Sơn động nơi vong linh sinh vật tụ hội, động khẩu chỉ rộng đủ cho hai người sóng vai đi. Sáng sớm hôm sau, Diệp Phong dẫn bốn trung đội chủ lực, và Lạp Phỉ Nhĩ, Ai Đức, Ba Nhĩ cùng hai gã cực điện kiếm sĩ dìu Mạn Nỗ Ai Đức, đốt đuốc tiến lên núi, trước sau tiến vào sơn động.
Không biết tại sao vong linh sinh vật lại tụ tập bên trong sơn động, Diệp Phong không bỏ qua việc bên trong có nguy hiểm, đã để lại phần lớn cực điện chiến sĩ tại doanh địa bảo vệ bọn người Lộ Lộ. Vì vấn đề động khẩu quá nhỏ nên Liệt Diễm kỵ sĩ, bạch lang kỵ sĩ, tinh linh xạ thủ đều không phóng thích ma sủng.
Đêm qua, Diệp Phong rốt cuộc đã câu dẫn được Mộng Hinh như ý nguyện, khiến Mộng Hinh có chết cũng không rời hắn. Hắn tận tình giở trò hoa dạng khiến Mộng Hinh có thể sung sướng như tiên, nếm mùi đạt đến cao trào liên tiếp. Đến khi Mộng Hinh van xin hắn, đáp ứng sau này sẽ là nữ nhân của hắn, hắn mới để nàng nghỉ ngơi, rồi bắt đầu sủng ái Lộ Lộ bảo bối quý nhất của hắn.
Buổi tối Mộng Hinh bị rơi vào miệng sói háu đói của Diệp Phong, kết quả mỏi mệt đến giờ chưa tỉnh. Lộ Lộ được hắn phân phó thay hắn chiếu cố giai nhân. Mộng Hinh tiến vào trướng của đoàn trưởng đại nhân một đêm vẫn chưa ra, thành viên Tư Lược đoàn không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra nhưng chỉ để trong lòng không nói ra.
Theo lời mô tả của Mạn Nỗ Ai Nhĩ, Diệp Phong dẫn mọi người đi dọc theo thông lộ nhỏ hẹp. Đi một đoạn thì cảm thấy đường đi càng lúc càng mở rộng, không còn cái cảm giác chật chội như đoạn đường mới vào động khẩu. Bởi vì còn đường đi xéo sâu xuống dưới, cho nên khoảng cách của họ với đỉnh động càng lúc càng cao.
Nhìn vào những thạch bích trên trần động mà đoán thì sơn động này đã tồn tại từ rất lâu. Sao lại có vong linh sinh vật con mẹ nó tụ hội ở nơi này? Diệp Phong vừa đi, vừa đoán hưu đoán vượn trong đầu
"Ai, ai, Ai Đức, ngươi đi trong động này có cảm thấy gì không?" Ba Nhĩ đang đi theo phía sau thiếu gia, cảm giác càng đi sâu vào trong sơn động, càng có một loại cảm giác thoải mái, không hiểu tại sao lại như thế, liền mở miệng hỏi Ai Đức mập mạp ở bên cạnh.
Ai Đức xốc lại thanh Đại Khảm Đao trên vai phải, hai con mắt hạt đậu xem xét khắp nơi, nghe Ba Nhĩ, bực bội lắc đầu nói: "Ở nơi đổ nát này thì còn có cảm giác gì khác nữa, âm trầm ảm đạm."
"Thế nào, Ba Nhĩ, ngươi cảm thấy gì à?" Diệp Phong nghe được thanh âm của hai ngưởi, quay đầu lại hướng về Ba Nhĩ hỏi.
Ba Nhĩ gãi gãi đầu, xấu hổ nói: "Thiếu gia, chẳng biết tại sao, ta càng đi sâu vào trong, lại càng có cảm giác thoải mái."
"Hả, Ba Nhĩ, ở loại địa phương này mà ngươi cảm thấy thoải mái, ngươi có phải bị con lừa nào đá trúng đầu không?" Ai Đức kinh ngạc nhìn Ba Nhĩ hỏi.
