Quang Minh lịch ngày 8 tháng 6 năm 9719, Quang Minh đại lục bị một cơn động đất mãnh liệt chưa từng có xâm nhập, gây ra thương vong trầm trọng cho cư dân các nước. Liên tục có các khu vực gặp thiên tai cần cứu tế khiến quốc khố dần trở nên trống rỗng.
Cả Quang Minh đại lục đều lọt vào tầm ảnh hưởng của địa chấn. Loại sự việc kinh thế kỳ văn này, khiến cho trong dân chúng liền có các tin đồn sai lệch được truyền đi. Có người nói là do thần linh trừng phạt các tộc, có người lại nói là thế giới sắp bị hủy diệt. Các học giả có liên quan đến việc này đều tụ tập lại một nơi mà nghiên cứu thảo luận về nguyên nhân động đất. Đáng tiếc vẫn không tìm ra đầu mối nào!
Diệp Phong trong đêm xảy ra động đất, chính là đang cùng Tĩnh Hương tiêu hồn triền miên. Động đất đột nhiên xuất hiện làm cho kinh hãi thất sắc, hoảng loạn mặc y phục vào rồi ôm Tĩnh Hương chạy về phòng ngủ của chính mình, hội họp với bảo bối Lộ Lộ và Mộng Hinh, cùng nhau cưỡi chim điêu bay ra khỏi động khẩu phía trên cao, rời khỏi sơn động.
Những chỗ dễ dàng bị sụp lở bên trong động thì sớm đã được Tư Lược đoàn cải tạo rồi. Bởi vậy dù động đất gây rung động mãnh liệt nhưng cũng không gây phá hoại quá lớn cho sơn động. Lúc ấy thành viên Tư Lược đoàn đều thông qua Truyện Tống Trận, rút lui tới chỗ tinh linh thị nữ đang thu dọn dụng cụ ăn uống tại bờ cát, không hề bị thương tổn, nhưng bị dọa đến phát sợ. Bởi vì nếu sơn động bị vùi lấp thì họ nhất định sẽ bị chôn sống.
Đối với vấn đề cả đại lục đều phát sinh ra địa chấn, Diệp Phong suy nghĩ không ra, cũng không suy nghĩ nữa. Dù sao sơn động chỉ bị làm loạn một chút, phong cảnh quanh núi bị hủy không ít, còn lại căn bản là tổn thất không đáng kể. Tên gia hỏa này thuấn túy là việc không liên quan đến hắn thì cứ treo đó không quan tâm tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mộng Hinh mặc dù sớm nghĩ rằng trước sau Diệp Phong cũng triệt để thu phục Tĩnh Hương, nhưng khi sự thật đến trong lòng cũng không thoải mái. Đối với việc trong đêm động đất Diệp Phong nhân lúc nàng ngủ, lén đi tìm Tĩnh Hương triền miên, tâm trạng rất ghen tức, liên tục làm nũng vài lần mới tha cho Diệp Phong, trong lòng đối với Tĩnh Hương càng thêm ý đối địch.
Tĩnh Hương vốn đã hoàn toàn trở thành nữ nhân của Diệp Phong nên đối với hành vi làm nũng tranh sủng ái của Mộng Hinh cũng cực độ bất mãn. Hai nữ nhân này ngày thường cơ hồ không nói với nhau một lời, gặp mặt chỉ là lạnh lùng nhìn nhau. Khiến cho Diệp đại đoàn trưởng không thể chăn lớn cùng ngủ, đêm hưởng tam nữ, rất là buồn bực. Hắn thầm tiếc nếu như Tĩnh Hương cùng Mộng Hinh đều giống Lộ Lộ luôn tuân theo ý mình thì nhân sinh càng thêm tuyệt vời, đồng thời có thể cùng tiêu hồn với ba tuyệt sắc mỹ nhân mà ai cũng có ưu điểm riêng. Nghĩ đến đó tên gia hỏa này đã chảy nước dãi ròng ròng.
Đáng tiếc, Tĩnh Hương và Mộng Hinh xuất thân khá đặc biệt, một là quý tộc tử trước, một là phú gia tiểu thư, căn bản không thể so sánh với Lộ Lộ xuất thân hàn vi, Diệp Phong muốn tất cả trong chăn lớn cùng ngủ, sợ rằng chỉ là nghĩ ngợi lung tung thôi, he he...
