Ly Cà Phê Tình Yêu

Chương 2: Cà phê Ireland (爱尔兰咖啡)

Quân Mạc đứng trước sân khấu tòa nhà số 4 phối hợp với nhân viên ở đó, cô không dám sơ suất, sắc mặt nghiêm túc nói rõ ràng, rành mạch với đám tiểu nữ sinh, đại nhân vật như vậy thật sự cô đắc tội không nổi – ánh mắt mấy cô bé rối bời, hiển nhiên tâm hoài bất quỹ — Quân Mạc cười lắc đầu, một đường trở lại phòng làm việc, vừa nhìn thời gian, thấy còn lâu mới đến giờ tan tầm, không khỏi hài lòng đứng lên. Cô vốn là một người đơn giản, rất dễ dàng cảm thấy thỏa mãn với mọi chuyện, nghĩ rằng Hứa đại mỹ nhân có lẽ vẫn đang giày da mấy tấc, chạy loạn lên ở khách sạn, mình thật sự rất may mắn khi chính mình nhặt được chuyện tiện nghi/ thuận lợi/ thuận tiện.

Gọi điện thông báo cho trưởng ca tòa nhà số bốn, cẩn thận cường điệu tầm quan trọng của vị khách mới đến, nhớ rõ những lời Từ tổng vừa nói. Sơ qua về tình hình bên dưới, Từ tổng liền phân phó:” Gần đây, Tiểu Hứa còn phải đón một đoàn khách du lịch, cô ấy nói với tôi bận một số công việc bên bộ phận PR, như vậy, hội nghị ra mắt sản phẩm mới của Thụy Minh cũng là cô phụ trách, có được không?”

Chuyện này Quân Mạc đã dự đoán được, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nói: “Được”. Nhân lúc Từ tổng ngừng lại, cô vội vàng chen vào: “A, bộ phận Phòng có việc gọi, tôi phải đi đây”. Vội vàng ấn phím tắt, Quân Mạc cười khổ ngồi lại ghế trên, ngẩn người một lúc, chỉ hy vọng thời gian qua nhanh chút, sáng sớm cô và Ân Bình đã hẹn nhau đi dao phố rồi.

Vất vả xử lý văn kiện bưu điện gửi đến, nghe một bác khách hàng trách cứ công trường bên ngoài tạp âm quá lớn, ảnh hưởng đến phòng, Quân mạc thay đồng phục, mặc quần áo bình thường ra cửa sau chờ Ân Bình.

Theo quy định, nhân viên không được đi cửa chính, đi ra bằng cửa sau không giống cửa chính, đại lộ rộng lớn, cực kỳ khí thế, lúc nào cũng có vô vàn xe sang mở cửa. Cửa sau là một cái phố ăn vặt nhốn nháo, vừa đi ra khỏi cửa, liền cảm thấy đã hòa mình vào không khí náo nhiệt, khiến cho người ta nhận ra thế gian thật ấm áp làm sao.

Cảnh tượng sau đó làm Quân Mạc trợn mắt há hốc miệng [mắt chữ A mồm chữ O], Ân Bình chạy vội đến trên đôi giày cao gót có thể dùng làm hung khí, tốc độ có thể so sánh với Lưu Tường (1) đang vào đoạn nước rút.

“Tao nghe nói… Nghe nói… “Ân Bình gục đầu vào vai Quân Mạc, há mồm thở dốc.

“Tổng giám đốc Thụy Minh siêu đẹp trai, đúng không?” Cô kiên nhẫn thay Ân Bình nói xong, khóe mắt không nhịn được cong cong.

“Tin này có đáng tin không thế?”

“Đám con gái bên số bốn kia đừng có háo sắc như vậy được không? Tao mà không trừng mắt nhìn mấy đứa thì chắc cả đám đã bị điện giật, hôn mê bất tỉnh rồi.” Quân Mạc nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Nói nhanh lên xem nào.” Ân Bình mất kiên nhẫn, hung hăng cắn tay Quân Mạc.

