Lâm Trục Lưu chậm rãi nhai nuốt thức ăn do Tiêu Mị bón xong, ngọn nến trên bàn đã cháy quá nửa.
Tiêu Mị nhìn vẻ mặt thỏa mãn sau khi ăn no của nàng, không kìm được khẽ hôn một cái lên thái dương nàng, sau đó xắn ống tay áo dọn dẹp tàn cục.
“Tiêu ca, để ta dọn cho.” Lâm Trục Lưu thấy Tiêu Mị dọn bàn, bèn ôm lấy hông y, kéo y đến đầu giường ngả lưng xuống.
“Để ta làm cho, hôm nay nàng tỉ võ trên thao trường chắc đã mệt lắm rồi, nghỉ ngơi đi.” Tiêu Mị vùng vẫy toan ngồi dậy.
Chàng mệt thì có… Lâm Trục Lưu nghĩ bụng, vết thương trên chân Tiêu Mị vốn vẫn chưa lành hẳn, buổi sáng đánh với nàng một trận, đến chiều còn phải thao luyện cùng với binh sĩ nửa ngày, bây giờ không mệt mới là lạ ấy.
“Ta nghĩ, ban nãy phu quân vừa mới hầu hạ ta, có phải bây giờ ta cũng nên hầu hạ phu quân hay chăng?” Lâm Trục Lưu bưng chiếc bàn và chén dĩa ra ngoài cửa, vừa xắn ống tay áo vừa bước vào phòng, nói với y: “Tiêu ca, nằm xuống đi, ta đấm bóp cho chàng.”
Trước đây Lâm Trục Lưu từng xoa bóp vai cho Tiêu Mị một lần, kỹ thuật của nàng không tệ, xoa bóp rất thoải mái khiến y muốn ngủ thiếp đi. Song Tiêu Mị thấy thương nàng, chỉ để nàng bóp trong vòng một nén hương, đã bảo nàng dừng lại.
Tiêu Mị trở người, ôm lấy vai Lâm Trục Lưu, hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Không bao lâu sau, Lâm Trục Lưu chợt nhớ đến chuyện bị đánh lén trong phòng tắm, bèn nói với Tiêu Mị: “Tiêu ca, ban nãy ở ngoài kia, ta gặp thích khách.”
Cơ thể Tiêu Mị cứng đờ, hỏi nàng: “Có nhìn rõ tướng mạo không? Hắn dùng binh khí gì?”
“Tướng mạo thì ta không nhìn rõ, ta đã nhặt ám khí của hắn về, nhưng không nhận ra được.”
Lâm Trục Lưu đưa ba đoạn ám khí vừa mảnh vừa dài từ trong tay áo ra cho Tiêu Mị, Tiêu Mị nhìn một hồi bỗng cau mày.
“Đây là đoạn hồn châm của ám vệ Ẩn Vu, những đường hoa văn khắc trên châm đều chứa kịch độc, sau khi trúng châm phải lập tức trị liệu, nếu độc tố lan ra thì gần như không thể cứu chữa được nữa.” Tiêu Mị cầm đoạn hồn châm trong tay quan sát, đột nhiên xoay người sang hỏi Lâm Trục Lưu: “A Trục, ban nãy nàng không bị bắn trúng đấy chứ?”
“Không.” Lâm Trục Lưu lắc đầu, “Lực phóng tiêu của tên ám vệ này rất mạnh, tốc độ lẩn trốn vào bóng đêm cũng nhanh. Tuy không giỏi ám thuật, nhưng tốc độ và phản ứng thì không chậm đâu. Ban nãy ta không thể nhìn rõ tướng mạo của hắn, ngay cả màu sắc của y phục mà ta cũng không thể nhìn rõ.”
Tiêu Mị gật đầu, “Ám sát vốn dựa vào thân thủ và lực đạo, chú trọng việc lẩn trốn trong chớp nhoáng và một đao đoạt mạng. Quân đội của Ẩn Vu không mạnh, chỉ có ám vệ là khiến người khác phải khiếp sợ nhất trong bốn nước. A Trục, ta nghĩ lần này xuất chinh nàng đừng nên liều mạng quá, gặp phải tập kích hãy cố gắng đi theo ta.”
“Ta biết rồi.” Lâm Trục Lưu cười, “Ta vốn không giỏi ám thuật, ban nãy trông thấy tên sát thủ kia trong lòng càng thấp thỏm hơn. Tiêu ca, chúng ta trước giờ chưa từng khai chiến với Ẩn Vu, lần này xuất chinh, ta thật sự không dám khẳng định sẽ giành được phần thắng.”
“Nàng cũng đừng lo lắng quá, ta hiểu ám thuật của Ẩn Vu, sau khi thấu tỏ sẽ cảm thấy không đáng sợ mấy nữa.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, đang định lên tiếng thì nghe đánh rầm một tiếng, cửa phòng bị người nào đó đạp bật ra phân nửa.
