Lúc tỉnh dậy, Lâm Trục Lưu cũng không biết hiện tại là canh mấy.
Ba mặt của vực Phượng Hoàng đều là vách đá, cánh cửa của lối ra duy nhất đã bị cung nhân khóa chặt. Cặp nến đỏ tối qua cũng đã cháy cạn, nhờ tia sáng duy nhất lọt vào thông qua khe hở trên nóc động, nàng mới có thể thấp thoáng quan sát được nóc của căn phòng này được điêu khắc hình hoa sen.
Tối qua Tiêu Mị nằm nhoài trên người Lâm Trục Lưu ngủ thiếp đi, lúc này cũng vẫn giữ nguyên tư thế ấy. Cơ thể y rất ấm áp, đang gối đầu trên hõm vai nàng.
Lâm Trục Lưu nằm ngửa, nửa bên người hơi tê buốt.
Tối qua điên loan đảo phượng, lăn qua lộn lại, mệt rã rời. Cũng bởi vì vậy, lúc này Tiêu Mị mới ngủ say đến thế.
Lâm Trục Lưu là Võ khôi của Đoan Nguyệt, nếu như nói đến thể lực và tốc độ hồi phục, Tiêu Mị không phải là đối thủ của nàng. Vậy nên tối qua rõ ràng đã bị Tiêu Mị “hành hạ” đến mức ngay cả ngón tay cũng chẳng buồn động đậy, nhưng hôm nàng lại không cảm thấy mệt mỏi lắm.
Lâm Trục Lưu chống tay ngồi dậy, kéo Tiêu Mị dựa vào lòng nàng, tỉ mỉ ngắm nhìn người đang nằm trên người mình.
Dáng người Tiêu Mị cực đẹp, vai rộng, eo thon, mông cong, chân dài. Hiện tại nằm nhoài trên người Lâm Trục Lưu, khiến hông y lõm xuống, tạo nên một độ cong hoàn hảo.
Lâm Trục Lưu vươn tay khẽ vuốt ve lên lưng Tiêu Mị, khẽ ấn từng đợt từng đợt lên sống lưng y, ấn mãi đến xương cụt, Tiêu Mị vốn đang ngủ say khẽ ngâm nga.
“Tỉnh rồi ư?” Lâm Trục Lưu khẽ hỏi.
Tiêu Mị gật đầu, hé mắt mơ màng nhìn nàng, giống như con thú nhỏ khiến người khác cực kỳ yêu thích.
“A Trục…” Y khẽ dụi mắt, nũng nịu gọi tên nàng, sau đó vùi đầu vào gối cười thầm.
“Đừng ngồi dậy, để ta sờ cái đã.” Y cười khiến trái tim nàng mềm nhũn, nàng giữ chặt lấy y, để y vẫn nằm sấp trên người mình.
Lâm Trục Lưu vén mấy sợi tóc xõa trên bả vai Tiêu Mị ra, dùng mu bàn tay khẽ cọ lên vùng da sau gáy vừa âm ấm vừa nhẵn nhụi của y, thuận theo đà xúc cảm mượt mà ấy, nàng dời tay đến trái tai, cằm, rồi thẳng đến khóe môi.
Môi Tiêu Mị rất mỏng, nhưng không phải cánh môi mỏng, mà là da môi mỏng. Da môi Tiêu Mị vừa mềm mại vừa nhạy cảm, khẽ mút một cái thì sẽ đỏ au, cực kỳ quyến rũ.
Lâm Trục Lưu đưa tay phác họa đường nét đôi môi của Tiêu Mị, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nàng đưa ngón tay vào miệng y.
Thật ra nàng chỉ khẽ nhấc cánh môi Tiêu Mị lên mà thôi, không hề có ý gì khác. Nhưng không ngờ y bỗng há miệng ngậm lấy ngón tay trỏ của Lâm Trục Lưu, dùng đầu lưỡi khẽ liếm bụng ngón tay nàng.
Lâm Trục Lưu nhìn dáng vẻ khép hờ đôi mắt miệng ngậm ngón tay nàng của y, hàng mi dày ẩm ướt vài giọt mồ hôi, cộng thêm dung mạo anh tuấn, toát lên vẻ động lòng khác biệt.