“Thì cũng vậy thôi, nếu không phải rất nhiều tiền, thì cũng khí chất khác người thường”. Quân Mạc tách tay cô nàng ra, “Mày xem, cái gọi là người đàn ông độc thân hoàng kim, người nào mà không phải oai qua liệt tảo [oai qua: dưa chuột cong, liệt tảo: táo nhỏ], trưởng thành được như hắn cũng không dễ dàng.” Cô cười, “Bất quá phải nói lại, giám đốc Marketing của bọn họ quả là một soái ca, mày nên tận dụng thời cơ à.”

Ân Bình hoài nghi nhìn cô, thấy cô có vẻ không nói đùa, không nhịn được than thở: “Chung thân đại sự của tao đấy, mày đừng có lừa tao, vạn nhất chậm trễ nhân duyên tốt đẹp… “.

Quân Mạc cười lớn: “Trở thành nhân duyên tố đẹp của mày từ khi nào vậy? Bây giờ nghiệp vụ của chúng ta cùng Thụy Minh nhiều như vậy, mày cũng thấy mà.”

Các cô đi dạo phố rồi đến một quán lẩu nhỏ ăn cơm [ở đây là tiểu phố với tiểu lẩu điếm - ko biết làm thế nào để nói đc 2 cái tiểu này đây?]. Theo thường lệ là lẩu Uyên Ương. Quân Mạc thích ăn cay, hồng hồng một mảng dầu ớt, nhìn Ân Bình líu lưỡi. Kỳ thật Quân Mạc là người miền Nam, từ nhỏ có thói quen ăn đồ ăn nhạt, sau đi học đại học ở miền Bắc, không thích ứng được khẩu vị nồng đậm, nhưng bây giờ trở về làm việc, lại thường thường nhớ đến, nhịn không được đến quán ăn một lần rồi nghiện luôn.

Ăn uống no nê, cũng không bị gió lạnh ngoài đường dọa sơ, chỉ cảm thấy gió thổi tới mặt rất là mát mẻ. Hai người khoác tay nhau thảo luận nên đi nơi nào dạo phố. Ân Bình đột nhiên dùng ánh mắt đồng tình vô hạn nhìn Quân Mạc: “Biết sao không? Hứa mỹ nhân vừa chạy tới chỗ lão tổng tố khố.” Quân Mạc lập tức cảnh giác: “Như thế nào?’

“Chính là Mai soái ca kia à, thật khó chơi, đông điều tây tra vặn hỏi, Hứa mỹ nhân bị cũng phải bật khóc, đánh chết cũng không muốn hợp tác với bên dưới lần nữa, may mắn còn vài nhiệm vụ trong tay, chỉ có thể nói bận quá không thể xuống đươc”. Ân Bình chậm rãi nói, bộ dạng có hút hả hể khi thấy người gặp họa.

Quân Mạc suýt sặc: “Lúc nãy sao không nói gì?”

“Sợ mày mất hứng không muốn ăn”. Ân Bình chậm rì rì nói, “Tao thấy mày ấy mà, đừng dạo phố nữa, về tụng kinh đi có vẻ tốt hơn ấy”. [Đại ý là có âm mưu, về nhà tụng kinh tránh tai ương, hjxx]

Quân Mạc âm thầm thở dài, cảm thấy Hứa Ưu cùng Từ tổng có chút không phúc hậu, ngược lại làm ra vẻ thảnh thơi, nhàn hạ: “Tốt xấu gì tao cũng là lão viên công [nhân viên lâu năm], bọn họ còn làm khó được tao sao? Đi, đi dạo phố đi.”

Về đến nhà sẽ không thoải mái như vậy, công việc tổng yếu đã làm rối — đem các gói to nhỏ ném xuống sô pha, cũng không thèm ngoảnh lại sắp xếp gì cả, vội vàng mở máy tính kiểm tra và nhận e-mail bên Thụy Minh gửi, bên trong có tài liệu về phông nền cô cần biết. Đây nhất định là do ban ngày cô có thói quen cầm cốc, giờ nhìn lại phát hiện rỗng tuếch — quên pha cà phê mất rồi. Ngẩng đầu nhìn nhìn lên trần nhà, đêm đã gần khuya, nghĩ lại vẫn là thôi đi, miễn cho mất ngủ. Ngày thứ hai sợ rằng còn phải toàn lực ứng phó.