“Mẫu thân, người có thể nho nhã một chút không?” Lâm Trục Lưu nhìn cánh cửa đang lắc lư, cau mày nói.
“E hèm.” Tô Vô Nghi ho khan một tiếng, “Hai đứa các con ngồi dậy! Trưởng bối đến không ra nghênh đón thì thôi đi, đằng này ngay cả ngồi dậy cũng không chịu à? Ta thấy hai đứa tụi con mới không nho nhã thì có.”
Lâm Trục Lưu đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy khỏi lòng Tiêu Mị. Tiêu Mị chỉ cười, lấy hai chiếc ghế cho Minh Phương phu nhân và Tô Vô Nghi.
Sau khi Minh Phương phu nhân ngồi xuống, hỏi Lâm Trục Lưu: “Hai đứa các con phải đến Ẩn Vu sao?”
“Vâng.” Lâm Trục Lưu gật đầu, “Lần này là quốc nạn của Ẩn Vu, đế tọa vốn chỉ phái Tiêu ca đi, là con tự ý xin đi cùng chàng.”
“Có con đi cùng thì tốt.” Minh Phương phu nhân cười, nhìn Tô Vô Nghi nói: “Tô Tam, lần này coi như thiệt cho bà rồi, A Trục văn võ song toàn dịu dàng phóng khoáng, ta chưa từng nghĩ đến con trai ta có thể tìm được một nương tử tốt nhường này.”
Tô Vô Nghi nhìn Lâm Trục Lưu, lắc đầu nói: “Sao ta không nhìn ra tiểu quỷ chết tiệt này có điểm gì tốt nhỉ?”
Lâm Trục Lưu đang định cãi lại, thì thấy sắc mặt của Tô Vô Nghi chợt sa sầm, nói: “Tiểu quỷ, hôm nay lúc tắm con bị đánh lén đúng không?”
Lâm Trục Lưu gật đầu, “Chúng con cũng đang bàn bạc về chuyện này, ám vệ của Ẩn Vu thế mà có thể trà trộn vào Trấn Bắc vương phủ, có thể thấy ám thuật của chúng rất cao minh. Nhưng sau khi đến đây lại chỉ ra tay đúng một lần, chưa thích sát thành công đã lặn mất tăm, hành động này khó tránh quá mức huênh hoang cổ quái, con cứ cảm thấy có điều mờ ám.”
“Đây là ám khí ám vệ dùng à?” Tô Vô Nghi chỉ vào cây châm dài trên tay Tiêu Mị, cau mày hỏi: “Cây châm này…. Sao không giống lắm với cái trước đây ta thấy nhỉ?”
“Mẫu thân, người đã không màng thế sự bao nhiêu năm nay, người ta muốn đổi đã đổi từ lâu rồi, đổi một cây ám khí cũng là chuyện hết sức bình thường thôi mà.”
“Không đúng.” Tô Vô Nghi lắc đầu, “Trước tiên không nói đến chuyện đột nhập vào Trấn Bắc vương phủ khó khăn thế nào, chỉ mỗi điểm này đã thấy có vấn đề rồi: Hắn vất vả trà trộn vào đây, nhưng chỉ phóng ra ba ám khí, vẫn chưa trúng mục tiêu mà đã rời khỏi. Ta thấy hắn không giống như muốn thích sát con, ngược lại giống như đang cảnh tỉnh thì đúng hơn, quả thật không đoán được người nào làm ra chuyện này.”
“Hắn mang mục đích gì, chúng ta ngồi đây đoán mò cũng vô dụng, chỉ cần A Trục không gặp nguy hiểm là được. Tam nương, con trai ta cũng coi như xuất thân từ ám thuật, bà cũng đừng lo lắng cho A Trục quá, ta tin rằng hai đứa trẻ sẽ bình an trở về thôi.”
“Ta nào có lo lắng cho tiểu quỷ này đâu! Nó là tai vạ, tai vạ ngàn năm, chỉ sợ nó cả ngàn tuổi mà còn chưa chết ấy chứ…” Tô Vô Nghi trợn mắt, xoay người định ra khỏi phòng. Nhưng vừa đi đến cửa, thì bà bỗng dừng lại nói: “Tiểu quỷ, nếu như con dám chết, xuống dưới đó coi chừng bị cha con tẩn cho không yên thân được đâu… mấy năm nay con làm không ít chuyện đáng hổ thẹn nhỉ, cha con nhẫn nhịn lâu đến vậy, chắc là đã muốn tẩn cho con một trận từ lâu rồi.”
Lâm Trục Lưu nhăn nhó, nói với bà: “Mẫu thân… đừng có ác như vậy chứ…”
Tô Vô Nghi cười nhạt, bước nhanh ra khỏi Trấn Bắc vương phủ.
