Ly Cà Phê Tình Yêu

Chương 4: Cà phê Olay – café au lait (cà phê Âu Lôi — 欧蕾咖啡)

Tạp chí, bánh mì, cốc Mocha. Hai tay ôm chặt thân cốc thật lớn, cả một ngày ấm áp, theo ly cà phê buổi sớm kia bắt đầu. Ngày ngày như vậy…

Buổi trưa, tiết trời ấm hơn, ánh mặt trời chói mắt. Quân Mạc nhớ tới thời thơ ấu/ khi còn bé, luôn được ông nội ôm, nằm trên ghế (tựa) mây bên bờ sông, bên trên lót một cái đệm thật dầy, ấm áp phơi nắng. Trong tay mình lúc nào cũng cầm huân đậu trà 1, nóng ruột nhặt đinh hương hồng hồng cùng huân đậu xanh xanh trong cốc trà. Ngay cả không khí lúc đó, cũng có hương vị ngọt ngọt mằn mặn.

Quân Mạc lôi kéo Ân Bình đi về hướng nhà ăn nhân viên, bỗng nhiên bị Ân Bình kéo lấy, chỉ chỉ phía trước: “Nhìn kìa.”

Chếch ra phía trước một chút, Từ tổng cùng Hàn Tư Dương đang hướng phòng yến hội đi, áo khoác đen của Hàn Tự Dương bị gió thổi, phong độ nhẹ nhàng.

Hai người không tự chủ được đi chậm lại, bị Từ tổng nhìn thấy, bước sang ngoắc hai người lại.

Ân Bình nói nhỏ vào bên tai Quân Mạc: “Thật muốn cùng soái ca ăn cơm.”

“Hai người các cô lại đây.” Từ tổng chào hỏi, “Cũng không phải xa lạ gì, cùng ăn trưa với nhau đi.”

Quân Mạc mỉm cười, mấp máy miệng, không ra tiếng: “Giấc mộng trở thành sự thật.” Cô hơi hơi nghiêng đầu nhìn Hàn Tự Dương ở phía trước, cái loại cảm giác này, Quân Mạc âm thầm nghĩ, thật là hoàn mĩ không có chút thiếu sót, cẩn thận — tuy rằng tuổi trẻ, lại chỉ thấy trầm ổn, anh tuấn làm cho người ta cảm thấy không chê vào đâu được.

Bốn người đi đến trước phòng yến hội, cô nhân viên phục vụ tiến đến hỏi: “Từ tổng, vẫn đi Liên Hoa thính [phòng hoa sen]?”

Từ tổng đang muốn gật đầu, Quân Mạc đã thấy khóe miệng Hàn Tự Dương hơi nhếch, tâm niệm vừa chuyển, cười nói:” Từ tổng, hay là đi ăn tự chọn thôi, đồ ăn uống tự chọn của chúng ta cũng là nhất phẩm. Huống hồ, Hàn tổng bận rộn, cũng không nên làm chậm trễ thời gian của anh ta.” Ngữ khí của cô nhẹ nhàng mà mềm mỏng, tựa như con thuyền khoan nhặt mà qua hồ vậy, Hàn Tự Dương cười nhìn cô, rõ ràng cô nói tiếng phổ thông, lại gợi anh nhớ đên một từ– Ngô nông nhuyễn ngữ 2, thật là hiếm thấy, cũng rất tự nhiên, không chút nào làm cho người ta cảm thấy như nữ hài tử làm nũng.

Trên thực tế Quân Mạc nói không sai, Hàn Tự Dương gặp Từ tổng cũng không hẹn ăn cơm trước, anh đồng ý với đề nghị của Quân Mạc, cười:”Đâu có, Từ tổng mới là người bận rộn.”

Từ tổng làm sao có thể không nghe ra ý bên ngoài lời chứ, vội nói: “Thanh niên quả thật thích đơn giản mà.” Quân Mạc vội sắp xếp một bàn gần cửa sổ trong đại sảnh, cô dừng cuối cùng, Hàn Tự Dương cũng không vội vàng, chậm rãi qua. Ân Bình nhạy cảm nhìn anh một cái, quay sang Quân Mạc muốn nói rồi lại thôi, trong ánh mắt hiện lên một tia ái muội.

Tự mình đứng dậy đi lấy thức ăn, Quân Mạc cơ hồ cau mày chọn đến nửa ngày, tuy là giống lâm lang [chỗ này ko hiểu là giống em Lâm, anh Lâm gì đó trong Hồng Lâu Mộng hay là khen món ăn giống như cẩm thạch, ngọc đẹp, có lẽ là ý thứ 2], lại ngũ quang thập sắc [muôn màu muôn vẻ, màu sắc phong phú đa dạng] làm người ta muốn chảy nước miếng, vừa rồi rõ ràng rất đói bụng, nhưng mà vòng vo nửa ngày cũng chỉ cầm một bát cơm rang trứng, tùy tay lấy thêm ít rau dưa. Hàn Tự Dương lặng yên đứng bên người, hỏi cô:”Ăn ít như vậy sao?”

