Trận quyết chiến hoành tráng kinh nhân chấm dứt. Khí lưu tiêu tán, Lưu Khiết, Hứa Sơn, Liễu Nhược Yên, Cơ Thanh Phong cùng đám người sau khi hoảng hốt tránh đi đều quay về hoàng lăng. Hứa Lâm, Tô Vân, Liễu Nhược Yên tam nữa càng lo lắng chạy tới gần hoàng thượng, hỏi han tình trạng của hắn.
"Yên tâm, đối với cái loại chẳng biết tốt xấu này, muốn tranh giành với trẫm. Trẫm nắm rất chắc chắn, tuyệt sẽ không bị thương!" Diêp Phong dường như nhìn đầy thâm ý với Lưu Khiết và Hứa Sơn, ôn nhu vỗ về Hứa Lâm tam nữ.
"Hoàng thượng, lão thần có chuyện quan trọng bẩm báo!" Hứa Sơn nghe xong lời nói thâm ý của Hoàng thượng, trong lòng thất kinh, cung kính tiến lên bẩm báo:" Hoàng thượng, Tây Sa, Bách Cổ, Đông Du, Bắc Du, năm nước biên hoang liên tiếp phái ra sứ thần chạy tới Nam Man đế quốc, muốn kết minh rồi tiến công Thần Châu chúng ta!"
"Hả?" Diệp Phong nghe vậy cau mày lộ ra thần sắc ngưng trọng, nhìn Hứa Sơn và Lưu Khiết vẫn im lặng, lập tức hiểu rõ vì sao bọn họ đến nơi này tìm mình, lúc này phất tau nói:" Bãi giá hồi cung, truyền lệnh chúng thần đến đại điện hành cung nghị sự!"
Hoàng thượng vừa mới hiển lộ võ công siêu tuyệt, đã khắc sâu đậm vào trong đầu mọi người. Đối với thực lực khủng khiếp của hắn đều e ngại, bây giờ nghe hắn phát lệnh ra nào dám không theo, lập tức lĩnh mệnh bãi giá. Lưu Khiết và Hứa Sơn đối với võ công siêu tuyệt của hoàng thượng cũng đều hết sức kiêng kỵ
Hoàng thượng tức tốc triệu kiến, thêm nữa trong sự âm thầm thúc giục của Lưu Khiết và Hứa Sơn, quan viên hai đảng ở đế đô, trong lòng tất biết đã có chuyện lớn, nhận được truyền lệnh lập tức lấy hết tốc độ bình sinh, chạy tới đại điện hành cung, trong lúc đó thầm trì trao đổi tham khảo vì sao hoàng thượng lại triệu kiến khẩn cấp bọn họ.
"Chúng ái khanh vội vã dùng tốc độ rất mau đó!" Diệp Phong cùng Lưu Khiết, Hứa Sơn đi vào đại điện hành cung, nhìn chúng quan viên đang bàn luận, làm ra vẻ cười đùa một tiếng, đi lên trên bậc thềm, uy phong ngồi xuống, quan sát Lưu Khiết, lập tức ra lệnh cho người khác cấp cho nàng ghế ngồi.
"Thái hậu vào điện nghe chánh sự, đây là lần đầu tiên a? rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quan viên hai đảng không biết tình huống, mắt thấy thái hậu tiến vào chánh điện nghe chính sự, đều lộ ra thần sắc hoang mang. Bất quá quan viên của phe thái hậu mang theo ít nhiều sắc mặc hoan hỉ, mà những người còn lại của phe tể tướng ngoài trừ Hứa Sơn biết rõ, tất cả sắc mặt đều khó coi.
"Hứa tể tướng, khanh nói cho chư vị ái khanh một chút tình hình ngày hôm nay đi!" Diệp Phong nhìn bộ dạng bối rối của quần thần dưới điện, thản nhiên nói với Hứa Sơn, người sau liền đem chuyện sáu nước sắp liên minh, nói cho quần thần trong điện.
"Cái gì? Sáu nước liên minh tấn công. Cái này làm thế nào có thể cho phải?" Quần thần hai đảng nghe Hứa Sơn nói xong, lập tức khiếp sợ mở miệng nghị luận.
