Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 196: Hoàng hậu、hoàng phi,lưu manh dâm hoàng

"Ha ha ha, Lâm nhi, bảo bối tốt của trẫm, không nghĩ rằng nàng lại đến Long Tường cung, khó trách trẫm đến Phượng Nghi cung cũng không tìm thấy nàng. Mau đứng lên, trẫm không phải đã nói với nàng, sau này không cần phải đa lễ như thế!"

Sắc lang hoàng đế sau khi thắng cuộc, đã mang theo hoàng phi nữ nô đến Phượng Nghi cung nhưng không tìm thấy hoàng hậu, phản hồi Long Tường cung thấy hoàng hậu ôn nhu trong bộ cung trang màu xanh biển, tư thái đẹp mắt tiến đến nghênh tiếp, liền lập tức cao hứng cười to, cúi người đỡ mỹ nhân đang quỳ đứng lên.

"Thần thiếp biết hoàng thượng yêu thần thiếp, nhưng lễ nghi của tổ tông không bỏ được. Thần thiếp thân là hoàng hậu phải làm gương!" Hoàng hậu nương nương ôn nhu được hoàng thượng đỡ dây, nhình Hiền phi mỹ lễ đi phía sau hoàng thượng, tưởng rằng hôm nay hoàng thượng muốn sủng hạnh Hiền phi, lúc này đoan trang thuận thế đứng dậy. Hứa Lâm mặc dù sớm biết hoàng thượng sẽ không chỉ có một mình nàng là nữ nhân, nhưng việc này cũng không khỏi khiến nàng phải ghen.

"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương!" Hiền phi Liễu Nhược Yên thân vận bộ cung trang màu tím trong mắt thấy thái độ thân mật giữa hoàng thượng và hoàng hậu, cũng như quy củ mà thi lễ với hoàng hậu.

Hoàng hậu thấy vậy định khách sao một tiếng, thì Diệp Phong không thích cái loại quy củ phiền phúc này, liền mở miệng trước: "Tốt rồi, đều là nữ nhân của trẫm, không cần khách khí như vậy, cùng trẫm tiến cung." Vừa nói, đại sắc lang bên trái nắm bàn tay của Hiền phi, bên phải ôm cái eo của hoàng hậu, hứng trí đi vào trong đại sảnh.

Đầu tiên là tảo triều, sau đó gặp Hiền phi, rồi bận rộn một trận, cái bụng của Diệp Phong đã sớm bắt đầu kháng nghị, khi tiến vào đại sảnh đã truyền lệnh cho người đem thức ăn lên, rồi cùng hoàng hậu và Hiền phi dùng bữa. Sau đó tên gia hỏa điểm cây Phiêu phiêu dục tiên, ngồi lên cái ghế phía sau trác án (cái bàn), phân phó cho Tiểu Thuận Tử: "Ngươi đi phái người thông tri với phó tướng của Hoàng vệ quân cùng tiến cung gặp trẫm!"

"Vâng!" Tiểu Thuận Tử cung kính nhận lệnh rời khỏi. Diệp Phong nhìn hoàng hậu và Hiền phi, thấy nhị nữ dùng ánh mắt nhìn đối phương, đều có chút địch ý, lúc này ý bảo cung nữ toàn bộ rời khỏi, rồi để hoàng hậu và Hiền phi đứng phía trước, và hỏi: "Nữ nô mỹ lệ của trẫm, bắt đầu từ bây giờ, nàng phải nghe lời của trẫm phải không?"

"….vâng." Liễu Nhược Yên nghe vậy trong lòng rất ngượng, cũng quật cường gật đầu trả lời, nhưng mà đôi mắt không dám nhìn hoàng hậu đối diện.