“Ôi chao, tính tình của mẫu thân con vẫn khó ưa như xưa… chỉ có mỗi cha con là chịu được bà ấy thôi.” Minh Phương phu nhân lắc đầu.
Lâm Trục Lưu cười cười, nói với bà: “Đã để mẫu thân chê cười rồi.”
“Làm gì có… A Trục, Dữ Nhi, lần này hai con xuất chinh nhất định phải cẩn thận, mẫu thân ở nơi này đợi hai con trở về.”
Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu cung kính hành đại lễ với Minh Phương phu nhân, bà vỗ lên vai hai người, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Hai người tiễn Minh Phương phu nhân rời khỏi tẩm điện, sau đó trở về giường ngủ. Nghĩ đến Minh Phương phu nhân và Tô Vô Nghi, lòng dạ rối bời.
“Tiêu ca, mẫu thân lo lắng cho chúng ta đấy thôi.”
Tiêu Mị mím môi, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, y nói với nàng: “ Ngủ thôi, ngày mai phải xuất chinh.”
Sáng sớm hôm sau, mới tinh mơ Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị đã ra cổng thành Qua tỏa, tập hợp binh sĩ chỉnh tề chuẩn bị xuất phát.
Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị mặc chiến giáp màu bạc, một người khoác áo choàng màu tím, một người khoác áo choàng màu lam, tà áo phất phơ trong gió.
Giữa thành Qua Tỏa và thành Mão Đan cánh nhau một sa mạc rộng lớn, đi băng qua mất khoảng mười ngày, nếu hành quân nhanh, ít nhất cũng phải mất sáu ngày.
Hành quân quan trọng nhất là thần tốc, lần này chi viện Ẩn Vu quân tình khẩn cấp, Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu chỉ mang theo đội khinh kỵ và cung nỏ, như vậy có thể rút ngắn hành trình lại còn ba ngày.
Bộ binh là đơn vị phòng ngự mạnh nhất trong ba quân, cũng là chủ chốt không thể thiếu trong việc ngự địch trên chiến trường. Nhưng lần này bọn họ đến thành Mão Đan địa giới của Đoạn Trầm Phong trước, đợi sau khi đến đó, chọn một số người từ bộ binh của Tần Miêu Ngọc và Đoạn Trầm Phong, chắc hẳn có thể giải quyết được vấn đề thiếu sót của phòng ngự.
Tướng sĩ viễn chinh, người thân đến đưa tiễn đứng chật kín cả cổng thành.
Lâm Trục Lưu nhìn quanh một lượt, phát hiện Tô Vô Nghi và Minh Phương phu nhân đều không đến. Nàng cười cười, ngẫm nghĩ mới thấy đây mới là tác phòng của hai vị mẫu thân nhà mình. Nhìn ngoài cổng thành chật kín người thân đến tiễn chân, thật ra trong lòng lại hơi muộn phiền.
Một trận chiến công hàng vạn xương trắng, lần này xuất chinh, không biết có thể lành lặn trở về được bao nhiêu. Cho dù là bản thân nàng, cũng không biết có thể bình an trở về thành Qua Tỏa hay không.
Ngoài hoang mang, trong lòng nàng còn nảy sinh cảm giác mừng thầm, bất giác bật cười thành tiếng.
“A Trục, sao tự dưng lại cười?” Tiêu Mị đứng bên cạnh hỏi nàng.
“Không có gì, tại ta cảm thấy vui thôi.”
“Vui?” Tiêu Mị ngạc nhiên, y cứ tưởng Lâm Trục Lưu giữ thành là vì giữ nhà, không ngờ nàng lại thích đánh trận đến nhường này.
“Ta vui lắm, trước đây xuất chinh, nhìn phụ mẫu con cái thê tử nhà người ta đến cổng thành đưa tiễn, ta cứ cảm thấy trong lòng buồn buồn. Nhưng nay ta lại cảm thấy ta hạnh phúc hơn họ.” Lâm Trục Lưu ngoảnh sang nhìn Tiêu Mị, mỉm cười đáp: “Bất kể đi đến đâu, người mà ta yêu nhất luôn ở bên cạnh ta, cho dù nơi ấy là đầm rồng hay hang hổ, thì có gì đáng sợ đâu chứ?”
Nàng nói vậy, mặc cho Tiêu Mị đang sửng sốt, mặc cho mọi người đang nhìn chằm chằm, nàng vẫn kéo dây áo choàng của Tiêu Mị sát lại gần, nhanh như chớp hôn trộm một cái lên môi y.
Không bao lâu sau, gió của mạc bắc bắt đầu chuyển yếu, bấy giờ tướng sĩ và người thân cũng đã cáo biệt xong xuôi.
“Xuất chinh.” Lâm Trục Lưu phất tay, ba quân đồng loạt thúc ngựa lên đường.