Bên ngoài vang lên tiếng bước chân làm
tôi bừng tỉnh, vội vàng đứng lên, cuộn bức tranh lại để vào trong giữa
các bức tranh, vừa xong thì Hàn Chiêu đẩy cửa bước vào.
Anh ta quét mắt qua tôi, không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống tràng kỷ, tựa vào đó, lẳng lặng xem tôi.
Tôi biết anh ta hôm nay tâm trạng không tốt khi về phủ, cho nên không dám trọc anh ta, chỉ yên lặng tiếp tục thu dọn.
“Ngươi lại đây.” Hàn Chiêu đột nhiên mở miệng.
Tôi do dự, nhưng vẫn đến đó, đứng bên cạnh anh ta.
Hàn Chiêu bật cười, nói: ‘Xem ngươi bị dọa đến sợ kìa, ta sẽ ăn thịt ngươi sao?”
Thấy tôi im lặng không nói gì, Hàn Chiêu
đột nhiên đứng dậy, lập tức kéo tôi vào lòng, tôi giật mình, giãy dụa,
nhưng lại bị anh ta ôm chặt lấy.
“Đừng nhúc nhích, ta chỉ ôm một chút thôi.”
Tôi ở trong lòng Hàn Chiêu, người cứng đờ, lạnh lùng nói: “Điện hạ, xin tự trọng, Nam Tĩnh không phải là nữ tử.”
“Không cần phải nói những lời này để
tránh ta.” Hàn Chiêu nén sự tức giận nói, bỗng nhiên lại cười: ” Nam tử
thì sao? Vương tôn công tử dưỡng nam sủng cũng không ít đâu, ta cũng
muốn thử xem như nào?”
Một lát sau, Hàn Chiêu nhẹ nhàng nói:
“Sách y có ghi, quả tiên mẫu, chia làm hùng thư, hùng quả đỏ đậm, thường mọc trên vách đá, nữ tử ăn vào sẽ nam hóa, thư quả màu trong suốt, mọc ở biển sâu, nam ăn vào sẽ giống nữ, nam nữ đó sẽ có dung mạo như tiên,
Nam Tĩnh, nói cho ta biết, ngươi ăn là loại quả gì?”
Cả người tôi rung động, “Lời điện hạ nói, Nam Tĩnh không hiểu lắm.”
Hàn Chiêu buông tôi ra, lấy tay chỉ vào
ngực của tôi, cười đau lòng hỏi: “Còn chỗ này thì sao, hả? Nói cho ta
biết, trong lòng ngươi chính là ai?”
Tôi đẩy tay Hàn Chiêu ra, chậm rãi nói:
“Nam Tĩnh đã là người không còn trái tim nữa, chỉ là cái xác không hồn
mà thôi, làm người nào cũng không quan trọng.”
Tôi không phản kháng, cơ thể cứng ngắc,
đứng thẳng lên, cắn chặt răng mở to mắt nhìn khuôn mặt đang phóng đại
sát khuôn mặt mình, sống mũi thẳng tắp, hàng lông mày rậm đen. Hàn Chiêu không thấy tôi đáp lại, hé mắt ra nhìn tôi, rồi càng giữ tôi chặt lại,
áp mạnh môi vào môi tôi, dùng lưỡi muốn mở hàm răng của tôi ra, tôi
không chịu hé miệng, cảm thấy môi đau xót, mùi máu tươi ngấm vào.
Hàn Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy tôi đang oán hận nhìn, trên môi rướm máu.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: “Đủ chưa?”
Thân hình Hàn Chiêu chấn động, đẩy tôi ra thật mạnh, sắc mặt xanh mét, gằn giọng nói: “Cút! Cút! Ta không muốn
nhìn thấy ngươi nữa.”
Tôi chậm rãi bò dậy, lấy tay lau khóe
miệng, xoay người bước ra ngoài, vừa mới đi được hai bước, Hàn Chiêu từ
phía sau ôm lấy tôi, mệt mỏi nói: “Đừng đi, hãy chờ một chút.” Nói xong
nhẹ nhàng ngả đầu vào hõm vai tôi.