Động đất chấm dứt, khắp nơi trên đại lục đều là cảnh tượng hoang tàn. Tinh thiết quáng mạch mà Tư Lược đoàn khai thác được, cũng đủ chế tạo trọng trang khải giáp và vũ khí cho năm trung đội chủ lực. Mạn Nỗ Ai Nhĩ đem tài liệu gồm những vật liệu cần dùng của việc chế tạo trang bị có phụ thêm không gian chúc tính, đưa cho Diệp Phong một danh sách liệt kê mà Diệp Phong xem xong cảm thấy đau đớn vô cùng như rứt thịt.
Bởi vì trong danh sách của Mạn Nỗ Ai Nhĩ, không gian thủy tinh và một số linh kiện tinh xảo cực kỳ đắt tiền, mua sắm xong toàn bộ nhu yếu phẩm cho năm trung đội, sau lần vung tay mạnh bạo này thì kim tệ của Diệp Phong đại khái còn không đến hai mươi vạn. Nếu không mau kiếm thêm tiền, sau này sẽ phải giật gấu vá vai mà tằn tiện sống qua ngày. Đây chính là kiểu sinh hoạt mà hắn không thích nhất.
Thêm vào việc Tĩnh Hương vì hắn đã giấu quốc vương về sự tình của quáng mạch, đã đề nghị hắn mỗi năm tăng lên nộp cho quốc vương mười phần trăm thu nhập của Tư Lược đoàn. Lúc đấy hắn không nghĩ đến lúc cạn tiền như bây giờ, một lời đáp ứng ngay thỉnh cầu của mỹ nhân. Bởi vì so với độc chiếm một mỏ quặng gần như là một tòa lớn tinh cương thì hàng năm chỉ giao thêm mười phần trăm thu nhập, đó tuyệt đối là một đại tiện nghi đối với hắn.
Vì bảo vệ an toàn cho tính mạng thuộc hạ, khải giáp nhất định phải được chế tạo, cũng như lòng trung thành của đại mỹ nhân với đế quốc cũng không thể bị đả kích được, Diệp Phong không thể để nữ nhân cùng thuộc hạ thất vọng về mình được. Cho nên vấn đề hiện tại hắn phải đối mặt chính là kiếm tiền bằng cách nhanh nhất. Đối với tình hình bây giờ của hắn, phương thức kiếm tiền nhanh nhất, thứ nhất là đánh cướp, thứ hai là bán các chiến lợi phẩm cướp được trước kia. Tên gia hỏa này lựa chọn cùng lúc thi triển hai biện pháp.
Mộng Hinh đã có kinh nghiệm sau nhiều năm theo phụ thân làm kinh thương, tại đây rốt cuộc đã có chỗ dùng. Nhờ vào giao thông tiện lợi của Tư Lược đoàn, vị đoàn trưởng phu nhân này bắt đầu lui tới các đại thành thị ở Mạt La đế quốc, tiêu thụ chiến lợi phẩm mà Tư Lược đoàn cướp được trước kia, đồng thời vì việc chế tạo không gian trang bị của người trong tim mà thu mua không gian thủy tinh và vật phẩm.
Tĩnh Hương phải ghi chép sổ sách cho Tư Lược đoàn, Mộng Hinh cũng có sự tình bận rộn, giao tiếp cũng trở nên ít đi. Thừa cơ hội cực tốt này, hắn thường xuyên đến Phong Nguyệt Mỹ Nữ đoàn gặp tình nhân Đế Na, tận tình hưởng thụ chuyện phòng the mà ba người nữ nhân trong nhà đều rất thẹn thùng.
Lúc đó cũng như trước kia, tinh linh trung đội của Kiệt Nã Tư theo quy cũ như trước, tiếp tục tìm mục tiêu đánh cướp khắp nơi trên đại lục.
***
Bờ biển phía tây nam Mạt La đế quốc, Khắc La Tây một thôn đánh cá nhỏ, trong tiểu viện của lão nãi nãi Ni Lộ, U Nguyệt Nhi trên thân mang một bộ áo liền quần bình dân bằng vải thô màu lam, đang giúp Ni Lộ nãi nãi phơi cá.
