Zeke đăm đăm nhìn khung cảnh ngoài kính chắn gió của chiếc Chevy và ấn nắm đấm lên đùi cho đến khi đau nhói. Suốt hai nươi năm hắn lao tâm khổ tứ phục vụ trong ngành cảnh sát. Hắn ăn kẹo đồng hai lần, bị đâm bằng dao một lần, vợ con bỏ hắn vì hắn chỉ chăm chăm lo cho công việc. Và bây giờ người ta muốn tặng hắn một chiếc đồng hồ vàng cùng khoản tiền hưu nhảm nhí.
“Về chỗ đỗ của xe tao đi.”
Suốt năm năm qua, Zeke đã gom góp lưng vốn kha khá cho quỹ tiền hưu. Hai tháng trước, khi đồng sự sau cùng của hắn đã về vườn thật êm thấm, Zeke đã lo lắng về việc tuyển đồng sự cho mình. Nhưng thiên hạ đồn rằng, Kelly chỉ là một tay điên khùng cảm tử, người cả đời đã vào sinh ta tử, chỉ thích lao đầu vào chỗ chết. Zeke tưởng chọn Chase Kelly làm đồng sự là một chiêu dễ dàng. Nếu không qua mặt được anh ta, thì hắn chỉ việc hối lộ, mua đứt Chase là xong.
“Chúng ta sẽ phải làm gì nếu hắn tố cáo chúng ta đây?” Giọng Bruno mệt mỏi hơn là sợ sệt.
“Để lao lo vụ đó. Người ta nghĩ hắn là cảnh sát biến chất từ lâu rồi.” Zeke đấm mạnh bảng điều khiển. Chuyện thiên hạ đồn về Kelly là sai tuốt tuột. Rõ là tay này có vẻ muốn chết thật, nhưng hình như có bùa hắc ám nào đó giúp anh ta sống nhơn nhơn. Cứ sau mỗi lần lao đầu vào một mối nguy hiểm ngu xuẩn nào đó, anh ta vênh vênh thoát hiểm. Còn cứ khi nào Zeke gợi ý kiếm thêm chút đỉnh, Kelly lại gạt ngay đi như thể hắn chỉ nói giỡn. Thằng này chẳng có tư chất ăn hối lộ gì cả. Zeke biết vậy, nhưng lại đi tin lời những kẻ không biết điều ấy.
“Khốn nạn!” Zeke văng tục. “Tao đâu muốn ra cơ sự này. Đáng lẽ hắn phải chết. Đáng lẽ tao phải biết chắc là hắn chết rồi. Đáng lẽ tao phải biết chắc là hắn chết rồi hay chưa! Có thể giờ này hắn đang chạy trốn đâu đó mà câu giờ. Hắn bị bắn cơ mà, chó má thật! Quanh đây chỉ có khoảng mười lăm nóc nhà cho hắn trốn là cùng. Tao sẽ đến gõ cửa từng nhà trong vùng cho xem.” Zeke bẻ khớp tay rôm rốp để giải tỏa căng thẳng. “Mày sẽ phải quay lại đây, lùng sục khu này cho tới khi…”
“Chắc hắn chết rồi đấy.” Bruno nổ máy xe rồi gài số “Với lại, sáu giờ chiều nay tôi phải ra sàn nhảy. Đã hẹn cô bồ…”
Zeke giật súng khỏi bao, dí vào giữa hai mắt Bruno. “Tao bảo gì, mày làm nấy. Nếu mày làm hỏng việc của tao, mày sẽ chết không nhắm mắt cho xem.”
Bruno đạp mạnh chân phanh. Chiếc xe giật nảy. Ngón tay Zeke trượt đi.
Khẩu súng cướp cò.
**********************
Lacy vụt con cá tới tấp, hết sang trái lại sang phải. Anh ta có né nhưng không đánh lại. Tận sâu trong tâm trí, nàng chợt nhớ anh ta có súng, còn vũ khí cuả nàng là con cá này đây.
Ý nghĩ đó khiến nàng chỉ khao khát vùng bỏ chạy. Nàng quay ngoắt người, định lao ra cửa, nhưng bàn chân trần vấp phải khăn lông trên nền nhà. Chẳng có nơi bám, chân nàng trượt dài, nàng té đập đầu vào mép rương mình dùng là bàn nước. Cú ngã quá mạnh khiến bàn tay đang nắm chặt thủy ngư khí bị nới ra và món vũ khí văng ken két ra xa.
Tiếng anh ta vang bên tai nàng . “Trời đất! Cô không sao chứ?”