Tôi vẫn đứng thẳng, Hàn Chiêu lầu bầu bên tai tôi: “Ta nghĩ đến…Ta có thể đem ngươi tiếp cận Hàn Kinh để kiếm lợi cho mình, nhưng không ngờ… mình lại tự châm rượu độc cho mình…”
Tôi cảm giác ở cổ mình nóng ướt, trong
lòng thấy chua xót, Hàn Chiêu đã đứng thẳng người, giọng nói đã trở nên
lạnh lùng như bình thường, ‘Đi đi, ngươi ra ngoài đi.”
Tôi không quay đầu lại, bước ra ngoài.
…
Ngày hôm sau, Hàn Chiêu như đã quên
chuyện xảy ra tối qua, buổi sáng trước khi vào cung giao cho tôi một
phong thư, nói: “Hạ Lan quận chúa dâng hương ở Thiên Hương tự, ngươi
thay ta đem thư này đến đó.”
Tôi nhận thư cất vào người, tiễn Hàn Chiêu ra cửa, Hàn Chiêu lên ngựa, quay lại nhìn tôi thật lâu, sau đó mới giục ngựa đi.
Chùa Thiên Hương nằm ở trong núi phía
đông Phồn Đô, xa hơn hai mươi dặm, ra khỏi vương phủ không lâu thì tôi
gặp Thiệu Dương, anh ta nhìn tôi, gật gật đầu, cười ngượng ngùng.
“Sao rồi? Đường Huyên muốn tìm tôi à?”
Thiệu Dương lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không phải, là ta một mình đi dạo, Nam công tử đi đâu vậy?’
“Nếu huynh không có việc gì thì đi cùng tôi, vừa lúc tôi đang một mình có chút buồn.”
Thiệu Dương do dự một chút rồi gật đầu, giục ngựa đi theo.
Hai chúng tôi cho ngựa đi từ từ, chỉ chốc lát đã ra khỏi thành, dọc đường đi Thiệu Dương cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh tôi, không khí trầm mặc làm tôi khó chịu.
“Huynh đi theo Đường Huyên đã bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
“Hơn ba năm rồi.”
“Ồ”, tôi thốt lên một tiếng, ba năm, chỉ
yên lặng ở bên Đường Huyên sao, tôi quay sang nhìn Thiệu Dương, anh ta
thấy tôi nhìn mình, mặt đỏ lên.
‘Huynh không giống như người hầu bình thường, huynh đi theo Đường Huyên chắc cũng không phải vì tiền đúng không?”
Sự thẳng thắn của Thiệu Dương làm tôi
giật mình, thoạt nhìn anh ta giống như người hướng nội, thật không ngờ
lại là người dũng cảm nói ra cho tôi biết tình cảm của mình.
“Vậy… cô ấy có biết không?” Tôi khẽ hỏi.
Thiệu Dương gật đầu: “Ta đã từng thổ lộ với Huyên tiểu thư, nhưng nàng không nhận lời.”
“Có lẽ vì bộ dạng của mình hiện giờ nên
cô ấy mới không nhận lời.” Đường Huyên đã bị hủy dung nhan, cô ấy là một người kiêu ngạo, với tình huống này chắc không thể nhận lời tỏ tình của bất kỳ người đàn ông nào, “Có lẽ, cô ấy nghĩ là huynh thương hại cô
ấy.”
Thiệu Dương nhìn tôi, nói: “Lúc đầu ta cũng nghĩ nàng vì lý do này, nhưng, không giống như vậy đâu.”
Tôi im lặng không nói gì, cũng không biết nên nói gì, tình cảm của người trong cuộc còn không hiểu, tôi là người
ngoài làm sao mà hiểu được.
Im lặng suốt một đoạn đường, dần dần đã
đi vào chân núi Thiên Hương, cánh rừng rậm rạp, bởi vì đang là mùa đông, nên dường như không thấy được người đi trên đường.
Thiệu Dương đột nhiên mở miệng: “Người Huyên tiểu thư thích chính là Nam công tử phải không?”
