹ chồng nàng dâu quan điểm A, quan điểm B, cớ sao lại không thông cảm, thấu hiểu cho cô lấy một lần.


Hay đơn giản chỉ vì cô không phải người bà yêu thích và lựa chọn như Oán Phục Nghiên, không để con trai mà kết hôn với đối tượng mà bà lựa chọn.

Mọi thứ đều khiến cô khó hiểu vô cùng, dù cho bản thân đã nhiều lần, dùng nhiều cách thức khác nhau để lấy lòng bà, phá đi những rào cản, những chướng ngại vật trong mối quan hệ của hai mẹ con.

Nhưng kết quả luôn như mức khởi điểm, vâng, đó chính là con số 0 tròn trĩnh, khôn méo không gầy đi.
Ngày hôm đó, khi bắt gặp chồng mình đi cùng Oán Phục Nghiên, tuy có chút nghi ngờ nhưng vì yêu nhau lâu như vậy, nên không có lý do nào cô lại nghi ngờ anh.

Nhưng khi về nhà thì giác quan thứ 6 như nhắc nhở với cô rằng có gì đó không ổn ở đây, đợi anh trở về thì cô đã chủ động hỏi về vấn đề này, nhưng câu trả lời nhận lại thì vô cùng cộc lốc và khó chịu.

Đây là điều trước đây cô chưa từng thấy, và anh cũng chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.
Hơn nữa mấy ngày này anh luôn đi sớm về muộn, luôn tỏ thái độ khó chịu và bực tức một thứ gì đó cũng khiến lòng cô dần có cảm giác nghi ngờ.

Tuy vậy nhưng vẫn đối xử với anh như mọi khi mà ngay ngày hôm sau đã nhờ tới sự giúp đỡ của bạn bè để tìm hiểu về chuyện kì lạ.

Và không nằm ngoài dự đoán, thay vì đi công tác trong những ngày này như anh đã nói từ trước thì anh lại ngày qua ngày ở bên một người phụ nữ khác mà không ngại lừa dối với vợ mình.

Dĩ nhiên cô nào có thể chấp nhận mọi thứ ngay lần đầu tiên, nghe được những lời nói đó cô đã dò hỏi lại bạn mình không biết bao nhiêu lần.

Giờ đây cô như chú chim nhỏ không còn tin tưởng vào bầu trời trong xanh mà mình từng bay lượn nữa.

Mọi thứ đến quá nhanh, quá bất ngờ đến nỗi cô không dám tin là sự thật.

Cùng với đầu óc trống rỗng cùng tâm trạng rầu rĩ thì cô vội bước chân tới khách sạn nơi anh cặp kè cùng người phụ nữ khác.

Thấy cô xuất hiện thì nhanh chóng hoảng hốt mà kéo kéo, che che cho nhau.

Giờ đây dường như không điều gì có thể cứu vãn tình huống này.

Vì chuẩn bị từ trước nên cô vừa vào liền cầm giấy chứng nhận kết hôn của cả hai đến giơ trước mặt Oán Phục Nghiên không đánh không chửi, chỉ hỏi cô biết đọc chữ không.

Oán Phục Nghiên run rẩy đáp lại chưa hết câu, thì cô đã một tay cầm tờ giấy ly hôn ném thẳng vào mặt Sở Đãng Nhân, và hét thật lớn.

‘’Kí vào, tôi liền trả lại sự tự do cho anh.

Từ nay về sau chúng ta không cùng trên một đường nữa.

Anh thật là một loại đàn ông thấp hèn, đê tiện nhất mà tôi từng thấy.’’.