Hạc Tử đài hôm nay không vắng vẻ như ngày thường, cảnh tượng cực kỳ khí thế, các vũ cơ xinh đẹp phất tay áo nhảy múa, nhạc công của nhạc phủ hòa tấu một khúc nhạc vui tươi sống động.
Trên liên đài không khí náo nhiệt, còn dưới khán đài mọi người vẫn ngấm ngầm đấu đá.
Ngồi giữa khán đài là Đế tọa Phong Lăng Vận và Hoàng hậu Vũ Văn. Ngồi hai bên theo thứ tự là các vị vương gia, công chúa, quận chúa, thế tử, xuống nữa là văn võ bá quan trong triều.
Đoan Nguyệt quốc thích náo nhiệt, các công chúa, quận chúa, hoàng tử, thế tử nhỏ tuổi liền nhân cơ hội này chạy nhảy tứ tung, không hề lo sợ bị phụ thân quyền cao chức trọng trách phạt; còn những người lớn tuổi hơn một chút thì dán chặt mắt nhìn chằm chằm vào vị văn võ bá quan mà mình ưng ý, thầm thì bàn tán với người bên cạnh đồng thời cũng vẫn chú ý đến thể diện của nhà đế vương.
Người được chú ý nhất trong số các mệnh quan, đương nhiên là Tiêu Mị Nam Tĩnh vương sắp được phong hầu và Lâm Trục Lưu Võ khôi Đoan Nguyệt đang ngồi bên cạnh y.
Hôm nay Tiêu Mị không mặc triều phục, mà mặc cẩm y do mẫu thân chuẩn bị.
Ngoại hình y vốn dĩ đã cực kỳ xuất chúng, hơn nữa bởi vì văn hay võ giỏi, nên trong sự phóng khoáng lại kèm thêm đôi phần nho nhã. Ngày thường y không chú trọng ăn vận, nhưng hôm nay là ngày đế tọa thiết yến, nên không thể không sửa soạn một phen. Thế nên ngay cả dáng vẻ tùy ý uống rượu, cũng tao nhã đến mức khiến cả đám thiếu nữ cao quý tim đập rộn ràng.
Bản thân Tiêu Mị không mấy để tâm, ánh mắt chỉ nhìn một người duy nhất là Lâm Trục Lưu. Các văn thần võ tướng bên cạnh y, cực kỳ tức tối vì bị chiếm hết thế thượng phong.
Biểu hiện hôm nay của Lâm Trục Lưu cực kỳ khiêm tốn, ngồi im một chỗ, ngoài việc gắp thức ăn, lột vỏ trái cây cho Tiêu Mị và thỉnh thoảng khẽ thì thầm đôi câu, thì hầu như không có hành động gì khác nữa.
“… Mẫu thân chàng, lúc nào mới đến? Cẩm Nghiêu quận chúa hình như cũng chưa đến.”
Ánh mắt lo lắng của Lâm Trục Lưu khiến Tiêu Mị xót xa, y vỗ về lên tay nàng, an ủi nói: “A Trục, nàng không cần quá lo lắng, tuy phụ thân của Cẩm Nghiêu quận chúa quyền cao chức trọng, nhưng thật sự không muốn gả con gái cưng của mình cho ta đâu. Chỉ là ngày thường nàng ta ngoan ngoãn, nên mẫu thân mới yêu quý thôi. Người mà chúng ta nên cẩn thận là Dao Nữ, nàng ta là tiểu bối còn sống sót duy nhất của bên đằng ngoại, mẫu thân cực kỳ cưng chiều nàng ta. Từ nhỏ tính tình nàng ta đã chẳng ra gì, thường xuyên hãm hại người khác, chỉ bởi vì mẫu thân luôn luôn che chở, nên đế tọa cũng chẳng thể làm gì nàng ta. Chúng ta phải cẩn thận, ta cảm thấy nàng ta vẫn sẽ ra tay với nàng đấy.”
“Ta biết nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta. Tính cách của Dao Nữ, chỉ cần chắc mẩm là ta hãm hại nàng ta, thì sẽ không bao giờ chịu ngừng tay. Có điều ta không biết, nàng ta là tiểu bối duy nhất bên đằng ngoại của Minh Phương phu nhân.” Lâm Trục Lưu cau mày, “Chẳng trách chuyện ở thành Tiểu Xuân im hơi lặng tiếng đến vậy. Nền móng của Phong Lăng Vận trong triều hiện giờ vẫn chưa vững chắc, đại đa số nguyên lão trong triều đều một lòng tôn kính thái hậu. Nếu Minh Phương phu nhân nhất quyết muốn che chở cho người nào đó, thì quả thật không ai có thể làm gì nàng ta.”
