Lúc Tiêu Mị tỉnh dậy, Lâm Trục Lưu đang ngồi trước gương mặc thử một chiếc áo da màu nâu. Y nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa, đi đến bên cạnh Lâm Trục Lưu tiện tay vuốt suôn lại mái tóc cho nàng, rồi hỏi: “Tướng quân, nàng sao thế?”
“Sao thế là sao?” Lâm Trục Lưu bị y hỏi vậy thì khựng lại, theo bản năng nhìn xuống khuy áo trên người, không cài nhầm, cũng không cài sót.
“Tướng quân, nàng không cảm thấy thời tiết thế này mà mặc áo da đi ra ngoài sẽ nóng hơn sao?”
Lâm Trục Lưu ngoảnh lại, buồn cười nhìn y: “Huynh tưởng ta là đồ ngốc sao? Đương nhiên là ta biết mặc áo da ở Qua Tỏa thành sẽ nóng, nhưng vấn đề là hôm nay ta phải lên Nhung sơn với Hàn Tiểu Ngơ.”
“Tuyết phủ Nhung sơn ở trung tâm thành? Hôm nay nàng phải lên Nhung sơn, hôm qua còn cùng ta…” Tiêu Mị cau mày.
“Sợ gì? Lão tử cho dù có tàn phế, cũng có thể một thân một mình trèo lên đỉnh Nhung sơn.”
Tiêu Mị nhìn vẻ mặt kiêu căng của nàng, cười nhạt lắc đầu, vươn tay vừa mở khuy áo của nàng vừa nói: “Mau cởi ra, coi chừng nổi rôm sảy đấy.”
Cởi áo da ra, thì lộ ra chiếc áo vải màu xanh ở bên trong, do được cắt may vừa vặn, nên tôn lên dáng người cao ráo xinh xắn của nàng.
Đêm qua trải qua cuộc mây mưa, Tiêu Mị đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Lâm Trục Lưu rõ mồn một.
Nàng có làn da màu mật ong xinh đẹp, toát lên sự khỏe mạnh mê người, chạm vào rất mềm mại thoải mái. Nhưng vết thương trên người nhiều đến bất ngờ, đặc biệt là phần lưng và vai, những vết thương ấy sâu hoắm vào tận xương, sau khi lành vẫn lưu lại những vết sẹo dữ tợn.
Tiêu Mị từng nghe nói, mỗi một vết thương trên người tướng quân đều là công huân của nàng. Vốn dĩ y cũng tán đồng, nhưng bây giờ cảm thấy đúng là vớ va vớ vẩn!
Nếu thật sự phải như vậy, y hy vọng sau này mỗi lần đều có thể giống như lần ở trên Bất Quy sơn, công huân dành cho Lâm Trục Lưu, còn vết thương hãy để cho y. Vậy thì y không phải lòng đau như cắt vì mỗi một vết thương trên người nàng nữa.
Y ấn Lâm Trục Lưu ngồi xuống trước gương, cầm lấy chiếc lược gỗ Liễu Nam chải tóc cho nàng.
“Tướng quân, từ rày về sau…” Y chưa nói hết lời, thì nghe thấy Hàn Tiểu Tứ đang gào toáng ở ngoài cửa.
“Thủ lĩnh, cô có ở trong đó không? Đã dậy chưa?”
“Vào đi.” Lâm Trục Lưu vừa quấn bao cổ tay cho mình, vừa trả lời.
Hàn Tiểu Tứ vén mành đi vào, sau khi trông thấy hai người thì cười hì hì: “Ôi chao, Tiêu ca hiền lương thục đức quá, nếu ta mà cưới được huynh thì hạnh phúc biết mấy!”
Tiêu Mị đang cột tóc cho Lâm Trục Lưu, không nói tiếng nào nhưng xiết chặt năm ngón tay thon dài kêu răng rắc, “Thế nào, ngươi muốn thử à?”
“Này, ta còn chưa chết đâu.” Lâm Trục Lưu quấn xong bao cổ tay, lại cầm hai tấm đai da hưu quấn lên chân. Lúc nàng cúi eo khẽ cau mày, Tiêu Mị lập tức cầm lấy tấm đai da trong tay nàng, đặt chân nàng lên đầu gối mình, cột chặt dây lại cho nàng.
“Chậc chậc, cứ phải gọi là cưng chiều sủng ái ấy nhỉ! Tiêu ca, huynh dịu dàng thế này có phải là đàn ông không đấy?”