"Bệnh thần kinh, đầu ta để cho con lừa mập nhà ngươi đá đấy." Ba Nhĩ bực bội trừng mắt nhìn Ai Đức.Hắn cũng cảm thấy việc này rất là xấu hổ.
"Không quan hệ, không cần để ý, có thể là cảm giác lầm thôi."
Diệp Phong lên tiếng ý bảo hai người đừng làm ồn nữa, tiến tục đi về phía trước. Hắn biết rõ Ba Nhĩ là Âm Hồn Thể, cực kỳ thích hợp giao du với linh hồn. Đến loại địa phương có vong linh tụ tập này, có cảm giác thoải mái cũng không có gì kỳ lạ. Lo rằng Ba Nhĩ sẽ sợ hãi, Diệp Phong vẫn không nói cho hắn về Âm Hồn Thể.
Nơi mà lần trước Mạn Nỗ Ai Nhĩ phát hiện mạch quặng là ở một một khu vực cao lớn rộng rãi, ít nhất có thể chứa trên một ngàn người tại đó. Cũng chính tại địa phương đó xuất hiện một lượng lớn vong linh sinh vật.
Mọi người cảnh giác đi dọc theo con đường càng lúc càng rộng, tiến tới địa phương lúc trước Mạn Nỗ Ai Nhĩ phát hiện mỏ quặng, đập vào mắt là một tình cảnh làm tâm tình cực xấu, ngoài ra mùi bốc lên cũng khó ngửi tương đương thế.
Đại khái có khoảng ba trăm sinh vật gầy khô như khúc củi, da thịt mục rữa, hai mắt u ám, cơ thể giống hình người nhưng tứ chi chấm đất, cái miệng rộng che kín hàm răng nhọn. Đây chính là một lũ nhất giai vong linh "Thực thi tiểu quỷ" đang hung dữ gườm gườm nhìn về phía bọn họ, trong miệng phát ra từng trận gầm gừ trầm thấp.
"Mẹ kiếp, bọn rác rưởi này tụ tập lại một chỗ con mẹ nó ác độc quá? Thối quá a!" Trước mặt Khải Đặc là thực thi tiểu quỷ, ngửi thấy không khí đầy mùi xú uế, cảm giác rất buồn nôn.
"Đại sư, thế nào lại chỉ có loại vong linh này, không phải có nhiều loại cấp bậc khác nhau sao?" Ai Đức nhìn Mạn Nỗ Ai Nhĩ đang được dìu, tò mò hỏi. Mạn Nỗ Ai Nhĩ chỉ đến đây có một lần, nào có thể đem sự tình này giải thích rõ ràng, nghe hỏi chỉ đành lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
"Ngươi muốn thấy vong linh sinh vật khác à?" Diệp Phong nhìn Ai Đức mỉm cười rồi lập tức nghiêm mặt nói với mọi người: "Lập tức phóng thích ma sủng, ở sâu trong kia có tiếng động vang ra, xem chứng sẽ còn có vong linh sinh vật tiến ra!"
Đoàn trưởng đại nhân vừa dứt lời, đồng loạt nghe được tiếng Kiệt Khắc và bạch lang kỵ sĩ gọi ra ma sủng của mình, xoay người leo lên, hai tay giữ lấy côn sẵn sàng chiến đấu.
Liệt Diễm kỵ sĩ và tinh linh xạ thủ thấy thế cũng không để bị khinh thường, lập tức gọi ra ma sủng chuẩn bị chiến đấu. Do tại đây mặt đất và trần động có khoảng cách trên trăm thước độ cao, cho nên tinh linh xạ thủ cưỡi chim điêu bay lên cũng không có vấn đề gi lớn.
Diệp Phong thấy thế nhắc nhở: "Chúng ta lần này chủ yếu là thăm dò, diệt được thì diệt, không diệt được thì rút, chú ý không để bị rối loạn hàng ngũ. Liệt Diễm kỵ sĩ trước tiên để ma sủng pho1g ma pháp thiêu đốt lũ thực thi tiểu quỷ phía trước!"