Kỳ thật tập đoàn lớn như Thụy Minh, đoàn đội tinh anh cái gì mà không có. Việc Quân Mạc cần làm chính là tìm cho bọn họ sân khấu thích hợp cùng với đầy đủ các khoản mục chỉ tiêu. Nghe có vẻ đơn giản, thực sự Quân Mạc bắt đầu hiểu được sự khó xử của Hứa Ưu. Thụy Minh cẩn thận đến mức ngay cả vị trí để xe của một người cũng phải tính toán, Quân Mạc liền theo các khâu điều động nhân viên, dễ dàng cho tổ chức phối hợp.

Mã Sơ Cảnh quả là một người dễ làm việc chung, Quân Mạc bận rộn công tác nhiều như vậy cuối cùng cũng có chút thoải mái. Thời điểm này làm việc quả thực có chút khắc nghiệt, nhưng dù sao cũng coi như là thanh niên ưu tú [nguyên văn: Dương quang thanh niên - thanh niên như ánh mặt trời], làm việc nhiều, cũng thường hay chuyện phiếm, trêu chọc/nói đùa. Hai người phối hợp ăn ý, sau hai ngày đã ra được kế hoạch sơ thảo, cụ thể nơi nào làm sân bãi cũng đại khái xác định. Quân Mạc cười hỏi: “Anh định lúc nào đưa cho boss xem qua?”

“Boss của chúng tôi đâu có quản?” Mã Sơ Cảnh miễn cưỡng gập laptop lại, “Đừng nóng vội, ít nhất cũng phải sửa lại bảy, tám lần nữa.”

Quân Mạc thở dài, cùng Mã Sơ Cảnh nói lời từ biệt rồi về văn phòng.

Phòng làm việc tòa nhà số bốn điện thoại tới: “Lí quản lý, Hàn tổng đang ở phòng.”

Theo lý mà nói, sau ba ngày, với khách VIP phải gọi điện thoại đáp lễ, trưng cầu ý kiến. Quân Mạc lên tiếng, ấn số nội bộ của khách sạn. Cô không nghĩ tới mình lại có chút hồi hộp — trong nháy mắt cảm thấy chính mình thật buồn cười, sớm đã qua cái tuổi háo sắc từ lâu mới đúng, nhưng chẳng biết tại sao nhớ tới đôi mắt đen nhánh tinh lượng kia, lại cảm giác như không thấy đáy.

Thanh âm bên đầu kia điện thoại tựa hồ co chút mệt mỏi, khàn khàn: “A lô?”

Quân Mạc vội vàng chuẩn bị tinh thần, liên tiếp theo phản xạ có điều kiện nói ra, thật là nhất cổ tác khí [một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm]: “Xin chào Hàn tổng, chúng tôi muốn trưng cầu ý kiến của ngài về thái độ phục vụ của khách sạn một chút. Xin hỏi ngài vào ở có hài lòng không?”

Hàn Tự Dương dựa vào sô pha, không tập trung trả lời: “Rất tốt.” Anh cũng không phải là người hay xét nét, để ý đến mức đó.

Quân Mạc thở ra, giọng điệu cũng thoải mái hơn: “Cảm ơn ngài. Nếu có ý kiến gì, ngài có thể trực tiếp yêu cầu tổng đài chuyển cho tôi, chúng tôi sẽ dành sự phục vụ hết sức chu đáo cho ngài. Đã quấy rầy ngài rồi…”

Cô đang định nói tạm biệt, đầu bên kia điện thoại lại lẳng lặng mở miệng hỏi: “Xin hỏi cô là… ?”

Quân Mạc sửng sốt, đành phải nói: “Tôi là Lý Quân Mạc. Tôi đã đưa ngài đi nhận phòng hôm trước.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên cảm thấy có chút dư thừa, người như vậy, làm sao có thể nhớ chuyện này.

Hàn Tự Dương thu hồi sự chú ý vẫn đặt tại laptop nãy giờ, khóe miệng xuất hiện nụ cười như có như không, thản nhiên nhấn mạnh: “Xin chào, Lí quản lý. Tôi rất vừa lòng với sự phục vụ của khách sạn các cô.”