Mới sáng sớm tinh mơ, ban ngày ban mặt… tuy ở đây không nhìn rõ ánh mặt trời, nhưng quả thực quá mức mê hoặc…
Ngón tay thon dài màu bánh mật ở trong miệng Tiêu Mị, vừa dịu dàng vừa ngang tàng quấn lấy đầu lưỡi y, nửa cưỡng ép nửa dây dưa khiến đầu lưỡi y mỏi nhừ. Nước miếng trong miệng không kiềm được tiết ra, đầm đìa nơi đầu lưỡi, mãi đến cuối cùng khi không thể chịu được nữa, liền tràn ra khỏi khóe miệng.
Tiêu Mị cảm nhận được nước miếng men theo cằm, chảy dọc xuống đến tận cổ thành một đường nhỏ, hơi lành lạnh khiến y khẽ ro rúm lại.
Ngoan ngoãn.
Không biết vì sao, trong đầu Lâm Trục Lưu lại xuất hiện cụm từ này.
Thật ra rất nhiều lúc, Lâm Trục Lưu không biết phải định nghĩa thế nào về con người Tiêu Mị.
Y Mạnh mẽ, có thể dùng số lượng binh mã không đến một vạn của Tử doanh và Lam doanh, chế ngự mười vạn đại quân của Phó Bắc Lăng, đủ để thấy được sức mạnh của y. Nhưng trong lúc chỉ có hai người, Tiêu Mị tuyệt đối không phải là người chiếm thế thượng phong.
Y trước nay vẫn luôn nhẫn nhịn nàng, nhún nhường nàng, những lúc nàng nổi hứng, y sẽ thuận theo nàng, thậm chí dường như mặc cho nàng tùy ý định đoạt. Có lẽ chính bởi vì y mạnh mẽ, càng mạnh mẽ càng có thể bao dung, giống như y sở hữu nàng, nàng cũng có thể sỡ hữu y.
Lâm Trục Lưu rút ngón tay nãy giờ vẫn càn quấy trong miệng Tiêu Mị ra, khom người, hôn y say đắm. Nụ cười nhàn nhạt trong miệng Tiêu Mị bị nàng nuốt vào trong bụng, chỉ còn vương lại trong hơi thở từ chóp mũi.
Y há miệng phối hợp với động tác của nàng, đợi sau khi nàng hôn thỏa thích, mới nhấc người dùng mu bàn tay lau nước miếng chảy ra bên khóe miệng.
“A Trục, đợi ngày mai nàng báo cáo công tác xong, chúng ta trở về Qua Tỏa ngay nhé?”
“Ngày mai không về.” Lâm Trục Lưu lắc đầu.
“Hử? Chẳng phải nàng luôn muốn mau chóng trở về Qua Tỏa sao? Còn công chuyện chưa làm xong ư?” Tiêu Mị hơi ngạc nhiên.
“Còn một chuyện rất quan trọng, sau khi làm xong thì chúng ta sẽ trở về ngay.”
Tiêu Mị gật đầu, bước xuống chiếc giường rộng lớn, nói: “A Trục, hôm qua cung nhân bảo, bữa sáng sẽ để ở bên ngoài, ta lấy vào chúng ta ăn xong hẵng đi.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, rồi cũng xuống giường đi theo y.
Các món ăn cung nhân chuẩn bị rất ngon, có lẽ là chuẩn bị riêng cho hai người.
Tiêu Mị chỉ ăn vài miếng, y giỏi nấu ăn, song không thích ăn nhiều. Nhưng Lâm Trục Lưu lại ăn rất khỏe, có lẽ là vì từ sáng sớm hôm qua đến bây giờ chưa được ăn uống nên hồn, lúc này quả thật nàng rất đói.
Lúc Tiêu Mị ăn lưng lửng bụng, bèn cầm đũa gắp thức ăn cho Lâm Trục Lưu. Con người y vốn đã tinh tế, lúc nấu canh sẽ thổi đến khi độ ấm vừa đủ, lúc gắp cá thậm chí sẽ rút từng cọng xương ra cho nàng.
Thế nên lúc đế tọa Phong Lăng Vận đến vực Phượng Hoàng, thì trông thấy Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị đang ngồi trước giường, trên bàn bày đủ loại món ăn, Tiêu Mị đang cầm đũa đút thức ăn cho Lâm Trục Lưu.
“Đế tọa.” Tiêu Mị nhìn hắn, mỉm cười chào hỏi.
