Rất nhanh sau đó cũng có không ít đệ tử Trần gia đã bị loại khỏi mười vị trí đầu tới khiêu chiên nhưng đáng tiếc là không có ai thành công chiến thắng ngoài Trần Vũ.
Đến lượt những đệ tử nằm trong mười vị trí đầu có quyền khiêu chiến những vị trí cao hơn. ở vòng này Trần Vũ tiếp tục là người đầu tiên khiêu chiến mà đối tượng ma y khiêu chiến chính là người ở vị trí thứ chín Trần Thiên Hạo. Không có gì bất ngờ rằng Trần Vũ thành công đánh bại Trần Thiên Hạo đạt được vị trí thứ chín, với thiên phú trời sinh thần lực của y tuy mới trở thành võ đồ cửu trọng không lâu nhưng vẫn có thể đánh bại cao thủ võ đồ cửu trọng hậu kỳ thậm chí là đỉnh phong.
Huống chi Trần Thiên Hạo chỉ là Võ đồ cửu trọng chung kỳ viên mãn chưa vào hàng ngũ hậu kỳ.
Tiếp sau đó cũng có hai người khiêu chiến đó là Trần Thi Thi khiêu chiến thành công Trần Dao giành lấy vị trí của nàng và Trần Lâm khiêu chiến Trần Linh.
Có điều vòng khiêu chiến của Trần Lâm va Trần Linh khiến toàn chường một lần lữa sợ hãi chước thực lực của nàng.
Trần Lâm mười chín tuổi có tu vi võ sĩ bát trọng đỉnh nhưng không ngờ vẫn bị Trần Linh đánh cho không có sức hoàn chả. Chận chiến đó giống như một đứa bé đang bị một người trưởng thành trêu đùa vậy không có sức phản kháng.
Mặc dù chức đó co lời đồn Trần Linh bị một chưởng của võ sư đỉnh phong đánh mà chỉ bị thương sau vài ngày chữa chị lại có thể hồi phục mọi người cho rằng nàng ít nhất cũng có thực lực võ sĩ cửu trọng cộng thêm bảo bối của gia tộc lên có thể không bị mất mạng trước cao thủ võ sư đỉnh phong.
Nhưng hiện tại thực lực cùng tiềm lực của trần Linh đã bày ra chước mắt bao người khiến họ không giám tin cũng sợ hãi mà thán phục. Sau đó chuyện mà làm không ít người dật mình là Trần Phong khiêu chiến Trần Côn mười tám tuổi tu vi võ sĩ tam trọng hơn hẳn Trần phong một trọng cảnh giới.
Rất nhiều người cho rằng Trần Phong đây là tìm mất mặt, bởi Trần Phong có thiên phú cùng tiềm lực tới đâu cũng khó mà vượt cấp khiêu chiến tới một trọng cảnh giới như vậy, rất nhiều người mất vài năm thậm chí vài chục năm vẫn kẹt ở mức độ như Trần Phong hiện tại nhị trọng võ sĩ vậy. Nhưng cậu lại làm ra hành động ngông đó khiến không ít người xôn xao.
- Trần Phong ta muốn khiêu chiến Trần Côn tộc huynh.
Tiếng nói vang vọng cùng tràn đầy chiến ý đó vạng vọng khắp đại điện. Trên đại điện một vị cao thủ Văn gia nói với tộc trưởng Trần gia Trần Thừa Thiên rằng.
- Thừa Thiên huynh có đứa con thật không biết tốt sấu, đối thủ y khiêu chiến rõ ràng cao hơn y tới một trọng cảnh giới. Tuy nói một trọng không phải là nhiều nhưng trong võ đạo một trọng cảnh giới với một trọng đều như lạch trời khó có thể so sánh. Trần Huynh lên khuyên can con mình không lên vọng động mà làm trò mất mặt chước mọi người khách quý ở đây.
Nhìn vẻ mặt coi thường của vị cao thủ Văn gia đó Trần Thừa Thiên trong lòng tuy có giận nhưng lại không thể lam gì chì hừ lạnh nói.
- Con trai Trần Thừa Thiên này đâu cần Văn trưởng lao quan tấm, đây là luận bàn khiêu chiến vì vậy Phong nhi muốn đánh với ai đấy là chuyện của nó. Huống chi đây cũng là chuyện nhà Trần gia ta đâu đến Văn trường lão quan tâm.
Nhìn vẻ mặt nộ khí đó của Trần Gia chủ, Văn gia vị trưởng lão kia chẳng thể làm gì khác hơn là hừ lạnh quay đi. Trần Thừa Thiên mặc dù trong lòng cũng không hiểu sao con mình có tự tin đến vậy y biết Trần Phong trước nay vẫn là người khá thành thục không có vọng động như vậy nhưng thấy cử động hôm nay của con mình cũng lo lắng không thôi.