Tiêu Mị cười gượng, “Mẫu thân vốn dĩ không phải là người như vậy, chỉ bởi vì mấy năm nay triều đình trong sáng ngoài tối đấu tranh gay gắt, người phải mất mạng quả thật quá nhiều. Bà ấy là một người rất sợ vuột mất thứ mình yêu quý, trong lòng bà vị trí của người nhà bên đằng ngoại rất quan trọng, vậy nên Dao Nữ mới tự tung tự tác đến vậy.”
Lâm Trục Lưu thở dài, nắm lấy tay Tiêu Mị nói: “Tiêu Mị, ta muốn về Qua Tỏa quá, ở bên đấy không có đấu đá lẫn nhau, các huynh đệ trong doanh đều là người một nhà. Ở đấy có trận để đánh, có rượu để uống, còn có cả các huynh đệ chu đáo có thể so tài vài trận. Thật tốt biết bao!”
“A Trục, lần này sau khi trở về, trừ khi phải đến đây để báo cáo công tác, chúng ta không đến đế đô nữa nhé.” Tiêu Mị lật tay nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói.
Lâm Trục Lưu cười khúc khích, “Chớ nói bừa, mẫu thân chàng còn ở đây mà.”
“Mẫu thân có đế tọa chăm sóc, không đến lượt ta giúp đỡ. Huống hồ mẫu thân vốn dĩ không muốn ta ở lại triều đình, sống ở Qua Tỏa với nàng, có lẽ cũng là điều mà mẫu thân mong muốn nhất.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, khẽ hôn một cái thật nhanh lên khóe miệng y, sau đó làm như không có chuyện gì ngó lơ sang chỗ khác.
Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu không phải là kiểu người giỏi xu nịnh, văn võ bá quan hoặc là thấp giọng hàn huyên hoặc là uống rượu cười đùa, còn hai người thì ngồi yên lặng. Hai người vừa thưởng thức màn vũ đạo trên liên đài, vừa thủ thỉ thì thầm, tựa như không hề thuộc về triều đường này, khiến người khác nảy sinh lòng hâm mộ.
Khi có người đến kính rượu, Lâm Trục Lưu bèn nâng chum rượu lên uống cạn một hơi, còn Tiêu Mị chỉ cầm vò rượu làm bằng ngọc rót rượu cho nàng.
“Người bị thương không tiện uống rượu, vết thương trên đùi Tiêu Mị vẫn chưa lành, nên ta uống thay chàng ấy.”
Hôm nay Lâm Trục Lưu mặc cẩm y, trông rất có hương vị nữ nhân, cộng thêm việc nàng uống rượu cực kỳ sảng khoái, người khác một ly nàng hai ly cũng không thành vấn đề. Vậy nên nàng dùng câu nói này, giúp Tiêu Mị cản tất cả những người có ý định đến mời rượu.
Khi rượu quá tam tuần, đế tọa Phong Lăng Vận đột nhiên đứng dậy, các vị triều thần thấy hắn nâng tay ra hiệu, bèn tạm ngừng cuộc trò chuyện, im lặng đợi hắn lên tiếng.
“Yến tiệc ngày hôm nay, trẫm đã ban ra hai thánh chỉ, Trương cung nhân, ngươi đọc thánh chỉ thứ nhất cho trẫm.”
“Vâng.” Trương cung nhân cầm lấy cuộn chiếu chỉ đã được đóng kim ấn trên khay của thị vệ đang bưng, mở ra, đọc lớn: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Tiêu Mị Tướng quân Qua Tỏa dũng mãnh trung thành, lập được kỳ công bảo vệ biên quan Qua Tỏa, là tấm gương sáng để người đời noi theo. Nay phong làm Nam Tĩnh hầu, để tỏ lòng khen ngợi. Khâm thử!”
Lâm Trục Lưu nhìn Phong Lăng Vận, khẽ mỉm cười gật đầu với hắn.
Phong Lăng Vận nhìn dáng vẻ này của Lâm Trục Lưu, trong lòng hơi chua xót.
Lâm Trục Lưu, ta làm như vậy, có thể đổi lại được sự cảm kích của nàng, vậy chuyện ta làm tiếp theo sau đây, nàng sẽ cảm kích ta đến thế nào đây? Hắn khẽ mỉm cười, nói với Tiêu Mị: “Nam Tĩnh hầu, ngươi lập đại công vì Đoan Nguyệt, thăng quan tấn chức là chuyện đương nhiên, đây là phần thưởng Đoan Nguyệt quốc giành cho người. Nhưng trẫm còn muốn tặng ngươi một phần thưởng khác nữa, có lẽ đây là thứ mà ngươi mong muốn nhất giờ phút này.”
