Đầu tiên là tin lương đạo sụp đổ, may mà lương thảo đã chuẩn bị đầy đủ nên không làm nhiễu loạn lòng quân. Đồ ăn không những không giảm so với ngày thường mà còn tăng lên, thậm chí còn có cả canh thịt để ăn.
Ta thậm chí còn cảm thấy ánh mắt của những binh lính nhìn ta đều mang theo một tia sùng bái:
"Miêu đầu cô nương quả nhiên là đoán trước như thần!"
"Hồi đó ta còn tưởng Tiểu Huỳnh cô nương muốn làm thương nhân gian trá, ta đúng là đáng chết!"
Tiếp theo là Thánh Thượng sai người đưa gấp một mật chỉ hòa đàm với Ô Tạng, cùng với đoàn sứ thần nghị hòa đến Bắc Cảnh.
Ta nhớ rằng hòa đàm thất bại, ngày hôm sau đã nổ ra chiến tranh.
Mọi thứ đều diễn ra theo đúng quỹ đạo, lòng ta cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Đêm đó, Tạ Cảnh lại muốn đưa ta đi.
"Tạ Cảnh, chúng ta đã làm phu thê một kiếp rồi, cũng đã nhìn nhau đến phát ngán rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao? Kiếp trước ta cảm kích ngài đã giải vây cho ta, cũng như ngài cảm kích ta đã từng cứu ngài, cứ coi như chúng ta không nợ nhau gì nữa đi."
"Chẳng lẽ đây không phải là duyên phận đã định sẵn sao? Ta đã biết vết sẹo trên mặt nàng là vì cứu ta, vậy thì ta sao có thể chê bai được?"
"Chỉ là lòng cảm kích thôi, lâu dần, vết sẹo trên mặt ta cũng sẽ không thể khiến ngài đau lòng vì ta được nữa mà nó chỉ khiến ngài cảm thấy ta đang dùng hai chữ ơn nghĩa để ép buộc ngài mà thôi."
"Nàng vẫn còn oán hận ba năm đó phải không..."
Hắn vẫn không hiểu, không hiểu rằng khi một người được sống lại một lần nữa thì không nhất thiết phải chấp nhất vào tình yêu nữa.
"Ta đã tích trữ rất nhiều lương thảo, ta cũng đã nói với Thẩm Kinh Sương chiến sự lần này nhất định phải hết sức cẩn thận, chúng ta sẽ thắng thôi..."
Vậy mà Tạ Cảnh chỉ nhìn ta với ánh mắt đầy thương hại:
"Hắn nhất định sẽ chết, những gì nàng làm đều là vô ích, nếu tối nay không đi theo ta, Ô Tạng sẽ tàn sát thành trì, nàng sẽ phải chết ở đây."
"Vậy thì chết ở đây đi. Ngài không thay đổi được số mệnh của Tần La Xu, không có nghĩa là ta không thay đổi được." Ta đẩy tay hắn ra: " Tạ Cảnh, ngài không làm được, không có nghĩa là ta không làm được."
"Vậy nếu trận chiến Nguyệt Minh này căn bản không phải do có nội gián, cũng không phải do chủ tướng vô năng, mà là Ô Tạng muốn lấy đầu phụ tử Thẩm gia! Là Thánh Thượng muốn hắn chết thì sao?"
Ta sửng sốt nhìn hắn.
"Thứ đoàn sứ thần đưa đi căn bản không phải thánh chỉ hòa đàm, mà là bản đồ địa trận của Bắc Cảnh, là Thánh Thượng nguyện dùng đầu của phụ tử Thẩm gia để đổi lấy lời hứa mười năm không xâm phạm Đại Chu của Ô Tạng!”
"Bùi Nguyệt, nàng có tích trữ nhiều lương thảo đến mấy, có thể chống đỡ được Ô Tạng vây hãm nhưng nàng có thể chống đỡ được tội danh vô cớ không?"