Trên võ đài Trần Phong đứng đối diện với Trần Côn chiến ý không hề che dấy mà tỏa ra không ngừng lớn mạnh áp về đối thủ. Nhìn Trần Phong chiên ý như vậy đối với mình Trần Côn có vẻ hờ hững nói.
- Phong đệ ta thấy để thiên phú so với ta quả thật cao hơn không ít tuy nhiên để còn ít tuổi hơn ta và tu vi của đệ cũng kém ta tới một trọng cảnh giới đâu phải là đối thủ của ta. Vậy nên ta thấy hay là thôi đi không cần phải đánh như vậy vô ích. Ta có thể nhường đệ vị trí này.
Vị tộc huynh của Trần Phong là Trần Côn này thật là suy tính sâu xa nhìn từ bề ngoài y có vẻ là nhường Trần Phong nhưng bên trong thực chất là bán cho Trần Phong một ân huệ để Trần Phong có cảm tình tốt với y. Phải biết Trần Phong là thiếu chủ Trần gia mai kia sẽ kế thừa gia chủ vị trí lúc đó Trần Phong lợ hắn một ân huệ tất nhiên sẽ không bạc đãi vị tộc huynh này.
Nhưng ân huệ của Trần Phong há dễ dàng có như vậy y vốn mạo hiểm khiêu chiến vượt cấp chính là chứng minh thực lực cùng thiên phú của bản thân không kém ai nhất là tên Văn Thái Long và Bạch Vũ biết rằng y cũng không phải vô dung như vậy. Trần Phong làm sao không biết ý định của đôi phương niền tỏ thái độ khinh thường nói
- Ý tốt của Trần Côn tộc huynh ta xin nhận nhưng ta khiêu chiên huynh là để chứng minh thực còn không cần đến lượt huynh bán mặt mũi.
Trần Côn vốn định bán mặt mũi cho Trần Phong không ngờ hắn còn không biết điều lại có thái độ kiêu căng như vậy Trần Côn cũng không phải hiền lành gì y định cho Trần Phong một cái giáo huấn đấy.
Hai người cũng không có nói gì nhiều lời nữa mà khí thế trên người không ngừng gia tăng lấn áp về đối phương. Trần Phong như cơn gió bộ pháp linh hoạt thoắt cái đã đến trước mặt Trần Côn kiếm trên tay như lưu tinh bay tới.
Một tiếng thét vang lên cùng tiếng va chạm mãnh liệt vang lên.
- Bích lạc lưu Tinh.
“đoang, đoang”
Kiếm của Trần Phong và đao của Trần Côn va chạm vào nhau mạnh mẽ, khiến lực phản chấn đánh bật hai người văng ra hai bên. Trần Phong bên phải không ngường lui lại phía sau cả chục bước mưới miễn cưỡng ổn định thân hình, còn Trần Côn bên kia cũng chỉ lùi có bẩy bước là có thể ổn định lại từ đó có thể thấy trong cuộc giao phong ngắn ngủi vừa rồi Trần Phong đã yếu thế hơn không ít.
Sau va chạm vừa rồi Trần Côn cũng bất ngờ y tuy chỉ dùng bảy thành thực lực nhưng không ngờ chỉ đem Trần Phong ép tới hạ phong y còn không biết Trần Phong đã sử dụng mấy thành thành thực lực. Y nhìn về Trần Phong thâm y nói.
- Phong đệ quả là lợi hại là ta đã coi thường đệ rồi tuy nhiên chiêu sau sẽ không dễ chịu như vậy đâu.
Dứt lời y không cho Trần Phong kịp phản ứng đã dương đao đánh về hướng Trần Phong đang đứng. Nhìn đao thế mạnh mẽ đang lao tới từ đầu Trần Phong vốn bình tĩnh như bây giờ cũng không có nhịn được mà động dung. Hắn nhanh trong vận chân khí thúc giục chiêu “bích lạc lưu tinh” chống đỡ.
“đương, đương”
Lại một tiếng va chạm mãnh liệt vang lên Trần Phong lần này chật vật lui lại phía sau, núc này trên người hắn chiếc áo đã không còn nguyên vẹn mà bị một vết rách ngang ngực mà từ vết rách đó có một chút máu tươi chậm rái rỉ ra. Đúng vậy Trần Phong bị thương nhưng may mắn vết thương không có đáng lo ngại.
Bên này Trần Côn thì có vẻ không sao chỉ có điều sắc mặt hơi tái. Sau hai lần so tài Trần Côn tuy có biểu hiện dễ chịu hơn như chân khí trong người đã hao đi không ít lếu tiếp tục như vậy thì ai thắng ai thua còn chưa nói trước được.