Sáng sớm, chân trời mù sương đang toả sáng, một gian trong Hồ Lô sơn cốc được Ai Đức chọn làm phòng thẩm vấn là phòng khách của thụ ốc. Ba Nhĩ đang cầm một sợ roi da đánh một thanh niên anh tuấn bị trói trên vách nhà, trong miệng phẫn nộ chửi bới: "Con mẹ ngươi, mau nói, ai phái ngươi tới giám thị chúng ta? Không nói lão tử sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong."
Thanh niên anh tuấn đã bị đánh đến thương tích toàn thân, máu thấm đẫm lam y trên người, nghe tiếng quát hỏi của Ba Nhĩ, nghiến răng quay đầu không để ý đến y, nét mặt làm ra vẻ không gì có thể đe doạ.
Ai Đức nhìn thanh niên, cặp mắt màu xanh đảo liên hồi, cười hắc hắc nói: "Con rùa con này mồm miệng thực là ngang ngạnh, đã đánh trên trăm roi rồi còn không chịu cung khai. Ba Nhĩ, ngươi không thể dùng chiêu này với hắn được, tụt quần hắn ra, xem ta thu thập hắn!"
"Tụt quần? Ai Đức ngươi muốn làm cái gì? Không phải là gần đây thích thú với địa phương kia của nam nhân chứ?" Ba Nhĩ nghe vậy tò mò, hỏi một cách bẩn thỉu.
"Com mẹ ngươi đi chết đi, lão tử chỉ thích vui vẻ với nữ nhân!" Ai Đức khó chịu chửi một câu, xoay người đi khỏi thụ ốc, không lâu sau cầm một cây cương châm dài mảnh đi tới. Thanh niên thấy vậy lộ ra một tia tươi cười không sợ sệt.
"Ai Đức, ngươi cầm một cây châm tới làm gì? Roi đánh còn không có tác dụng, chẳng lẽ gã muốn đâm hắn." Ba Nhĩ nghi hoặc hỏi.
Ai Đức lộ ra nụ cười tàn ác, đi tới trước mặt thanh niên, tụt quần hắn ra, buột miệng kinh hô: "dừng, cái tiểu điểu của tên gia hỏa này tốt a?"
Nam nhân bị chê là nhỏ, thì cũng như sự sỉ nhục. Thanh niên cúi đầu nhìn Ai Đức, trong mắt tràn ngập nhưng tia hận. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
"Ai, tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Tụt quần ra còn thảo luận về tiểu điểu?" Ba Nhĩ nhìn hành động khó hiểu của Ai Đức hỏi, tức thì linh cơ vừa động, cười xấu xa nói: "Tiểu tử ngươi không phải muốn sử dụng chiêu đó chứ?"
"Hắc hắc, chính là muốn giở chiêu đó, ta không tin là hắn không sợ." Ai Đức cười xấu xa bỉ ổi, đung đưa cương châm trước mặt thanh niên, độc ác nói: "Đã thấy cây chương châm này rồi chứ? Nếu ta đem nó cắm vào trong niệu đạo của ngươi, ngươi có thể tưởng tượng có cảm giác thế nào. Nói, là muốn cung khai, hay là muốn thử xem mùi vị này?"
"Ngươi… Súc sanh…. Ngươi không phải là người…." Thanh niên này hiểu được cái ý tứ từ trong câu nói của Ai Đức, khẩn trương nhìn gã mà chửi mắng. Cái chỗ quan trọng nhất của nam nhân mà bị dùng cây châm cắm vào đó, dĩ nhiên phải có cảm giác gì rồi. Nghĩ mà phát sợ!
"Con mẹ ngươi, ta xem ngươi có cứng rắn không!" Ai Đức trừng mắt tên thanh nhiên rồi mắng to, tát cho một phát, rồi để Ba Nhĩ giữ chặt tiểu điểu của hắn, dùng cây châm chuẩn bị cắm vào niệu đạo.
"Đừng…. đừng cắm vào… ta khai… ta khai…" Thanh nhiên khẩn trương lắc đầu nói lớn:" Ta là thám tử của Uy Liêm thương đoàn, theo mệnh lệnh của đoàn trưởng Bố Lỗ Tư – Uy Liêm đến giám thị nhất cử nhất động của các người!"
Tại Hỗn Loạn hoang nguyên Uy Liêm thương đoàn là một thế lực lớn. Ai Đức và Ba Nhĩ đều biết rõ, nghe xong không khỏi giật mình liếc mắt, rồi hỏi:" Vì sao Bố Lỗ Tư phải giám thị chúng ta?"
"Cái này ta cũng không biết…" Thanh niên lắc đầu trả lời, lo lắng hai người kia không tin tưởng mình, bổ sung thêm:" Bất quá đối với các thế lực ở đây, Uy Liêm thương đoàn chúng ta đều phái thám tử giám thị!"