Anh ta nhẹ nhàng lăn nàng ngửa ra. Đầu nàng nhức nhối. Con cá lại véo von. “Đưa tôi xuống bờ sông…” Lời hát “Em chớ có khóc. Em chớ có mếu máo…” váng lên khắp nhà. Nàng nhắm mắt khi những ca từ lẫn lộn vào nhau. Nàng sẽ không khóc. Cũng không muốn xuống sông. Nhưng nàng có thể mếu máo thật hung ngay bây giờ
Mấy ngón tay đàn ông lần trên trán nàng. Có tiếng gừ gừ khe khẽ sát bên tai nàng rồi đến mấy cọng râu mèo cọ vào má nàng.
“Lacy? Cô có sao không vậy?” Giọng anh ta hào hển và lo lắng.
Nàng mở mắt rồi kéo gấu áo xuống. Chú mèo mướp Leonardo quấn quýt một bên người nàng, trong khi bên kia là kẻ bắt cóc đang lo âu cúi xuống nhìn chăm chú. Anh ta ghé mặt gần đến nỗi hơi thở nồng ấm của anh mơn man má nàng, và một phần ảo tưởng nào đấy trong trí óc cùng quẫn của nàng ghi nhận lại đôi mắt màu xanh lục bảo cùng một màu sống động giống hệt mắt Leonardo. Cái sắc xanh sống động ấy dường như đang ôm ấp vỗ về nàng thật dịu dàng hệt như những ngón tay đang vuốt tóc nàng.
“Da không bị rách nhưng thể nào đầu cũng sưng to như trứng ngỗng cho xem. Để tôi đi lấy nước đá.” Anh ta bỏ đi.
Nàng lại nhắm mắt, cố tập trung suy nghĩ. Anh ra đang bị thương ở vai, nàng còn lấy con cá ông ổng đập không tiếc tay vào đầu anh ta, vậy mà giờ anh ta đang đi lấy nước đá chườm cho nàng . Đúng là đầu nàng có đau nhức thật, nhưng vết thương của anh ấy còn đau hơn nhiều.
Gượng ngồi dậy, nàng dựa lưng vào chiếc rương bằng gỗ thông. Nàng nghe tiếng tủ lạnh nhả đá: lanh canh, lanh canh. Được một lát, tủ lạnh lại nhắc. “Ăn cá ngừ đi. Nhớ mua thêm ba lít sữa.”
Nàng chưa thấy mắt ai xanh nhường ấy. Đúng thật là xanh gần như màu mắt Leonardo . Thốt nhiên nàng nhìn ra cửa sau. Thực tại ùa về. Ma quỷ nào xui khiến nàng ngoan ngoãn ngồi im chờ nước đá và thầm khen màu mắt hắn trong lúc nàng nên chạy trốn cơ chứ?
Vừa định đứng dậy, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân anh vào phòng. Một tay cầm khăn lau bát đĩa, anh tiến sát đến rên rỉ quỳ xuống áp khăn bọc nước đá lên đầu nàng .
“Tôi không việc gỉ cả.” Nàng đẩy tay anh ra.
Anh khăng khăng, “Cô chườm đá vào chỗ đau đi.”
Nàng trừng mắt nhìn anh, giật bọc đá vứt xuống đất. Fabio sủa ầm lên. Người đàn ông liếc sang con chó đứng ngoài hành lang rồi từ từ đứng dậy.
“Quỷ tha ma bắt!” Anh ta ra hành lang, rời xa khỏi nàng.
Lần này thì không còn mê mụ gì nữa! Nàng vùng dậy chạy gần đến cửa thì nghe tiếng anh bảo, “Đừng làm thế! Tôi xin đấy. Tôi cần cô giúp. Tôi rất, rất cần cô giúp.”
Nàng hình dung ra anh với khẩu súng đang chĩa thẳng lưng mình. Nghẹt thở, hai đầu gối nàng cứng đờ. Phản xạ có điều kiện được thiết lập sau khi mê mẩn xem loạt phim hành động Những thiên thần của Charlie khiến nàng còn định giơ tay hàng. May nàng kịp nhớ sự thiếu vải bên dưới áo thun. “Đừng bắn tôi.” Nàng quay lại nhìn anh.
Anh đứng đó, hai chân hơi dang ra và trố mắt nhìn nàng. Thay vì cầm súng, tay anh ẳm con Fabio. Con chó nghiêng đầu âu yếm liếm cằm anh. Trong lúc cái lưỡi hồng hồng của Fabio liếm láp quai hàm mình, ánh mắt người đàn ông không rời khỏi nàng.