"Rõ" Liệt Diễm kỵ sĩ nghe tiếng nhận lệnh, rồi để ma sủng phóng ra ngũ giai ma pháp "Hỏa diễm liên đạn" cùng lục giai ma pháp "Hỏa diễm triệu hoán". Liệt Diễm Tiêu Phong Mã liên tục phóng hỏa cầu cùng hỏa nguyên tố hình thành, công kích lũ thực thi tiểu quỷ trên diện rộng.
Nhất giai vong linh sinh vật, thực thi tiểu quỷ, cái loại này ngoại trừ có sức chịu đựng cao thì công kích, phòng ngự đều là rác rưởi.
Thực thi tiểu quỷ thấy đối phương phóng ra ma pháp công kích, phát ra từng trận tiếng kêu quái dị, cuồng loạn lao về phía trước, muốn hưởng thụ mồi ngon phía trước. Song lũ vong linh cặn bã như chúng, cũng tuy có thể dọa nạt người thường, nhưng đối mặt với lục giai ma sủng Liệt Diễm tiêu phong mã thì sau vài đợt ma pháp, tất cả đều nát bấy.
"Kháo, lũ đồ chơi này con mẹ nó đúng là rác rưởi!" Khải Đặc nhìn thi thể bọn tiểu quỷ văng tung tóe trên mặt đất, cảm giác càng thêm khó chịu.
Cũng trong lúc đó, tiếng vang sâu trong sơn động càng lúc càng lớn, mà trong đó rõ ràng nhất là tiếng lách ca lách cách của các đốt xương va chạm. Diệp Phong nghe thấy tình huống này, nói với Liệt Diễm, bạch lang, tinh linh ba trung đội: "Bất luận trước mặt có cái gì đang tiến tới, lập tức dùng ma pháp đánh nó nát ra từng mảnh cho lão tử!"
"Rõ" Ba trung đội cùng hô lên nhận lệnh, cùng với ma sủng liên thông chặt chẽ. Từ màn đen phía trước phóng ra trên một trăm tứ giai vong linh "Tử vong kỵ sĩ", do trước mắt không có ánh sáng nên không thấy rõ đằng sau còn có bao nhiêu tên. Có điều là nghe âm thanh có thể đoán sẽ còn nhiều, hơn nữa có thể số lượng rất lớn, nếu không thì không thể tạo ra tiếng chân rầm rập như vậy.
"Đối với lũ nửa sống nửa chết phía trước thì không cần khách khí, khiến chúng nổ tan xác cho lão tử!" Diệp Phong cao giọng hét lớn, trong lòng lại có cảm giác không ổn, nếu vong linh sinh vật quá nhiều, hắn sợ rằng phải rút lui để suy nghĩ biện pháp đối phó.
Thành viên của ba trung đội không cần đoàn trưởng đại nhân mở miệng, đã thúc giục ma sủng phóng ra ma pháp. Đối phó hắc ám hệ và vong linh hệ, toàn bộ quang minh ma pháp đều có hiệu quả công kích, ngay cả nhị giai ma pháp "Quang minh tịnh hóa" cho dù tốc độ chậm rãi. Lúc này đối diện với vong linh sinh vật số lượng quá nhiều thế này, cứ đánh trúng là ngay lập tức giải quyết một tên. Do vậy tinh linh xạ thủ đếu ra lệnh cho Quang Minh bạch vũ điêu chỉ phóng "Quang minh tịnh hóa".
Với cấp bậc của ma sủng như Liệt Diễm tiêu phong vương và tật phong lang vương thì chỉ có hỏa hệ ngũ giai ma pháp "Hỏa diễm liên đạn" và phong hệ tứ giai ma pháp "Phong nhận tật vũ", ngũ giai ma pháp "Long quyễn phong bạo" là thích hợp tấn công tập thể.
"Long quyển phong bạo" không thích hợp phóng ra trong sơn động, nên hai trung đội Liệt Diễm, bạch lang chỉ chuyên phóng "Hỏa diễm liên đạn" cùng "Phong nhận tật vũ" mãnh liệt, có thể hình dung như hỏa vũ cùng cuồng phong bạo liệt.
Linh ngưu chiến sĩ không có ma sủng, không cam lòng nhìn bọn Khải Đặc biểu hiện trước mặt đoàn trưởng. Linh ngưu chiến sĩ thân mang kinh trang khải giáp chế bằng cương thiết xin phép La Phi, tất cả cùng huy vũ thiết trụ, cùng tiến lên cuồng loạn đánh vào tử vong kỵ sĩ. Tinh linh trong đội thấy thế liền ra lệnh ma sủng gia công, gia tốc, gia phòng cho bọn họ.