Phong Lăng Vận sững sờ, vẻ mặt này của Tiêu Mị không giống với người hắn từng quen biết, hắn nhớ hồi Tiêu Mị còn làm ẩn vũ tuy cũng dịu dàng, nhưng nét mặt lúc nào cũng giống như một tấm gỗ, cứng nhắc, không có độ ấm.
Nhưng Tiêu Mị hiện giờ rất dịu dàng, toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới đều đang phát ra một loại hơi thở ấm áp và thảnh thơi. Xem ra hai người này ở cùng với nhau, thật sự rất hòa thuận.
Thấy dáng vẻ phu thê thâm tình của hai người, nói thật lòng, hiện tại từ trong ra ngoài, từ ngữ khí đến nét mặt, y đều cực kỳ hâm mộ người đệ đệ cùng mẹ khác cha này.
“Phong Lăng Vận, ngài đến rồi ư?” Lâm Trục Lưu ăn lửng bụng, thì đặt đũa xuống mỉm cười chào hắn.
“Vừa xuống triều, trẫm đến thăm hai người, tối qua chắc là thỏa thích lắm nhỉ?”
“…” Lâm Trục Lưu trợn trừng mắt, “Đường đường là đế tọa, thế mà lại đi nghe ngóng chuyện phòng the của người khác, ngài không thấy xấu hổ sao?!”
Phong Lăng Vận cười cười, hiếm có dịp không cãi lại.
“Nói thật thì trẫm rất hâm mộ hai người.” Phong Lăng Vặn nói một câu từ tận đáy lòng, sau đó chuyển đề tài, nói: “Tiêu Mị này, ngươi có biết không, trước đây trẫm từng xin A Trục làm đế hậu của trẫm đấy.”
Bàn tay đang cầm đũa của Tiêu Mị cứng đờ, Lâm Trục Lưu phát cáu ngay tức khắc, đáp: “Phong Lăng Vận! Ngài rảnh rỗi lắm hả? Mấy chuyện cũ rích này có gì hay ho đâu mà cứ nhắc mãi chứ?”
“Bởi vì không cam tâm đấy.” Phong Lăng Vận cười nói: “Trẫm là vua một nước, tướng mạo đường hoàng, văn võ song toàn, biết bao nhiêu công chúa của các nước láng giềng đến cầu thân trẫm còn không đồng ý, thế mà nàng lại không chịu. A Trục, trước giờ ta suy nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi, tại sao nàng lại không muốn làm đế hậu của Đoan Nguyệt?”
“Bởi vì ngài, từ trước đến nay ngài chưa từng tin tưởng ta, cũng chưa từng hiểu ta.” Câu nói này nàng đã kiềm nén nhiều năm, vốn dĩ bởi vì không thể nói, cũng không muốn nói, nhưng hôm nay cuối cùng đã có thể nói ra.
Nàng nắm lấy tay Tiêu Mị đang đặt trên bàn, nói: “Phong Lăng Vận, thật ra Tiêu Mị đến Qua Tỏa chưa được bao lâu, ta đã phải lòng chàng ấy, chỉ là ta không nói với chàng ấy mà thôi. Sự khác biệt lớn nhất giữa Tiêu Mị và ngài, đó là chàng ấy tin tưởng người mình yêu. Thật ra những người quen biết ta đều hiểu rõ, con người ta chẳng hề có dã tâm tranh quyền đoạt lợi. Nhưng Phong Lăng Vận ngài từ trước đến nay, chưa từng điều binh mã vượt quá một vạn người vào tay ta.”
“Trẫm quả thật là một người như vậy.” Phong Lăng Vận gật đầu, “Không những vậy, lý do tại sao Qua Tỏa có những năm doanh, cũng chính bởi vì nguyên nhân này. Các doanh kiềm chế lẫn nhau, Trấn Bắc vương và đại tướng quận không thể thấu tóm toàn bộ quyền lực. Ta nhọc tâm phân tán quyền lực là vì sợ có người mưu phản.”
“Ngài…” Lâm Trục Lưu cau mày.
Phong Lăng Vận khoát tay, ra hiệu hãy để hắn nói hết lời.
“Trẫm cũng biết bản tính mình đa nghi, nhưng vì đã nhìn quen cảnh lừa lọc dối trá trong cung cấm, rất nhiều chuyện không thể không đa nghi. Nhưng lần này, trẫm muốn tin tưởng hai người. Chuyện Tiêu Mị là Hạ Lan Nhung Dữ trẫm có thể coi như không biết, nhưng hai người phải trấn thủ thành Qua Tỏa cho trẫm, sau khi Lê Vương mất, trẫm sẽ giao thành Qua Tỏa cho hai người.”