Diệp Phong nhìn các thần tử dưới điện mà chỉ có thể nhẫn nại có hạn, trong bụng bất đắc dĩ cảm khái một tiếng, ngó Lưu Khiết và Hứa Sơn, nhàn nhạt nói:" Các khanh đối với việc này thấy thế nào?"
Quan viên hai đảng gặp câu hỏi của hoàng thượng, đều nhìn về phía Hứa Sơn và Lưu Khiết chờ bọn họ mở miệng lên tiếng. Lưu Khiết và Hứa Sơn liếc mắt nhìn nhau, người trước tiên phong mở miệng nói:" Tình hình bây giờ, sáu nước tất đã sớm ngầm xác định chuyện liên minh, hiện tại lại phái sứ thần, chỉ bất quá là đi tuyên cáo cho thiên hạ tình hình. Theo tình huống trước mắt của nước ta, căn bản không có cách nào ngăn cản được liên quân sáu nước. Ai gia cho rằng tập hợp binh lực của cả nước, di chuyển Đế đô về phía Đông, muợn địa thế thuận lợi mà phòng thủ, có lẽ có thể tránh đi tai họa diệt quốc!"
Phía Đông Thần Châu nhiều núi cao nước chảy xiết, địa hình này đối với việc phòng thủ rất có lợi. Nhưng di rời đế đô về phía Đông thì cũng bằng với việc chắp tay đem hơn phân nửa giang sơn cho người ta. Diệp Phong nghe vậy tuy biết đây là kế hoạch trước mắt rất tốt, nhưng vẫn ngầm từ chối đề nghị của Lưu Khiết như trước. Bởi vi vương bài của hắn, đã đến trung bộ của Tây Sa đế quốc.
Hoàng thượng đang nghĩ cái gì, dưới điện quần thần tất nhiên không biết. Nhưng lời Lưu Khiết vừa ra, quan viên của phe Thái hạu, đã lập tức ào ào phụ hóa. Diệp Phong trông thấy vậy nhìn nhìn Hứa Sơn, nâng chung trà lên uống một ngụm trà xanh, nhẹ giọng hỏi:" Hứa tể tướng có suy nghĩ gì?"
Đối diện với việc sáu nước liên minh, vẫn có thể y nguyên trấn định như thế. Hoàng thượng không phải đã có cái kế sách gì chứ? Hứa Sơn nhìn thần sắc điềm tĩnh của Hoàng thượng, trong đầu suy nghĩ cảnh giác, ngoài miệng cung kính đáp:" Theo tình hình này, cái nhìn của lão thần và thái hậu giống nhau. Không biết Hoàng thượng đã có kế sách vạn toàn hay không?"
Tể tướng thừa nhận đồng tình với lời nói của Thái hậu, không chỉ có quan viên của hai phe lộ ra vẻ mặt bất ngờ, mà Lưu Khiết cũng nhìn Hứa Sơn, lại nhìn hoàng thượng bình tĩnh tự nhiên, không có chút vội vàng nào, hơi nhíu mày, thầm hô sơ xuất, cũng cảm giác sự điềm tĩnh của hoàng thượng như thế có chút kì quái.
"Báo…khải bẩm Hoàng thượng, phương Bắc báo tin thắng trận. Định đông vương Liễu Trường Hà, dễ dàng tiêu diệt quân phản bội, sắp khải hoàn hồi triều!" Tiểu thái giám giơ cao tấu chương báo tin thắng trận, hết sức phấn khởi tiến vào điện quỳ xuống bẩm báo.
"Tốt, rất tốt, Định đông vương quả nhiên dũng mạnh như năm xưa!" Diệp Phong xem kết quả tấu chương lấy từ trong tay Ti Lễ thái giám, hưng phấn ha ha cười to, sai người mang bản đồ tới, trải ở trên bàn, nghiêm mặt nói:" Truyền lệnh tướng thủ hoàng lăng Cơ Thanh Phong lập tức vào cung đến gặp!" Nói xong, cúi đầu quan sát bản đồ, không nhiều lời nữa.
Lưu Khiết, Hứa Sơn cùng quan viên hai đảng, nghe tin thắng trận từ phương bắc báo về, đều mừng rỡ, nhưng thấy Hoàng thượng trấn tĩnh như thường sai người đi tìm tướng quân thủ hoàng lăng, tất cả đều không rõ suy nghĩ của hắn, tò mò người nhìn ta, ta nhìn người, không biết như thế nào cho tốt, đành phải im lặng chờ đợi.