Tiêu Mị chưa kịp lên tiếng, thì Lâm Trục Lưu ngẩng đầu nhàn nhạt nói: “Ta làm chứng cho huynh ấy, huynh ấy phải đấy.”
Hàn Tiểu Tứ nghe thế thì sững sờ, lôi xồng xộc Lâm Trục Lưu ra khỏi trướng.
“Hàn Tiểu Tứ ngươi điên rồi hả?!” Lâm Trục Lưu mới cột được một bên, suýt nữa bị Hàn Tiểu Tứ lôi cho ngã sấp mặt xuống đất.
“Thủ lĩnh!!” Hàn Tiểu Tứ nắm lấy cổ áo Lâm Trục Lưu, thấp giọng gào lên với nàng: “Cô đừng nói là cô bị Tiêu ca đè rồi đấy nhé?”
Lúc mới vào cửa hắn đã cảm giác được, thủ lĩnh hôm nay và ngày thường không giống nhau lắm, nhưng y lại không nói được là không giống chỗ nào. Nghe nàng nói vậy, hắn cảm thấy suy đoán của mình là chính xác!
“Nhìn ra được cơ à?” Lâm Trục Lưu vỗ lên tay hắn, vô tội xoa xoa lên gò má mình.
“Thủ lĩnh, không đùa đâu, cô mẹ nó, cô mẹ nó thật sự…”
“Làm sao? Lão tử không được cho người khác đè lên à?” Lâm Trục Lưu khoanh tay nhìn hắn.
Hàn Tiểu Tứ vội nói: “Thủ lĩnh! Cô mới quen huynh ấy được mấy ngày chứ? Tam nương sẽ tẩn chết cô!”
Lâm Trục Lưu cau mày, “Lão tử đường đường là Đoan Nguyệt Võ khôi, bị đàn ông đè rồi mà còn bị lão nương mình tẩn chết, cái lý lẽ gì đây!”
“Thủ lĩnh! Trên chiến trường, mệnh lệnh của cô lão tử có chết cũng sẽ tuân theo đến cùng! Nhưng chuyện cá nhân của cô, cô nói xem cô chịu thiệt bao lần rồi hả! Người khác ta không nói nữa, chỉ nói Ân Trọng Hải năm xưa. Lúc hắn mới đến Qua Tỏa đối xử với cô tốt thế nào, bà nội nó lừa gạt cả đám chúng ta, ngay cả nương của cô và Lê soái cũng đều giục cô màu gả cho hắn. Nếu không phải nghe được cuộc đối thoại của hắn với mấy gã binh sĩ Ung Đồng, nói không chừng là hắn đã vét hết toàn bộ võ nghệ của cô luôn rồi! Thủ lĩnh, cô lúc nào cũng thế, đối xử với người khác thì móc ruột móc gan, cái gì cũng cho đi hết! Ta đã nghe Trần Thanh nói rồi, cô đưa Trục Lưu kiếm cho Tiêu Mị rồi đúng không?”
Lâm Trục Lưu không tiếp lời của hắn, trầm mặc một lúc, rồi vỗ lên vai Hàn Tiểu Tứ nói: “Tiểu Tứ, Tiêu Mị không giống với Ân Trọng Hải, huynh ấy tốt lắm.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì nữa, hôm nay là ngày phải lên Nhung sơn, nhìn cái bản mặt của ngươi cứ như ôn thần làm lão tử sắp bốc hỏa rồi đây này, sao mà trèo được lên đến đỉnh núi nữa?”
“Nhung sơn? À!” Hàn Tiểu Tứ vỗ đầu mình, “Ta đến đây chính là muốn nói với cô chuyện này, thủ lĩnh, hôm nay ta không lên Nhung sơn được, cha nương ta bảo ta đi thăm Mục Lưu Thần.”
“Ơ, Mục tỷ tỷ nhà ngươi lại làm sao nữa? Người bị ốm hay là tâm trạng không tốt?”
“Ai mà biết tỷ ấy đang làm cái quỷ gì! Thủ lĩnh, hay là cô nói với cha nương ta, ta không đi thăm tỷ ấy nữa, vẫn đi cùng cô lên Nhung sơn?”
“Ngươi tha cho ta đi! Cha với nương ngươi đều là nhân vật lợi hại, ta không đắc tội nổi đâu, bọn họ bảo Tứ thiếu gia ngươi đi, ai dám nói nửa chữ không chứ? Ta điều người khác lên núi với ta là được rồi.”
“Thủ lĩnh, cô muốn điều Tiêu Mị lên núi với cô chứ gì?”