Lời nói của Thiệu Dương làm tôi chấn
động, sau đó lại bật cười thành tiếng, tôi biết Đường Huyên vẫn không
nói cho anh ta biết thân phận của tôi, cho nên đến giờ anh ta vẫn tưởng
tôi là đàn ông, lại thấy tôi thân mật với Đường Huyên như vậy, rồi lại
thấy Đường Huyên ra sức giúp tôi, khó trách anh ta lại hiểu lầm như vậy.
Thiệu Dương thấy tôi đột nhiên cười to, liền lúng túng, mặt đỏ bừng.
“Thiệu Dương, huynh hiểu lầm rồi, tôi và
Đường Huyên đúng là có quan hệ rất thân thiết, có thể nói chúng tôi là
những người thân thiết nhất của nhau ở thời đại này, nhưng tuyệt đối
không phải là kiểu như huynh nghĩ đâu, nếu huynh yêu cô ấy, hãy cố gắng, có lẽ một ngày nào đó cô ấy sẽ nhận lời yêu huynh.”
Nhưng, Đường Huyên có thật sự yêu anh ta
không? Tôi nhìn khuôn mặt thật thà của Thiệu Dương, anh ta có biết Đường Huyên chỉ mong muốn rời khỏi thế giới này không? Nếu biết, anh ta có
như bây giờ luôn bảo vệ Đường Huyên không?
Cánh rừng hai bên đường càng lúc càng
rậm, Thiệu Dương đột nhiên dừng lại, kêu: “Quay lại mau! Mau!” Tôi sửng
sốt, không kịp nghĩ nhiều, quay đầu ngựa lại, nhưng đã không kịp, đã gần như ngã ngựa, Thiệu Dương bay người xuống mặt đất, tôi lập tức ngã nhào xuống, trong rừng mấy hắc y nhân che mặt phi thân bay đến, cầm kiếm
hướng đến chúng tôi đánh tới..
Trong lúc đó tôi chỉ cảm thấy mùi máu
tanh trong gió, tôi theo bản năng bắt lấy một thanh kiếm, sử dụng bộ
kiếm pháp duy nhất mình biết để bảo vệ mình, không thấy một chút khe hở, Thiệu Dương thấy tôi tạm thời không có việc gì, liền cầm kiếm đấu liền
một lúc với mấy hắc y nhân, bao vây tôi là hai hắc y nhân, lúc đầu bị
kiếm pháp của tôi làm cho hoảng sợ, nhưng bọn chúng dù sao cũng là cao
thủ, sau một lúc liền nhận ra kiếm pháp của tôi rất tinh diệu, nhưng lại không có nội lực, liền đâm mạnh kiếm tới.
“Choang!” một tiếng, hai kiếm giao nhau,
tôi thấy cổ tay tê rần, kiếm sắp rơi xuống đất, hắc y nhân cười nhạt, bổ kiếm tới trước mặt tôi, tôi chỉ biết ngửa ra sau để tránh, mũi kiếm
lướt qua ngực, tôi cảm giác man mát, cả người vừa rơi xuống đất, kiếm
lại lao đến, trong tình thế cấp bách, tôi chật vật lăn sang một bên, hắc y nhân lại đâm vào khoảng không, ngay sau đó lại tiếp tục đâm kiếm tới, lần này thì tôi không thể tránh kịp nữa rồi, liền nhắm mắt lại chờ
đợi….
Một lúc không thấy đau đớn, tôi mở mắt
ra, thấy hắc y nhân kia đang từ từ ngã xuống, Thiệu Dương ở đằng sau
hắn, thanh trường kiếm xuyên qua lưng hắn.
Nhìn lại thấy tất cả hắc y nhân đều đã nằm trên mặt đất, tôi thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất.
“Nam công tử, chúng ta phải chạy nhanh đi, nơi này không an toàn.” Thiệu Dương kéo ngựa lại nói.
Hàn Kinh, là Hàn Kinh muốn giết tôi sao? Đầu óc tôi hỗn loạn, cảm giác có gì đó không hợp lý, nhưng lại không thể nghĩ ra.