Quân Mạc cười:” Vậy là đủ rồi, tôi đang giảm béo.”

Hàn Tự Dương nghe xong một lúc không nói, nhíu mày quan sát cô: “Cô còn giảm béo?” Tựa tiếu phi tiếu, “Béo hơn một chút mới tốt.” Lại giống như ngụ ý sâu xa, Quân Mạc sửng sốt, chỉ thấy anh mỉm cười bỏ đi.

Ăn cơm xã giao là việc bình thường, Quân Mạc chỉ cần ngồi một chỗ, hợp thời mỉm cười hoặc tiếp lời. Từ tổng, Ân Bình là người quen xã giao, nói chuyện với nhau cực kỳ giống cà phê tan, lời nói khách sáo thoải mái lướt qua cổ họng, kỳ thật chẳng có cái gì lưu lại — ngay cả Ân Bình trước nay nói nhiều mà giờ cũng ngồi đoan trang thục huệ. Toàn bộ thế giới đều mang mặt nạ.

Quân Mạc ngẩng đầu, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đơn giản có chút tròn, cười rộ lên hoặc là nheo lại thành một lưỡi liềm nhỏ — cô vốn mang khuôn mặt búp bê, khiến người ta cảm thấy tuổi càng nhỏ. Hàn Tự Dương khẽ nhếch khóe mắt,ánh mắt cô trước nay trong suốt mà khả dĩ vọng mặc [vọng: trông mong, mong mỏi; mặc: xuyên qua, suốt, có thể nhìn thấu?], chính là cô cố ý tránh đi, hoặc là ánh mắt vụt sáng — anh cũng biết, khi cô làm việc không như vậy, cô luôn nhìn khách bằng ánh mắt cực kỳ thẳng thắn, chân thành, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, nhnwg mà cũng làm cho người ta cảm thấy hình như đó cũng không phải chân thật là cô.

Nhưng lần này cô lại quên lảng tránh, trong lòng Hàn Tự Dương cả kinh, tình cảm phức tạp như vậy có thể chiết xạ ánh sáng thủy tinh từ đôi mắt ngọc ấy.

“Từ tổng, còn có chuyện, không biết thư ký của tôi đã nói chưa? Vị khách người Mỹ của chúng tôi đang ở tại khách sạn, Powell, ông ta là người thích lịch sử, có thể nhờ một nhân viên đi cùng không, ông ấy muốn đi tham quan bảo tàng cùng với số di tích cổ trong vài ngày”. Hàn Tự Dương trầm ngâm một hồi, “Chính là tiếng Anh tốt cũng chưa đủ, tốt nhất là phải có kiến thức về phương diện lịch sử.”

Từ tổng cười ha ha: “Nói qua nói qua.” Vỗ vỗ một bên vai Quân Mạc, tựa như dâng vật quý: “Không phải nói chứ, Lý quản lí chính là sinh viên chuyên ngành lịch sử.” — lúc này lại nhớ rõ như vậy, Quân Mạc buồn bực quay mặt đi, rất muốn nói khoảng thời gian ba năm qua mình đã đem toàn bộ kiến thức học thời đại học trả lại cho thầy cô rồi — nhưng ánh mắt Từ tổng tha thiết như vậy, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

“Khách sạn của chúng tôi dù có lập tức đảm nhận một diễn đàn học thuật lịch sử, cũng đương nhiên không có vấn đề gì.” Từ tổng cười nói.

Quân Mạc phải nhắc nhở ông ngay: “Từ tổng, tin tức bên kia vừa tới, việc thương lượng tài trợ có vấn đề, bây giờ cũng không nhất thiết phải làm.”

Từ tổng nói: “Thật không?” ngược lại sửng sốt: “Chuyện khi nào?”

Quân Mạc thở dài: “Vừa nhận được điện thoại.”

Hàn Tự Dương im lặng nghe, nói tiếp một câu: “Phong cảnh Nam Đại thật ra thích hợp tổ chức diễn đàn lịch sử.”

Vì thế bỏ đề tài này qua một bên không nói nữa, bất nhàn bất đạm ăn cơm.

Phục vụ đã đem xe đến cửa khu vực yến hội, bốn người đi ra đến đó, Hàn Tự Dương nghiêng người mở cửa xe, chào một câu liền xoay người rời đi.

Từ tổng cũng vội vàng đi, bộ dáng nhật lí vạn ky 3. Ân Bình cười khì: “Xem Từ tổng, lại là chuẩn bị đi ngủ trưa rồi.”

“Bà đừng khi dễ lão nhân gia.” Quân Mạc có chút sầu mi khổ kiểm đáp lại, cô lập tức cảm thấy kỳ quái, “Làm sao mà mặt mũi bà hớn hở thế kia hả?”

Ân Bình giơ tay lên làm hình chữ V, “Tôi qua phòng nghỉ, nói cho mấy nàng bên đó tôi vừa ăn cơm với ai.” Cô quay người bỏ chạy, để lại một mình Quân Mạc phì cười.

Tan tầm đi ngang qua tứ hào lâu, gặp trợ lý trẻ tuổi của Hàn Tự Dương, từng mở xe Hàn Tự Dương, cầm một tập văn kiên đi ra. Cô hướng cậu ta chào hỏi, chàng trai kia cũng cười cười: “Lý quản lí, có muốn tôi tiễn một đoạn đường không?”

Quân Mạc vội vàng lắc đầu cảm tạ cậu, nghiêm túc đi đến Tân Hoa thư điếm, chọn vài quyển sách hướng dẫn du lịch, cô tự thấy mình có một ưu điểm, chính là áp lực càng lớn, thời gian càng chặt — ngược lại càng có thể khiến chính bản thân mình liều mạng chiến đấu với deadline đang đến.

Về đến nhà, lẩm bẩm ngồi xuống đọc. Tên gọi các kiến trúc kỳ lạ, khí cụ Thanh Đồng, thời kỳ đồ đá – thẳng đến khi ánh mắt bắt đầu đăm đăm – sách có thể buông xuống, Quân Mạc lại mất ngủ một lần, cô bật cười, cảm thấy mình như một kẻ nghiện thuốc sắp chết, một tia dự cảm tuyệt vọng gần đến, không chỗ có thể trốn được, nhưng vẫn như cũ làm cho cô cảm thấy tràn ngập dụ hoặc. Ba năm trước đây, cô không thể yêu, không thể hận; ba năm sau, cô vẫn như cũ tiến thoái lưỡng nan – sống lâu như vậy rồi mới hiểu được, có thể phân ra đúng sai, mới là chuyện đơn giản nhất thế gian. Nhưng mà trong lòng cô tường tận rõ ràng, phân ra ai đúng, ai sai, thì có tác dụng gì?

Hàn Tự Dương quan tâm đến vị khách quý ngoại quốc đã nhiều ngày một mực ra ngoài khảo sát, cũng là không cần sốt ruột – ngày thứ hai đối phương truyền đến tin tức, nói là một lần nữa tìm tài trợ, cơ bản xác định tiếp, QUân Mạc vừa vặn ra tay nắm bắt sự việc liên quan đến diễn đàn học thuật. Lập tức nhận được điện thoại từ thư ký thứ bẩy bên Thụy Minh, vòng một vòng, cư nhiên Thụy Minh lại là nhà tài trợ.

Lần họp này, cấp trên rất coi trọng: “Chúng ta muốn bắt cả hai tay – buôn bán nắm chặt một khách hàng lớn như Thụy Minh, mà tổ chức hội nghị học thuật cũng đề cao được phẩm vị và văn hóa của khách sạn. Quay trở lại, công ty tài trợ lần này là Thụy Minh, cho dù là phục vụ gián tiếp Thụy Minh, bất kể thế nào cũng phải làm cho tốt.”

Quân Mạc không nghĩ ngợi nhiều, cho rằng chỉ là sinh ý lui tới, công việc cứ từng bước mà làm.

Thời gian luôn chưa bao giờ gọi người chờ – chờ mong cũng tốt, chán ghét cũng tốt, kỳ thật nó luôn từng giọt từng giọt chảy, cho tới bây giờ cũng không phải do chúng ta có thể cân nhắc, khống chế.

Buổi tối thứ năm là trách nhiệm của Quân Mạc.

Cô một mình đi kiểm tra, cuối cùng là bộ phận giải trí của khách sạn, quán bar hai tầng trên dưới. Kỳ thật so sánh ra thì quán bar rất im lặng, ánh sáng màu lam hơi tối, thưa thớt vài bóng người. Tổng cộng chỉ có ba lô ghế, trưởng ca vội vàng đi ra: “Lý quản lí.”

Quân Mạc hướng cô cười cười: “Hôm nay đông không?”

“Vâng. Chị cuối cùng cũng sắp xong.” Cô hâm mộ thở dài, “Em giờ mới bắt đầu này.”