“Tôi trót dẫm lên Fabio lúc đuổi theo cô. Cô thử kiểm tra xem chân nó có sao không. Theo như tôi thấy thì chắc xương không gãy đâu.” Anh loạng choạng dựa vào khung cửa như thể đang bị choáng. “Còn nữa, tôi sẽ không bắn cô đâu.”
Đầu tiên là đá chườm, giờ lại đến lo lắng cho Fabio . Nàng tiến đến gần hơn, tim đập thình thịch, bế lấy con chó từ tay anh . Fabio , rõ ràng là không hề hấn gì, bắt đầu liếm cổ nàng . Mặc Fabio hôn theo kiểu của chó, nàng vuốt thử bốn chân nó. Không thấy nó kêu đau, nàng đặt nó xuống. Con chó tập tễnh trên chân phải phía sau, nhưng sau hai ba bươc nó bắt đầu đi lại bình thường.
“Nó không sao.” Nàng liếc xéo lên anh.
“Xin lỗi nhé.” Anh day day thái dương. “Tôi không hề có ý định làm hại cô, làm hại chó mèo hay cái tủ lạnh biết nói nhà cô gì cả. Tôi chỉ cần ít thời gian, rồi sẽ đi ngay.”
Nàng nhìn kỹ anh. Cao, da rám nắng, và… Mái tóc thẳng màu nâu cuả anh, chắc lại quá hạn cắt đến mấy tuần, nên đã dài chấm gáy. Anh có vóc dáng chuẩn của vận động viên bóng chày, không cuồn cuộn cơ bắp nhưng không hề gầy chút nào. Máu đỏ tươi thấm lấm tấm trên áo anh.
“Tôi đâu phải người xấu.” Giọng anh vang lên vẻ chân thật và mỏi mệt.
Nhưng lời vang vọng vẫn có thể là lời nói dối. Nàng nhìn vào mặt anh , thầm đánh giá: hàm vuông vức, mũi không có gì nổi bật rất hợp với khuôn mặt, cặp môi đầy đặn, sắc nét. Không phải gương mặt của kẻ sát nhân. Nhưng mà này, làm sao mà nàng biết chứ? Nàng chưa từng gặp một kẻ sát nhân cơ mà.
Tim đập thật mạnh sợ hãi, hai bàn tay rịn mồ hôi, nhưng đâu đó sâu trong nàng một chút xíu hoài nghi bắt đầu chấp chới. Có thể nào anh ta nói thật thì sao? “Anh chứng minh đi. Gọi cảnh sát xem nào.”
“Tôi sẽ gọi chứ… sau này ấy. Nhưng trước hết tôi cần phải lý giải chuyện này.” anh tựa đầu vào khung cửa
“Lý giải chuyện gì?”
“Mọi chuyện. Giờ thì tôi mệt quá chẳng nghĩ được gì.” Anh đứng thẳng lên. “Nhặt bọc nước đá rồi đi theo tôi.”
Nàng lại để ý thấy khẩu súng thò ra khỏi cạp quần và còng số tám lủng lẳng bên thắt lưng quần jean của anh. Tim nàng đập dồn hơn. Lacy nhặt nước đá bọc trong tấm khăn. Fabio quấn quýt quanh chân anh còn anh thì lùi lại như thể không muốn dẫm lên nó lần nữa. Có tên giết người máu lạnh nào lại dè chừng từng bước chân mình để khỏi làm đau một con chó?
“Coi nào, chườm đá lên đầu đi,” anh lại bảo.
Nàng áp bọc nước đá lên cục u. Lúc hai người đi dọc hành lang, chuông điện thoại lại reo. Máy ghi âm tự động nhận cuộc gọi.
Khi cả hai đến phòng ngủ thì hệ thống âm thanh chuyển đến bài. “Ông già Noel đang đến” sang chế độ chờ khi giọng nói Sue được phát ra. “Gọi ngay vào di động cho tớ nhé. Chào.”
Anh nhìn quanh phòng ngủ. Đến bên chiếc giường ngủ bừa bộn chăn mền chưa gấp, anh nhặt chiếc quần len màu xám phủ trên mặt giường mà ném về phía nàng. “Đây. Mặc cái này vào.” Chiếc quần lót lụa đỏ in chữ “Bóng rẫy” khắp mặt trước vướng vào chân anh.
Nàng bắt lấy quần lên, đặt bọc nước đá lên bàn trang điểm, cẩn thận cố gắng, không phô thêm chút da thịt nào, nàng xỏ chân vào hai ống quần. Khi nàng ngước lên, anh vẫn chăm chú nghiên cứu chiếc quần lót. Tim nàng giật thót khi anh nhìn lên.