Về đến phòng, Lâm Trục Lưu trông thấy Tiêu Mị đang vô công rỗi nghề ngồi trên đầu giường, tựa như đang đợi nàng.
“Tiêu Mị, hôm nay Hàn Tiểu Tứ có việc, huynh lên Nhung sơn cùng ta nha.”
Tiêu Mị ngẩn người, gật đầu đáp: “Được chứ, nhưng chỉ có hai người chúng ta liệu có ổn không? Tuyết sơn ta chưa lên bao giờ, không biết là có gây trở ngại cho nàng không.”
“Gây trở ngại thì không sao, dù sao thì ta cũng không ngại lắm.” Lâm Trục Lưu cười ha hả, lục lấy một bộ áo da cáo rộng thùng thình trong tủ, “Bộ này trước đây ca ca ta từng mặc, huynh thử xem có vừa không.”
Tiêu Mị mặc thử vào, thì vừa y in, thế là cũng học theo Lâm Trục Lưu quấn cổ tay và đầu gối, hai người mang theo mấy dụng cụ rồi ra ngoài.
Trước đây Tiêu Mị từng nghe nói, Qua Tỏa có hoàn cảnh khốc liệt nhất Đoan Nguyệt quốc, thậm chí so với Nhiếp Chi được gọi là “Nhân gian luyện ngục” thì chỉ có hơn chứ không kém.
Mấy ngay nay y chỉ được nếm trải cảnh gió cát quanh năm suốt tháng của Qua Tỏa thành, cảm thấy vất vả thì có vất vả, nhưng không hề đáng sợ như người Ung Đồng đổn thổi là vùng biên tái trên buốt dưới nóng.
Nhưng sau khi lên Nhung sơn với Lâm Trục Lưu, lúc này Tiêu Mị mới hiểu rõ “Tội thành Qua Tỏa, trên buốt dưới nóng” trong truyền thuyết là có dáng vẻ thế nào.
Lần này Lâm Trục Lưu lên núi, là vì đến ca trực của Tử doanh, phụ trách phòng giữ và giám sát chế tạo binh khí trên Nhung sơn.
Qua Tỏa là thành lũy quân sự trọng điểm của Đoan Nguyệt quốc, không chỉ phụ trách rèn binh khí cho cả Đoan Nguyệt, mà còn phụ trách bồi dưỡng tướng sĩ ưu tú nhất cho Đoan Nguyệt. Kỹ thuật rèn binh khí ở đây không giống những nơi khác, quặng sắt ở đây tuy được vận chuyển từ những nơi khác đến, nhưng chỉ có một nơi chế tạo binh khí tọa lạc ở đỉnh Nhung sơn.
Trên Nhung sơn có rất nhiều sư phụ và các nhóm rèn binh khí, nhóm rèn binh khí phụ trách chế tạo số lượng lớn binh khí cho binh sĩ, còn sư phụ rèn binh khí thì phụ trách chế tạo binh khí cho các cấp quân hàm từ phó tướng trở lên. Sư phụ khá nổi tiếng ở Qua Tỏa có Phong Long, Liễu Vô Uyên, Triệu Thất Đồng, Mục Vũ Thuận, vv… Còn có một người vô cùng nổi tiếng, đó chính là lão nương của Lâm Trục Lưu, được gọi là sư phụ rèn binh khí Tô Tam nương - Tô Vô Nghi.
“Tiêu Mị, nơi đây chính là trung tâm của thành Qua Tỏa, tuyết phủ Nhung sơn. Quặng sắt của Qua Tỏa chúng ta đều lấy từ phía tây của Bất Quy sơn, trải qua hun đúc của môi trường đặc thù trên Nhung sơn, tạo thành binh khí.”
Tiêu Mị gật đầu, híp mắt nhìn lên núi.
Hai người hiện tại đang đứng dưới chân núi Nhung, y đã cảm giác được từng đợt, từng đợt khí lạnh nương theo sương mù phả xuống, hơn nữa, càng đi lên, hàn khí càng dày đặc. Tiêu Mị rất khó tưởng tượng ở một đại mạc nóng bỏng như Qua Tỏa, mà lại có một ngọn núi phủ đầy tuyết lạnh thấu xương. Y rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lâm Trục Lưu cứ nằng nặc bắt y mặc áo da, bởi vì trong hoàn cảnh như thế này, nếu không có áo da chống lạnh, e là y chưa lên đến sườn núi đã bị chết cóng mười mấy lần rồi.
Đi một lúc, Lâm Trục Lưu ngoảnh đầu hỏi Tiêu Mị: “Lạnh không?”
“Cũng tạm.” Tiêu Mị miễn cưỡng nở nụ cười, Lâm Trục Lưu nhìn ra được y sắp cóng đến mức mặt mày cứng đờ rồi.
“Bây giờ còn đỡ, càng đi lên thì càng lạnh. Huynh là người Nhu Lam, lại lớn lên ở Ung Đồng, có lẽ là chưa từng chịu cảnh rét cắt da cắt thịt thế này. Đợi chút nữa nếu không chịu được thì nhất định phải nói với ta, hôm nay cũng không hẳn là phải lên đến đỉnh núi ngay, có thể từ từ mà.”
Tiêu Mị gật đầu, bỗng nhiên hiểu được tại sao Lâm Trục Lưu không mang những người khác đi cùng. Bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của y, nếu để cho người của cùng doanh hoặc cùng quân trông thấy, e là sau này sẽ không thể yên ổn ở Qua Tỏa nữa.
Nghĩ vậy, càng cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay y của Lâm Trục Lưu chu đáo một cách lạ thường.
Nữ tử như Lâm Trục Lưu, trước giờ y chưa từng gặp. Nữ tử của Nhu Lam và Ung Đồng hoặc quân kỹ của Nhiếp Chi, đều mang dáng vẻ điềm đạm nhu mì, tựa như chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay thôi, thì họ đều có thể nép vào lòng nam nhân khóc như mưa. Lâm Trục Lưu không giống vậy, nàng cũng dịu dàng, nhưng mạnh mẽ, có lẽ bởi vì mạnh mẽ, thế nên sự dịu dàng kia càng trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Trục Lưu, Tiêu Mị đi về phía trước, trên nham thạch đen nhánh đóng một lớp băng trong suốt, chân dẫm lên lớp tuyết trắng vang lên tiếng soàn soạt.
“Tướng quân, trong tuyết vùi cái gì đây?” Y chỉ vào một vật nhỏ giống như chiếc răng nanh lộ lên trên nền tuyết trắng xóa.
Lâm Trục Lưu nhìn theo phương hướng y chỉ, rồi cười đáp: “Huynh bảo cái này hả, đây là ẩn liên.”
“Chính là thứ mà lần trước lúc ta say rượu nàng đã bỏ vào trong nước mật ong? Thơm ghê!”
“Đúng rồi, ẩn liên chỉ mọc ở Nhung sơn, khắp nơi đều có, mỗi lần lên núi bọn ta đều đào một ít rồi ăn luôn, tốt cho cơ thể lắm.”
“Một thứ tốt như vậy, nên để y quán đưa đến các quân doanh khác mới phải.”
“Chuyện này Liễu Kỳ cũng đã nghĩ đến từ lâu rồi, nhưng mà không được.” Lâm Trục Lưu khoát tay, “Ẩn liên nhiều lắm là chỉ có thể bảo quản được một ngày, nếu như cần thì đều hái rồi dùng luôn, bên y quán cũng không có sẵn.”
“Vậy lần đó…”
“Ta lên núi hái cho huynh đấy! Thế nào, có phải cảm động lắm không? Lần sau nhớ mời ta uống rượu.”
Lâm Trục Lưu khom lưng, đào mấy cái xuống xung quanh chiếc răng nanh, lúc xới đến lớp đất màu nâu sẫm, thì nàng lấy chiếc xẻng ngắn ở hông, cẩn thận đào lên.
“Huynh xem này.” Lâm Trục Lưu giơ chiếc mầm non trong suốt lên, “Ẩn liên nằm trong tuyết, chỉ lộ ra một cái răng nanh, nhưng phải đào toàn bộ gốc bên dưới lên, mới coi như không lãng phí cả một cây. Phải cẩn thận, bên cạnh ẩn liên chắc chắn sẽ có vết nứt vừa lớn vừa sâu, chúng ta phải để ý dưới chân đấy. Huynh đi theo ta, đừng rời bước nào cả.”
Tiêu Mị gật đầu, cẩn thận đi theo sau lưng Lâm Trục Lưu. Đi độ khoảng một canh giờ, thì trông thấy một căn phòng nhỏ treo đèn, đứng sững sững trên vách đá.
“Đây là căn phòng thứ nhất.” Lâm Trục Lưu chỉ vào trong phòng rồi nói: “Chúng ta có thể vào đó nghỉ ngơi một lát. Những căn phòng thế này có tổng cộng mười sáu căn, đi hết mười sáu căn, thì sẽ đến nơi rèn binh khí trên đỉnh núi.