"Nữ nô?" Hoàng hậu Hứa Lâm chẳng rõ việc gì, nghe hoàng thường nói xong và Hiền phi đáp lại, nhất thời trợn mắt há mồm, khó có thể tin được hoàng thượng lại gọi Hiền phi là nữ nô…

"A a, Lâm nhi, có phải là đang giật mình, rất khó tin phải không?" Diệp Phong nhìn hình dáng giật mình của hoàng hậu ôn nhu bên trái, trong lòng ám sảng, tay ôm cái đùi trái của nàng, nhìn Liễu Nhược Yên mà cười xấu xa: "Hiền phi tự tin mỹ lệ của bọn ta, hôm nay cùng trẫm đánh cá và thua cuộc. Từ nay về sau không có người ngoài, nàng ta chính là nữ nô của trẫm. Lâm nhi, trẫm ở loại phương diện đó có nhu cầu rất lớn, cái này thân thể nàng cũng đã thể nghiệm qua. Làm hoàng hậu, nàng cũng nên chuẩn bị trong lòng cùng các phi tần khác phân hưởng trẫm. Trẫm thật không thích nữ nhân của chính mình phải minh tranh ám đấu. Nàng là hoàng hậu tốt trong lòng của trẫm, bảo bối tốt, hy vọng nàng cũng bỏ qua những việc trước kia, cùng hòa thuận ở chung với Nhược Yên!"

Hoàng hậu ôn nhu biết rõ hoàng thượng ở phương diện đó rất dũng mãnh, nghe hắn nói xong, đầu tiên là cuộc cá cược ngoài ý muốn, rồi đến cái loại sự việc ngượng ngùng này, cuối cùng nghe được sáu chữ "hoàng hậu tốt, bảo bối tốt", âm thầm mừng rỡ, nhìn Hiền phi ôn nhu, rồi gật đầu nói: "Thần thiếp là nữ nhân của hoàng thượng, chỉ cần Hiền phi muội muội đồng ý, thần thiếp tất cả đều theo an bài của hoàng thượng!"

"Ha ha, tốt, tốt, không hổ là hoàng hậu tốt của trẫm, quả nhiên có ý nghĩ của quốc mẫu!" Diệp Phong nghẹ vận liền cao hứng và hôn lên cái miệng của hoàng hậu một cái, cánh tay phải thì len qua lớp trang phục đặt trên đùi phải của Hiền phi đang đỏ mặt, rồi chánh sắc nói: "Nhược Yên, nàng đã thua cuột đáng cược, đều là nữ nhân của trẫm, phụ thân của nàng, Định Đông vương, trẫm sẽ không có ý hại đến ông ta. Bây giờ Lâm nhi đã khẳng định bỏ qua tị hiềm trước kia, nàng sau này cũng không nên đối địch với nàng ta nữa, hiểu không?"

"Rõ." Liễu Nhược Yên ngượng xấu hổ nhẹ nhàng gật đầu ứng thanh. Nàng thường ngày cùng hoàng hậu tam nữ minh tranh ám đấu, cũng vì giúp đỡ cho phụ thân. Bây giờ hoàng thượng đã hứa sẽ không có hại đến phụ thân nàng, nàng tự nhiên cũng không cần đấu tranh nữa.

"Ngoan, làm nữ nhân phải nên như vậy. Trẫm thích nhất là nữ nhân ôn nhu nhu thuận, giống như Lâm nhi vậy, ha ha ha…."" Diệp Phong hai bên cùng ôm hoàng hậu và Hiền phi cười to cao hứng, nhìn Hiền phi với hình dáng ngượng ngùng xấu hở, sắc tâm đại động, hạ thể đã sẵn sàng, cái miệng không thành thật đột nhiên tập kích đôi môi đỏ mọng của Hiền phi, và thừa dịp này đang giật mình há mồm đem cái lưỡi nhập vào trong miệng nào, dùng kỹ xảo không ngừng nhấm nháp.

Hiền phi lần đầu tiên bị nam nhân hôn, bị lưu manh hoàng hôn trước mặt của hoàng hậu, nhất thời như sét đánh, phương tâm kinh hãi, căn bản muốn tránh khỏi, nhưng không có khả năng vì sức lực lớn của lưu manh hoàng đế, cộng thêm ánh mắt phản kháng đó nhìn hắn cũng không được gì, nghĩ đến thân phận của chính mình hiện giờ, chỉ đành ngượng ngùng nhắm mắt, tùy ý để hắn khinh bạch, đồng thời cũng có chút thích loại kích thích này.

Hoàng hậu Hứa Lâm mắt thấy hoàng thượng và hiền phân hôn nhau, phương tâm mặc dù có chút ghen, nhưng ngẫm lại lời nói của hoàng thượng là hắn thích nữ nhân ôn nhu nhu thuận, cùng với sáu từ "hảo hoàng hậu, hảo bảo bối" này, liền bỏ hết điểm chua xót, âm thầm quyết định sẽ dùng điểm ôn nhu nhất của mình để khóa chặt tâm của hoàng thượng, củng cố địa vị của chính mình trong lòng hoàng thượng.