"Tướng trấn thủ hoàng lăng Cơ Thanh Phong, tham kiến hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Cơ Thanh Phong phụng mệnh chạy tới, tiến vào trong điện, quỳ xuống cung kính tham bái.
"Ái khanh bình thân!" Diệp Phong mỉm cười ra hiệu cho Cơ Thanh Phong bình thân, ngẩng đầu lên rồi nói: "Cơ ái khanh, hiện giờ Nam Man, Tây Sa, Bách Cổ, Đông Du, Bắc Du, sáu nước biên hoang liên minh, muốn chiếm lãnh thổ Thần Châu ta. Trẫm muốn cho khanh tới phương Nam, tạm thời thay chức thống soái Hoàng vệ quân. Khanh có bằng lòng không?"
Cơ Thanh Phong nghe vậy cả kinh, lập tức mừng rỡ vạn phần mà khấu đầu tạ ơn, "Tạ ơn ân điển của hoàng thượng, Cơ Thanh Phong nhất định dốc hết khả năng, không phụ hoàng ân!"
Dựa vào uy vọng danh tướng của Cơ thị ở Thần Châu đế quốc, Cơ Thanh Phong văn võ song toàn đi đảm nhiệm thống soái Hoàng vệ quân, chắc chắn có kẻ dưới phục tùng. Lưu Khiết cùng Hứa Sơn và chúng quan viên, thấy hoàng thượng sắc phong cho Cơ Thanh Phong, cũng không phản đối cái gì. Dù sao binh quyền của Hoàng vệ quân, hiện giờ đang ở trong tay hoàng thượng.
"Hoàng thượng, ngài chuẩn bị ứng phó như thế nào với liên minh sáu nước?" Lưu Khiết nhìn thấy hoàng thượng không triệu hồi Hoàng vệ quân, ngược lại phái một thống soái đi tiếp quản, nhịn không được nói ra sự nghi hoặc trong lòng.
"Toàn lực nghênh chiến!" Diệp Phong thản nhiên lên tiếng phát lệnh. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
"Cái gì? Toàn lực nghênh chiến?" Lưu Khiết, Hứa Sơn, Cơ Thanh Phong cùng chúng quan viên nghe vậy đều kinh hãi, khó có thể tin hoàng thượng lại đưa ra một sư lựa chọn không sáng suốt như thế. Theo thực lưc tàn suy yếu nhược của Thần Châu, đối chọi với đại quân như lang như hổ của sáu nước, cái này căn bản không mảy may thắng được!
"Hoàng thượng suy nghĩ lại, khả năng của quốc gia ta thật sư khó có thể chống lại liên quân sáu nước!" Ngoại trừ Cơ Thanh Phong, Lưu Khiết cùng đám người đều mở miệng khuyên bảo.
Diệp Phong nghiêm mặt cười nói:" Các khanh không cần lo lắng, sự cử động của sáu nước đều ở trong sự tưởng tượng của trẫm. Trẫm đã sớm liên minh với một đại quốc mạnh mẽ ơ hải ngoại, phối hợp cùng năng lực hiện nay của Thần Châu ta, thừa sức ngăn cản liên quân sáu nước!"
"Đại quốc ở nước ngoài??" Lưu Khiết, Hứa Sơn, Cơ Thanh Phong cùng mọi người giật mình nhìn Diệp Phong, "Hoàng thượng, vùng biển xung quanh Thần Châu đại lục, ngoại trừ Quy Bổn tiểu quốc trên Quy đảo đại lục, còn lại hình như không có quốc gia có năng lực gì a?"
"Các khanh không cần phải lo lắng suy nghĩ nhiều, chỉ cần tập trung binh lực, đóng ở những vùng biên giới có lợi thế địa hình, hết sức canh phòng nghiêm ngặt, trẫm nhất định sẽ cho các ngươi biết sự ngu xuẩn cỡ nào của liên quân sáu nước!" Diệp Phong uống ngụm trà, cười lạnh vô tình, " Nếu như trong một tháng các khanh không thấy có hy vọng, trẫm lập tức nghe theo đề nghị của các khanh, di chuyển Đế đô về Đông!"