Phong Lăng Vận nhìn thoáng qua các vị triều thần một lượt, sau đó ngoảnh đầu nhìn Lâm Trục Lưu, nở nụ cười với nàng. Hắn ra hiệu cho Trương cung nhân đang đứng bên cạnh: “Tuyên chỉ.”
“Vâng.” Trương cung nhân nhận lấy thánh chỉ đã được đóng kim ấn trong tay thị vệ, đang chuẩn bị mở ra, thì chợt nghe có người gõ trống dưới khán đài.
“Thái hậu giá đáo!”
Theo tiếng thông báo của cung nhân, một phụ nhân tuyệt sắc mặc cung trang màu đen thêu chỉ vàng, búi kiểu tóc song hoàn vọng tiên, ngồi trên chiếc kiệu tám người khiêng tiến về phía Hạc Tử đài. Một thiếu phụ mặc trang phục hoa lệ đứng kế bên chiếc kiệu, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt cứng nhắc, nhìn từ xa trông đờ đẫn hệt như tượng gỗ.
Người ngồi trong kiệu chính là Minh Phương phu nhân Thái hậu của Đoan Nguyệt; còn phụ nghiêm nghị đứng bên ngoài, chính là Mật Dao Nữ cháu gái của Minh Phương phu nhân.
Vừa trông thấy Minh Phương phu nhân và Mật Dao Nữ đi cùng nhau, Phong Lăng Vận liền cảm thấy có điều bất ổn. Dao Nữ trước nay luôn ghen ghét Lâm Trục Lưu, yến tiệc lần này thái hậu vốn nên đến, nhưng tuyệt đối không nên đến trễ. Bây giờ không những đến trễ mà còn dẫn theo cả Mật Dao Nữ, Phong Lăng Vận thật sự không biết mẫu hậu mình muốn làm gì.
Mẫu hậu là một người vốn rất thông tình đạt lý, đại nhân đại nghĩa, nhưng mấy năm nay đã phải chứng kiến quá nhiều các cuộc tranh đấu sinh tử, lừa lọc lẫn nhau trong hậu cung, lòng cũng nguội dần, trở nên lạnh lùng hơn.
Nhưng bởi vì cõi lòng trở nên cứng rắn lạnh lùng, nên bà lại càng che chở bảo bọc người thân của mình hơn nữa. Bởi vì đã từng nếm trải cảm giác mất đi, nên không muốn mất nhiều thêm nữa.
Vì vậy bà để mặc cho Dao Nữ tự tung tự tác, để nàng ta tùy tiện làm càn rất nhiều chuyện.
Trương cung nhân là một người tinh ý, thấy người đến là thái hậu, hơn nữa người đứng bên cạnh là Mật Dao Nữ, thì không dám tuyên chỉ nữa.
Minh Phương phu nhân nhìn lướt qua một lượt khách mời, sau khi nhìn thấy Lâm Trục Lưu ngồi bên cạnh Tiêu Mị, thì ngừng lại.
Người này là Lâm Trục Lưu, nàng quả nhiên đã mặc y phục mình đưa tới, dáng người rất cao, vẻ ngoài cũng có phong phạm của mỹ nhân. Nhìn dáng vẻ nàng ta bóc vỏ trái cây cho Dữ Nhi… không hề không hiền tuệ như lời đồn, hai người hình như thật sự rất ân ái.
Minh Phương phu nhân cứ nhìn như vậy, trong lòng thoáng yên tâm.
Nhi tử này của bà, là đứa phải trải qua nhiều gian khổ nhất, cũng là đứa con mà bà muốn thương nhưng không dám thương nhất.
Lúc Tiêu Mị còn nhỏ từng sống ở Phần Khâu, khi ấy bà bị Hạ Lan Hồng cướp về làm cơ thiếp, không danh không phận, đương nhiên Tiêu Mị cũng bị các hoàng tử bắt nạt.
Sau khi trở về Đoan Nguyệt quốc, các nhi tử khác của bà đều đã chết yểu trong tình cảnh rối ren thời bấy giờ, nên chúng chưa từng phải trải qua sự đau khổ của thế gian. Tuy nói rằng bà đã bảo vệ được Dữ Nhi của mình, nhưng thật sự không biết như vậy là đang cứu nó hay là hại nó, khiến nó từ nhỏ đã phải nếm đủ mọi khổ sở của cuộc đời.