Sắc lang vĩnh viễn đều không thay đổi được bản chất háo sắc. Lưu manh hoàng đế miệng hưởng thụ miệng và lưỡi của Hiền phi, hai tay cũng bắt đầu không như quy củ mà nắn bóp không ngừng ngọc đồn và bộ ngực của hai vị mỹ nhân, khiến hai vị tuyệt sắc ở Thần Châu đế quốc, bị đùa giỡn đến nổi thân thể mềm mại nóng lên, mặt ngọc đỏ bừng, toàn thân tràn ngập cảm giáp kích tình khác lạ!

"Ái phi, mau pha cho trẫm trà ngon!" Sẽ còn tiếp kiến bọn phó tướng của Hoàng vệ binh, không thể lập tức thương tễ nhị nữ, Diệp Phong dục hỏa đã lên cao, nhìn cái bàn phía trước rộng rãi, trong đầu nổi lên ý niệm xấu xa, mở miệng gọi Liễu Nhược Yên ra ngoài, rồi đặt mặt ngọc đỏ bừng của hoàng hậu mỹ lệ, cố ý nhíu mày khó chịu: "Lâm nhi, nơi đó của trẫm đã khó chịu rồi!"

"
Cái này, cái này, hoàng thượng ngài còn phải tiếp kiến phó tướng của Hoàng vệ quân. Sau khi ngài hoàn tất đại sự, thần thiếp sẽ tiếp tục phục vụ tốt cho ngài được không?" Hoàng hậu thẹn thùng cúi đầu trả lời.

"
Nhưng bây giờ trẫm rất khó chịu, muốn được thưởng thức tư vị tiêu hồn với nàng. Nếu không, nàng để trẫm…" Diệp Phong nhìn hình dáng thẹn thùng của hoàng hậu, trong lòng cười dâm, miệng thì vẫn nói là khó chịu, cuối cùng thì thầm nhỏ bên tai của hoàng hậu một câu.

"
Hoàng thượng, ngài.. ngài như thế nào lại nghĩ ra cái việc dâm đãng như vậy. Thần thiếp sẽ không…." Hoàng hậu nghe lời thì thầm của hắn xong, liền rất e thẹn, rồi trách móc, vốn định cự tuyệt, nhưng thấy vẻ mặt rất khó chịu đó của hắn, trong lòng không đành, suy nghĩ rồi cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hoàng thường, nếu ngài nghĩ ra, thì dạy cho thần thiếp…"

"
Hắc hắc, Lâm nhi tốt, nàng đích thực là hảo bảo bối của trẫm. Trẫm sau này nhất định sẽ yêu nàng nhiều hơn!" Ý niệm dơ dáy trong đầu đã thành công, lưu manh hoàng đế cao hứng cười hắc hắc, rồi nhẹ giọng bên tai hoàng hậu mà chỉ điểm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện

Phía trên cái bàn trong thư phòng, có một tấm trải bàn rộng được trải, làm che đi phần từ bàn đến đất. Hoàng hậu e thẹn nghiêm mặt nghe Diệp Phong nói xong, nhẹ nhàng xốc cái tấm trải bàn phía trước hắn lên, rồi quỳ gối giữa hai chân hắn, rồi ôn nhu động thủ giúp hắn lấy ra cái vật xấu xa đang hùng mãnh kiên đĩnh, ngượng ngùng chép miệng vài cái, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy, và mở đôi môi anh đào đỏ hồng mê người, đưa lưỡi tới gần để liếm lộng nó.

"Tê…. Lâm nhi, nàng thật quá tốt, làm rất tốt, trẫm thật thoải mái…" Tử sắc lang ngồi ở trên ghế, hưởng thụ hoàng hậu đang dùng cái miệng để phục vụ, nhục thể và nội tâm hiện lên khoái cảm mãnh liệt, nhịn không được phải híp mắt và thở gấp. Nghe thấy, hoàng hậu lại càng ngượng ngùng vô hạn, dĩ nhiên càng cố gắng phục vụ cái căn nguyên đem lại hạnh phúc cho mình.