Hứa Sơn, Lưu Khiết cùng với chúng quan viên, nghe xong lời nói của hoàng thượng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nên nói các gì, đành tạm thời nghe theo ý tứ của hoàng thượng. Như vậy cho dù, nếu trong một tháng thật có thể như theo lời của hoàng thượng, là tốt hơn hết, còn nếu không thể, chuyện dời Đế đô về đông hoàng thượng sẽ nghe bọn họ.
Lưu manh hoàng đế trông bề ngoài của hai đảng tương đối không có phản đối, trong lòng hết sức hài lòng. Lúc này hắn cùng các đại thần khác bắt đầu nói vấn đề tập trung binh lực, lựa chọn địa điểm canh phòng nghiêm mật, cho đến khi màn đêm phủ xuống, tất cả mọi chuyện tương đối thương nghị ổn thỏa, mới ra lệnh cho Cơ Thanh Phong lập tức đi trước xuống phía Nam.
"Hứa tể tướng, ngài nói quyết định lần này của hoàng thượng, có thể có hy vọng không? Hải ngoại đại quốc gì đó có thể sẽ xuất hiện không?" rời khỏi hoàng cung, công bộ thượng thư Vương Minh, đi ở trên đường tò mò hỏi Hứa Sơn.
" Không biết, hoàng thượng hôm nay đã không phải là hôn quân vô năng năm đó dù sao chỉ có thời gian một tháng, dựa theo ý tứ của hắn mà làm đi. Nếu như không được chúng ta sẽ dời đế đô về phía đông. Các ngươi nhớ lấy, ngàn vạn lần đừng làm hoàng thượng nổi giận, nếu không nhằm vào võ công tuyệt thế của hắn hiện giờ, cho dù có thiên quân vạn mã, cũng không chắc chắn ngăn cản được hắn giết người!" Hứa Sơn chau mày, dường như có suy nghĩ dặn dò chúng quan viên bên cạnh.
"Tỷ, các người ở đại điện thương nghị lâu như vậy, đã nghĩ ra đối sách gì chưa?" Lưu Khiết vừa mới tiến vào tẩm cung tạm thời, muội của hắn Lưu Vũ Phi liền tò mò tiến lên hỏi.
Lưu Khiết thấy vậy lập tức đem toàn bộ sự tình diễn ra, nói cho muội muội. Lưu Vũ Phỉ nhịn không được nghi hoặc nói:" Hải ngoại đại quốc? Cái này rốt cuộc hoàng thượng là sao? Thần thần bí bí!"
" Vũ Phỉ, ngươi nhận thấy võ công của hoàng thượng như thế nào?" Lưu Khiết nhíu màu nhìn muội muội mà hỏi.
"Trừ mấy lão quỷ ẩn cư trong lời đồn, nếu không chỉ sợ là không có ai có thể địch nổi!" Lưu Vũ Phi trầm tư trả lời. Lưu khiết hỏi:" Ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ của hắn?"
"Tỷ tỷ đánh giá ta quá cao rời. Hôm nay nhìn hắn cùng quỷ hồn kỳ quái kia đánh nhau, ta mới biết được thế nào là cường giả chân chính. Lấy thực lực của ta, miễn cưỡng có thể đấu thế lực ngang nhau với quỷ hồn!" Lưu Vũ Phỉ lắc đầu cười khổ.
"Không nghĩ tới hoàng thượng không chỉ có đại quyền, lại có võ công tuyệt thế uy niếp quần thần, con đường của ta sau này, chỉ e sẽ không đi tốt a.. " Lưu Khiết cảm khái nói thầm.
" Tỷ, ngươi không cần phải bi quan như vậy, hoàng thượng kia cho dù cường thịnh trở lại, hắn cũng không có thực quyền quá lớn. Hơn nữa ta một mình một người không phải là đối thủ của hắn, nhưng cộng thêm các cao thủ còn lại của tà giáo, có thể không để hắn ngang ngược được. " Lưu Vũ Phi ôn nhu khuyên bảo, " chuyện của sau này thì sau này hãy nói đi, có lẽ đến lúc đó có thể nghĩ ra toàn bộ kế sách mà!"
" A a, lời muội muội rất có đạo lý, ta quá đa sầu đa cảm rồi, bây giờ quan trọng nhất chính là đối mặt với liên quân sáu nươc!" Lưu Khiết mỉm cười nói. Tạm thời đè sầu lo trong lòng xuống.