“Tôi sẽ không làm hại cô. Tin như thế cô sẽ thấy thoải mái hơn, Và tôi cũng thế.” Anh sờ đầu. “Con cá của cô dữ quá.” Anh cười toe, nhưng đau đớn lại hằn lên trên nét mặt.
Anh quay sang màn hình tivi LCD treo trên tường sát trần nhà. “Bật tivi lên nhé? Với lại, ta tạm tắt nhạc Giáng sinh được không?” Nàng với lên tường chạm tay vào một công tắc. Nhạc tắt ngấm. Kế đến, nàng nhặt remote lên. Đoạn quay quảng cáo băng vệ sinh lấp lóe trên màn hình. Con mèo tên Sweetie Pie, mặc đồ yêu tinh màu đỏ ló đầu vào cửa trước khi đủng đỉnh vào, nhảy phốc lên giường đòi chỗ bên cạnh Fabio.
Thấy chó mèo yên vị, anh nhẹ bước đến gần nàng hơn. Nghe tiếng đế giày anh rít lên ken két trên sàn nhà, cơn sợ hãi cũng cót két trong đầu nàng.
“Đưa hai tay cho tôi.” Anh bảo.
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi sẽ còng tay cô.”
“Và anh mong tôi phải tin là anh không có ý định làm hại tôi ư?” Ánh mắt nàng từ anh chuyển nhanh sang chiếc đèn ngủ khi nàng nghĩ đến vũ khí.
“Thế tôi đã làm gì cô chưa? Cú ngã ấy không phải do tôi.”
Loáng cái, anh đã bập còng tay vào cổ tay phải nàng, rồi còng vào bên kia thành giường. Lacy thử giằng. Vòng kim loại cứa vào cọc giường bằng đồng phát ra tiếng chói tai làm nỗi hoảng loạn trong nàng dâng lên. Giờ thì anh ta bắt nàng rồi. Bị tóm gọn, bị mắc bẫy. Trời ơi là trời!
“Tôi sẽ không làm gì cả. Ngồi xuống.” Anh nhấc đèn ngủ đặt ra xa khỏi tầm với của nàng như thể đã đọc được suy nghĩ nàng vậy, rồi anh cất luôn điện thoại . “Lacy, bình tĩnh nào. Chuyện này sẽ chóng xong thôi. Ngồi đi chứ.” Anh chỉ tay lên giường.
Nàng làm theo. Chuông điện thoại lại reo. Lại là Sue. “Vẫn biết cậu đang bận việc, nhưng tớ không có chồng, tình cảm lại quá yếu đuối đến độ không dám yêu ai, cậu và Kathy là tất cả của tớ. Gọi cho tớ đi! Cậu sẽ phải ngạc nhiên nếu biết ai vừa gửi thư cho tớ. Phải! Phải! Phải!”
Lacy ráng hết sức để không nghĩ đến Sue, việc này cần tập trung lắm lắm. Mỗi cái giọng của bạn nàng đã làm xốn óc người nghe rồi. Sue rất dễ xúc động mạnh và hay nói không kịp thở. Đã vậy, Sue khi nào cũng nói. “Thế, nên tớ đang nghĩ…” Sue thao thao.
Cố không nghĩ đén bạn thật lâu để suy nghĩ đến thực tai rằng nàng đang bị còng vào chính giường mình bởi người lạ có súng. Lacy nhìn tên bắt cóc đang bước vào phòng tắm.
“Đẹp đấy.,” nàng nghe thấy anh nói, biết rằng anh đang nói đến bồn tắm Jacuzzi có gắn tivi trong đó. Rồi nàng nghe thấy âm thanh lục lọi ngăn kéo, tiếp sau là tiếng tủ thuốc có gắn gương rít mở.
Anh quay lại vào phòng ngủ và ôm một đống chai thuốc. “Thứ này có phải là kháng sinh không?”
Anh ném một lọ vào lòng nàng . Nàng buông remote, cầm lọ thuốc lên. Còng tay lanh canh. “Sao anh lại cần kháng sinh?”
“Bác sĩ bắt uống kháng sinh mỗi khi trúng đạn ấy mà.”
“Trúng đạn à?” Ánh mắt nàng chuyển sang vai anh . “Ý là, tôi thấy anh chảy máu, nhưng tôi nghĩ… Vết thương nặng không ?”
“Vẫn chưa chết,” anh đáp. “Kháng sinh này dùng cho gì thế?”
Nàng liếc qua lọ thuốc. “Tôi nghĩ thứ này không ăn thua đâu. Với lại đã quá hạn từ sáu tháng trước rồi.”