"Hôm nay cắt năm thành, ngày mai cắt mười thành, lẽ nào Thánh Thượng không hiểu? Không có Thẩm tướng quân, Đại Chu như rắn mất đầu, sớm muộn gì cũng sẽ bị bầy sói xâu xé, Thánh Thượng không quan tâm đ ến sự sống chết của bách tính Bắc Cảnh? Không quan tâm đ ến tính mạng của những tướng sĩ này sao?"
"Chỉ là một Bắc Cảnh thôi mà, so với ngôi vị hoàng đế thì cái nào nặng hơn cái nào?" Tạ Cảnh đưa lệnh bài cho ta: "Thẩm Kinh Sương e là cũng đã đoán được, bằng không cũng sẽ không để Tử Sáp lại cho nàng, hắn nhất định sẽ chết, chỉ là chết trên chiến trường hay chết trên pháp trường mà thôi, còn chúng ta hồi kinh, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn có thể..."
Trong lúc tranh cãi, ta đột nhiên nhìn thấy một bóng người lén lút bên ngoài cửa, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Ta đột ngột mở cửa, chưa kịp đuổi theo thì người đó đã chạy mất.
Hắn là ai? Hắn đã nghe được bao nhiêu?
Ta túm lấy áo choàng, ra khỏi cửa gọi Tử Sáp.
"Nàng định đi đâu?"
"Đi báo cho Thẩm Kinh Sương, chặn đoàn sứ thần và đạo thánh chỉ đó lại."
Tạ Cảnh đột ngột nắm chặt cổ tay ta:
"Nàng dám chặn thánh chỉ chính là mưu phản!"
Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ từng chữ một:
"Vậy thì ta một mình gánh tội mưu phản! Dùng mạng sống của một mình ta để đổi lấy mạng sống của tướng sĩ và bách tính."
Ra đến chuồng ngựa ta mới phát hiện ra cả sáo nhạn và Tử Sáp đều không thấy đâu.
Thẩm Kinh Sương chạy đến nói với ta rằng Triệu Tam và thánh chỉ đó cũng không thấy đâu nữa.
Vệ binh gác đêm nói thấy Tử Sáp và Triệu Tam nên đã cho đi.
Triệu Tam hắn muốn làm gì?
"Bùi Nguyệt, đây chính là cái giá phải trả khi nàng muốn thay đổi kết cục. Không có đoàn sứ thần, lại vô duyên vô cớ xuất hiện một Triệu Tam, ai đưa đạo thánh chỉ đó đi thì cũng như nhau thôi. Nhất định là hắn đã nghe được chúng ta nói chuyện, dù sao thì hai bên giao chiến cũng không giết sứ giả, hắn làm nội gián này có thể giữ được mạng sống, thậm chí còn có thể lập công, đúng là thông minh.”
"Đã được trời thương xót cho sống lại một lần nữa, Bùi Nguyệt, nàng nên học theo hắn, làm một người thông minh.”
"Đi theo ta."
Tạ Cảnh đưa tay ra, ta ngây người đứng đó nhưng lại cảm thấy đầu óc choáng váng, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Chẳng lẽ giống như Tạ Cảnh nói? Mọi thứ đều là vô ích.
Thiên tai, nội gián…
Mọi thứ đều giống như kiếp trước, không thể tránh khỏi, khiến những nỗ lực của ta trong những ngày qua trở nên thật nực cười.
"Nguyệt Nhi, sao lại khóc?"
Ta nức nở kể hết mọi chuyện kiếp trước, vừa kể vừa khóc đến nỗi không thở nổi nhưng đột nhiên bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Ta ngẩng đầu lên, là ca ca, ca ca nhẹ nhàng xoa đầu ta:
"Đừng khóc, có ca ca ở đây rồi."
Ca ca không nói thì thôi, vừa nói xong ta lại khóc dữ dội hơn.
"Ca ca... ca ca sẽ chết, nếu... nếu mọi người có thể chạy thoát..."
"Ta đoán không sai, quả nhiên là Nguyệt Nhi..." Ca ca cười hiểu ý: "Chiến sĩ không chết trên chiến trường, chẳng lẽ lại sống nhục nhã cả đời sao?"
"Nguyệt Nhi bỏ trốn, làm mất mặt ca ca."
Ca ca cúi xuống, lau nước mắt cho ta:
"Nguyệt Nhi không muốn gả thì không gả nữa.”
"Hóa ra một năm nay, Nguyệt Nhi đã tích trữ nhiều lương thực như vậy cho chúng ta.”
"Nguyệt Nhi giỏi thật đó."
Nhìn khuôn mặt của ca ca, ta mới phát hiện ra ta không sợ chết, ta chỉ sợ phải xa cách với ca ca.
"Thất bại là do chủ tướng vô năng? Ta? Vô năng?" Thẩm Kinh Sương dựa vào ngọn giáo dài, nhướng mày: "Bản tướng quân muốn xem thử cái mạng này..."
"Thiếu tướng quân, ngài không phải là chủ tướng." Ca ca kịp thời phá vỡ khoảnh khắc tự luyến ngây thơ của Thẩm Kinh Sương.
Ta cười nhẹ.
Thấy tâm trạng ta đã bình tĩnh lại, ca ca và Thẩm Kinh Sương cùng quay đầu nhìn Tạ Cảnh.
Một ngọn giáo và một thanh kiếm đồng thời xuất hiện, chĩa thẳng vào cổ họng Tạ Cảnh, ca ca và Thẩm Kinh Sương mặt đen sì, đồng thanh nói:
"Cút!"
Thời gian không còn nhiều nữa.
Ô Tạng đã có bản đồ địa trận Bắc Cảnh nên có thể nói đã nắm trong tay bảy phần thắng.
"Đêm nay tấn công trước, ra tay trước thì sẽ chiếm ưu thế."
Gió thổi dữ dội, Thẩm Kinh Sương chuẩn bị năm đội kỵ binh nhẹ đánh úp trước để chúng không kịp trở tay.
Thẩm Kinh Sương sắp đi rồi.
Hắn như trưởng thành hơn rất nhiều trong một đêm, không còn dáng vẻ đùa cợt như thường ngày nữa.
Ta đứng dưới vọng gác tiễn hắn.
Hắn muốn nói gì đó, do dự mãi cuối cùng cũng cúi người từ trên lưng ngựa xuống, nhìn ta thật kỹ:
"Ta sợ ta không về được, lo nàng sẽ buồn nên muốn nói dối, nói với nàng rằng hôm đó ta lừa nàng, ta không thích nàng, một chút cũng không thích.”
"Nhưng ta đã suy nghĩ rất lâu, thực sự là không thể nói dối trái tim mình.”
"Bùi Nguyệt, ta rất thích nàng."
Ta ngẩng đầu, mượn ánh lửa nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn hắn kỹ như vậy.
Gương mặt Thẩm Kinh Sương anh tuấn vô cùng, mày kiếm mắt sáng, mái tóc đuôi ngựa buộc cao mang theo chút khí khái của thiếu niên.
Gió tuyết Bắc Cảnh đã mài giũa đôi mày và ánh mắt của hắn trở nên sắc bén nhưng hàng mi lại đen và dài, khi cúi đầu xuống trông như một con bướm đen mảnh mai đậu trên khuôn mặt hắn, đôi cánh bướm buông xuống tạo thành một cái bóng xinh đẹp trên khuôn mặt hắn.
Còn ta? Ta là gì đối với hắn?
Yêu thích? Thương hại? Biết ơn?
Dạo này bận rộn, ta chưa từng có thời gian nhìn thẳng vào trái tim mình.
"Được rồi, đừng miễn cưỡng bản thân nữa, ta có thể đợi đến khi nàng hiểu rõ lòng mình.”
"Đừng vì thương hại ta hay muốn động viên ta, hoặc thấy không khí bây giờ rất tốt nên đồng ý với ta.”
"Ta phải đi rồi, nếu ta may mắn sống sót trở về, nếu nàng cũng thích ta thì ta muốn nhìn nàng mặc chiếc váy đẹp nhất, đợi ta dưới cổng thành.”
"Mặc dù trong mắt ta, nàng mặc gì cũng đẹp."
Thẩm Kinh Sương đi rồi.
Ta mơ mơ màng màng cùng quân y chuẩn bị thuốc men cùng nước sôi.
Người khác nói gì với ta, ta đều không nghe lọt tai.
"Huỳnh cô nương? Bị sốt rồi à?" Quân y thử rờ trán ta mấy lần: "... Thật kỳ lạ, không ho không cảm, sao lại bị sốt được."
Không ai biết, lúc này trái tim ta đang run rẩy theo từng ánh lửa, lần nào cũng đều là vì hắn.
Đến canh ba, bên ngoài đã thấy một tia sáng mờ mờ.
Nghe người báo về, Thẩm tiểu tướng quân đã đốt cháy lương thảo của chúng khiến cho quân địch mất hết nhuệ khí.
"Kẻ đào ngũ sẽ bị chém tại chỗ; kẻ bị thương ở lưng sẽ bị coi là đào binh, đều chém; đao phải thấy máu, người phải mang thương, kẻ nào trái lệnh sẽ bị chém!"
Quân lệnh đã ban, đại quân xuất chinh.
Khói thuốc trước mắt tan dần, trong lòng ta thầm cầu xin chư vị thần linh nhất định phải phù hộ cho họ bình an trở về.
9
Ta tưởng thời gian sẽ rất khó trôi qua nhưng khi bận rộn, ta lại không nhận ra thời gian đang dần trôi đi.
Đến khi ta nhận ra thời gian trôi qua thì tin thắng trận đã truyền đến.
Chỉ có tin thắng trận nhưng lại không có tin tức tốt lành về Thẩm Kinh Sương.
Họ nói, phó tướng của đối phương chỉ huy truy kích, Thẩm Kinh Sương dường như khinh địch, dẫn người vòng ra phía sau quân địch, sau đó không ai nhìn thấy hắn nữa.
Tách trà trên tay ta bất ngờ rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
“Huỳnh cô nương?”
“Ta không sao.”
Ta ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh tách trà, mặc cho máu và nước mắt rơi xuống từng giọt mà không hay biết.
Đèn hoa mừng chiến thắng được thắp sáng từ Bắc Cảnh kéo dài đến tận kinh thành.
Mọi người chuẩn bị đốt pháo hoa, Thẩm tướng quân và ca ca không muốn làm mọi người mất hứng nên cố gắng không để lộ ra vẻ lo lắng cho Thẩm Kinh Sương.
“Đứa nhỏ này, mau cùng bọn họ đi xem pháo hoa đi.”
“Không sao.” Ta lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng cười: “Bận rộn như vậy cũng tốt, còn nhiều người cần chăm sóc mà.”
Bận rộn rồi ta sẽ không thấy khó chịu nữa.
“Nếu vào kinh phục mệnh, hy vọng ngài hãy cẩn thận…”
Một quân chủ bán rẻ tướng sĩ để cầu vinh, không đáng để họ trung thành.
Ta sợ đó lại một trận Hồng Môn Yến.
“Ta biết con lo lắng điều gì, con yên tâm đi.” Thẩm tướng quân lại nói: “Triệu Tam đã đánh cắp thánh chỉ đó mang đến Ô Tạng nhưng khi quân ta giao chiến với Ô Tạng thì dường như chúng lại không hề biết gì về địa trận của chúng ta cả, thật kỳ lạ…”
Trong lúc suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tin vui:
“Đại tướng quân! Thẩm tiểu tướng quân đã trở về!”
Ai?
Thẩm Kinh Sương đã trở về?
Ta vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa đúng lúc pháo hoa được đốt lên, soi sáng cả một vùng tuyết trắng.
Ngoài pháo hoa và tuyết thì cuộc hội ngộ này lại chẳng hề lãng mạn tí nào.
Ta toàn thân đầy máu, thậm chí còn chưa kịp thay quần áo còn Thẩm Kinh Sương thì mặc quần áo của binh lính Ô Tạng, khuôn mặt tuấn tú giờ đây nhìn chật vật vô cùng.
Giờ phút này ta không nghe thấy tiếng gió hú, cũng không nhìn thấy pháo hoa được nữa. Ta chỉ biết im lặng đứng nhìn người trước mắt, thế giới trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng tim đập cũng lớn hơn tiếng tuyết rơi bên tai.
“Ta, ta bị lạc đường…”
“Triệu Tam đã mang Tử Sáp đi… nên ta, ta bị lạc đường…”
“Ta không có không nghe lời nàng, không có khinh địch…”
Ta nghe thấy tiếng nước mắt mình rơi xuống.
Không đợi hắn giải thích thêm, giây tiếp theo ta đã ôm chầm lấy hắn. Thẩm Kinh Sương ngây người tại chỗ, sau khi hoàn hồn thì dùng sức ôm chặt ta:
“Ta đã trở về rồi, nàng yên tâm.”
“Nhưng ta không mặc váy đẹp.”
“Như vậy đã rất đẹp rồi.”
Không biết qua bao lâu, ta mới nhận ra điều gì đó, đỏ mặt buông tay.
Mọi người xung quanh ngầm hiểu mà quay đầu đi, nhìn bầu trời đen kịt gật đầu khen ngợi:
“Pháo hoa này đẹp thật.”
“Đúng vậy, trăng cũng đẹp nữa…”
Ca ca và Thẩm tướng quân ở đằng xa nhìn nhau cười gật đầu.
Ngoài Tử Sáp, Thẩm Kinh Sương còn mang trở về một lá thư do Triệu Tam viết.
Thẩm Kinh Sương nói, khi Tử Sáp tìm thấy hắn, lá thư đó được buộc vào cổ Tử Sáp. Chữ trên thư viết vội vàng, vết máu viết rất khó hiểu, miễn cưỡng mới có thể đọc được vài chữ.
Triệu Tam không nói đã đi đâu, cũng không nói mục đích là gì.
Trên thư chỉ có vài chữ:
【Triệu Tham bất mãn Tạ Diễm thân là thiên tử nhưng lại hoa mắt ù tai, lại hận Thẩm tướng thưởng phạt không công nên đánh cắp thánh chỉ để trút giận riêng.】
Người ký tên là Triệu Tham.
Cách hai dòng nữa.
【Còn nợ ba lượng bạc của Chu chưởng quầy, còn lại không nợ gì nữa hết.】
【Nếu có thể trở về, nhất định sẽ mời Huỳnh cô nương uống rượu Huệ Tuyền quê nhà.】
Nhưng người ký tên là Triệu Tam.
Hắn tên là Triệu Tham, không phải Triệu Tam.
Hôm đó Triệu Tham hẳn đã nghe được cuộc tranh cãi giữa ta và Tạ Cảnh, biết được thánh chỉ đó là chìa khóa thành bại. Hắn đến thư phòng trộm sáo nhạn và thánh chỉ, cưỡi Tử Sáp chạy đến doanh trại Ô Tạng.
Dùng một tờ huyết thư, gột sạch tội danh trộm thánh chỉ cho tất cả mọi người.
Mật thám ở Ô Tạng nói Triệu Tham mượn cớ dâng thánh chỉ, giấu một con dao trong tay áo, đâm trọng thương phó tướng Ô Tạng. Đến khi hắn bị khống chế, bản đồ địa trận Bắc Cảnh đã bị nhuộm đầy máu, không thể nhìn ra một cái gì nữa.
Người Ô Tạng tưởng rằng hoàng đế Đại Chu là dùng kế, giả vờ hòa đàm để bán rẻ tướng sĩ, thực chất là cả triều đình đều đồng lòng.
Dù sao thì người Trung Nguyên vốn nổi tiếng là xảo trá.
Người Ô Tạng trói Triệu Tham lại, dùng đủ mọi cực hình tra tấn nhưng hắn không hé răng nửa lời. Lúc trút hơi thở cuối cùng, chỉ nghe hắn dùng tiếng Ô Tạng nói một câu:
“Mẫu thân…”
Cho đến chết, Triệu Tham cũng không bán đứng chúng ta.
10
Chiến sự đã bình, Thẩm gia hồi kinh phục mệnh.
Ca ca đưa ta về kinh, định bán nhà ở kinh thành, không trở về nữa.
Ta vốn còn đang nghĩ phải trả sính lễ cưới hỏi của Tạ Cảnh thế nào thì Thẩm Kinh Sương bảo ta không cần lo, hắn sẽ trả món nợ này.
Tạ Cảnh không muốn nhận số tiền này, chỉ truyền ra với bên ngoài rằng sính lễ đã được hoàn trả nguyên vẹn. Ấy vậy mà không biết tại sao Thẩm thiếu tướng quân lại còn vô cớ đưa cho hắn nhiều bạc như vậy.
Suy nghĩ trước sau một chút là hiểu ngay, không phải vì Tạ Cảnh lương tâm trỗi dậy nên không muốn nhận lại mà là vì số tiền này, hoàng đế chỉ cần tra một chút là biết đó là tiền sính lễ cưới của Tạ Cảnh.
Vậy thì tiền sính lễ của Tạ Cảnh sao lại bay cao bay xa đến quân doanh được? Vậy thì Hoàng đế càng khó lòng không nghi ngờ.
Rước họa vào thân chi bằng cứ giả vờ khiêng mười tám cái rương không đó về.
Cũng giống như thánh chỉ kia rốt cuộc viết gì, hoàng đế và Thẩm gia đều giả vờ không biết, làm ra vẻ quân thần hòa thuận.
Lúc luận công ban thưởng, Thẩm Kinh Sương không đòi gì cả, chỉ muốn Ô Tạng chôn cất tử tế thi thể của Triệu Tam rồi đưa về.
Mọi người đều biết hắn muốn đưa Triệu Tam về quê nhà chôn cất tử tế.
Thẩm Kinh Sương uống một ngụm rượu, cố ý nhìn hoàng đế nói đầy ẩn ý, kẻ phản bội đáng tội phải bêu xác, treo trên cổng thành để hắn lưu tiếng xấu muôn đời.
Hoàng đế bị rượu sặc, xấu hổ ho khan hai tiếng.
_
Mọi chuyện đã lắng xuống đúng vào dịp tết Nguyên tiêu.
Tết Nguyên tiêu ở kinh thành rất náo nhiệt, đèn hoa rực rỡ thắp sáng gần nửa bầu trời.
Mọi người đều mặc y phục đẹp đẽ lộng lẫy ra ngoài chơi, nam tử búi tóc cao cài trâm ngọc anh tuấn còn nữ tử thì váy áo thơm tho, tỉ mỉ sửa soạn đua nhau khoe sắc.
Bách tính như được nhuộm lên một vầng sáng thái bình thịnh vượng.
"Lần này coi như đã thật sự chọc giận Ô Tạng rồi, Thánh Thượng càng không dám động đến chúng ta, phụ thân đã xin lệnh cho Thẩm gia đời đời trấn thủ Bắc Cảnh.”
"Ta không phải vì tên hoàng đế chó má đó và Tạ gia mà liều mạng, ta là vì bách tính sau lưng Bắc Cảnh."
Thẩm Kinh Sương suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi ta,
"Nàng đã nghĩ kỹ chưa, ta nghe Bùi huynh nói sau này nàng cũng không về kinh nữa?"
Ta gật đầu nhưng lại nghĩ đến lời Tạ Cảnh nói trên vách đá ngày đó:
"Hồi đó ta gả cho hắn, sau ba năm thành thân thì sống lại một lần, tính cả kiếp trước thì cũng coi như là tái giá.”
"Như những gì Tạ Cảnh nói, ta lấy lòng hắn, cũng là thật."
Ta đứng yên, lặng lẽ nhìn Thẩm Kinh Sương.
Thật ra ta cũng sợ.
Sợ hắn nghe theo lời Tạ Cảnh, sợ hắn cho rằng ta lẳng lơ phóng túng, sợ hắn để bụng.
"Vậy hắn có đối xử tốt với nàng không?"
"Không tốt lắm." Ta suy nghĩ một chút: "Cho nên chàng có thể cân nhắc thêm, nếu chàng hối hận..."
"Ta hối hận, hối hận vì ngày đó không đánh hắn một trận thật đau."
Ta sửng sốt, còn muốn giải thích thêm với hắn nhưng Thẩm Kinh Sương như không để ý, hắn bận kéo ta đi xem thứ hắn chuẩn bị.
Hóa ra là đến tiệm may có tay nghề tốt nhất kinh thành, Ngọc Y Lâu.
Nương tử trang điểm cho ta cười tươi giúp ta thay váy áo trắng bằng lụa mỏng, ánh sáng trong phòng khiến cho bộ váy áo trên người ta như tỏa ra vầng sáng rực rỡ.
Sau khi thoa phấn trang điểm xong, ta lại gặp khó khăn trong việc chọn đồ trang sức.
Ta đột nhiên nghĩ đến dây trang sức khảm đá ngọc lục bảo mà Thẩm Kinh Sương tặng ta.
"Đây là trang sức của Ô Tạng sao? Hồi đó thánh nữ Ô Tạng vào kinh, chúng ta chỉ có thể nhìn từ xa, hóa ra là tinh xảo như vậy!"
Các cô nương tranh nhau truyền tay nhau, trầm trồ khen ngợi.
Sợi dây chuyền che đi vết sẹo ngang mặt khiến ta ngây người nhìn mình trong gương.
Chuỗi hạt tinh xảo, mỗi khi nhíu mày hay mỉm cười đều mang theo muôn vàn ánh sáng lấp lánh, khiến người trong gương cười hay giận cũng đều nhìn rất mê người.
"Cô nương mặc váy áo trắng thế này nhìn trông giống như một bông hoa loa kèn đọng sương vậy."
“Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, ắt hẳn sẽ có không ít nam nhi chưa vợ ngắm nhìn cô nương, tiểu tướng công kia e là phải hối hận rồi."
"Cô nương mau đi đi, tiểu tướng công sốt ruột lắm rồi kia." Các cô nương cười híp mắt đẩy ta ra ngoài.
Ngoài cửa, Thẩm Kinh Sương tay cầm kẹo mạch nha và kẹo hồ lô, trên cổ tay còn treo một chiếc đèn lồ ng hình thỏ.
Ta vỗ vai hắn, hắn quay đầu lại thì liền ngây người ra.
"Đẹp không?"
Hắn ngây người nhìn ta, hồi lâu không nói gì nhưng mặt đã đỏ trước, gật gật đầu.
Đèn hoa trên đường tinh xảo lộng lẫy nhưng Thẩm Kinh Sương lại không để tâm, ta quay đầu lại cười thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt của hắn.
Hắn như bị điện giật, đột ngột quay đầu lại, vội vàng chỉ vào chiếc đèn lồ ng màu nhạt:
"Nàng xem chiếc đèn lồ ng này nè, đẹp…đẹp lắm!"
À, đó là biển hiệu trước cửa hàng của người ta, không đẹp lắm đâu ông tướng ơi…
Có lẽ là do chiếc đèn lồ ng hình thỏ mà Thẩm Kinh Sương mua quá tinh xảo nên có nhiều công tử lại gần hỏi mua chiếc đèn lồ ng hình thỏ này ở đâu.
Ta không hiểu, đó chỉ là chiếc đèn lồ ng hình thỏ thường thấy ở ven đường, mười đồng một chiếc thôi mà. Nào có ngờ từ việc hỏi về đèn lồ ng hình thỏ, người ta lại bắt đầu hỏi đến ta là cô nương nhà ai, đã có gả chồng chưa.
Càng có nhiều người hỏi, sắc mặt của Thẩm Kinh Sương càng đen lại.
Đôi tai của chiếc đèn lồ ng hình thỏ không dính chặt nên bị rơi ra lăn lông lốc xuống đất. Ta vội vàng đi nhặt nhưng một người khác đã nhặt lên đưa cho ta.
"Cảm ơn công tử."
Ánh mắt chạm nhau, chúng ta đều sửng sốt, là người quen cũ.
Tạ Cảnh.
Hắn kinh ngạc nhìn ta, dường như không tin đó là ta:
"... Nàng là Bùi Nguyệt?"
Thẩm Kinh Sương sợ đến mức không cần đèn lồ ng hình thỏ nữa, nhét đèn vào tay Tạ Cảnh, hung dữ nói:
"Cho ngươi đó!"
Nhân lúc Tạ Cảnh ngây người, Thẩm Kinh Sương vội kéo ta qua cầu, nơi này không có người thì hắn mới hơi yên tâm, bực bội ngồi xuống bãi cỏ.
"Ta không nên tặng nàng thứ này, hồi đó ta còn tưởng nàng thích đeo nên mới…”
"Nàng đeo thứ này rõ ràng là hoa huệ mạ vàng, thật là thừa thãi mà…”
"Ngày mai! Không phải, tối nay về Bắc Cảnh, không bao giờ quay lại nữa!”
"Ta cũng không phải ghen, chỉ là… chỉ là nhìn thấy Tạ Cảnh nên mới bực bội thôi. Bây giờ ta mà nhìn thấy người của Tạ gia là thấy ngứa mắt!”
Hắn càng nói, ý ghen tuông càng lộ rõ.
"Ta thấy vết sẹo trên mặt mình thật xấu xí."
Hắn đột nhiên ghé sát ta, lo lắng nắm lấy tay ta, ánh mắt nhìn ta vô cùng lo lắng, cẩn thận hỏi: "Vết sẹo trên người ta còn nhiều hơn nàng, nàng sẽ chê ta sao..."
Không hiểu sao hắn ăn mặc rất kín, từ yết hầu trở xuống không hở một chút nào nhưng lại đột nhiên khiến mặt ta nóng bừng.
Ta ghé sát vào tai hắn, cười nói:
"Ta vốn định trêu chọc chàng vài câu, nói miễn cưỡng không chê.”
"Nhưng vì thích chàng nên ta cũng không thể nói dối trái tim mình."
Lúc này trăng sáng treo cao, hoa mai bên hồ nở rộ, không chịu nổi gió xuân thì thầm nên rụng đầy đất. Cánh hoa bay lả tả rơi xuống nước nhưng có một hai cánh lại nhẹ nhàng lướt qua cánh môi.
Xa xa pháo hoa rực rỡ, nhân gian náo nhiệt nhộn nhịp.
Còn nơi ở vắng vẻ, có một vầng trăng sáng đẹp đẽ lại thích soi sáng cho người đoàn viên.