Tòa nhà Thụy Minh.

Mã Sơ Cảnh không chờ thư ký thông báo cho tổng giám đốc, đi thẳng vào.

Hàn Tự Dương mặc áo sơ mi trắng, nới lỏng cổ áo, cúi đầu xem tài liệu.

“Lão đại, dạo gần đây sao anh lại rảnh rỗi thế? Ngay cả việc của phòng Marketing/ doanh tiêu anh cũng phải nhúng tay?” Hắn châm chọc cười cười, “Những việc nhỏ như vậy, ngay cả tôi cũng lười quản, anh lại có hứng thú?”

Hàn tự Dương buông bút, gật gật đầu: “Không sai, chuyện này tôi có quan tâm.”

Mã Sơ Cảnh không để ý đến lời nói của anh, giọng điệu vẫn như cũ: “Chúng tôi với sân khấu có yêu cầu đặc biệt, anh như vậy, chúng tôi đã ký hợp đồng với công ty người mẫu giờ phải làm sao?”

“Chuyện này chỉ có một lần.” Hàn Tự Dương im lặng nói, dựa vào lưng ghế đen rộng rãi đằng sau, tựa hồ có chút không kiên nhẫn.

Mã Sơ Cảnh còn muốn nói nữa, Hàn Tự Dương đã chuyển đề tài: “Nói như vậy, cậu tự nhiên không có phàn nàn gì với lần hợp tác này? Thật là kỳ lạ đấy.”

Mã Sơ Cảnh thở hắt ra: “Mặc kệ nói như thế nào, về sau cuối cùng cũng vẫn không nên làm như vậy — chúng tôi rất khó làm.” Tiếp đó, nặng nề nghiêm sắc mặt,”Lần này người phụ trách khách sạn thật có khả năng, cô bé này rất nhanh nhẹn.”

“Hử?” Hàn Tự Dương nhướng mày, trong giọng nói hứng trí dạt dào.

“Anh cũng biết hả? Lí quản lý, là hôm đó người đưa anh đi nhận phòng.” Mã Sơ Cảnh đứng lên, “Tôi phải đi thôi.” Tới cửa không quên quay đầu hung hăng nói: “Chỉ lần này thôi đấy nhá, hy vọng lần sau anh không tự tiện can thiệp, sắp đặt chuyện bên dưới nữa.”

Hàn tự Dương nhìn cậu đóng sầm cửa, nhẹ nhàng lắc đầu. Chuyển mắt, tựa hồ nhớ tới mới đây thường ở khách sạn gặp được cô gái ấy – hoặc khoác túi đi làm, gặp mình thì mỉm cười chào hỏi; hoặc ngẫu nhiên đến kiểm tra phòng chạm mặt ở hành lang, trùng hợp anh thấy cô nửa đứng nửa ngồi kiểm tra thảm, quay nửa đầu nói với nhân viên đứng đằng sau điều gì đó, giọng điệu nhẹ nhàng, thần sắc lúc ấy còn thật sự chuyên chú. Vì thế đột nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.

Ngày vẫn như trước bận rộn, Quân Mạc cũng rất thích. Thời điểm nghỉ ngơi, ngoại trừ tiệm cà phê, cô tự hồ không có chỗ nào để đi, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào cửa sổ, mặc cho tất cả suy nghĩ bao vây chính mình. Như vậy còn không bằng vội vội vàng vàng làm việc, về nhà nằm xuống giường là ngủ, ngay cả mơ cũng giống như bị hang tối bận rộn, mệt mỏi hút đi, mở mắt ra là một ngày mới.

Một buổi sáng, có người đưa ra ý tưởng có thể để một mô hình đặc biệt xuất sắc đặt ở ngoài trời, như vậy bên trong rộng rãi hơn mà cũng rất sáng tạo. Quân Mạc liên tục lắc đầu,với Thụy Minh vốn định chuẩn bị hội nghị công bố phong cách thanh lịch có chút ý kiến, cảm thấy không phù hợp với điện thoại di động đơn giản, hiện đại, Quân Mạc theo kế hoạch của mình nói cho Mã Sơ Cảnh, nhị hào lâu là thương vụ lâu, phong cách thiên hướng Bắc Âu sắc lạnh, hẳn là khi kết hợp với di động sẽ bổ sung cho nhau rất tốt.

