Lưu Lạc Quân Tâm (Tần Lâu Lộng Ngọc)

Chương 3: Nguyệt ảnh thắng thanh huy

Liễu Mộng Túy cũng đã lâu lắm rồi không nhìn thấy dáng dấp không mặc quần áo của Tần Lâu. Lúc này ánh trăng vô cùng trong trẻo, chiếu vào thân thể y, khiến cho da thịt càng thêm trắng nõn, phảng phất có chút huy quang chói mắt.

Cũng khiến cho Mộng Túy, cổ họng phát khô.

Ngoại trừ quần áo ra, thì tiết khố mặc dưới thắt lưng không cởi ra, Tần Lâu rất thỏa mãn dang rộng cánh tay, quay đầu lại mới phát hiện ra Mộng Túy vẫn đứng yên tại chỗ.

“Ngươi không bơi sao?”

Liễu Mộng Túy bắt đầu cởi quần áo.

Đường cong ưu mĩ, cơ thể cân xứng mười phần.

Tần Lâu cúi nhìn thân thể có chút gầy gò đơn bạc của mình một chút, cảm giác thất bại nhanh chóng đè y ngóc đầu không dậy nổi.

Nhìn mặt ngoài, rõ ràng là một tên thư sinh mặt trắng, vậy mà sao cởi áo ra một phát lại … cơ bắp thế a????

Chỗ bị Tần Lâu nhìn chút nóng bừng lên, nhưng Liễu Mộng Túy vẫn thong dong cởi y phục. Mỉm cười, hắn nói: “Để ta xuống trước thử một chút, nếu nước không sâu sẽ gọi ngươi xuống.”

Gương mặt Tần Lâu có chút phát nhiệt, tính bướng bỉnh lại nổi lên: “Ai cần ngươi thử chứ? Ta muốn xuống!”

Liễu Mộng Túy không kịp ngăn lại, y đã ” Ùm ùm” nhảy xuống.

Mặt nước khôi phục lại sự tĩnh lặng của nó, tĩnh đển độ chỉ có từng gợn nước li ti đang lan tỏa.

Trái tim trong thoáng chốc ngừng lại, Liễu Mộng Túy không chút do dự nhảy xuống.

Nước chỉ ngập đến thắt lưng, hắn ngẩn người, vội vã vục tay xuống nước mò người kia lên.

“Làm sao thế” Ngữ khí của hắn có chút run rẩy.

“Nước cạn, chân đạp xuống, bị thương rồi.” Tần Lâu bị đau, gương mặt bắt đầu vặn vẹo. Liễu Mộng Túy triệt để im lặng, ôm ngang người y, bế lên bờ.

Chỗ da thịt chạm nhau, đột nhiên nóng đến dọa người.

Tần Lâu đỏ bừng mặt, da dẻ cảu Liễu Mộng Túy, chạm vào thoải mái vô cùng. Tay y không nhịn được mà vuốt thêm mấy cái, hàm răng Liễu Mộng Túy đột nhiên cắn mạnh, phát ra mấy tiếng “khanh khách” rất vang. Tần Lâu cả kinh, ngẩng đầu. Ánh mắt rơi vào trong con người sâu thẳm của người kia.

“Tần Lâu, ngươi muốn ta cho ngươi ngã đúng không?”

Liễu Mộng Túy lần đầu tiên vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Tần Lâu rất thức thời mà buông ra đôi tay tội lỗi vừa dùng sức mà vuốt vuốt thắt lưng Liễu Mộng Túy.

Bởi vì y đã kịp thời nhớ ra, Liễu Mộng Túy sợ nhất, chính là người khác chạm vào thắt lưng hắn, bởi vì chỗ đó của hắn, rất dễ buồn.

Gương mặt không thoải mái, xoay trái xoay phải, cuối cùng cũng rúc vào trong ngực hắn.

Thoạt nhìn rất rắn chắc, hơn nữa da dẻ cũng rất tốt.

Tần Lâu vừa nghĩ thế, tay đã không kìm được mà vươn ra, sờ soạng, sờ đến độ khiến Liễu Mộng Túy dở khóc dở cười.