Ưu điểm lớn nhất của vong linh sinh vật là chẳng biết đau đớn hay mỏi mệt, chưa đến mức bị nghiền nát thì vẫn có thể chiến đấu. Tử vong kỵ sĩ, người hay chiến mã đều là xương khô, cho dù có ưu điểm của vong linh sinh vật nhưng lực phòng ngự lại quá yếu ớt, đối mặt với ma pháp oanh tạc đã chịu không nổi, tiếp đó lại đối mặt với thiết trụ kín kẽ của linh ngưu chiến sĩ, cơ hồ như bị nghiền vụn đến nơi, xương đầu bay loạn xạ.
Nếu chúng có thể che chắn giữ cho toàn thây thì cũng bị "Quang minh tịnh hóa" đánh trúng, hoàn toàn mất đi tư duy, ngã xuống đất bất động. Đương nhiên, phải có điều kiện tiên quyết là linh ngưu chiến sĩ và bọn tử vong kỵ sĩ không giẫm lên chúng, nếu không chúng còn phải chịu thêm một lần bị giẫm nát rôm rốp.
Tử vong kỵ sĩ căn bản không phải là đối thủ của bốn trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn. Bất quá số lượng của chúng thật khiếp người, Diệp Phong, Ai Đức, Ba Nhĩ, Mạn Nỗ Ai Nhĩ cùng một số người chưa động thủ, nhìn tử vong kỵ sĩ không ngừng lao ra từ bóng tối phía trước, tất cả đều buồn bực dự đoán xem rốt cuộc chúng có bao nhiêu tên?
Cứ như thế này, linh ngưu chiến sĩ thì không có vấn đề nhưng tinh thần lực của ma sủng có thể chịu đựng không được, ở địa phương này không có người ngoài, chi bằng xem thử uy lực của Hắc Ám Ma Kiếm cùng với Chí Tôn Cửu Thức khi sử dụng ma khí.
Diệp Phong nhìn tình thế chiến trận phía trước, trong lòng trầm tư quyết định. Tay phải triệu hoán ra Hắc Ám Ma Kiếm, quát khẽ một tiếng, chân thi triển Tiêu Diêu Càn Khôn Bộ, vọt qua mấy Linh Ngưu chiến sĩ phía trước, vận hành ma khí trong cơ thể. Hai tay giữ kiếm trước thân người nhanh chóng tiên tứ hậu ngũ, huy vũ cửu kiếm. Ma khí hùng hậu bành trướng, trong nháy mắt hình thành bốn đạo hắc sắc kiếm khí dài hai mươi thước thành hình một chữ "mễ"(米) nhắm về phía tử vong kỵ sĩ. Sau đó lại thuận thế xuất ra năm đạo hắc sắc kiếm khí dài hai mươi thước xếp thành hình ngôi sao năm cánh theo sau đạo kiếm khí trước mà tiến. Ngay lập tức, kình phong điên cuồng gào thét, đất đá tung bay, ma khí tràn ngập, mặt đất nứt vỡ, sát khí hung bạo băng lãnh tràn ngập sơn động, phảng phất như muốn đem mọi thứ nơi này mà xé nát!
Tử vong kỵ sĩ dù không biết sợ cũng chẳng biết đau nhưng đối mặt với loại sát chiêu công kích trên diện rộng cường mãnh này, căn bản không có năng lực kháng cự. Huống hồ chúng lại tụ tập số lượng quá lớn, trước sau trái phải đều có đồng bọn, muốn tránh né cũng không có chỗ tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắc sắc kiếm khí đem chính mình và đồng bọn phân thân toái cốt.
Chín đạo kiếm khí to lớn, đột phá từng hàng từng lớp tử vong kỵ sĩ, trực tiếp mang theo vô tình sát ý tiến thẳng vào vùng đen tối trong động. Mọi người mặc dù không thể thấy kiếm khí oanh sát phía sau vong linh sinh vật nhưng vẫn nghe được âm thanh bạo phá từ trong vang ra.