Mã Sơ Cảnh nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, cùng bình thường khác hẳn, vừa rồi cũng không ngẩng đầu phản đối đề nghị lúc trước, một chút tình cảm cũng không có: “Lộ thiên? Buổi tối lâu như vậy anh cho một đám khách ăn không khí đi?!”

Anh nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Quân Mạc, “Lí quản lý, bây giờ đem toàn bộ người đang chuẩn bị ở đây, chúng ta đi nhìn xem sửa đại sảnh nhị hào lâu làm công trình hội trường có thể lớn chừng nào.”

Quân Mạc gọi cho bộ phận công trình, đứng dậy lấy áo khoác, “Vậy đi thôi.”

Đoàn người đi lại vội vàng, đuổi tới nhị hào lâu, lập tức bắt đầu làm việc.

Hàn Tự Dương vừa mới lái xe qua, liền dừng lại theo họ vào nhị hào lâu.

Mã Sơ Cảnh vốn đứng ở cửa, cùng một bác nào đó ở bộ phận công trình thấp giọng thảo luận, bỗng nhiên phía sau có tiếng chào hỏi, mới quay đầu lại, nhếch miệng cười nói: “Hàn tổng, thế nào lại đến đây?” Hàn tự Dương vẻ mặt thoải mái, “Cậu có thể cho rằng tôi ở đây giám sát, Mã tổng giám, nếu cuối cùng hiệu quả không tốt, cậu tốt nhất chuẩn bị đi cơ sở rèn luyện một chút.” Anh sâu xa nhìn bốn phía xung quanh, hướng Lí Quân Mạc ở phía xa đi tới.

Lí Quân Mạc đang cùng trưởng ca nhị hào lâu thấp giọng bàn bạc việc bố trí phòng cho khách, đột nhiên thấy sắc mặt cô ấy kỳ quặc, vội vàng quay đầu, phía sau người đàn ông tuấn lãng mà ôn hòa, hướng chính mình chào hỏi: “Lý quản lí.”

“Xin chào Hàn tổng!” Quân Mạc vội vàng đáp, “Chúng tôi đang vội vàng bố trí sân khấu. Ngài có việc gì sao?” Mấy ngày nay, nghiệp vụ với thụy Minh không ngừng, thật ra bọn họ rất hay chạm mặt, cũng coi như có chút quen biết.

“Tôi gặp, tiện thể đến đây nhìn xem. Vất vả cho mọi người rồi.” Hàn tự Dương hướng trưởng ca phía sau gật đầu chào hỏi, Quân mạc liếc nhanh một cái, phía sau vẻ mặt trưởng ca Tiểu Trương đã ửng đỏ.

“Đây là công việc của chúng tôi, không vất vả.” Cô cười.

“Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?” Hàn Tự Dương tựa hồ lơ đãng hỏi, “Các cô cứ liều mạng như vậy, Từ tổng hẳn nên thưởng nhiều hơn nhỉ.”

Quân Mạc không hiểu, ánh mắt lấp lánh, cười giải thích: “Chế độ nghỉ ngơi của khách sạn cùng ngành khác không giống nhau, có việc thì dù thế nào cũng phải làm, đợi đến khi rảnh rỗi mới nghỉ phép. Đã thành thói quen của mọi người rồi.”

Hàn Tự Dương hơi hơi cúi đầu lắng nghe, rất chăm chú: “Việc xong rồi tôi mời mọi người đi ăn một bữa.”

Quân Mạc sửng sốt, chợt cười nói: “Vậy thật tốt quá, tôi thay mặt mọi người cảm ơn Hàn tổng.”

Mắt thấy anh rất phong độ rời đi, bên tai Tiểu Trương hô nhỏ: “Trời ơi…”

“Em hoàn hồn đi! Em có biết biểu hiện lúc nãy của em thật sự rất ngốc không?” Quân Mạc có chút không kiên nhẫn gõ gõ cô. Lúc này, cửa lớn mở ra, dẫn theo từng đợt gió lạnh, ngón tay cô đã lạnh băng.