Gần mười một giờ, Quân Mạc nhìn nhìn lầu một duy nhất có lô ghế phòng Minh Nguyệt, cửa chính rất dày, ngăn cách vàng son cùng xa hoa lãng phí bên trong bên trong. Cô gật gật đầu, điền xong báo cáo mới đi, của chính trùng hợp mở ra, cô sửng sốt, ánh đèn u ám chiếu, khuôn mặt sâu sắc của nam nhân này, anh nhướng mi, hiển nhiên không nghĩ gặp được cô trong này.

“Hàn tổng, xin chào.” Quân Mạc cười chào hỏi, “Giải trí vui vẻ.”

Tay anh đang cầm điện thoại, ước chừng là đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc này bỏ điện thoại vào túi, chậm rì rì nói: “Vào ngồi một lúc không?”

Trưởng ca sớm thức thời lên lầu hai tiếp đón, Quân Mạc bỏ giấy bút xuống, cười cười, “Được”.

Cô đi phía sau anh, khoảnh khắc nhìn trưởng ca đang đứng ở trên cầu thang cười khổ một chút — hiển nhiên không tình nguyện, vài nhân viên thấy rõ, còn có người khẽ cười rộ lên.

Hàn tự Dương quay đầu liếc cô một cái, trong mắt tràn đầy ý cười: “Thế nào?”

Cô điều chỉnh biểu tình. “Không có gì, không có gì.”

Vốn tưởng rằng đi vào trong, tất nhiên là oanh oanh diễm diễm, màu sắc rực rỡ, cảnh sắc náo nhiệt, mình uống vài chén, tiếp đón một chút là có thể thoát thân — nhưng mà lô ghế to như vậy, lại chỉ có tám người đàn ông. Ánh sáng không tính là quá sáng, so với bên ngoài mặc dù hơn, Quân Mạc nhìn thoáng qua, không lên tiếng, bên người Hàn Tự Dương liếc một cái.

“Nói chuyện điện thoại nhanh thế?”

Hàn Tự Dương cười cười, quay sang Quân Mạc nói: “Đến đây, tôi giới thiệu cho cô một chút.”

Anh nói rất nhiều tên cùng khuôn mặt, Quân Mạc đều có chút quen thuộc, đều là quản lý cấp cao của Thuy Minh, cũng là những người còn trẻ, giống như hội độc thân tụ tập vậy.

“Phí Hân Nhiên”. Hàn Tự Dương chỉ chỉ nam nhân ngồi ở góc, Quân Mạc đột nhiên nhớ tới, chính là chàng trai mình gặp được hôm ăn cơm, có khí chất quen thuộc — là trí nhớ đang ngủ đông ở trong góc lâu như vậy, ẩn phục ủ rũ nhắc nhở chính mình? Cô bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cơn nóng giận tự nhiên xộc tới.

Một đám không chỗ nào không phải trẻ tuổi ngập tràn sức sống, lễ độ hàn huyên với nhau, dùng lời Ân Bình mà nói, kia nên là, “Thân cận cực phẩm”, trừ bỏ người cuối cùng — “Hắc hắc, Quân Mạc, cô rơi vào động sói rồi.”

Mã Sơ Cảnh hơi say, nói chuyện liền không dùng qua đầu óc, Quân Mạc trong lòng cao hứng, cũng không thèm so đo, rốt cuộc biết được có hai người quen, không đến mức quá xấu hổ.

Hàn Tự Dương ngồi xuống một bên, thấy cô có chút chân tay luống cuống, rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô bé, bỗng nhiên ngồi với một đám con trai, quả thật không biết phải làm gì cho đúng — nhất thời có chút hối hận, lẽ ra không nên mang cô vào đây.

Cũng may Mã Sơ Cảnh là người nói nhiều, đã lâu không gặp Quân Mạc liền lôi kéo cô ngồi xuống, nói lung tung không có chủ đề nào, Quân Mạc nhịn không được liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh hút thuốc, ngọn lửa nho nhỏ lóe lên, bờ môi anh thật đẹp, thời điểm nhếch môi giống hệt đao phong.

Hàn Tự Dương chú ý tới ánh mắt của cô, cười xin lỗi: “Thật xin lỗi.” Thuận tiện nhả ra một làn khói, “Sao lại làm việc muộn vậy?”

“Trách nhiệm của tôi thôi.” Quân Mạc nói đơn giản, một bên Mã Sơ Cảnh vội vàng kêu tiểu thư cầm một ly rượu đi.

Cô xoay người thấp giọng hung hăng cảnh cáo cậu ta: “Này, đừng bắt tôi uống rượu.” Cô nói vừa nhẹ lại vừa vội, Hàn Tự Dương nhịn không được nhìn cô cười yếu ớt.

Mã Sơ Cảnh nhếch miệng cười: “Lão đại lần đầu tiên mang phụ nữ đến chỗ hội độc thân tụ tập, thế nào cũng phải uống một ly.”