Từ khi được Ni Lộ nãi nãi cứu về nhà, U Nguyệt Nhi liền ở luôn đây làm bạn với Ni Lộ nãi nãi. Hài tử trong bụng đã không còn, nàng vốn định chính mình cũng đi theo biến mất trên đời này. May mà được Ni Lộ nãi nãi mở lời khuyên nhủ, nàng đã nổi lên một chút dũng khí để sống sót, dự định lưu lại thôn nhỏ này, làm bạn với Ni Lộ nãi nãi, cứ bình thường như vậy mà sống đến hết đời.
Không biết vì sao, từ khi thất vọng với việc giáo hoàng muốn phá đi hài tử, U Nguyệt Nhi liền cứ nghĩ đến phụ thân của hài tử đó. Kẻ đó đối với nàng không có tình yêu, chỉ có đùa bỡn chính là cầm thú nam tước. Thật không nghĩ ra vì sao mình lại trở nên kì quái như vậy, thậm chí đôi khi còn tưởng tượng ra tình huống mình cùng cầm thú nam tước triền miên, thầm mắng mình đáng khinh, nhưng không thế khống chế được tư tưởng.
"Nguyệt Nhi à, con có phát hiện ra không, từ khi con đến rồi, mấy tên tiểu hoá tử trong thôn đều trở nên đặc biệt có tinh thần?" Ánh dương quang chói chang đã vươn quá đỉnh đầu, không khí dần trở nên nóng nực, Ny Lộ nãi nãi cũng đã ngừng đùa bỡn, nụ cười trên môi Nguyệt Nhi đã thú nhận tất cả.
"Nãi nãi à, người lại diễu cợt con rồi, loại sự tình này con...!" Nàng lại mỉm cười duyên dáng, nàng trước kia đã sớm quen với ánh mắt tán thưởng của nam nhân đối với mình, đối với ánh mắt của nam nhân trong thôn nhìn mình đều làm như không thấy.
"Nguyệt Nhi à, nếu ngươi bây giờ còn cô độc, chi bằng hiện tại trong thôn tuyển lấy một nam nhân tốt để nương tựa. Điều kiện của con không tệ, không chừng bọn họ đều tranh nhau lấy con về làm nương tử mất". Ny Lộ nãi nãi thật tâm đề nghị, không nghĩ đến sau khi mình đi nàng lại độc thân một mình mà sống.
"Ny Lộ nãi nãi, người đừng nói điều này nữa, con không muốn lập gia đình đâu!" U Nguyệt Nhi nghe vậy trong đầu hiện lên hình bóng của cầm thú nam tước, kiên quyết lắc đầu tỏ thái độ, không muốn có bất cứ nam nhân nào nữa.
Ny Lộ nãi nãi thấy U Nguyệt Nhi thái độ kiên quyết, mặc dù lo lắng cho nàng sau này, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa. Dù sao mình còn có thể sống mấy năm nữa, chậm rãi khuyên nhủ nàng thôi.
***
Sa mạc Lí Khắc Tư, nằm ở biên giới phía nam Quang Minh đế quốc cùng đông nam cự nhân vương quốc, gần phía bắc hỗn loạn hoang nguyên, là một trong những sa mạc lớn nhất Quang Minh đại lục, quanh năm nóng nực, khô hạn ít mưa, có danh xưng là Tử Vong Sa Hải.
Vào đêm, rất yên lặng, thất giai vong linh pháp sư, Phất Lan Khoa – Ni Cổ Lạp Tư, ngồi trên lưng vong linh cự long mà mình gọi về, bay lượn giữa bầu trời sa mạc Lí Khắc Tư, trên mặt lộ ra vẻ độc ác tàn bạo.
Từ sau khi tại Chương Thụ sâm lâm bị đám hỗn đản võ công thần kì kia đánh chạy, Phất Lan Khoa âm hiểm ghi thù, dưỡng hảo thương thế, liền bắt đầu khắp nơi tìm kiếm đám hỗn đản kia, chuẩn bị rửa sạch nỗi nhục trước kia. Song không nhận ra đối phương là ai, muốn tìm đến người thật sự là quá khó khắn, Phất Lan Khoa dựa vào nghị lực của mình, kiên trì tìm kiếm đã hơn một năm cũng không thấy bóng dáng đối phương, cho tới khi lão đoạt được một kiện bảo vật ngoài ý muốn, mới khiến lão dừng lại cuộc sống đi tìm địch nhàm chán đó.
