Kiều Tất Tín vừa dứt lời, thì hai người trên xà nhà bỗng trông thấy một đám binh sĩ Phần Khâu cầm cung tên xông vào trong thạch thất vốn dĩ trống không,.
Trông thấy tình hình này, thì ngoài kia không biết đã bị Kiều Tất Tín phong tỏa nghiêm ngặt đến mức nào.
Lâm Trục Lưu nhắm mắt điều chỉnh lại cảm xúc, nắm lấy tay Tiêu Mị rồi cùng nhau nhảy xuống khỏi xà nhà.
“Kiều Tất Tín, ngươi ác thật đấy, nếu như muốn dụ ta đến đây, thì chỉ cần bắt lấy La Lưu, hà tất phải hành hạ hắn thành thế này chứ…”
Kiều Tất Tín bật cười, “Ta đương nhiên có dụng ý của mình. Lâm Trục Lưu, trước đây để cha ngươi dùng bốn xe binh khí đổi lấy tính mạng của ngươi, là một sai lầm chí mạng. Có điều sai lầm vẫn có thể sửa chữa, lần này cho dù là ông trời của không thể bảo vệ được ngươi nữa, ta cũng sẽ không để ngươi còn sống rời khỏi đây.”
Lâm Trục Lưu nhìn cung thủ đứng bao vây chật cứng thạch thất, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Cho dù là võ khôi, cũng không thể nào bình an thoát khỏi tình cảnh như vậy. La Lưu đã bị thương nặng như thế, muốn dẫn hắn rời khỏi đây là điều không thể, bây giờ điều duy nhất có thể làm được là nghĩ cách để Tiêu Mị thoát khỏi đây.
Kiều Tất Tín nhìn Lâm Trục Lưu, khẽ cười, “Lâm Trục Lưu, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi đang nghĩ làm thế nào để phó tướng của ngươi thoát khỏi đây? Nói cho ngươi biết, hôm nay cho dù các ngươi có chắp cánh cũng khó thoát, mạng của ba người các ngươi ta đều muốn cả!”
Hắn ta giơ tay, cung thủ bốn xung quanh liền giơ cung tên lên. Chính vào lúc này, Tiêu Mị bỗng bước lên trước một bước, nói với hắn: “Kiều Tất Tín, đợi đã.”
Kiều Tất Tín cau mày, không biết là do bị ngữ điệu của y thu hút, hay là bị kinh hãi bởi khí thế trước giờ chưa từng bộc lộ của y, vậy nên thật sự khoát tay bảo cung thủ xung quanh dừng lại.
Tiêu Mị nhìn thấy cung thủ hạ cung tên xuống, thì đi về phía Kiều Tất Tín.
“Tiêu Mị, huynh…” Lâm Trục Lưu kéo lấy tay của y, y lập tức trở tay nắm lấy tay nàng trong phút chốc tựa như vỗ về.
“Tướng quân, nàng yên tâm.” Y khẽ gỡ tay của Lâm Trục Lưu ra, mỉm cười với nàng, xoay người đi đến trước mặt Kiều Tất Tín.
Binh sĩ Phần Khâu thấy Tiêu Mị sắp đến gần tướng quân của mình, một hàng cung tên giương lên chuẩn bị bắn về phía y.
“Khoan đã!” Kiều Tất Tín ra lệnh cho nhóm cung thủ kia dừng lại động tác, bỡn cợt đánh giá Tiêu Mị: “Phó tướng của Lâm Trục Lưu, ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
Tiêu Mị không đáp lời, chỉ lấy từ trong ngực ra một khối bạch bích óng ánh, đưa cho Kiều Tất Tín.
Y ghé sát vào tai hắn, nói khẽ: “Kiều Tất Tín, nhiều năm không gặp, cho dù ngươi không nhớ ta, cũng phải nhớ cái này chứ nhỉ.”
Kiều Tất Tín cầm lấy khối bích ngọc kia, cúi đầu nhìn, bỗng trợn trừng hai mắt. Lâu sau, hắn mới thu lại vẻ mặt kinh ngạc, vẫy tay cho cung thủ bốn phía đặt cung tên xuống.
Hắn đến gần Tiêu Mị, vừa đánh giá y vừa đùa nghịch khối bích ngọc trong tay.
“Thả bọn ta đi.” Tiêu Mị nói.
“Một mình ngươi nói chuyện riêng với ta, ta mới có thể quyết định có thả cho các ngươi đi hay không.” Kiều Tất Tín chỉ ra phía cửa lớn của thạch thất, dặn dò thuộc hạ trói tay của Tiêu Mị lại, lúc này mới đi ra khỏi thạch thất với y.
Đến cửa thạch thất, Tiêu Mị bỗng ngoảnh đầu nói với Lâm Trục Lưu: “Tướng quân, ở đây đợi ta.”
Sau khi Tiêu Mị bị Kiều Tất Tín dẫn đi, trong lòng Lâm Trục Lưu sốt ruột giống như bị mèo cào. Thời gian y rời khỏi lâu thêm một khắc, thì sự bất an trong lòng nàng càng lớn thêm một phần.