Cũng may, người bên ngoài nói chuyện phiếm, trong lô ghế âm nhạc nhẹ nhàng xướng làm cho người ta cảm thấy an tâm không ít. Quân Mạc xấu hổ không nói lên lời, mà ánh mắt Hàn Tư Dương dường như đang nhìn cô, lại tựa hồ như đang nhìn ly rượu trước mặt cô, cũng không biết là có nghe thấy những lời này.

Cô thiếu chút nữa không nhịn được đứng lên, bị anh giành trước: “Chuyện diễn đàn đã chuẩn bị tốt chưa?”

Quân Mạc nghe anh nhắc tới diễn đàn, trong mắt hơi thoảng qua ý cười, dưới ánh sáng mờ mịt dường như linh động lóe ra chút lạnh lùng: “Không sai biệt lắm, có liên quan đến luận văn, Hàn tổng cảm thấy hứng thú sao? Có muốn tôi đưa một phần lại đây?” Cô cười hỏi: “Hàn tổng có hứng thú dốc sức vì văn hóa Trung Quốc sao?”

Anh nhíu mày nhìn cô, ngược lại bộ dạng thật sự có chút hứng thú: “Kỳ thật cũng không hiểu lắm, học đòi văn vẻ một chút thôi. Coi như vì xã hội cống hiến đi.” Anh nửa đùa: “Lý quản lí đừng cười như vậy, tôi biết cô hiểu rõ mà – không phải mượn cơ hội làm quảng cáo hay sao?”

Quân Mạc cười: “Đâu phải vậy? Qua vài ngày nữa tôi sẽ đưa cho anh mấy quyển sách.” Cô dừng một chút, ánh mắt vô thức nhìn mặt bàn, giọng điệu sâu kín, tựa hồ nhớ tới điều gì: “Phần nhiều là thầy giáo trước đây của tôi viết.”

Hàn Tự Dương nâng mắt nhìn cô, khinh thường cười: “Thật không?”

Quân Mạc nâng cổ tay xem giờ, khẽ nhíu mày: “Hàn tổng, tôi còn có chút việc, các anh cứ vui vẻ. Tôi đi trước.”

Hàn Tự Dương bưng ly rượu, dựa vào sô pha, mang theo ý cười thản nhiên: “Được”. [nguyên văn là Hảo, đa nghĩa hơn, nhưng ko muốn dùng.]

Cô mới ra đến cửa, ánh mắt Mã Sơ Cảnh lập tức trấn tĩnh lại, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Hàn Tự Dương: “Thực sự có vấn đề.” Âm thanh của anh cực vang, lại ngân dài, trong lúc nhất thời, khiến mọi người trấn tĩnh.

Lại có người cười: “Cười thật ôn nhu.”

Vì thế lại có người hưởng ứng: “Tôi cũng biết là có vấn đề.”

Chỉ có Hàn Tự Dương bất động thanh sắc, lại phả một hơi thuốc, ánh mắt hơi hơi nheo lại, tựa hồ hoàn toàn không nghe chung quanh đang huyên náo tiếng cười.

“Bà xử lý xong việc người Hongkong trách cứ chưa?” Ân Bình đập đập bàn Quân Mạc, người đang mệt mỏi nằm úp sấp trên mặt bàn, bộ dạng thèm ăn không phấn chấn.

“Không riêng gì người Hongkong đó, còn ông bác người Tây bắc với cô gái Thượng Hải, còn có báo cáo mở rộng sản phẩm của Thụy Minh.” Quân Mạc lạnh lùng nói, “Rốt cuộc bà chạy tới đây làm cái gì?”

Ân Bình ngượng ngùng cười:” Hiệu suất làm việc của bà cũng thật là cao không gì sánh được a!”

“Tâm tình không tốt.” Quân Mạc cũng không chịu được gật đầu, “Xin hỏi, ngài rốt cuộc có việc gì không?”

“Không có.” Ân Bình sợ tới mức đã quên mất ý đồ đến, “Đến xem bà thôi. Thuộc về chuỗi hành vi bình thường. Tôi đi đây.”

“Uh.”

“Nhưng mà tôi muốn hỏi bà một chút, nghe nói mấy ngày trước Hàn tổng muốn bà gọi điện thoại tới?” Ân Bình không nhịn được, đứng ngoài cửa thăm dò hỏi.

“Đi ra ngoài.” Cô hung hăng cầm quả cầu phát tiết đập về phía Ân Bình. Ân Bình sợ đến mức quay đầu chạy luôn.

Quân Mạc thở dài, đứng dậy nhặt quả cầu phát tiết hình quả trứng gà kia lên — đó là quả cầu cô mua ở hàng vỉa hè trong chợ đêm. Sau đó, lại cầm phần thông báo “Thông báo về việc đảm nhận diễn đàn học thuật lịch sử toàn quốc”. Cô thật sự phiền não: Danh sách đã ở trên tay rồi – có tên anh rõ ràng. Cô cứ như vậy muốn trốn tránh hồi ức, cô dùng công tác bận rộn làm tê liệt tinh thần, vết thương của cô vẫn chưa lành. Thật là buồn cười, chính là vì khả năng nhìn thấy anh — toàn bộ đều muốn thất bại trong gang tấc. Châm chọc là, hết thảy mọi chuyện đều không có đúng sai. Cô mạc danh kỳ diệu [chẳng biết tại sao cô] lại nhớ đến một câu: dù cố gắng hết sức làm những việc nằm trong khả năng của con người, thiên mệnh cũng không nhất định thuộc về ngươi. (Tẫn nhân sự, thiên mệnh diệc vị tất quy nhĩ).

“Bà nên mời khách. Lão tổng hai lần giao việc tiếp đãi trọng yếunhư vậy cho bà phụ trách, lần sau cạnh tranh bà sẽ có ưu thế.” Ân Bình ngôn chi chuẩn xác.

Quân Mạc quay đầu bước đi. Theo thường lệ, đi kiểm tra các bộ phận công tác, cô cảm thấy đặc biệt không thuận lợi, lúc trước chỉ mắt nhắm mắt mở với các bộ phần, giờ cô xuống tay không lưu tình chút nào: Trưởng ca ngũ hào lâu bởi vì có mạng nhện ở đại sảnh mà bị trừ điểm; tam hào lâu thảm hại hơn, theo dõi khu vực phục vụ châm một phút lập tức bị hung hăng giáo huấn một hồi.

Cô soàn soạt cầm bút viết xuống, mấy đồng sự có quan hệ vô cùng tốt cũng sợ đến mức không dám tiến lên bắt chuyện, chỉ là trên dưới liều mạng kiểm tra quần áo, dung nhan, sợ kế tiếp là đến phiên mình.

Từ trước đến nay Lý quản lí ôn hòa như vậy cư nhiên lại tật ngôn lệ sắc [lời nói giận dữ, thần sắc nghiêm nghị], nhưng mà cũng chỉ có Quân Mạc tự biết mình ngoài mạnh trong yếu. Trước đây thói quen của cô cũng thế — gặp chuyện không vui luôn thích giận chó đánh mèo ở bên ngoài, phát hỏa với toàn bộ những người xung quanh. Sau lại rốt cuộc chậm rãi thu liễm, người còn không gặp lại, tính tình đã trở lại như cũ.

Quân Mạc cầm báo cáo hồi sáng lên gạch chéo danh sách bị trừ điểm, thở dài thật mạnh, e-mail cho mấy nhân viên, thông báo chuyện hồi sáng chỉ cảnh cáo.

Khi không vui vẻ thì bí quyết lấy lại tinh thần là liều mạng làm việc, bí quyết chán ghét công tác là đẩy nhanh tiến độ — vừa may là một vòng tròn. Hiện tại mặc kệ tất cả. Quân Mạc nằm úp trên bàn, mũi bắt đầu cay cay. Máy tính báo một tiếng, có e-mail mới.

Quân Mạc dụi mắt, mở. Nhất thời sửng sốt, cái tên quen thuộc như vậy, ba năm — không ngờ thời gian dài như thế, sớm nghĩ mình đã quên hình dáng của anh. Hiện tại bây giờ, thanh thanh sở sở từ trong đầu hiện ra.

Ngày đó, cô ngồi đọc sách ở thư viện. Sau đó vừa ngẩng đầu, thấy Lâm Hiệt Tuấn đứng cách đó không xa nhìn mình, lúc ấy mình ngẩn người ra, không biết làm sao, không nói được đến một câu “Em chào thầy.” Anh hướng mình cười, trướcsau nho nhã bình tĩnh, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cũng lẳng lặng đọc sách.

Cô và anh, đều cảm thấy trong lòng bình thản, tự hồ tĩnh lặng trôi chảy.

Khi đó, Quân Mạc bị bàn cùng phòng gọi là “Triêu khí bồng bột hảo sinh viên” [Sinh viên tốt có chí tiến thủ mạnh mẽ]. Học tập chăm chỉ, mục tiêu minh xác. Chương trình học được lên kế hoạch lâu dài, tỷ như mỗi ngày đều học tiếng Anh. Các kỳ thi có thể chạy nước rút xoay chuyển toàn bộ, nhất định ngồi sau cùng, thì thào tụng từ mới tiếng Anh. Từ nhỏ, cô đã là cô bé ngoan, lúc trước cha mẹ cũng không đồng ý cho cô đi học xa như vậy, sau lại vất vả đến đây, thật sự là học tập chăm chỉ — cho tới bây giờ vẫn nói với bản thân như vậy.