Ai Đức và Ba Nhĩ nghe tên thanh niên nói không giống như là dối trá, tạm thời buông tha hắn, rồi quay người rời khỏi thụ ốc đại sảnh, đi tới nơi hội nghị ở giữa.
Cuộc thẩm vấn thanh niên này, là không lâu sau khi bọn người Diệp Phong rời đi để đánh cướp. Bạch lang chiến sĩ tuần tra đã phát hiện ra hắn. Đoàn trưởng đại nhân công đạo quá, hắn không nghe lời khuyên của Lộ Lộ, chỉ còn cách giao hắn cho người khác xử lý. Ai Đức và Ba Nhĩ trước kia thường xuyên cùng Lôi Ân ngược đãi người. Việc bức cung cũng có thể giống với việc đó, cho nên nhiệm vụ này do hai người bọn thực hiện là phải nhất!
Năm người Lộ Lộ, U Nguyệt Nhi, Lạp Phỉ Nhĩ, Tĩnh Hương, Lạc Tư đang đợi tại hội nghị thụ thính. Thấy Ai Đức và Ba Nhĩ đi vào, Tĩnh Hương lập tức mở miệng hỏi:" Thế nào? Có tra ra được điều gì không?"
"Đương nhiên, cái việc bức cung đơn giản như thế thì làm sao làm khó được bọn ta?" Ai Đức và Ba Nhĩ đắc ý cười lên, rồi đem lời khai của tên thanh niên mà kệ lại cho năm người rõ.
"Nếu cả các thế lực phía tây đều bị giám thị, vậy thì Uy Liêm thương đoàn không phải nhằm vào chúng ta!" Tĩnh Hương yên tâm một chút rồi phân tích.
Lộ Lộ đang vì sợ thiếu gia bị đám kia cướp bóc, lắng nghe Tĩnh Hương nói việc đó không có gì phải lo lằng. Nàng liền cùng U Nguyệt Nhi dẫn đám tinh linh thị nữ chuẩn bị nước và thức ăn, để thiếu gia trở về thì có thể tắm rửa rồi ăn sáng.
Đoàn trường đại nhân dẫn đội đi đánh cướp, các vị nhân vật cấp đầu lĩnh đều đang đợi tin tức, vô tâm ngủ ngon, nhất là Tĩnh Hương vốn ôm ý kiến phản đối, rất lo lắng đoàn trường lần này sẽ bị lỗ nặng trước Bỉ Nhĩ thương đoàn.
Tuy nhiên cái sự lo lắng của đại mỹ nhân này thật không cần thiết. Bầu trời tươi đẹp, từ trong cốc vang lên những âm thanh của bạch lang chiến sĩ, báo hiệu cho mọi người là đoàn trưởng đã trở về!
Mọi người liền chạy ra cốc khẩu mà nghênh đó. Diệp Phong đang cao hứng thống lĩnh thành viên bốn trung đội, áp tải xe ngựa tiến vào trong cốc. Rồi mọi người tiếp đón phụ giúp chuyển mễ lương vào trong sơn động.
Tĩnh Hương thấy hành động lần này của đoàn trưởng lại đem về rất nhiều mễ lươnh, còn không có thiếu mất một ai, trên mặt mỗi người chỉ có một chút mỏi mệt. Nàng liền tò mò hỏi bọn họ làm như thế nào mà cướp được nhiều mễ lương của Bỉ Nhĩ thương đoàn!
Khi mà mọi người trong bốn đội kể lại cho nàng tường tận sự tình đã qua, nàng đã rõ ràng cái kế phục binh của đoàn trưởng. Nhưng mà chỉ một lúc đã tiêu diệt cả Bỉ Nhĩ thương đoàn, nàng ta giật mình, cùng với sự bội phục với vị đoạn trưởng này
"Ha ha, Tĩnh Hương phó đoàn trưởng, ta khuyên người nên phóng cái lá gan to lên một chút. Với mấy cái đám thế lực như Bỉ Nhĩ thương đoàn, thì Tư Lược đoàn chúng ta đều còn có đất dụng ở Hỗn Loạn hoang nguyên không?" Diệp đại đoàn trường trên miệng mở một nụ cười khoan khoái, tả hữu ôm Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi, nhìn đại mỹ nhân Tĩnh Hương mà cười lớn liên tục.
Tĩnh Hương thấy tính tình cổ quái của hắn lại hiện ra. Cảm giác bội phục vừa mới có đã lập tức biến mất, chu mỏ rồi liếc hắn một cái. Sau đó nàng kể lại cái việc Uy Liêm thương đoàn phái thám tử giám thị sơn cốc cho hắn, và hỏi hắn có cái nhìn như thế nào
Diệp Phong suy nghĩ, rồi vẫn tiếp tục cười:" Mặc kệ ông ta phái mật thám nhằm mục đích gì. Nếu ông ta không có làm điều gì bất lợi với chúng ta, thì tạm thời không cần để ý tới gã. Còn việc mấy tên thám tử kia, gã gửi đến bao nhiêu thì cứ việc giết hết bấy nhiêu, không cần cho gã mặt mũi nào. Thế lực phía tây lớn thề nào, thì hiện tại lão tử ta có tinh binh lương nhiều, còn thêm Hồ Lô sơn cốc dễ thủ khó công, lo gì tên đoàn trưởng chó má của Uy Liêm thương đoàn kia!"
Ài, con người này không còn thể biết tả như thế nào nữa, làm sao lại biến hình dáng như thế? Có phải vì cái quan hệ với Trung hoa chi thần gì gì đó? Trong đầu Tĩnh Hương nhanh chóng suy nghĩ. Không màng tới Lôi Ân nữa, nàng đi về phía trước chỉ huy mọi người chuyển gạo.
Ân? Đại mỹ nhân này không chỉ có bộ ngực đầy đặn. Diệp Phong nhìn bóng lưng của Tĩnh Hương, hai con mắt cứ chằm chằm vào cái kiều đồn phong mãn, lộ ra thần sắc như thể là anh em của lão trư.
"Thiếu gia, trên người ngài có nhiều vết máu, mau trở về phòng tắm rửa thay đồ!" Lộ Lộ cười cười khi thấy cái ánh mắc sắc mị mị của thiếu gia, đang dựa trên ngực hắn rồi ôn nhu đề nghị
Diệp Phong nghe vậy liền đáp ứng, đem Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi về thụ ốc, để người khác đem nước nóng tới đây, ngồi trong bồ tắm mà hưởng thụ sự phụ vụ của hai nàng.
U Nguyệt Nhi suy nghĩ về cái ánh mắt sắc mị mị nhìn Tĩnh Hương của Diệp Phong, rồi đưa ngọc thủ ấn nhè nhẹ lên vai hắn, trong miệng phát ra lời ngọt ngào:" Thiếu gia, ta xem ngài thích Tĩnh Hương, vậy sao không chiếm lấy nàng ta đi?"
Tên sắc lang Diệp Phong này đối với sắc đẹp và thân thể mềm mại đầy đặn của Tĩnh Hương rất có hứng thú, nghe U Nguyệt Nhi nói xong, quay đầu lại mỉm cười:" Nàng ủng hộ thiếu gia thục phục nàng ta?"
" Đương nhiên, nữ nhân trong Tư Lược đoàn đền của thiếu gia, có một vị đại mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh như vậy, ngài sẽ bỏ qua à?" U Nguyệt Nhi cười thật duyên
" Ha ha, Nguyệt Nhi nàng tiểu nương bì này, thật làm lão tử vui vẻ. Đáng tiếc đại mỹ nhân Tĩnh Hương kia lại là đạo sư của Liên Na công chúa, một chút hảo cảm với ta cũng không có. Việc muốn nàng ta thật khó khăn a!" Diệp Phong cao hứng cười to, rồi đứng dậy từ trong thùng tắm ôm lấy nhị nữ, xoa xoa lên cái kiều đồn, mà hưởng thụ nhục cảm
"Lạc lạc, cứ cho nàng ta uống Cực Lạc tiêu hồn thủy. Hơn nữa thiếu gia lại dũng mãnh, ta cam đoan thiếu gia sẽ chinh phục được nàng ta. Nam nhân và nữ nhân đều háo sắc, nàng ta là đại mỹ nhân thì có thể khẳng định đang chờ mong sự sủng hạnh của nam nhân! U Nguyệt Nhi ngồi trên đùi của Diệp Phong mà nói.
"Tốt, nam nhân và nữ nhân đều háo sắc. Đáng tiếc Tĩnh Hương là loại nữ nhân không dễ bị chinh phục. Nếu mà để nàng ta sau việc đó trở về cáo trạng với quốc vương và công chúa, ta sẽ gặp phiền phức lớn đây!" Diệp Phong thở dài, ngắm bảo bối Lộ Lộ đang tựa trên ngực của mình, liền lên tiếng yêu thương:" Thêm nữa tốn thời gian mà mê gian Tĩnh Hương, không bằng cái việc ta cùng hảo hảo với Lộ Lộ!"
"Thiếu gia…" Lộ Lộ nghe vậy trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào. U Nguyệt Nhi lập tiếp mở cái miệng nhỏ nhắn mà làm nũng, trách Diệp Phong thiên vị, chỉ biết thương yêu một mình Lộ Lộ
"Ha ha ha, tiểu lãng hóa, có phải tối hôm qua bị ta sủng hạnh nên không nhịn được dục hỏa không? Đến đây để bổn thiếu gia sủng hạng nàng lần nữa!"
Diệp Phong cười dâm, rồi đem U Nguyệt Nhi lột sạch sẽ, đặt nàng đứng ở trong bồn tắm, hai tay rắn chắc vuốt ve nhục đồn bóng láng. từ phía sau nàng vác thương lên ngựa, hùng hổ tấn công nhục đồn tròn lẳn, tận tình hưởng thụ tiểu điền loa của nàng!