Chí tôn cửu thức, đệ ngũ thức, Tứ phân ngũ liệt ---đoạn hồn trảm. Dung hợp với Xi Vưu đao pháp đã cải biến, kiếm chiêu lấy thế chém làm chủ đạo, phối hợp ma khí xuất ra, hung tàn bạo ngược, sát khí phi phàm!
Ngay khi bốn trung đội chủ lực về đến đế đô, Diệp phong đã nói cho họ biết bản thân hắn đã dung hợp Hắc Ám ma kiếm, đạt được Hắc Ám đấu khí, ra nghiêm lệnh cho họ giữ bí mật không tiết lộ ra ngoài. Bởi thế, hiện tại Diệp Phong xuất ra Hắc Ám ma kiếm, sử dụng ma khí, ngoại trừ Mạn Nỗ Ai Nhĩ trợn mắt há mồm thì mọi người còn lại đều đã có chuẩn bị trước, bất quá thấy tuyệt chiêu của đoàn trưởng quá cường mãnh, cũng phải chắt lưỡi trầm trồ.
"Sao lại có thể? Thật không thể nghĩ đến, đoàn trưởng sao lại có thể đồng thời có được Quang Minh đấu khí và Hắc Ám đấu khí?!" Mạn Nỗ Ai Nhĩ giật mình than khẽ.
"Nhanh, đừng đứng ngây ra đó, có thể diệt được bao nhiêu thì cứ diệt!"
Diệp Phong lấy ra Quang Minh chi kiếm, tay phải Hắc Ám, tay trái Quang Minh, song kiếm cùng vung lên, huy động hắc bạch kiếm khí đan vào nhau loang loáng, nhanh chóng tấn công mãnh liệt vào lũ tử vong kỵ sĩ không biết sợ là gì. Trong miệng hét lớn nhắc nhở mọi người trong Tư Lược đoàn.
Bốn trung đội chủ lực nghe thế lập tức gia tăng công kích bọn tử vong kỵ sĩ. Lạp Phỉ Nhĩ và Ai Đức không cưỡi ngựa cũng dùng chân nhảy vào vòng chiến, Ba Nhĩ cùng hai gã cực điện kiếm sĩ bảo vệ Mạn Nỗ Ai Nhĩ cũng phóng ra hỏa hệ tứ giai ma pháp "Hỏa diễm liên đạn".
Lúc này, bọn tử vong kỵ sĩ đã không tràn ra từ phía hậu phương nữa, thay thế chúng là ngũ giai vong linh tay cầm lang nha bổng, thân cao ba thước, toàn thân mập mạp thối rữa, miệng đầy răng lởm chởm, đầu hói không một sợi tóc chính là tham cật thi ma, cùng với lục giai vong linh toàn thân xương trắng, dài mười trượng, vong linh cự long.
"Tệ thật, hai loại này khó đối phó đây." Diệp Phong nhìn bọn tham cật thi ma cao lớn và vong linh cự long, bắt đầu tính toàn xem có nên rút lui trước không. Nếu hai loại vong linh sinh vật này có số lượng nhiều như lũ tử vong kỵ sĩ thì bọn hắn hiện tại căn bản không có phần thắng.
Dù sao tinh thần lực của ma sủng cũng có hạn, trước đó đã oanh tạc thực thi tiểu quỷ và tử vong kị sĩ, bây giờ còn muốn oanh tạc tham cật thi ma và vong linh cự long có số lượng tương đương là tuyệt đối không thể.
"Mọi người cẩn thận, từ từ lui về phía sau ứng phó bọn vong linh này!" Không muốn thuộc hạ bị thương vong, Diệp Phong lập tức cao giọng hạ lệnh, hai tay vung kiếm, đồng thời vận hành chánh ma nhị khí, thi triển "Phong mang ngạo thế", đem cự hình kiếm khí bổ thẳng vào tham cật thi ma và vong linh cự long.