Phòng ngủ bốn người từ trước đến nay, giữ chỗ đều do Quân Mạc đích thân làm, bởi vì cũng chỉ có mình cô dậy sớm. Từ căn tin đi ra, sau lưng một cặp sách thật lớn, trong tay là ấm giữ nhiệt lớn,xa xa thấy bình minh đang đến, ngoài mình đến giữ chỗ chỉ còn đúng một giám sát viên, ước chừng mình là người thứ nhất rồi.

Sáng sớm lúc bạn cùng phòng mơ màng nói thầm: “Quân Mạc nhớ giúp bọn tớ giữ chỗ nhé!” Cô sảng khoái nói “Được rồi”, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.

Cầm lấy quyển sổ đánh dấu, Quân Mạc rồng bay phượng múa ký ngay cả bốn tên, sau đó đứng lên. Nam sinh bên người mở miệng nói: “Đồng học…”

Quân Mạc thậm chí không thèm liếc mắt nhìn câu ta một cái, sợ cậu ta lại ngăn mình, thuận miệng đáp: “Buổi sáng tốt lành.” Lắc lắc đuôi ngữa liền đi. Giám sát viên phần lớn cũng đều là sinh viên, phần lớn đối với hành vi này cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Quân Mạc cũng không cho là đúng.

Lâm Hiệt Tuấn có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng nữ sinh này, lắc lắc đầu, khóe miệng mỉm cười, cúi đầu xem lớp của cô.

Quân Mạc đến phòng học, tới chỗ cuối cùng ngồi xuống, mới nhớ đến phải giữ chỗ cho bạn học. Cô đứng lên, hướng dãy đầu tiên sắp xếp, xoạt xoạt thả năm quyển sách lên trên, nhớ tới đối thoại với bạn học hôm qua:

“Ngày mai, tiết của thầy Lâm ai giúp tao giữ chỗ đây?”

“Ai nha, lầnnày cũng không phải là công tuyển [công: công khai, công bằng] giáo viên như học kỳ trước, không cần đến sớm hai tiếng để nhận chỗ đi, lớp nhỏ luôn có chỗ ngồi phải không?

“Mày không nghe nói gì sao? Các lớp khác đã hỏi thăm rồi, đúng là sẽ sang dự thính.”

Sao đó vài ánh mắt tập trung trên người Quân Mạc, Quân Mạc chậm rì rì nói: “Được rồi, tao đi chiếm chỗ.”

Bạn cùng phòng vui vẻ ra mặt, Minh Văn ôm vai cô cười cười: “Quân Mạc, tao muốn ngồi cạnh mày.”

“Mày muốn ngồi cuối cùng một loạt?” Quân Mạc có chút kinh ngạc.

“Thôi, quên đi.” Minh Văn bất đắc dĩ thở dài:” Tiết của thầy Lâm, mày lại muốn ngồi cuối cả lũ à?”

Quân Mạc cười cười:”Tao không phải truy tinh tộc của thầy ấy, ngồi đâu chả nghe được bài?” [truy tinh tộc: tộc truy đuổi sao = đám háo sắc theo đuổi Lâm lão sư]

Đợi đến khi mình đọc xong một bài mục từ mới, phòng học không lớn đã không khí bừng bừng, ngoại trừ cuối cùng đã có người, phía trước đã chật ních đầu người. Mấy nữ sinh dùng ánh mắt phẫn hận nhìn năm vị trí đầu tiên mà mình đã sắp xếp kia, Quân Mạc chột dạ cúi thấp đầu.

Sau đó nghe được đằng sau có người cười nhẹ: “Hôm nay thầy Lâm là giám sát viên đánh dấu, phía trước tớ là một nam sinh ký một lúc mười cái tên mới phát hiện ra thầy đang nhìn, chân đều nhuyễn ra.”

Quân Mạc nghe được âm thanh phía sau, bỗng nhiên nghĩ đến mà cảm thấy sợ, có lần một thầy giám sát điểm danh, bắt vài người ký hộ điển hình, mỗi người đều chịu cảnh cáo. Cô cố gắng nhớ lại diện mạo nam sinh chỗ điểm danh, lại thủy chung mơ hồ, thở dài, nhất thời không có học thuộc từ mới nữa.

Cái gì đến sẽ phải đến, không bao giờ tránh được.

Lúc Lâm Hiêt Tuấn bước vào, phòng học đang ồn ào liền trở nên yên lặng không một tiếng động, sau đó ầm ầm vang lên tiếng vỗ tay. Nhưng mà anh liếc một cái nhìn đến, nữ sinh ngồi cuối cùng kia, cúi đầu đọc sách, có thể thấy chung quanh trống trải thế nào.