"
Ý, hoàng hậu đâu?" Hiền phi Liễu Nhược Yên đang bưng trà bước vào thư phòng, thấy hoàng thượng híp mắt rất thoải mái, trong thư phòng lại không thấy bóng dáng của hoàng hậu, nhịn không được lộ ra thần sắc nghi hoặc.

"
Hắc hắc, nàng ta mà thấy được cảnh này, không biết biểu tình sẽ ra sao?" Diệp Phong đang híp mắt thấy Hiền phi tiến vào, trong đầu nghĩ xấu xa, hai tay giữ chặt hoàng hầu, không để nàng dừng phục vụ lại.

"
Hoàng thượng, thỉnh ngài dùng trà…" Hiền phi đi tới bên phải của Diệp Phong, đặt chén trà lên trên bàn, liền thấy hoàng hậu đâu liếm lộng cái vật giữa hai chân hắn, nhất thời mắt đẹp giật mình trợn lên, thần tình rất rung động, không thể tin rằng một hoàng hậu ngày thường đoan trang cao quý lại có thể làm cái việc dâm đãng như vậy!

"
Trời…" Hoàng hậu bị Diệp Phong giữ chặt, không thể đứng dậy, đang lúc cúi đầu hàm duẫn tiểu hòa thượng, mắt phải đã thấy thân dưới của Hiền phi, trong lòng thẹn thùng thầm hô, không dám để Hiền phi thấy được vẻ mặt nàng lúc này.

"
Lâm nhi không cần phải thẹn thùng, nàng và Nhược Yên đều là nữ nhân của trẫm, phục vụ cho trẫm cũng là việc thường tình, không cần phải hổ thẹn như thế!" Lưu manh hoàng đế nhìn hoàng hậu ở phía dưới thân, cùng Hiền phi mỹ lệ bên cạnh, cũng lộ ra biểu thái không ngại ngùng, nói với Hiền phi: "Nhược Yên, hoàng hậu đã làm mẫu, trẫm bây giờ muốn nàng cùng nàng ta đồng thời phục vụ trẫm!"

"
Cái này…" Liễu Nhược Yên nghe vậy nhất thời giật mình nhì Diệp Phong, có chút không thể tiếp nhận cái loại yêu cầu dâm loạn này.

"
Sao, hoàng hậu thân là người đứng đầu hậu cung, đều đã dùng tâm để phục vụ trẫm. Chẳng lẽ phi tử như nàng cũng ngại ngùng hơn nàng ta? Nàng không nghe lời của trẫm nói ư?" Diệp Phong đang tưởng tượng cái cảnh hoàng hậu và hoàng phi đồng thời thổi tiêu cho hắn, tự nhiên hưng phấn lên, mắt thấy Liễu Nhược Yên có ý cự tuyệt, lập tức nhiếu màu tỏ vẻ bất mãn.

Hiền phi Liễu Nhược Yên, nghe hắn nói xong, nhìn hoàng hậu dưới thân hắn, ngẫm lại lời hứa của chính mình, thầm nghiến răng, ngượng ngùng quỳ bên cạnh hoàng hậu, nhìn thấy cái vật hung mãnh kiên đĩnh của nam nhân trước mắt, mờ mịt chẳng biết phải làm như thế nào là tốt. Diệp Phong thấy thế lập tức mở miệng chỉ dẫn, rồi để nàng làm giống như hoàng hậu, dùng tay vuốt ve, và dùng môi anh đào cùng cái lưỡi liếm lộng hàm duẫn

"Ha ha ha, sảng khái, thật tốt! Chu Ngọc Long, tên tử thái giám ngươi lãnh nhạc với nữ nhân. Lão tử sẽ thương yêu và hưởng thụ mỹ nhân này, sẽ đem quốc gia này biến thành thiên đường hưởng thụ của ta!"

Diệp Phong nhìn tình cảnh dâm đãng, tuyệt sắc hoàng hậu và hoàng phi, quỳ gối dưới khố để thổi tiêu cho hắn, thân thể sảng khoái cực kỳ, cảm giác rất kích thích, híp mắt nhìn lên trần mà thầm nói, điểm cây Phiêu phiêu dục tiên, rồi để mặc cho hai vị tuyệt sắc dùng miệng phục vụ.