Mọi người trong Tư Lược đoàn nghe xong mệnh lệnh của đoàn trưởng, tất cả vừa đối phó địch nhân vừa từ từ lui lại phía sau. Liệt Diễm kỵ sĩ, bạch lang kỵ sĩ đều thả ma sủng ra để chúng phóng thích ma pháp, trực tiếp hiệp trợ cho linh ngưu chiến sĩ đang cận chiến. Nguồn: http://Trà Truyện
"Đoàn trưởng, đoàn trưởng, hết rồi, bọn chúng hết rồi, phía sau không còn vong linh sinh vật tiến ra nữa!" Kiệt Nã Tư có khoảng cách đối với địa phương đen tối gần nhất, rõ ràng phát hiện vong linh cự long bay ra sau cùng, tiếp đó không có thêm vong linh sinh vật nào, lập tức kinh hỉ hét to thông báo cho đoàn trưởng.
"Cái gì? Không có thật à?" Diệp Phong nghe vậy vui vẻ, nhìn số lượng tham cật thi ma và vong linh cự long, loại trước có hơn hai trăm, loại sau có hơn một trăm, ngoài ra còn sót lại hơn mười tên tử vong kỵ sĩ. Với năng lực của Tư Lược đoàn hoàn toàn có thể tiêu diệt, bất quá phía sau thật sự không còn gì sao? Mục đích thực sự của bọn chúng rốt cuộc là gì?
Mặc kệ, nếu phía sau có còn hay không thì cứ giải quyết bọn trước mắt rồi nói sau. Dù sao sớm muộn cũng phải làm. Diệp Phong nhanh chóng xem xét, song kiếm hung mãnh trảm sát tham cật thi ma, miệng cao giọng hạ lệnh tiêu diệt toàn bộ vong linh sinh vật hiện hữu.
Biết được hậu phương của vong linh sinh vật không còn tăng viện, tinh thần của thành viên Tư Lược đoàn dâng cao, phía dưới thì Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang ba trung đội ra sức dùng hết tuyệt chiêu, chiếm hết thượng phong. Chỉ có tinh linh trung đội phía trên bị vong linh cự long công kích thì tương đối chật vật. Không có biện pháp, tinh linh xạ thủ bắn tên đối với vong linh cự long không biết đau biết sợ thì hiệu quả thật không lớn, chỉ có thể dựa vào quang minh ma pháp của Quang Minh bạch vũ điêu mà ứng phó bọn chúng.
"Kinh hồn thức!"
La Phi dẫn đầu linh ngưu trung đội vượt lên trước nhất, huy vũ thiết trụ đánh ngã một tham cật thi ma, đập nát đầu của nó. Mắt thấy trước mặt toàn là tham cật thi ma, trong lòng gã thầm hô cơ hội tới, quay lại cao giọng hạ lệnh cho linh ngưu chiến sĩ phía sau, toàn bộ đồng loạt vận dụng chánh khí, liên tục xoay chuyển thiết trụ trong tay rồi đem toàn lực nhắm chuẩn xác vào địch phương ném đi.
Với khí lực mạnh mẽ của linh ngưu chiến sĩ, thiết trụ nặng hơn năm trăm cân mang theo bạch sắc chánh khí được ném đi, nhất thời như bánh xe màu trắng xoay tròn, tiếng gió rít từng hồi. Tham cật thi ma chạm phải đều bị nát thây thê thảm.
Một loạt thiết trụ đập vào đất bạo phát ra âm thanh trầm đục, hơn bảy mươi tham cật thi ma đã tan xác dưới công kích của Kinh Hồn Thức. La Phi vừa thấy chiêu số thắng lợi, liền ha hả cười to, đái lĩnh linh ngưu chiến sĩ phân tán ra thu lại thiết trụ.
Liệt Diễm kỵ sĩ cùng bạch lang chiến sĩ thấy thế lập tức gia tốc tiến lên, cản trở tham cật thi ma trợ giúp linh ngưu chiến sĩ đang không có vũ khí.
Ưu điểm không biết đau biết sợ của vong linh sinh vật có đôi khi cũng chính là nhược điểm trí mệnh của chúng. Vì chúng dựa vào điểm không đau không sợ nên thường không lẩn tránh công kích, luôn dùng đấu pháp lưỡng bại câu thương.