Tiểu Trương ủ rũ: “Không phải đâu? Lý quản lí, sao chị lại không khẩn trương a?”

“Một đám mấy đứa này, toàn là Tư Mã Chiêu chi tâm (2), dù sao chị cũng không có ý đồ gì với anh ta.” Cô cười toét miệng với Tiểu Trương, dưới mắt người khác, toàn là bí hiểm.

Lại là một đêm đầy sao, kỳ thật cũng không phải đã khuya. Phía nam chính là như vậy, vào đông, trời liền sập tối thật nhanh, chung quy vẫn làm cho người ta muốn thời tiết ấm lại mơ tưởng đến việc làm tổ trên chiếc giường ấm áp. Quân Mạc kiệt sức ra khỏi khách sạn, tự hỏi buổi tối nên ăn cái gì.

Trải qua cò kè mặc cả, Từ tổng rốt cuộc ở hội nghị thường kỳ tuyên bố bởi vì quản lí Lý Quân Mạc quá bận rộn cùng Thụy Minh bàn bạc, thời gian này không cần trách nhiệm. Như vậy, mỗi ngày cuối cùng cô cũng có thể về nhà – kỳ thật trong nhà cũng không có cái gì, chính là cảm thấy an tâm, giống nhau có thể đem hết thảy công việc cùng bộ mặt giả dối vứt ở ngoài cửa, không kiêng nể gì dung túng chính mình.

Cô vẫn sải bước, coi như là biểu hiện giả dối cũng tốt – sải bước dài sẽ làm chính mình tràn đầy năng lượng. Mắt thấy ga tàu điện ngầm không còn xa, Quân Mạc phấn chấn tinh thần, bên người một chiếc xe màu đen có chút quen thuộc vô thanh vô tức dừng lại. Quân Mạc chần chừ dừng bước.

“Sao khéo vậy? Cô về nhà sao? Để tôi đưa cô về nhà.” Người đàn ông trên xe bước xuống, tà tà dựa vào cửa xe, nói đơn giản.

Quân Mạc vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới việc có thể bị người ép dẹp lép như tờ giấy trên tàu điện ngầm dày đặc, rốt cuộc vẫn quyết định lên xe,một bên thoải mái nói: “Thật sự là khéo.” Cô không ngừng nói ‘cảm ơn”, tiến vào trong xe.

“Lý quản lí, ăn tối chưa?” Hàn Tự Dương nhìn phía trước hỏi.

“Vâng…” Quân Mạc cũng đáp, sau một lúc lâu mới nói: “Hôm nay hơi muộn, không kịp ăn ở căn tin nhân viên.”

“Cùng làm việc một chỗ với Sơ Cảnh sao?”

“Đúng vậy.”

“Sơ Cảnh sao lại thế? Làm muộn như vậy, cũng không mời cô ăn cơm.” Hàn Tự Dương mặt mang ý cười nói.

“Không liên quan đến anh ta, Mã tổng giám đã hẹn trước với bạn gái, anh ta nói xin lỗi với tôi rồi. Nói đi nói lại, đây đều là phần công việc của chúng tôi, anh ta không có lý do gì phải giải quyết chuyện ăn cơm của tôi cả.” Quân Mạc còn thật sự giải thích, cô quay đầu lại nhìn anh, lúc này nhìn lại sườn mặt anh, ánh mắt sáng tỏ.

“Gần nhà cô có quán ăn không? Tôi cũng chưa ăn cơm, cùng nhau ăn đi.” Hàn Tự Dương nói, liếc liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, vẻ mặt hiện lên sự khó xử. “Bây giờ, có lẽ mọi chỗ đều chật ních hết cả rồi.” Quân Mạc nhíu mày nói, sau đó cô xán lạn đề nghị:”Nếu không liền đi KFC đi?”

Hàn Tự Dương chậm rãi quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý cười, “Tiểu thư, tôi từ nước Mỹ trở về, nhìn thấy Fastfood đều đi đường vòng.”

Quân Mạc le lưỡi, rất nhanh nói câu “sorry”.

Sau đó cô thuận miệng nói: “Tôi vốn có dự định về nhà nấu mỳ ăn…”

Trong mắt Hàn Tự Dương tựa hồ có tia sáng lóe ra, “Tốt.”

