Ly Dị Xong Bá Tổng Yêu Thế Thân

Chương 46: Phiên ngoại

Vệ Tiểu Thảo không ngờ mình lại thử ra hai vạch lần nữa.

Thật ra cậu chỉ nghĩ món đồ này để trong phòng cũng sắp hết hạn, vứt đi thì tiếc nên dứt khoát đem thử nước tiểu cho xong.

Nhưng mới thử một hồi đã hiện lên hai vạch là sao?

Vệ Tiểu Thảo ngây người.

Cậu ở lì trong phòng vệ sinh quá lâu khiến Chẩm Lập Phong sốt ruột gõ cửa.

"Bảo bối, sao em chưa ra nữa, không sao chứ?"

Vệ Tiểu Thảo ấp úng nửa ngày mới do dự đáp.

"...... Có chút chuyện."

"Sao thế......" Chẩm Lập Phong vừa mở cửa đã thấy Vệ Tiểu Thảo trố mắt giơ que thử lên, anh hỏi cậu, "Đây là cái gì mà giơ cao thế...... hai vạch á?"

Vệ Tiểu Thảo cứ tưởng Chẩm Lập Phong sẽ vui tươi hớn hở vì mình sắp làm cha, kết quả Chẩm Lập Phong lại ôm chầm cậu với vẻ mặt ngưng trọng.

"Hôm nay không đi làm nữa, chúng ta đến bệnh viện khám đi."

Anh có chút sợ hãi, không phải sợ không có con mà chỉ sợ sức khỏe Vệ Tiểu Thảo có vấn đề gì đó.

——————

"Thai nhi sáu tuần rồi, hai vị định thế nào?"

Vệ Tiểu Thảo nhìn miệng bác sĩ mở ra khép lại, trong đầu ong ong, vô thức nhìn sang Chẩm Lập Phong nhưng đối phương vẫn giữ vẻ mặt ngưng trọng.

"Với sức khỏe vợ tôi bây giờ, mang thai có hại gì cho em ấy không?" Bàn tay nắm chặt bả vai Vệ Tiểu Thảo của Chẩm Lập Phong khẽ run, "Trước đây có nói sức khỏe em ấy hình như không thích hợp để sinh con cho lắm."

"Theo kết quả kiểm tra hiện giờ thì tình trạng thai phu rất tốt, mọi chỉ số đều bình thường cả......"

Chẩm Lập Phong níu lấy bác sĩ hỏi cả đống câu nhưng vẫn chưa yên tâm, sau khi về nhà lại cầm kết quả kiểm tra hỏi mấy người quen và chuyên gia, có được câu trả lời chắc chắn mới hơi yên tâm.

Gọi xong một cú điện thoại, anh đứng trên ban công hóng gió, đột nhiên nghe thấy giọng Vệ Tiểu Thảo.

"Em cứ tưởng có con anh sẽ vui lắm chứ."

Vệ Tiểu Thảo từ phòng khách đi ra ban công, lập tức bị Chẩm Lập Phong quấn chăn kín mít.

"Trời ạ, em đừng để gió lạnh thổi vào người chứ." Chẩm Lập Phong khẩn trương muốn chết, "Anh đã kịp vui đâu, trước tiên phải hỏi rõ ràng xem đứa bé này có để lại được không rồi mới vui được chứ."

Vệ Tiểu Thảo cũng bó tay, từ khi họ nối lại tình xưa, Chẩm Lập Phong biết thể chất cậu không tốt nên miệt mài dẫn cậu đi điều trị, chữa liền tù tì mấy năm, chữa đến nỗi giờ đang là mùa đông giá rét mà toàn thân cậu vẫn nóng bừng, thế mà anh còn ở đây lo sợ thể chất cậu không tốt nữa. 

"Thật ra anh có nghĩ chính vì sức khỏe em rất tốt nên mới có đứa bé này không?"

"Bảo bối, em nói thật với anh đi......" Chẩm Lập Phong ôm cậu nghiêm túc hỏi, "Em có muốn không? Trong lòng em nghĩ thế nào, nếu em không muốn thì chúng ta mau xử lý đi, anh không sao đâu."

Mặc dù họ đã tái hôn nhưng bóng ma tâm lý để lại cho Chẩm Lập Phong mấy năm trước vẫn chưa tiêu tan, chỉ hận không thể hỏi rõ mọi tâm tư dù là nhỏ nhất của Vệ Tiểu Thảo, cứ sợ giữa hai người lại nảy sinh khúc mắc gì đó ảnh hưởng đến tình cảm.

Vệ Tiểu Thảo bật cười rồi kiễng chân hôn lên mặt thúi của Chẩm Lập Phong một cái.

"Cực kỳ muốn."

Sau này họ sẽ chỉ càng viên mãn hơn.

Tốt thật.

[HOÀN]