Lâm Trục Lưu rủ mắt, che giấu ánh mắt thất vọng.
Đế vương của Ung Đồng đế đô dù thế nào cũng không thể hiểu được, với Lâm Trục Lưu mà nói Qua Tỏa không phải công cụ để nàng tranh đoạt công trạng, cũng không phải bàn đạp để nàng giành được công danh lợi lộc.
Đó là nhà của nàng, không có nhà, nàng còn có thể nương náu ở đâu?
Tiêu Mị mặt đối mặt với Lâm Trục Lưu, trở tay nắm lấy tay nàng, nói với Phong Lăng Vận: “Đế tọa, cả đời này của Tiêu Mi, nhất định sẽ gìn giữ thành Qua Tỏa với A Trục, thành còn người còn, thành mất người mất. Vậy nên từ rày về sau, xin ngài đừng hoài nghi A Trục nữa, cho dù ngài nói hay không nói, hoặc là nói bao nhiêu lần, thì A Trục đều vẫn sẽ cố gắng hết sức bảo vệ thành Qua Tỏa thôi.”
Lâm Trục Lưu nhìn Phong Lăng Vận, sau đó xoay đầu nhìn Tiêu Mị, bỗng nhiên nở nụ cười.
Tiêu Mị và Phong Lăng Vận cảm thấy khó hiểu vì nụ cười này của nàng, song dù gặng hỏi thế nào, Lâm Trục Lưu cũng chỉ lắc đầu không nói.
Lúc ba người rời khỏi vực Phượng Hoàng, nàng khẽ cắn lên mang tai Tiêu Mị, thì thầm: “Tiêu ca, A Trục đời này có chàng, thật sự đã đủ rồi.”
Sau khi hai người trở về tẩm điện không bao lâu, thì mấy người quen cũ của Tiêu Mị đến lôi y đi uống rượu. Bởi vì Lâm Trục Lưu cũng coi như nữ trung hào kiệt, họ vốn cũng định gọi nàng cùng đi, nhưng Lâm Trục Lưu nói trong người không khỏe, mỉm cười từ chối.
Đám huynh đệ của Tiêu Mị đùa giỡn ồn ào, liên tục bảo Tiêu Mị hành sự quá đỉnh, đàn áp được cả võ khôi.
Lâm Trục Lưu thấy họ nói xằng nói xiên, cũng không phản bác, ngược lại còn lắng nghe rất say sưa thích thú, hệt như họ càng đồn đại phô trương, nàng càng khoái trá.
Đợi sau khi mấy người họ rời khỏi, nàng mới thu lại nụ cười nơi khóe miệng, xoay người đi về phía đại lao của Hình bộ.
Đại lao của Hình bộ nằm ở góc phía bắc của hoàng thành, vừa ẩm ướt vừa âm u lạnh lẽo, dường như khi đứng trong này, bầu trời trên đỉnh đầu trông sẽ u ám hơn những nơi khác.
Lâm Trục Lưu xiết chặt áo choàng, đi theo cai ngục dẫn đường tiến vào tử lao của Hình bộ.
Tử lao của Hình bộ ở đế đô được xây dựng dưới lòng đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời nên nơi này trông cực kỳ âm u lạnh lẽo, nước lạnh nhỏ giọt tí tách từ trên nóc nhà lao xuống, khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Lâm Trục Lưu vẫn chưa đi đến phòng giam của Mật Dao Nữ, thì bỗng nghe thấy bên trong vọng ra giọng nói thều thào như bị tâm thần của nàng ta: “Cô mẫu, Dao Nhi bị oan uổng, ai biết được Thượng Cẩm Nghiêu kia chết thế nào? Hoặc là con bị người nào đó vu oan giá họa, hoặc là bản thân ả nghĩ không thông. Phải rồi, ả thích Tiêu Mị như vậy, nghĩ không thông cũng phải thôi, cô mẫu hãy bắt nhốt Lâm Trục Lưu lại, đừng bắt Dao Nhi! Cô mẫu cũng biết từ nhỏ tính cách của Thượng Cẩm Nghiêu đã rất lạ lùng rồi cơ mà, chuyện kỳ quặc nào mà ả chẳng làm được?”
Nàng cau mày, trong lòng bốc hỏa, bước nhanh về phương hướng phát ra giọng nói.