Quân Mạc nháy mắt mấy cái, không rõ ý tứ của anh.

Vì thế anh mỉm cười, tiện thể một hơi nói luôn:”Cũng đã lâu rồi tôi chưa ăn mỳ sợi ở nhà, như vậy cũng đành làm phiền cô vậy.”

Đại não Quân Mạc ngay tức khắc tiếp nhận thông tin, cô nuốt xuống một ngụm nước miếng, thuận tiện nuốt vào một câu: “Là mì ăn liền a…”

Dọc đường đến cửa hàng tiện lợi, Quân Mạc hơi hơi mở miệng, tốt xấu có thể đi xuống mua vài thứ ăn cho no bụng. Hàn Tự Dương rất nhanh nhìn cô một cái hỏi:”Muốn mua này nọ sao?” Cô không nói tiếng “Vâng”

Vì thế không còn cách nào khác, anh nhìn vạch kẻ đường tìm một chỗ đỗ xe. Cùng tiến lên tầng, Quân Mạc chậm rãi mở cửa, nói:”Mời vào.” Hàn Tự Dương cầm áo khoác trong tay, hai mắt lướt qua sàn nhà ở khu vực huyền quan (3), chỉ có một đôi giầy, hiển nhiên chủ nhân rất ít khi tiếp khách tại nhà.

Hàn Tự Dương ngồi trong phòng khách xinh xắn, hơi hơi đánh giá gian nhà trọ nho nhỏ. Rất có phong cách điền viên ấm áp, có lẽ cô yêu thích màu vàng nhạt, khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái. Phòng khách thông với phòng bếp, có thể thấy cô ở phòng bếp lăn qua lộn lại tìm kiếm cái gì, tựa hồ có chút lúng túng – anh nghĩ tới vừa rồi ở ngoài khách sạn nhìn thấy cô một mình một người về nhà, liền như vậy bất tri bất giácđem xe đứng trước mặt cô, nguyên bản chính là muốn đưa cô đi một đoạn đường, sau lại đùa cô, cũng rất không có đạo lý theo cô lên đây – sau đó, ánh mắt của anh dời về phía bàn ăn nhỏ trắng ngà, trên đó là một bình sồ cúc (4) nho nhỏ, mới nở khe khẽ, dưới bình hoa là một khung ảnh thủy tinh bình thường.

Anh chậm rãi, thong thả đi qua, cầm lấy khung ảnh, trong ảnh chụp không chỉ có một mình cô – khi đó cô buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt so với hiện tại ngọt ngào hơn một ít, vẻ mặt xán lạn nhìn người nam sinh bên cạnh, đuôi lông mày tràn đầy hạnh phúc. Bên cạnh cô, chàng trai khí chất ôn hòa, cũng đang cúi đầu nhìn, ánh mắt sủng ái, yêu chiều.

Anhung dung, tinh tế nhìn một lúc lâu, đến tận khi nghe được Quân Mạc ở sau người nhắc nhở: “Hàn tổng…”

Hàn Tự Dương quay người lại. mỉm cười nhìn cô: “Là lúc cô đang học đại học sao?” Quân Mạc liếc liếc mắt một cái cười:”Lúc đó tôi rất béo phải không?”

Hàn Tự Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Uum, khi đó vừa vặn, hiện tại lại rất gầy.”

“Ai, lúc vui vẻ, hạnh phúc thật sự có vẻ rất dễ béo.” Cô nói rất nhanh, nửa thật nửa giả.

Quân mạc hiển nhiên không muốn nói đến đề tài này, cô giơ hai tay lên, đưa mì ăn liền ra hỏi: “Tôi thật sự nên nói thật – hỏi trước một chút, cuộc sống lưu học sinh của anh có phải với mì ăn liền sinh ra bóng ma không?”

Hàn Tự Dương không nhịn được bật cười.

Quân Mạc đem ba gói mì còn sót lại nấu cùng, đưa cho Hàn Tự Dương một cái bát lớn nhất, sẻ hơn một nửa mì sang, bưng một bát đầy lên. Hàn Tự Dương nói lời cảm ơn, cũng không khách khí bắt đầu ăn.