Kiều Tất Tín là một gã khốn tàn nhẫn, muốn trốn thoát khỏi tay hắn, chẳng khác gì nhổ răng trong miệng cọp, cái giá phải trả khó mà tưởng tượng. Lâm Trục Lưu không cảm thấy Tiêu Mị có thứ gì đó để trao đổi với hắn ta.
Khoảng chừng một nén nhang, sự bất an của Lâm Trục Lưu gần như đã đến đỉnh điểm, nàng thậm chí còn nghĩ nếu như Tiêu Mị còn không trở lại, thì nàng sẽ trực tiếp cá chết lưới rách với bọn chúng.
Đang nghĩ vậy, thì trông thấy hai người trở lại thạch thất, trên người Tiêu Mị không có vết thương, điều này khiến nàng bỗng thở phào nhẹ nhõm.
“Ta không ngờ, thế mà ngươi vẫn chưa chết.” Sau khi vào thạch thất, Kiều Tất Tín dùng âm lượng chỉ Tiêu Mị nghe thấy nói: “Lâm Trục Lưu có được ngươi, thật sự là may mắn của nàng ta. Có điều ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi chọn nàng ta, sau này phải gánh vác những gì. Đối với ngươi mà nói, nàng ta là tai vạ thế nào, hẳn là ngươi rõ hơn ai hết đúng không?”
“Thả bọn họ ra. Ngươi đừng phí lời thêm nữa, cũng chỉ lãng phí nước bọt thôi.”
“Ngươi phải nghĩ cho kỹ, có một số chuyện chưa trải qua, sẽ không biết được là nó đáng sợ đến mức nào đâu.” Kiều Tất Tín cau mày.
Tiêu Mị cười, “Kiều Tất Tín, thả ta và tướng quân ra khỏi Phần Khâu thành, hoặc là đưa thi thể của chúng ta ra khỏi Phần Khâu thành, ngươi có thể chọn một.”
Đáy mắt của Kiều Tất Tín lóe lên tia giận giữ, hắn trầm mặc trong chốc lát, rồi vung tay ra hiệu cho các cung thủ rút lui, “Để bọn họ đi.”
Trong lòng Lâm Trục Lưu thầm kinh ngạc, nàng nhìn Tiêu Mị đang cõng La Lưu, cũng không dám chần chừ, rời khỏi thạch thất cùng với y.
Tiêu Mị cõng La Lưu trên lưng, ẩn náu vào trong màn đêm cùng với Lâm Trục Lưu, dọc theo lộ trình lúc đến nhanh chóng rời khỏi quân cơ doanh của Phần Khâu thành.
Đi nhanh một lúc trên đường, thì bọn họ trông thấy Tề Phong đang cưỡi một chiếc xe ngựa, sắc mặt lo lắng.
Tề Phong trông thấy Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu, liền vội vàng thúc xe ngựa tiến về phía hai người. Nhưng khi nhìn thấy La Lưu trên lưng Tiêu Mị, hắn kinh ngạc tới mức không dám động đậy một lúc lâu.
“Ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau phụ một tay?!” Lâm Trục Lưu thúc giục, bấy giờ Tề Phong mới sực tỉnh, giúp Tiêu Mị đỡ La Lưu vào trong xe ngựa.
“Này… La Lưu! Mẹ kiếp Kiều Tất Tín! Đây có phải là chuyện mà con người làm không cơ chứ!”
“Tề Phong, ngươi và tướng quân ngồi ra sau chăm sóc La Lưu, để ta đánh xe ngựa cho. Hai người cố gắng để hắn nằm thẳng, đừng chạm vào hắn.”
Tề Phong và Lâm Trục Lưu gật đầu với Tiêu Mị, rồi đặt La Lưu ngồi lên xe ngựa. Sau khi lên xe ngựa, Lâm Trục Lưu vẫn luôn ôm lấy La Lưu, Tề Phong cũng rất đau lòng, hắn nhìn sắc mặt nhợt nhạt của La Lưu, trong lòng đau đớn bội phần.
La Lưu không thể nói chuyện, bởi chỉ cần nói chuyện khóe miệng sẽ chảy máu.
Lâm Trục Lưu sợ hắn nằm không sẽ khó chịu, nên vẫn luôn để hắn dựa lên đùi mình.
Tề Phong thấy hai mắt nàng rời rạc, cảm thấy hơi đáng sợ, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải, chỉ đành im lặng nhìn tướng quân nhà mình.
Tiêu ngựa đánh xe ngựa rất giỏi, nên rất nhanh liền đến đoạn bờ mà họ giấu chiếc thuyền. Mấy người Lâm trục Lưu ngồi lên thuyền, trông thấy A Đức đang đậu trên mỏm thuyền.
Lâm Trục Lưu để Tiêu Mị và Tề Phong chèo thuyền, còn mình viết một bức thư cột lên chân A Đức, để nó bay về phía thành Qua Tỏa.