Trước tiên Tiêu Mị trải qua mấy năm làm quân nô không hề có tôn nghiêm, sau đó phải rèn luyện ở Nhiếp Chi được mệnh danh là luyện ngục trần gian, và rồi trở thành ẩn vũ không thấy mặt trời bên cạnh đế tọa, cuối cùng bởi vì sự nghi kỵ của đế tọa, mà bị đẩy đến chỗ Lâm Trục Lưu một người nổi danh hung dữ đã truyền khắp đế đô.
Minh Phương vẫn luôn cảm thấy đứa trẻ này đã phải chịu quá nhiều đau khổ, nên phải cưới một nữ tử hiền lương và dịu dàng nhất thế gian này. Nữ tử kia phải coi y là trời, dốc hết tâm can đối xử tốt với y cả đời.
Bà cảm thấy Lâm Trục Lưu là một người được nâng tận mây xanh, hiển nhiên là không thể làm được điều này. Thế nên bà gửi thư hỏi Tiêu Mị, tại sao không cưới Thượng Cẩm Nghiêu, mà lại phải lòng một nữ tử không hề nữ tính như Lâm Trục Lưu.
“Tại sao mẫu thân lại yêu tiên đế?” Trong bức thư hồi âm cho bà, Tiêu Mị chỉ ghi vỏn vẹn mấy chữ này.
Lúc Mật Minh Phương nhận được bức thư hồi âm của nhi tử, trong lòng vừa chua xót, vừa ngọt ngào, không rõ cụ thể là cảm xúc thế nào.
Nếu như có thể, bà thật sự muốn xử lý Lâm Trục Lưu, sau đó chọn cho con trai bà một nữ tử hiền lương thục đức.
Nhưng yêu tức là yêu, cũng giống như bà yêu tiên đế, cho dù Hạ Lan Hồng có đối xử tốt với bà cách mấy, thì trong lòng bà cũng chỉ có một mình tiên đế.
Nhi tử này của bà, quả thật rất giống bà, thích tức là thích, những người khác cho dù tốt hơn nữa, cũng chẳng thể sánh bằng người trong lòng. Minh Phương mỉm cười, khuôn mặt đã hằn sâu dấu vết của tháng năm bỗng nhiên trở nên trẻ trung hơn rất nhiều.
“Cô mẫu.” Mật Dao Nữ khẽ gọi bà một tiếng, rốt cuộc khiến bà sực tỉnh khỏi suy tư.
Mật Minh Phương thu hồi tầm mắt, nói với cung nhân: “Trương cung nhân, trông thấy bổn tọa, sao không tuyên thánh chỉ nữa?”
“Nô tài kinh sợ.” Trương cung nhân nuốt nước miếng, lớn giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nam Tĩnh hầu Tiêu Mị, trung với vua, tận tụy với chức trách, tài cán hơn người, nhiều lần trấn thủ biên cương lập được kỳ công. Võ khôi Lâm Trục Lưu nay đã đến tuổi cưới gả, tâm hợp ý đầu với Nam Tĩnh hầu. Trẫm xót thương đôi bên tình cảm sâu đậm, nhân duyên trời định, nay đứng ra mai mối se tơ, lệnh cho hai khanh phụng chỉ thành hôn. Khâm thử!”
Trương cung nhân đọc xong, Minh Phương khẽ gật đầu. Thấy Mật Dao Nữ cắn môi, sắc mặt tái mét, bà chỉ cười nhạt, vỗ lên bả vai nàng ta: “Dao Nhi, sao xị mặt ra vậy? Hôm nay là ngày đại hỉ của Tiêu tướng quân, đừng làm mọi người mất hứng.”
Nàng ta gượng cười ngồi vào vị trí của mình, vừa bưng cốc trà trên bàn lên, thì trông thấy một cung nhân hớt ha hớt hải trèo lên Hạc Tử đài.
“Minh Phương Thái hậu! Lăng Đế tọa! Hãy làm chủ cho quận chúa nhà nô tì với ạ!” Cung nhân kia gào khóc thảm thiết.
“Chuyện gì thế?” Phong Lăng Vận cau mày, Trương cung nhân đứng bên cạnh hắn vội vàng nói: “Nô tì to gan, dám làm càn trên Hạc Tử đài, còn không mau kéo xuống!”
“Đợi một chút.” Dao Nữ đứng dậy, chỉ vào cung nhân kia hỏi: “Ngươi có chuyện gì? Hãy nói ra để biểu ca và cô mẫu ta nghe.”
Cung nhân kia khấu đầu liên tục ba cái, lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt: “Bẩm đế tọa, bẩm thái hậu, quận chúa nhà nô tì… Cẩm Nghiêu quận chúa nhà nô tì… mất rồi…”