Trấn Thương Vân là một thị trấn quan trọng nằm giữa đế đô và thành Mão Đan, từ đây đi thẳng về phía Mão Đan là đất phong của Ly vương Đoạn Hy. Hừng đông, xe ngựa của mấy người Lâm Trục Lưu tiến vào địa phận của trấn Thương Vân.
Xe ngựa đi khoảng nửa canh giờ trong trấn, cuối cùng cũng đến được Nam y quán. Lâm Trục Lưu vén rèm lên, thì trông thấy một quý phu nhân ăn vận sang trọng quý phái, thần sắc lo lắng nhìn về phía xe ngựa bên này.
“Cô là… Ngôn Thư?!” Lâm Trục Lưu chỉ vào quý phu nhân nọ kinh ngạc thốt lên.
“A Trục, cô vẫn ổn chứ…” Ngôn Thư nhìn nàng với vẻ mặt cảm thông, đưa tay đỡ nàng xuống ngựa.
Lâm Trục Lưu hơi khó hiểu, không hiểu vì sao nàng ta lại bày ra vẻ mặt này, chỉ đành gật đầu nói: “Ta… vẫn ổn.”
Đoạn Ngôn Thư là con gái thứ tư của Đoạn vương, tính tình hào sảng nhiệt tình, yêu hận rõ ràng, thuở nhỏ rất thân thiết với Lâm Trục Lưu. Hiện tại đứng bên cạnh nàng ta là một nam tử cao ráo nho nhã, chính là Triệu Mặc Hàm phò mã của nàng ta. Sau khi đỡ Lâm Trục Lưu xuống xe, Tiểu Tứ cõng Tiêu Mị cẩn thận bước xuống, cuối cùng khi trông thấy Triệu Mạt thì nàng ta không kiềm được sửng sốt.
“A Trục, sao mấy người lại bắt cóc Triệu Mạt?” Đoạn Ngôn Thư khó hiểu nhìn cháu gái nhà mình.
“Thúc phụ, thẩm thẩm.” Triệu Mạt ngoan ngoãn hành lễ với Đoạn Ngôn Thư và Triệu Mặc Hàm.
“Ngôn Thư, Triệu đại phu.” Lâm Trục Lưu không đáp lời của Đoạn Ngôn Thư, chỉ sốt ruột nói với hai người: “Sức khỏe của Tiêu ca không thể trì hoãn được nữa, hãy cứu người trước.”
“Tiêu Mị? Chẳng phải Tiêu Mị…” Đoạn Ngôn Thư khó nén được sự kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng trấn tĩnh nói với Triệu Mặc Hàm: “Mặc Hàm, chàng mau mau đưa Tiêu tướng quân vào y quán chữa trị đi, ta và mấy người A Trục đứng bên ngoài đợi, cần sử dụng thuốc thang gì cứ căn dặn, không có thì ta phái người đi tìm.”
“Ta hiểu rồi.” Triệu Mặc Hàm gật đầu, sau đó bảo Lý Lộc và Tiểu Tứ cõng Tiêu Mị vào Nam y quán.
Thương thế của Tiêu Mị rất nghiêm trọng, không thể trị khỏi trong chốc lát. Triệc Mặc Hàm cùng mấy vị đại phu của Nam y quán chỉ chữa trị những vết thương nghiêm trọng trước, những chỗ còn lại sẽ từ từ điều dưỡng sau.
Đoạn Ngôn Thư thấy Lâm Trục Lưu nhìn chằm chằm động tĩnh trong phòng bệnh, thở dài nói: “A Trục, cô thế này cũng chẳng ích gì. Ban nãy ta đã xem sơ qua, thương thế của Tiêu Mị ít nhất cũng phải cần hai canh giờ để xử lý, cô cùng ta qua phòng bên này nghỉ ngơi đi.”
Triệu Mạt đứng bên gật đầu, “Thẩm thẩm, Trục Lưu tỷ đang mang thai đấy, không được để mệt nhọc quá đâu.”
“A Trục cô…” Đoạn Ngôn Thư sửng sốt, nhìn chằm chằm bụng của Lâm Trục Lưu mãi đến phòng bên mới thôi.
“Thẩm thẩm, Trục Lưu tỷ mang thai chưa đủ năm mươi ngày, không nhìn ra được đâu.” Triệu Mạt cầm cốc ngọc tráng qua nước sôi, cười hì hì đặt xuống bên tay Lâm Trục Lưu.
“Ta đang hâm mộ đấy thôi.” Đoạn Ngôn Thư cầm lấy tay Lâm Trục Lưu, cả hai ngồi xuống cùng một chiếc ghế quý phi, nhàn nhạt nói: “Ta và Mặc Hàm thành thân đã bảy năm, ta vẫn chưa sinh được một mụn con nào cho chàng ấy, nghĩ đi nghĩ lại con cái là do số mệnh, cưỡng cầu cũng chẳng được.”
Lâm Trục Lưu xấu hổ, chuyển chủ đề: “Ngôn Thư, sao cô biết Tiêu Mị đã bị trọng thương, với cả làm sao biết được chúng ta sẽ đến trấn Thương Vân?”
“Sau khi Cảnh đế đăng cơ, những chuyện mọi người từng trải qua ở Ẩn Vu đều bị truyền đi khắp nơi. Ta cũng biết Tiểu Bạch đã hạ độc Tiêu Mị, nhưng sau đó tại sao y chưa chết, thì ta không biết. Ban nãy ta đứng ở cửa vốn dĩ chỉ đợi cô thôi, đoán rằng cô đi ngang qua trấn Thương Vân chắc chắn sẽ ngang qua Nam y quán, lúc trông thấy Tiêu Mị ta cũng giật mình.” Đoạn Ngôn Thư nhìn Lâm Trục Lưu, lại nói: “A Trục, cô đừng hận Tiểu Bạch, nàng ấy mất thật rồi.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, “Chỉ cần Tiêu ca không sao, ta sẽ không trách Tiểu Bạch, nàng ta có nỗi khổ của nàng ta. Nhưng Đoạn Trầm Phong….”
“Đoạn Trầm Phong bị Cảnh đế ban chết, treo đầu ở cổng thành ba ngày. Hắn làm ra chuyện nhơ nhớp như vậy, đương nhiên Cảnh đế sẽ không buông tha, hơn nữa Cảnh đế vừa mới đăng cơ, gốc rễ vẫn chưa vững vàng, nắm được cơ hội này đương nhiên phải phá vỡ hoàn toàn hình tượng chính nhân quân tử trước đây của Đoạn Trầm Phong.”
“Cảnh đế?” Lâm Trục Lưu cau mày suy nghĩ, đoạn hỏi: “Giang sơn của Ẩn Vu đổi chủ rồi ư? Đoạn vương hiện tại thế nào? Người xưng đế là Đoạn Phi hay Đoạn Hy?”
“Phụ vương đã giá băng, Cảnh đế là lão thất.”
“Đoạn Lễ?” Lâm Trục Lưu sửng sốt, hoàn toàn không thể tin được đứa trẻ được Đoạn Phi bảo vệ dưới cánh, thế mà lại có thể đăng cơ.
Nàng đang định hỏi tiếp, thì nghe thấy tiếng chậu đồng loảng xoảng trong phòng bệnh.
Triệu Mạt và Đoạn Ngôn Thư vẫn chưa kịp phản ứng thì Lâm Trục Lưu đã lao ra khỏi sảnh. Chỉ thấy cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Hàn Tiểu Tứ phóng ra khỏi phòng, ngã lăn lộn mấy vòng dưới đất.
Hàn Tiểu Tứ chỉ vào trong phòng nói, “Thủ lĩnh, cô đừng vào, cẩn thận ảnh hưởng đến thai nhi! Tiêu ca đang ầm ĩ ở bên trong, ngăn thế nào cũng không được, ôi chao… mặt của ta, mũi của ta…. Tiêu ca ra tay độc ghê!”
Lâm Trục Lưu chẳng buồn phí lời với hắn, sải bước vào phòng, thì thấy Tiêu Mị vừa vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của Lý Lộc, đang xông thẳng ra cửa.
Mấy đại phu của Nam y quán vốn là người chân yếu tay mềm, sau khi bị Tiêu Mị đẩy ngã thì không dám ngăn y lại nữa. Lý Lộc bị y đẩy ngã đập đầu vào tường, hai mắt nổ đom đóm.
Trên người Tiêu Mị bị băng bó kín mít, máu me lấm tấm khắp nơi, đôi mắt vô hồn không tỉnh táo, chỉ lẩm bẩm hai chữ “A Trục”. Lâm Trục Lưu nghe thấy Tiêu Mị dùng chất giọng khản đặc gọi mãi tên nàng, thì không quan tâm đến gì nữa, ôm chầm lấy y.
Y ốm hơn rất nhiều….
Hai tay Lâm Trục Lưu trượt xuống bụng Tiêu Mị, sau đó đến lồng ngực, cuối cùng dùng lực đỡ lấy mặt y, mặc cho y vùng vẫy nàng vẫn thô bạo chặn lấy miệng y. Nàng dùng lực gặm cắn đôi môi khô khốc của y, tựa như muốn nuốt trọn hai cánh môi mỏng ấy. Tiêu Mị vẫn đang thều thào gì đấy, Lâm Trục Lưu nghe mà xót xa, nàng đưa lưỡi vào miệng y, dùng sức ngậm lấy bờ môi y, nuốt hết tất cả mọi tiếng gào thét của y.
Trong miệng Tiêu Mị có vị thuốc đắng ngắt và thoang thoảng mùi tanh của máu, cũng chính vì điều này càng khiến Lâm Trục Lưu chua xót hơn, nhưng hơn cả là cảm giác khô nóng vì lâu ngày chưa thân mật cùng y. Nàng đưa lưỡi sâu vào miệng y, càn quấy liếm mút sau đó quấn lấy lưỡi y, dùng đầu lưỡi phác họa hình dạng chiếc lưỡi hơi cứng đờ của y, triền miên da diết.
Ý thức của Tiêu Mị vẫn mơ hồ như cũ, không đáp lại bao nhiêu, chỉ lặng rơi nước mắt.
Lâm Trục Lưu giật mình, vội vàng ngừng lại, lau nước mắt cho y. Tiêu Mị vừa bị nàng hôn một lúc lâu, hô hấp dồn dập, y ngẩng đầu, thở hổn hển rồi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt nương theo động tác của y chảy xuống.
“Lâm… Trục…. Lưu…” Tiêu Mị nói rõ từng chữ một, ánh mắt trống rỗng, trông vẻ mặt như điên như dại, “Nàng đang gặp nguy hiểm, Đoạn Trầm Phong sẽ không buông tha cho nàng, phải tìm nàng, phải bảo vệ nàng…”
Lâm Trục Lưu nhìn y, cả trái tim như bị bóp nghẹt. Nàng dùng sức kiềm chế Tiêu Mị đang muốn vùng vẫy thoát ra, nắm lấy bàn tay bị bỏng của y, đặt tới bên eo mình. Lúc ngón tay y chạm đến vùng bụng dưới của nàng, ánh mắt Tiêu Mị dần trở nên dịu dàng và trầm tĩnh, đôi đồng tử vốn khác thường cũng bắt đầu thanh tỉnh.
Lâm Trục Lưu nhìn cánh môi khẽ run rẩy của y, không nhịn được khẽ chạm môi vào, thì thầm: “Tiêu ca, ở đây có con của chúng ta. Chàng yên tâm, kể từ hôm nay, hãy để ta bảo vệ chàng và con. Bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, ta chỉ bảo vệ chàng và con.”
Tiêu Mị nghe thấy lời thủ thỉ của nàng, cơ thể cứng đờ chậm rãi thả lỏng. Hai tay vốn dĩ đang vùng vẫy của y choàng qua eo Lâm Trục Lưu, chiếc lưỡi cứng đờ cũng bắt đầu triền miên với nàng, lưỡi của hai người như có quy luật quấn lấy đầu lưỡi của nhau, liếm mút như thể đang vẽ một vòng tròn.
Cổ họng Tiêu Mị phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, âm thanh ngâm nga động lòng kia đi vào tai Lâm Trục Lưu, khiến nàng nóng rực cả người. Nàng mút mạnh môi lưỡi y, đầu lưỡi nàng quấn lấy đầu lưỡi y, phải chi lưỡi của nàng dài hơn chút nữa, vươn đến mãi cổ họng y, để y thoải mái đến khóc mới thôi.
Kết thúc nụ hôn dài, Tiêu Mị dường như yên tĩnh hơn đôi chút, y tựa đầu vào vai nàng, đôi đồng tử vẫn chưa có tiêu cự, nhưng cũng không ầm ĩ đòi đi tìm A Trục của y nữa.
Triệu Mặc Hàm thấy y yên tĩnh trở lại, bèn nói: “Lâm tướng quân, cô đặt Tiêu tướng quân lên giường đi, thương thế của y rất nặng, xương gãy rất nhiều chỗ, vết bỏng trên người cũng rất nghiêm trọng, không thể kéo dài thêm nữa.”
“Tại sao chàng ấy không nhận ra ta? Tại sao cứ đòi đi tìm ta?” Lâm Trục Lưu hỏi.
“Tướng quân, để ta xử lý vết thương cho Tiêu tướng quân trước, sau đó sẽ từ từ nói cô nghe.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, nâng cằm Tiêu Mị lên khẽ hôn, nói với y: “Tiêu ca, chúng ta ngoan ngoãn trị thương được không? Ta biết chàng khó chịu, ta ở ngay bên cạnh chàng đây.”