Đặt y xuống nền cỏ, Liễu Mộng Túy nhìn y.

“Tần Lâu, người từ khi nào thì có cái tật đó hả?”

“…Ách?”

“Thích sờ người khác sao?”

Gương mặt lại nóng lên nữa, nhưng Tần Lâu cũng yên tâm, vì bóng đêm khá dày dặc, cá mười ăn một là Liễu Mộng Túy không thể thấy được đâu, thế nên ngữ khí cũng bắt đầu trở nên hùng hồn: “Ta chỉ sờ xem thân thể ngươi có chỗ nào không khỏe thôi, ngươi nhỏ mọn thế làm gì?”

Liễu Mộng Túy không nói câu nào, kệ cho y tiếp tục độc diễn.

Tần Lâu thì lại cho rằng hắn đã bị “lý do” của mình thuyết phục, càng nói càng hăng hái: “Huồng hồ hai chúng ta đường đường là đại nam nhân, sờ thì làm sao? Cũng chẳng phải là chưa sờ bao giờ? Ngươi cho là ngươi còn cái gì mà ta không thể chạm được?”

“Nói như thế, ngươi cũng có thể để ta sờ?”

“Đương nhiên.. Ách?” Hai chữ đầu tiên là do phản xạ thốt ra, đáp rồi mới biết mình nói gì, hối hận muốn cắn đứt cái lưỡi mình luôn.

Cười khẽ, Liễu Mộng Túy vươn tay.

Chạm đến, là chỗ chân bị đau cảu y.

Bàn tay của Liễu Mộng Túy ôn nhu ấm áp, chạm vào khiến Tần Lâu thoải mái vô cùng.

Dưới ánh trăng, hắn quỳ một gối xuống, cả da dẻ lẫn dáng người đều tốt. Tần Lâu nhìn mà không khỏi nuốt nước bọt.

“Khớp xương bị chệch, không có gì nghiêm trọng lắm, ngươi nhẫn một chút đi.”

Tần Lâu còn đang chìm đắm trong mỹ sắc, chẳng nghe được chữ nào vào tai, mắt vẫn mở trừng trừng nhìn mỹ nam trước mắt.

Giây tiếp theo, cơn đau đớn đâm thẳng vào tim khiến cho y hét thảm. Nước mắt cũng rớt xuống.

Liễu Mộng Túy ngẩng đầu: “Không sao rồi.”

Tần Lâu mặt mày vẫn co quắp: “Đau quá.”

Lệ rơi trên gò má, Liễu Mộng Túy thấp giọng: “Sao lại giống hệt khi còn bé, thích khóc như thế a?” Nói thế, bàn tay vẫn vươn ra, nhẹ nhàng chà lau gương mặt y.

Lệ từng giọt từng giọt bị hắn lau khô, Tần Lâu vẫn còn đang rên rỉ:”Đau quá!”

“Đừng kêu, cẩn thận người ta lại tưởng chúng ta đang làm trò gì a.” Liễu Mộng Túy bật cười, chọc y.

Tần Lâu liếc mắt khinh thường: “Hai nam nhân thì có thể làm trò khỉ gì?”

Đôi mắt Liễu Mộng Túy đột nhiên trở nên thâm thúy, chăm chú nhìn Tần Lâu.

Bởi vì quay lưng về phía ánh trăng, Tần Lâu nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, trong lòng chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt, có chút loạn, có chút không biết làm sao, nhưng tựa hồ, lại có chút chờ mong gì đó.

Gương mặt Liễu Mộng Túy càng ngày càng gần, gần đến nỗi hai người có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.

Nuốt nuốt nước miếng, ngữ khí Tần Lâu mang theo chút hoảng hốt: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Bên môi vẽ ra một mạt cười, hắn ôn nhu nói:”Mặc quần áo vào, chúng ta trở về thôi.”

Thấy gương mặt của hắn dần dần lui ra xa, trong lòng Tần Lâu đột nhiên toát ra một tia thất vọng mà chính y cũng không sao hiểu nổi. Cúi đầu nhặt quần áo, đang muốn mặc vào, gương mặt đã bị người ôm lấy.

Sau đó, y, bị Liễu Mộng Túy hôn!