Lưu Manh Trong Mộng

Chương 18

Nhưng bố tôi lại nhìn chăm chú vào cậu ấy.

Đến mức Chu Dã cảm thấy khó chịu.

Tôi cũng không thể nhìn thêm được nữa, vội vàng tiến lên.

"Bố, bố làm bạn ấy sợ rồi kìa."

Lúc này bố tôi mới hoàn hồn lại, vừa nhiệt tình mời Chu Dã vào nhà, vừa thì thầm.

"Giống, giống quá..."

"Cái gì giống quá?"

Bố tôi kéo tôi qua một bên.

"Cái mộ cổ ấy, mộ tướng quân được khai quật ở khu phố bên cạnh, bố đã cho con xem bức hình phục dựng 3D của chủ mộ rồi mà?"

"Sao lại giống thằng nhóc này quá?"

Tôi hơi buồn cười.

Làm sao mà không giống, dự án mà mấy ông già kia nghiên cứu mấy tháng trời chính là mộ phần kiếp trước của cậu ấy mà.

"Thật ạ?"

Tôi cố nén cười, nhún vai.

"Có lẽ là có duyên."

Kỳ thi đại học diễn ra suôn sẻ.

Tôi thi đậu, Chu Dã cũng vậy.

Hơn một năm cố gắng không uổng phí, đến lúc thi đợt một, Chu Dã đã tiến bộ đến vị trí thứ bảy trong lớp.

Ngày sau kỳ thi đại học là sinh nhật của Chu Dã.

Nửa đêm, tranh thủ lúc bố tôi ngủ say, tôi lén ra ngoài, đến nhà Chu Dã.

Cậu ấy sống một mình.

Theo lời cậu ấy nói, bố giàu có và mẹ lăng nhăng của cậu ấy sống cuộc sống riêng của họ, và cậu ấy cũng vậy.

"Cốc cốc."

Vừa gõ cửa hai tiếng, cửa đột nhiên mở ra.

Bên trong tối om, không bật đèn.

Nhưng có người kéo tôi vào.

Lưng dựa vào cửa, hơi lạnh, tôi vô thức co người lại, thì bị người ta bắt lấy cằm.

Chu Dã hôn tôi, có một mùi rượu nhẹ.

Phòng tối đen, càng làm nổi bật tiếng đập trái tim của hai đứa.

Khi tôi gần như không thể thở được nữa, Chu Dã mới buông tôi ra.

Tôi kéo góc áo cậu ấy, hầu như không đứng vững.

"Cậu uống rượu à?"

"Ừ."

"Có chuyện không vui à?"

"Không."

Cậu ấy trả lời một cách ngắn gọn, sau đó lại ôm chặt lấy tôi.

"Cuối cùng cũng được giải phóng rồi."

Hằng ngày học từ vựng, làm bài tập toán, quả thực làm tôi suýt nữa thì c.h.ế.t mất rồi.

Cậu ấy bật đèn, sau đó tiện tay nới lỏng cổ áo, tôi mới phát hiện trong tay cậu ấy còn cầm một lon nước đã uống cạn.

Chu Dã kéo tôi ngồi xuống sofa, trên bàn trà đầy rượu và đồ ăn nhẹ.

Chỉ không thấy bánh sinh nhật mà thôi.

Tôi thấy hơi tiếc nuối.

"Sinh nhật của cậu không có bánh sinh nhật sao?"

Cũng không có ai bên cạnh.

Chu Dã lấy một hộp sữa chua uống, hút ống hút lắc đầu.

"Không thích ăn."

"Nó quá ngấy."

"Thật sao?"

Tôi mở cửa, lấy bánh sinh nhật và quà tặng đã giấu ở ngoài cửa vào.

"Vậy thì bánh này cứ vứt đi thôi..."

"Đừng vứt."

Giọng Chu Dã khựng lại một chút.

"Quá lãng phí, ăn một vài miếng vậy."

Nói xong, cậu ấy nhận lấy chiếc bánh từ tay tôi, cẩn thận đặt nó lên bàn.

Khi mở hộp bánh ra, tay Chu Dã hơi run, làm rơi một ít kem, cậu ấy liền nhíu mày vội vã.

Tôi giúp Chu Dã cắm từng cây nến, châm lửa.

Ngẩng đầu lên, lại thấy cậu ấy đang mơ màng nhìn tôi.

"Nhìn cái gì? Ước đi."

"Ước gì..."

Dường như cậu ấy có chút bối rối.

Tôi kéo tay cậu ấy lại.

"Nhắm mắt lại, ước đi, tôi sẽ thổi nến với cậu."

Cậu chàng từng khiến cả trường không yên ổn này, giờ đây lại trở nên rất ngoan.

Chu Dã nhắm mắt, tập trung ước.

"Hy vọng, tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh Lâm Chiêu Chiêu."

Tôi định trách cậu ấy là nói ra thì không hiệu nghiệm, nhưng khi ngẩng đầu, thấy ánh sáng nến bao quanh đôi mắt và bộ mặt cậu.

Cùng với bàn tay đang chắp lại, chân thành đến mức gần như ngốc nghếch, tôi lại không nỡ nói.

Tôi và Chu Dã cùng thổi tắt nến.

Tôi cắt một miếng bánh đưa cho Chu Dã.

Người từng kêu bánh ngấy, giờ đây lại ăn một miếng lớn trong ba hai phút, sau đó nhìn tôi với cái đ ĩa trống trơn.

Người này ấy, miệng so với nắm đ.ấ.m còn cứng hơn, nhưng trái tim lại là trái tim thiếu nữ.

Cậu ấy thực sự rất thích ăn đồ ngọt.

Chiếc bánh sinh nhật tám inch, Chu Dã tự ăn mất một nửa, sau đó mới đành lòng dùng ngón tay gạt một ít kem, bôi lên khóe miệng tôi.