Khoảng nửa canh giờ sau, ba người liền trông thấy trên bãi cỏ bên cạnh hồ Minh Châu, ba người Lê Viễn Nhạc, Phương Tự và Liễu Kỳ đều đã đứng ở trên bờ đợi một lúc lâu.
Trông thấy dáng vẻ của La Lưu, mấy người trên bờ đều kinh ngạc tới mức biến sắc.
Liễu Kỳ là người phản ứng lại nhanh nhất, nói với Lâm Trục Lưu đang ôm La Lưu: “A Trục, đặt La Lưu lên cáng đi…”
“Hả? Ừ…” Bấy giờ Lâm Trục Lưu mới phát hiện thuyền đã cập bờ, vội vàng giao người cho y quan, còn mình đi xuống khỏi thuyền.
“Lâm tướng quân…” Phương Tự đứng sau lưng Liễu Kỳ lên tiếng.
“Cút!” Lâm Trục Lưu đạp Phương Tự một phát, Phương Tự cũng gắng chịu, cúi đầu đi về phía thành Qua Tỏa với Lâm Trục Lưu và người của y quan.
Thật ra Lâm Trục Lưu biết chuyện này chẳng liên quan gì mấy đến Phương Tự, mặc dù Lưu Ngọc là thuộc hạ của hắn, nhưng cũng chỉ mới dẫn dắt được hơn một tháng. Nhân phẩm của gã Lưu Ngọc này vốn dĩ đã không tốt, nên không thể nào lập tức dạy dỗ ra được kết quả gì. Nàng biết mình đang giận cá chém thớt, nhưng không thể kìm chế được bản thân.
La Lưu là thủ hạ đắc lực nhất của nàng, bây giờ bị hành hạ thành thế này, bảo nàng phải bình tĩnh thế nào đây…
Y thuật của Liễu Kỳ luôn khiến người khác yên tâm, sau khi La Lưu vào Tiểu Tây Uyển hai canh giờ, thì Liễu Kỳ ra khỏi phòng trị liệu, nở nụ cười mỏi mệt với Lâm Trục Lưu.
“Tình trạng của hắn thế nào rồi?” Lâm Trục Lưu khàn giọng hỏi.
“Yên tâm, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.” Liễu Kỳ vỗ lên vai nàng, thở dài nói: “A Trục, ngươi tạm thời rời khỏi đây trước đi, chút nữa ta còn phải trị liệu cho La Lưu, đợi sau khi hắn ổn định ta sẽ phái người thông báo cho ngươi.”
“Liễu Kỳ, trước đó La Lưu từng bị thương trên Bất Quy sơn, có nặng lắm không?”
Liễu Kỳ khựng lại trong phút chốc, rồi nói với nàng: “Cũng tạm. Ngươi về doanh đi, trong thành Qua Tỏa có nội gián, đây là chuyện lớn đấy. Nói không chừng chỗ đại tướng quân bên kia còn đang có nhiều chuyện đợi ngươi đến để thương lượng đối sách đấy.”
“Đa tạ.” Lâm Trục Lưu đáp.
“Tạ tới tạ lui không mệt à? Đời này của ngươi không biết phải nợ ta bao nhiêu câu đa tạ đâu đấy, khỏi phải nói nữa, ta nghe riết cũng chán.”
Lâm Trục Lưu khẽ ôm lấy Liễu Kỳ trong phút chốc, rồi xoay người rời khỏi Tiểu Tây Uyển.
“Bây giờ nàng ta rất đau buồn.” Sau khi Lâm Trục Lưu rời khỏi, Liễu Kỳ quay đầu nói với Tiêu Mị: “Mỗi lần thế này, cả quân doanh chẳng có ai có thể an ủi nàng ta. Lần này, e là cũng chỉ có thể nghe ngươi an ủi thôi.”
“Tâm trạng bây giờ của tướng quân… ta đi e rằng có vẻ hơi dư thừa.” Tiêu Mị cúi đầu thở dài.
Liễu Kỳ thở dài, “Tiêu Mị, ta quen biết Lâm Trục Lưu đã lâu, tâm tính nàng ta thế nào ta tự hỏi chính mình có thể hiểu rõ. Con người nàng ấy, nhìn thì có vẻ cao ngạo mạnh mẽ hơn ai hết, nhưng thực tế thì trong lòng lại mềm yếu hơn bất cứ ai.”
“Càng ở trên cao càng lạnh lẽo.” Tiêu Mị gật đầu.
Thật ra y vẫn luôn biết, tướng quân nhà mình không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Y nhìn nàng nhẫn chịu những đau đớn của sinh ly tử biệt, đau lòng, nhưng chẳng có cách nào cả.
“Đúng thế, trước đây ta luôn thấy nàng ta cô đơn đến đáng thương, nhưng bây giờ nàng đã có ngươi…” Liễu Kỳ vỗ lên vai Tiêu Mị, “Tiêu Mị, đừng đánh giá thấp bản thân chứ. Đi đến chỗ nàng ấy đi, ngươi sẽ phát hiện nàng ấy cần an ủi hơn so với tưởng tượng của ngươi đấy.”