“Cô có vẻ rất thích uống cà phê ở dưới lầu?” Anh buông bát xuống hỏi.

“Uhm. Ngày đó thật khéo. Sao anh cũng đến nơi này (uống cà phê)?” Quân Mạc cũng nhớ tới tình hình hôm đó, gật đầu.

“Chờ một người bạn.” Hàn Tự Dương nói đơn giản, nhìn nhìn thời gian, mỉm cười.

Bữa ăn này vốn hơi muộn, hai người ăn rất nhanh. Quân Mạc có chút buồn cười nhìn Hàn Tự Dưng đem nước canh cũng uống hết, không khỏi nói: “Nếu Từ tổng mà biết chuyện này thì thật là nguy, ông ấy nhất định nói tôi chậm trễ khách quý.”

Đợi đến lúc thu dọn đồ ăn xong thì cũng là lúc thấy thật mệt mỏi, ủ rũ. Quân Mạc cố gắng đi rót nước cho Hàn Tự Dương, anh ngăn cô lại: “Không cần phiền toái, cô nghỉ sớm đi, tôi phải đi rồi.”

Quân Mạc cũng không khách khí, đưa anh tới cửa.

Người đàn ông trước cửa, đôi mắt bức thiết/ khẩn thiết, bạc môi khẽ nhếch, tựa hồ còn có chuyện muốn nói.

Quân Mạc cảm thấy chán chường/mệt mỏi, hơn nữa ở cửa nhà – nơi này, cô không có thói quen đeo mặt nạ [aka. tỏ ra giả dối], cô cười nói: “Hàn tổng, thật sự không cần cảm ơn tôi, chỉ là thức ăn nhanh thôi mà, tôi mời được.”

Hàn Tự Dương cúi đầu mỉm cười, “Uh, hương vị ngon lắm.” Anh nghĩ nghĩ, thêm vào một câu: “Ngủ ngon.” Khoảnh khắc xoay người, Quân Mạc cảm thấy hình như gặp ảo giác, mâu sắc của anh, lắng đọng lại, như sâu không thấy đáy [mặc sắc bất tận, mặc: mực, sắc: màu].

Cà phê Ireland. (Irish coffee — 爱尔兰咖啡)

Irish coffee (theo tiếng Anh nghĩa là “cà phê theo kiểu của Ireland”) là loại đồ uống nóng có pha rượu whisky đặc trưng của Ireland.

Irish Coffee được kể là do người quản lý của một nhà hàng tại sân bay Foynes (nay là Shannon International Airport) ở miền Tây Ai-len chế ra. Để đón tiếp nhóm khách người Mỹ trong mùa đông khắc nghiệt năm 1940, ông Joe Sheridan đã sáng kiến đổ thêm rượu Whisky và ly cà-phê nóng. Đám khách rất thích thú và muốn được biết liệu họ có phải đang uống Cà-phê Brazil không. Ông Joe nói rằng họ đang uống Cà-phê Ai-len.

Phải mất mười năm sau Irish Coffee mới được phổ biến rộng rãi qua chương trình quảng cáo của Cơ quan Du lịch Ai-len, có nguồn thì cho là chính Cơ quan này đã chế ra Irish Coffee.

Cách pha: 4 cl whisky và 1 thìa đường cho vào ly chịu được nhiệt, có chân như ly rượu vang, chuyên dùng để pha Irish coffee. Sau đó người ta hơ ly rượu trên ngọn lửa đèn cồn, xoay đều ly cho đến khi đường trong rượu tan hết và bắt đầu thấy hơi nước bốc lên thì rót cà phê vào, phun thêm một lớp kem sữa mỏng, không ngọt lên trên. Khi dùng cà phê không nên khuấy.

Đọc Cà phê Ireland của Thái Trí Hằng chưa nhỉ? Đáng đọc đấy!

(1) Lưu Tường: vận động viên chạy vượt rào TQ đạt huy chương vàng Olympic 2004.

(2) Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam Quốc chí-Ngụy Thư-Cao Quý Hương Công kỷ “.

Có thể xem thêm http://phiem-dam.com/dien202.htm

(3) Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách.