Hàn Tiểu Tứ rút nỏ đồng sau lưng xuống, quải ống tên dưới đất lên vai, quấn hai tấm da hưu lên cổ tay, nhướng cằm ra hiệu với Lý Lộc. Lý Lộc búi lại mớ tóc vừa xõa xuống ban nãy, vác trọng kiếm lên vai, gật đầu với Hàn Tiểu Tứ.
“Tướng quân, hãy ở yên trong phòng, bất luận xảy ra chuyện gì cũng chớ ra ngoài.” Hàn Tiểu Tứ thấp giọng nói một câu, rồi bước ra khỏi phòng cùng với Lý Lộc.
Mưa như trút nước, sấm sét chớp nhoáng liên tục, mây đen bao trùm khiến bầu trời như kề sát với mặt đất. Trời tối đen như mực, khiến những khuôn mặt bên cạnh bó đuốc trông càng dữ tợn hơn nữa.
Mấy binh sĩ kia nhìn ra đây là hai võ tướng của Đoan Nguyệt, gã đứng đầu lên tiếng: “Hai vị tướng quân, huynh đệ chúng tôi chỉ muốn tính mạng của Lâm Trục Lưu, xét thấy hai vị là người thông minh, hãy ngoan ngoãn buông bỏ vũ khí, chúng tôi sẽ không làm khó hai người.”
“Ông nội nhà ngươi ấy!” Hàn Tiểu Tứ dựng ngón tay út lên với gã.
Người nọ cũng không tức giận, lại nói với Lý Lộc: “Vị tướng quân này, ngươi thấy sao?”
Lý Lộc quẳng trọng kiếm xuống đất, nhướng khóe môi nói: “Muốn đánh thì đánh đi, lắm lời!”
Dứt lời, hắn nhặt trọng kiếm lên, vung về phía đám người. Trọng kiếm của Lý Lộc rất nặng, xuất chiêu lại cực nhanh, dường như trọng kiếm kia không phải làm bằng đồng, mà làm bằng lông vũ vậy. Chiêu thức của hắn nhanh như chớp, chém người giống hệt như thái rau, bỗng chốc không một ai có thể sáp đến gần hắn.
Hàn Tiểu Tứ nhìn động tác của Lý Lộc, lập tức nhảy vọt lên nóc nhà, rút mấy mũi tên ngậm trên miệng, bắn một lúc đồng loạt ra ba mũi tên vào đám người, thế mà không mũi nào bắn lệch.
Khoảng độ ba khắc, bó đuốc trong tay đám lính Ẩn Vu đào ngũ đã tắt lụi hoàn toàn, xung quanh toàn bộ là xác chết của chúng. Dòng máu đỏ thẫm hòa với nước mưa ồ ạt chảy xuống khu rừng dưới sườn dốc, tỏa ra từng đợt tanh nồng.
Mưa như trút nước, Hàn Tiểu Tứ ung dung nhảy xuống khỏi nóc nhà, đang định cất binh khí trở vào bên trong với Lý Lộc, thì chợt nghe thấy tiếng xào xạc trong khu rừng, ngoảnh đầu nhìn, hóa ra lại là một đám bại quân của Ẩn Vu.
Lính đào ngũ đợt này còn nhiều hơn ban nãy, khoảng độ ba trăm tên. Lý Lộc xóc nảy ngựa xe một ngày một đêm, vốn đã cực kỳ mệt nhọc, ban nãy lại vừa trải qua một trận ác chiến, lúc này phải chống vào thanh trọng kiếm đang cắm trên mặt đất, mới miễn cưỡng giữ vững được thân mình.
Hàn Tiểu Tứ tuy vẫn dồi dào sức lực, nhưng mũi tên trong ống lại chẳng còn được bao nhiêu. Hắn ngậm mấy mũi tên còn sót lại lên miệng, khẽ vỗ lên nỏ đồng, chợt hai cạnh của cây nỏ lộ ra hai hàng mũi dao, bén nhọn khôn cùng.
Thấy thể lực Lý Lộc không ổn, Hàn Tiểu Tứ xông vào đám người trước, chiến đấu với phản quân. Lý Lộc thở dốc vài hơi, nhấc ống tay áo lau mạnh khóe miệng, rồi cũng nhấc trọng kiếm xông vào đám người.
Ba trăm người này tuy chỉ là đám ô hợp, nhưng lại thắng ở số đông, chúng ném bừa binh khí về hướng của hai người, cũng có những lúc may mắn ném trúng. Mắt thấy vết thương trên người Lý Lộc và Hàn Tiểu Tứ càng lúc càng nhiều, lồng ngực nhấp nhô càng lúc càng kịch liệt, Lâm Trục Lưu chậm rãi đứng dậy, cởi Long Nha Nhung Dữ trên hông ra.
“A Mạt, ở yên trong nhà, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, hãy rời khỏi từ cửa sau.”
Lâm Trục Lưu nhìn thoáng qua Triệu Mạt, rồi bước ra khỏi cửa, Triệu Mạt vội vàng ôm lấy chân nàng mà nói: “Tướng quân, đừng mà! Hiện tại cô không được dầm mưa đâu, ngoài kia hãy giao cho Tiểu Tứ và Lý Lộc, lỡ có người xông vào thì hãy động thủ, cô yên tâm, yên tâm…”
“Căn phòng này quá nhỏ, roi của ta không vung được.” Lâm Trục Lưu lắc đầu nói: “A Mạt, ngoài kia có ba trăm tên, so với việc ngồi chờ Tiểu Tứ và Lý Lộc gục ngã, chi bằng đối đầu một phen. Võ khôi Đoan Nguyệt ta, há lại để cho đám người cỏn con này làm nhục!”
Lâm Trục Lưu dứt lời, gỡ tay Triệu Mạt ra, rồi bước ra khỏi căn nhà. Toàn thân Lý Lộc thấm đẫm máu tươi, Hàn Tiểu Tứ khá hơn hắn một chút, nhưng bờ môi cũng đã tái xanh, cánh tay hơi run rẩy. Ba tên lính chuẩn bị vượt qua họ xông vào nhà, Tiểu Tứ xoay người định chặn lại, thì bỗng dưng thấy bọn chúng máu bắn tung tóe, đầu mình hai nơi.
Hàn Tiểu Tứ sững sờ tại chỗ, trông thấy sau lưng chúng, Lâm Trục Lưu đang đứng trong màn mưa, chiếc roi như rồng sắt uốn lượn vẫy vùng trong lớp bùn lầy. Chém một đao về phía hai gã binh sĩ xông đến, Hàn Tiểu Tứ sốt ruột hét lên: “Tướng quân! Cô đi vào! Ta với Lý Lộc làm được!”
Lâm Trục Lưu chẳng nói chẳng rằng, phất roi Nhung Dữ trong tay lên, vô số gai nhọn tuôn ra, màu tím bạc chuyển động trên mặt đất, hệt như vật thể sống vậy. Nàng khẽ cử động cổ tay, bốn tên lính gần Lý Lộc nhất im hơi lặng tiếng ngã xuống.
Dường như Lâm Trục Lưu không dùng quá nhiều sức lực, dẫu vậy chiếc roi trong tay nàng vẫn hệt như mãng xà đói khát, vô tình tàn khốc nuốt trọn tính mạng của những tên lính đào ngũ. Nếu nói ban nãy bọn chúng kiêng dè sự liều mạng của Lý Lộc và Tiểu Tứ, thì giờ đây, bị thủ tháp như La Sát của Lâm Trục Lưu làm cho kinh hãi. Roi pháp thấy máu cứa cổ, tập kích lạnh lùng vô tình, thế công kích khiến chúng không thể trốn chạy. Đây thật sự là võ khôi của Đoan Nguyệt sao? Hệt như ma quỷ đòi mạng…
Mắt thấy đám binh lính còn lại không tới một trăm tên, những kẻ còn lại càng e sợ Lâm Trục Lưu, nàng tiến một bước, thì chúng lùi một bước.
Bấy giờ, có một bóng người bước ra khỏi khu rừng bỗng thu hút sự chú ý của Lâm Trục Lưu.
Thân hình của người này cao lớn vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc, tay trái cầm một chiếc khiên bằng đồng vừa to vừa dày, tay phải cầm một chiếc rìu cực lớn. Lâm Trục Lưu nhận ra người này, hắn là Diêu Kỳ võ tướng mạnh nhất của Ẩn Vu sau Tần Miêu Ngọc, người này đầu óc đơn giản nhưng lòng dạ hẹp hỏi, hận thấu xương cả võ khôi lẫn chiến thần, đã bại trận bỏ trốn ở hoàng thành Ẩn Vu.
“Ha ha, Lâm Trục Lưu, chắc là ngươi có nằm mơ cũng không thể ngờ tới, sẽ gặp phải ta lúc này đâu nhỉ!” Diêu Kỳ nện chiếc rìu xuống đất, lớn giọng nói.
“Hóa ra là vạn niên nhị tướng quân của Ẩn Vu, những năm này bị Tần Miêu Ngọc đè đến nỗi không thở được đấy ư?” Lâm Trục Lưu lạnh lùng nói.
Diêu Kỳ nghe nàng nói vậy, dựng thẳng lông mày gầm lên: “Lâm Trục Lưu, ngươi và Tần Miêu Ngọc cũng một chín một mười, tự cao tự đại không xem người bên cạnh ra gì. Công lao của các ngươi được đổi lại bởi biết bao sinh mạng của các tướng sĩ!”
Hàn Tiểu Tứ vừa đánh với đám binh sĩ vừa mắng: “Hừ, cái tên đầu quả sầu riêng chết tiệt kia, nói cứ như công lao của ngươi là nhặt từ dưới đất lên ấy!”
Diêu Kỳ sợ chết, lúc nào cũng đội chiếc mũ sắt nặng trình trịch. Lý Lộc nghe thấy Hàn Tiểu Tứ gọi hắn là đầu quả sầu riêng, suýt nữa thì phì cười, lấy lại tinh thần nói với Lâm Trục Lưu: “Tướng quân, chớ khinh địch.”
Lâm Trục Lưu không muốn phí lời với hắn, nhấc roi bạc nhắm thẳng vào mệnh môn của Diêu Kỳ. Diêu Kỳ dùng chiếc khiên ngăn lại thế công kích của nàng, rồi vung rìu chém về phía Lâm Trục Lưu. Lâm Trục Lưu lui về phía sau vài bước, chiếc roi dài quấn vào tay trái đang cầm khiên của hắn, sao Diêu Kỳ có thể để nàng được như ý, liên tục né tránh thế công kích của nàng, chiêu thức này chỉ để lại ba vệt vừa dài vừa sâu trên tay hắn.
Diêu Kỳ chưa từng tỉ thí với Lâm Trục Lưu bao giờ, chỉ nghe nói đến danh tiếng của nàng, nên khá kiêng dè. Lúc này thấy nàng chẳng qua cũng chỉ như vậy, bèn nói: “Lâm Trục Lưu, ngươi đang sợ à? Thấy động tác của ngươi rụt rà rụt rè, chẳng lẽ là sợ bổn tướng quân chăng?”
Lâm Trục Lưu băn khoăn về thai nhi trong bụng, không dám dùng quá nhiều sức lực, chỉ dùng chiêu thức tinh luyện nhiều năm để chiếm phần thắng. Phương pháp này dùng để đối đầu với binh sĩ thông thường thì không vấn đề gì, nhưng Diêu Kỳ là võ tướng xếp thứ hai của Ẩn vu, chỉ dựa vào chiêu thức không thể đối phó được hắn. Lâm Trục Lưu quyết tâm, truyền nội lực vào roi bạc, chiếc roi kia hệt như có thêm linh tính, tốc độ hơn hẳn ban nãy cả mười lần. Roi bạc nhắm thẳng vào chiếc khiên đồng trong tay Diêu Kỳ, vậy mà lại khiến nó vỡ nát, sau đó quấn lấy tay Diêu Kỳ, bỗng chốc chém đứt một cánh tay của Diêu Kỳ.
“A!!” Diêu Kỳ hét lên thảm thiết, nhìn cánh tay bị đứt đoạn của mình, hai mắt long lên sòng sọc, vung điên cuồng liên tục chiếc rìu bản lớn trong tay về phía Lâm Trục Lưu.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Lâm Trục Lưu cảm thấy lạnh dần, bởi vì động đến chân khí nên bụng dưới ẩn ẩn đau, nhưng nàng vẫn phải tiếp tục vung roi kiềm hãm sự công kích liều mạng của Diêu Kỳ. Nàng biết đánh lâu sẽ bất lợi, nên gắng gượng chuẩn bị dùng toàn bộ sức lực để công kích, thì chợt cảm thấy bụng dưới đau đớn dữ dội. Nàng lấy lại tinh thần, định tiếp tục vận công, nhưng đột nhiên bụng dưới của nàng co rút mãnh liệt, đau đớn khôn cùng.
Lâm Trục Lưu hít thở dồn dập vài hơi, tầm mắt mơ hồ, cơ thể cũng lung lay chực ngã. Bấy giờ Hàn Tiểu Tứ và Lý Lộc đều cách nàng khá xa, chưa ai phát hiện ra sự bất thường của nàng, song Diêu Kỳ đã thấy được sự bất thường của Lâm Trục Lưu, hắn vung rìu điên cuồng về phía nàng.
Lâm Trục Lưu nén cơn đau quét mạnh chiếc roi, bị Diêu Kỳ né được. Song cơn đau ở bụng dưới lúc này càng dữ dội hơn nữa, hệt như đang kéo tuột các cơ quan nội tạng trong cơ thể ra ngoài, khiến nàng gần như không còn sức lực để cầm sợi roi. Hai chân nàng mềm nhũn, ý thức mơ hồ ngã sõng soài trên mặt đất, đưa tay ôm lấy bụng theo bản năng.
Diêu Kỳ thấy nàng ngã xuống, xiết chặt cây rìu gầm lên, chém mạnh về phía mệnh môn của nàng.
Chính vào lúc này, Triệu Mạt vốn đang ở trong nhà xông ra, chắn ngang trước mặt Lân Trục Lưu.
“Triệu Mạt, tránh ra….” Lâm Trục Lưu nghiến răng hét một tiếng, nếu nữ tử này chết vì mình, nàng tuyệt đối sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Chiếc rìu của Diêu Kỳ chuẩn bị chém vào Triệu Mạt, thì bỗng chững lại. Chỉ thấy một mũi dao màu bạc ghim vào lồng ngực hắn, Diêu Kỳ thấy máu chảy ra khỏi lồng ngực mình, không thể tin được ngã lăn ra đất.
Sau lưng Diêu Kỳ xuất hiện một nam tử mặc y sam rách rưới, bởi vì Triệu Mạt đang chắn trước mặt nàng, nên Lâm Trục Lưu vẫn chưa trông thấy người nọ. Triệu Mạt trông thấy tướng mạo của nam tử kia thì la hét thất thanh, nhào vào lòng Lâm Trục Lưu.
“Ma… có ma…” Triệu Mạt rúc vào lòng Lâm Trục Lưu, không dám nhìn nam tử trước mặt.
Cơn đau ở bụng Lâm Trục Lưu lúc này đột nhiên thuyên giảm, nàng vỗ lên lưng Triệu Mạt ra chiều an ủi, khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía “con ma” mà Triệu Mạt nói.