“Kháng sinh này dùng cho gì?” Anh nhích lại gần hơn.
“Bệnh nhiễm trùng của phụ nữ.” Mặt nàng nóng bừng.
“Còn đỡ hơn là không có gì.” Anh loay hoay mở nắp, lấy hai viên cuối cùng ra nuốt chửng. Rồi anh chìa lọ khác ra. “Còn mấy cái này là cho thứ gì?”
Nàng cắn môi do dự trước khi trả lời. “Thuốc chống chuột rút và đầy hơi trong kỳ kinh.”
“Tốt, tôi cũng cảm giác đầy hơi.” Mắt anh nheo lại cười cười khi anh mở nắp nuốt thêm hai viên nữa. “Cô có cồn và bông băng không?”
“Ngăn dưới của tủ có ngăn kéo trong phòng tắm ấy.” Nàng cựa quậy làm chiếc còng tay lại leng keng va vào thành giường khiến nàng rúm lại.
“Cảm ơn. Tôi sẽ mua trả mọi thứ tôi dùng.”
“Thế anh không nghĩ phải đến bệnh viện à?”
“Nếu tôi mà vào viện thì người ta sẽ gọi cảnh sát đến chỉ sau mười phút. Tôi sẽ chẳng vào đâu cho đến khi tôi suy nghĩ thấu đáo.”
“Nhưng anh bị bắn mà! Anh đâu phải mình đồng da sắt như điệp viên James Bond hay Arnord Schwarzeneger. Anh có thể chết. và tôi có thể bị kẹt ở đây, bị còng tay vào giường cùng với xác của anh. Anh sẽ bốc mùi, rồi tôi…”
Đạn chỉ sượt qua vai tôi thôi.” Anh trở vào phòng tắm.
Nàng nghe thấy anh đi loanh quanh, rồi xuýt xoa thốt lên vài từ hay ho.
Mấy phút sau, anh quay lại, lần này không mặc áo. Mùi cồn sát trùng thoang thoảng. Nàng nhìn khắp người anh trân trối, còn tim nàng, suốt nửa tiếng qua đập thình thịch vì sợ, giờ lại đập mạnh hơn nhưng vì một lý do hoàn toàn khác. Xin Chúa cứu giúp chứ người đàn ông này gần như hoàn hảo so với chuẩn mực nam tính. Lâu lắm rồi nàng chẳng có niềm khoan khoái được nhìn thấy một người như thế.
Cơ nổi trên cánh tay anh dường như muốn nói, “hãy để anh ôm em,” mà không cần phải gào lên, “Nhìn tôi đây này.” Giữa những cơ bắp ấy, nàng trông thấy vùng bụng và thân trên phẳng lì, rắn chắc, hơi nổi chút xíu sáu múi bụng thôi, làm nàng tin anh sinh ra tự nhiên như thế. Lông phủ vừa phải trên ngực làm anh trông đầy nam tính mà lại không quá rậm như người rừng. Nàng lần mắt nhìn theo vệt lông mỏng sậm màu kéo dài xuống bụng, xoáy quanh rốn và rón rén mất dấu ngay cạp quần jean. Vải quần jean ẩm ướt bó sát chỗ phồng quanh… nơi ấy của anh.
Nhận thức được mình đang nhìn chằm chằm, nàng quay mặt đi. “Bị bắn thì vẫn là bị bắn. Anh phải đi bác sĩ đi. Vai anh sưng tấy lên rồi kìa.” Nàng hy vọng anh tưởng nàng nhìn vào vết băng.
Nếu có để ý thấy lời nói dối trơ tráo của nàng, chắc anh đã phải cố lắm để không tỏ ra hả hê. Anh vòng sang mé giường bên kia, đặt súng lên mặt tủ nhỏ cạnh giường. “Chắc cô không tình cờ có cái áo nào tôi có thể mặc vừa chứ nhỉ?”
“Trong tủ ngoài hành lang có vài cái áo thun quảng cáo còn trong hộp đấy.” Lẽ ra nàng không muốn tỏ ra dễ dãi nhưng việc làm cho anh mặc ngay áo vào có vẻ là việc quan trọng – còn làm cho anh ra khỏi phòng là việc tối cần kíp.
Anh khuất dạng ngoài hành lang. Nàng nghe thấy cửa tủ kẹt mở. Mắt nàng nhắm vào khẩu súng. Giá như nàng chỉ có thể… Lacy nằm sấp dịch ra xa hết cỡ chiếc còng tay cho phép nàng căng tay ra. Sắp với tới rồi. Nàng gần như cảm nhận được thép lạnh, nhưng những ngón tay nàng không thật…