Quân Mạc ngẩng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi đang đứng trên bục giảng, đang chuyên chú trình chiếu slide, cô vô số lần nói với bạn cùng phòng: “Bình tĩnh mà xem xét, thực sự vẻ ngoài của thầy chỉ bình thường thôi.” Cũng hình như là không ai cùng ý kiến với mình, cô chỉ còn có thể ngậm miệng.

Nhưng ngay cả Quân Mạc cũng không thể phủ nhận, khí chất thong dong tự nhiên cùng thanh ấm áp nho nhã khi anh đứng trên bục giảng, quả thật có thể mê đảo phần lớn nữ sinh. Mà chính mình, bỏ qua cho việc học thuộc từ mới, bút ký đã chi chít, thế mới thấy thời gian trôi qua thật nhanh kinh khủng.

Chuông báo tan tiết thứ nhất vang lên, Quân Mạc nâng nâng cái cổ đau nhức. Lúc này mới kinh ngạc, thầy Lâm đang nhàn nhạt dựa vào vị trí bên cạnh mình, cô có chút không tự nhiên dời ánh mắt, lại nghe thấy anh ôn hòa hỏi: “Đang học tiếng Anh?”

Kỳ thật vừa mới tiện thể đem sách học từ mới rảnh tay đặt ở bên cạnh mà thôi — Quân Mạc tự nhận mình là một sinh viên hay bắt vẻ, nhưng chỉ có thể thừa nhận tiết học của anh vô cùng hay. Vì vậy mặt cô bắt đầu nóng lên.

“Sao lại ngồi ở cuối lớp thế này? Có thể thấy được bài giảng sao?” Lâm Hiệt Tuấn hỏi: “Vẫn cảm thấy tôi dạy không hay?”

“Em có thói quen ngồi cuối lớp ạ.” Quân Mạc cũng cười.

Thầy giáo trẻ tuổi này thật sôi nổi, cũng thật sạch sẽ, giữ lại đầu tóc ngắn ngủn, thong dong ôn hòa như đi học trước kia vậy. Khí chất của anh, giống như là giữa những năm bốn mươi, năm mươi vậy, một đám sinh viên đi trên đường phố, ánh mắt thanh minh, tài tình hơn người, mà cõi lòng đầy lý tưởng cứu thế tế quốc, cách ăn nói độc lập mà tự do.

Chính là như vậy mà chậm rãi đắm chìm vào hồi ức, Quân Mạc lắc lắc đầu, tựa hồ muốn cố gắng không nhớ lại.

Cô mở e-mail, tay run run.

“Thứ Sáu anh đến, có thể gặp mặt được không?”

Vẫn là theo ý của cô, nếu cô không muốn, như vậy sẽ không gặp.

Anh đã trở về rồi sao? Trong lòng Quân Mạc tự châm biếm chính mình, một năm trao đổi giáo viên, sớm đã nên trở về, cũng có nguyên do — thì ra tiềm thức của mình, tình nguyện làm như anh vẫn còn ở nước ngoài, “Chia tay”. Hai chứ này, so với rượu độc trên thế gian này, còn khiến người ta đan triệt tâm phế.

Quân Mạc trả lời:

“Em ra sân bay đón anh.”

Sáu ký tự ngắn ngủn, lại giống như hao phí bao nhiêu tinh lực, mệt mỏi rã rời, lại mơ hồ chờ mong .

Cafe au lait
Café au lait là loại cà phê sữa pha theo kiểu Pháp. Người ta pha café au lait bằng cách thêm sữa nóng vào cà phê espresso “gấp đôi” (espresso doppio) hoặc cà phê espresso “kéo dài” (espresso lungo), hoặc cũng có thể là cà phê phin. Café au lait được đựng trong một cái tách lớn được gọi là bol. Loại cà phê này hay được dùng trong bữa sáng và thường không tìm thấy ở các quán cà phê. Theo một hủ tục, bánh sừng bò cũng như các loại bánh khác dùng để nhúng vào café au lait không xứng với truyền thống của quán cà phê.

Trong các quán ăn ở Pháp thì café thường dùng để chỉ loại espresso của Ý hơn là loại cà phê phin của Pháp, café crème sẽ có thêm một ít sữa ấm hoặc kem sữa.

(Đơn giản thì nó là cà phê sữa nhưng được pha theo kiểu Pháp thôi. Cơ mà cách pha của nó ở Châu Âu và ở Mỹ cũng khác nhau kha khá, dù người ta vẫn ghi là café au lait)

Hình mấy cái bát pha café au lait theo truyền thống của Pháp.