Diệp Phong thấy linh ngưu chiến sĩ xuất ra Kinh Hồn Thức công kích cực mạnh có hiệu quả tốt như thế, ngước nhìn vong linh cự long trên không trung, trên mặt lộ ra nụ cười ác ý, cao giọng nhắc nhở Kiệt Nã Tư hạ thấp độ cao phi hành để linh ngưu chiến sĩ dùng Kinh Hồn Thức tấn công vong linh cự long.
Từ bóng tối trước mặt không còn vong linh sinh vật lao ra, tinh linh trung đội hạ dần độ cao phi hành. Linh ngưu chiến sĩ liền dùng Kinh Hồn Thức tập kích vong linh cự long. Liệt Diễm kỵ sĩ và bạch lang kỵ sĩ hai đợt trùng sát, đem toàn bộ tử vong kỵ sĩ còn lại xé nát, bắt đầu đối phó số tham cật thi ma sót lại.
Diệp Phong tay cầm song kiếm, chập đạp Tiêu Diêu Càn Khôn Bộ như con thoi xuyên qua lại dưới thân bọn tham cật thi ma. Cự hình kiếm khí bén nhọn liên tục huy vũ, cơ hồ mỗi nhát kiếm đều đem một tên tham cật thi ma chia làm hai nửa.
"Tật lôi kinh mang!"
Ai Đức hay tay nâng đao quá đầu, vận hành Lôi Đình chân khí, hướng về vong linh cự long đang điên cuồng phun ra vong linh khí bức Kiệt Nã Tư vào tình thế nguy ngập. Gã liên tục huy vũ, thi triển thức thứ nhất trong Lôi Đình tam thức của hắn.
Dòng điện kích động dâng lên, đồng thời lúc Ai Đức múa đao, từ toàn thân hắn phát ra, dòng diện phủ đầy thân đao, hình thanh mười đao đao mang dung hợp điện lưu, mang theo tiếng sấm mờ nhạt, toàn bộ đánh trúng vong linh cự long.
Đáng thương cho vong linh cự long đang công kích Kiệt Nã Tư, căn bản không thể tránh né trong tình huống này, bị điện lưu đao mang đánh trúng nghiền nát, thân hình tan rã.
"Hắc hắc, Ai Đức, đao pháp thật tuyệt!" Kiệt Nã Tư vừa được viện trợ liền thở phào nhẹ nhõm, đưa ngón cái lên cười cảm kích Ai Đức.
"Đó là đương nhiên!" Ai Đức đắc ý vung đao trả lời, hai con mắt như hạt đậu đã cười híp thành một đường ngang. Bất ngờ lúc này một thanh thiết trụ do linh ngưu chiến sĩ ném lên không công kích vong linh cự long lại vừa vặn nhắm ngay đỉnh đầu gã rớt xuống "Oa, tên hỗn đản nào ném đấy? Mưu sát ta à!?" Ai Đức nhanh chóng ôm đầu né tránh thiết trụ, sau đó sợ hãi la hét.
Linh ngưu chiến sĩ xuất tuyệt chiêu tấn công vong linh cự long đang trong trạng thái kịch kiệt, căn bản không ai để ý tới tiếng la hét của Ai Đức. Tham cật thi ma còn sót lại đã bị Diệp Phong, Lạp Phỉ Nhĩ, cùng Liệt Diễm kỵ sĩ và bạch lang kỵ sĩ tiêu diệt. Vũ khí của mọi người đều đồng loạt chuyển hướng về lũ vong linh cự long còn lại.
Kinh Hồn Thức,Hỏa Diễm Liên Đạn,Phong Nhận Tật Vũ,Quang Minh Tịnh Hóa,Phong Mang Ngạo Thế,Liệt Diễm Thao Thiên,Tật Lôi Kinh Mang,Mạn Thiên Phi Tuyết,Côn Ảnh Cuồng Đào. Mắt thấy tinh linh trung đội đang dây dưa với vong linh cự long hạ thấp độ cao, dưới mệnh lệnh của Diệp đại đoàn trưởng, mọi người đem võ học kết hợp cùng ma pháp, xuất tuyệt chiêu tập thể tặng cho vong linh cự long còn lại một trận đại oanh tạc, hoàn toàn quét sạch tất cả vong linh sinh vật xung quanh.