Vong Linh thánh giới, thần khí truyến thuyết, là một trong những vong linh trang bị. Đeo lên thì sẽ giảm một nửa sự tiêu hao tinh thần lực khi phóng vong linh ma pháp. Thêm nữa nó có một vong linh không gian diện tích vô hạn, có thế chứa bất kỳ vật phẩm nào. Phất Lan Khoa may mắn tìm được ở phía dưới một vách núi nào đó vật chi bảo mà vong linh Vu sư mơ ước. Sau đó không bỏ ý đồ tìm kiếm địch nhân để báo thù.
Ba tháng trước, Phất Lan Khoa đang cưỡi trên lưng vong linh cự long bay trên bầy trời Lí Khắc Tư sa mạc, thì phát hiệm một nhóm sa mạc nhân hiếm thấy đang đi trong sa mac, trong đó có sa mạc mỹ nhân da đen. Dục hỏa của lão liền nổi lên, khiến lão muốn thử tư vị sa mạc mỹ nhân hiếm có này.
Đáng tiếc, lão lại gặp ngay đám sa mạc nhân quá lợi hại. Trong đó còn có người có thổ hệ ngũ giai ma sủng "Đại địa xuyên sơn giáp. Lão muốn bắt sa mạc mỹ nhân, nhưng lại bị đối phương phản kích quyết liệt, làm lão phải ôm đầu chật vật rút chạy.
Với cá tính thù dai của Phất Lan Khoa tiểu nhân âm hiểm này, dĩ nhiên sẽ không quên mối thù ở sa mạc này, lại còn có sa mạc mỹ nhân hấp dẫn. Lão không rời sa mạc, mà tìm một nơi lý tưởng, để thử nghiệm cái vong linh thánh giới giảm phân nửa tinh thần lực tiêu hao. Chỉ trong hai tháng, lão đã gọi về một ngàn tham cật thi ma và một ngàn vong linh cự long ở trong vong linh không gian. Xong rồi lại đến sa mạc Lí Khắc Tư, tốn không ít chỉ để tìm nơi trú đóng của đám sa mạc nhân
Lúc này, hai mắt Phất Lan Khoa tràn hận ý, nhìm chằm chằm vào cái hắc động hình tròn, đường kính bảy tám thước: "Đám sa mạc tiểu sửu thấp hèn, hôm nay Phất Lan Khoa ta nhất định sẽ giết hết chúng bay, rồi cướp sa mạc mỹ nhân đi!" Phất Lan Khoa mắng tà ác, rồi từ từ đáp xuống.
Trong hắc động, bốn sa mạc tráng hán, mặc một hắc khố lớn, da ngâm dem, đã phát hiện ra Phất Lan Khoa đang cưỡi vong linh cự long từ từ đáp xuống. Một tên lập tức quay người chạy vào hắc động, thổi cái còi làm bằng sừng trâu ở trước ngực. Ba tên còn lại thì tay nắm chặt thiết thương, không một chút sợ hãi đi trên đất sa mạc hướng tới Phất Lan Khoa mà phóng đi.
Phất Lan Khoa đang đứng trên sa mạc, nhìn thấy ba tên sa mạc tráng hán, liền thu vong linh cự long vào vong linh không gian, rồi thả ra một trăm tham cật thi ma, hạ lệnh cho chúng xử lý ba tên sa mạc tráng hán đó.
Một trăm tham cật thi ma cây cầm lang nha bổng, người cao ba thước, thân người phì nhục, trên miệng răng nhe ra, đầu không tóc trông ngu ngốc. Đột nhiên một đoạn quang mang màu xám xuất hiện, dọa cho ba thên sa mạc tráng hán tất cả đều giật mình. Không tưởng được chỉ một lần mà Phất Lan Khoa có thể gọi ra một trăm lục gia vong linh tham cật thi ma.
"Sa mạc tiểu sửu thấp hèn, đều đến tìm chết a!"
Phất Lan Khoa nhìn ba tên tráng hán cười hắc hắc quái dị. Tham cật thi ma nhân lúc họ giật mình đã chạy đến, múa lang nha bổng đập bọn họ, rồi nuốt chửng, trong rất là ác độc. Phất Lan Khoa thấy vậy trong lòng cực kỳ hưng phấn, để tham cật thi ma đi tiên phong, tạo thành một đội tiến vào trong hắc động. Lão không biết rằng, trên không có một tinh linh tóc xanh lá anh tuấn đang cưỡi một bạch điên, đang mỉm cười tà ý nhìn bóng lưng của đội ngũ bọn chúng!