Lưỡng Thế Hoan

Chương 137: Phiên ngoại Hà đăng (đèn hoa sen)

Ngày ba tháng ba, lễ Thượng tị (Lễ cầu mát).

Thời cổ, thường vào ngày này làm lễ tế tự phất trừ, cầu phúc trừ họa, về sau bởi vì đám nữ tử thường mặc y phục hoa lệ vào ngày này, đùa chơi đạp thanh*, dần dần tạo thành từng nhóm. Không biết từ lúc nào, tối ngày ba tháng ba, nhóm nữ tử lưu hành việc thả đèn hoa sen vào ban đêm, khẩn cầu tương lai mọi chuyện được như ý.

*đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh

Miên Vãn cũng muốn thả đèn hoa sen, sớm mua được giấy màu, pha chế bột nhão, cầm kéo cắt hồi lâu, sau khi cắt hỏng mất hơn phân nửa giấy màu, rốt cục cũng tạo ra cái đèn hoa đăng nho nhỏ.

Cánh hoa màu hồng, nhị màu vàng, trong đó đặt một cây nến ngắn, trông cũng nhanh nhẹn đáng yêu.

Cảnh Từ đã ở bên cạnh uống xong ba chén trà nhỏ, trở mình đã đọc xong bốn quyển sách, nhìn nàng khó khăn làm ra một cái đèn hoa sen như vậy, thở dài: "Miên Vãn, nữ nhi tay chân vụng về như muội vậy, chỉ sợ không nhiều lắm."

Miên Vãn dẩu miệng, rất muốn nói, tay của nàng cũng không tính là vụng, học kiếm thuật rất nhanh, lật sách cũng rất nhanh, như thu dọn phòng cũng không tính là chậm.

Nhưng lúc nàng nhìn thấy Cảnh Từ đưa tay cầm lấy quyển sách thứ năm, lại đem những lời sắp nói ra lời đều nuốt xuống.

Cho dù học nhanh hơn, có Cảnh sư huynh từ văn đến võ, từ pha trà đến tài nấu nướng, toàn bộ phương vị đều bị nghiền ép đến không góc chết, nàng vẫn là tiểu sư muội tay chân vụng về.

Về phần thu dọn phòng và vân vân, vốn là thuộc bổn phận của nàng, đương nhiên không tiện so cùng sư huynh......

Nàng ôm đèn hoa sen nhỏ của mình trong bàn tay, nhìn kỹ mấy lần, quyết đoán chuyển đổi chủ đề:" Sư huynh có nguyện vọng gì không? Muội làm cho sư huynh một cái đèn hoa sen!"

Cảnh Từ từ quyển sách liếc nhìn nàng một cái, " Không có."

Vì vậy, Miên Vãn hậm hực thu thập xong giấy màu, quay người đi vào thư phòng mài mực, thầm nói: "Được rồi, sư huynh không có nguyện vọng gì......Ừm, kỳ thật có ta cầu nguyện cũng đã đủ rồi!"

Chờ mài mực xong, nhìn bốn bề vắng lặng, nàng đem tâm nguyện đọc lại trong lòng vài lần, vừa cầm bút chấm mực đậm, chăm chú viết lên tờ giấy tuyên mỏng.

"Nguyện cùng Cảnh Từ sư huynh, cả đời gần nhau, cả đời không rời, cùng nhau già đi."

Cùng nhau già đi, cùng nhau già đi......"

Nàng thổi nét mực chưa khô, trầm thấp nhớ kỹ mấy chữ cuối cùng, khuôn mặt bất giác đỏ lên, đã có nét vui mừng không biết từ nơi này xuất hiện.

Nàng le lưỡi, dương môi len lén cười, quay người chuẩn bị giấu tờ giấy vào đèn hoa sen, lưng liền đụng mạnh vào một người, bị lồng ngực kiên cố của hắn đụng vào khiến mắt nổi đom đóm.

Khi được vững vàng đỡ lấy, bên tai nàng đã truyền đến thanh âm thanh đạm của Cảnh Từ: "Đang suy nghĩ gì đấy? Cười ngây ngô thành như vậy! Cứ suốt ngày ngây người!"

Miên Vãn mang tờ giấy giấu vào trong tay áo, bối rối đáp: "Không có...... Không có gì, muội đang nhìn đèn hoa sen của muội thôi!"

Sau đó lại nhìn thẳng vào đèn hoa sen trong tay Cảnh Từ đến ngây dại.

Cũng là cánh hồng nhị vàng, lại lớn khoảng gấp đôi đèn của nàng, cánh hoa mở ra nhẹ nhàng linh động, lại tinh xảo, đẹp mắt.

Nàng chỉ vào đèn hoa sen của hắn, ha ha hỏi:" Cái đó...... từ đâu có vậy?"

"Vừa làm xong."

"Huynh..... huynh làm à? Ở đâu ra nguyên liệu?"

"Của muội vừa dùng thừa đó."

Cảnh Từ buông đèn hoa sen lớn, cũng đi mài mực viết chữ, vẫn rảnh rỗi hỏi nàng: "Muội vừa ghi, là tâm nguyện gì vậy?"

" Không có...... Không có gì!"

Miên Vãn ôm lấy đèn hoa sen nhỏ của nàng, chạy trối chết.

Một mạch chạy thật xa, cảm giác nóng bỏng trên mặt chậm rãi bình tĩnh lại, nàng mới bi phẫn phát hiện, một chút năng lực của nàng lần nữa lại bị sư huynh vô tình nghiền ép.

Đến làm đèn hoa sen đều không linh hoạt bằng sư huynh biết bao nhiêu lần, nàng còn có thể làm cái gì đây?

Hẳn là năm trước đêm thất tịch xin được tài khéo léo, toàn bộ đã chạy sang chỗ sư huynh?

Miên Vãn không dám nói tâm nguyện của nàng cho sư huynh, vì vậy cũng không tiện hỏi sư huynh ghi tâm nguyện gì. Ban đêm cùng Cảnh Từ thả đèn hoa sen, xem hai cái đèn một lớn một nhỏ bồng bềnh lung lay xuôi dòng đi xa, nàng liền hướng Cảnh Từ nói: "Hình như muội nhìn thấy Tôn gia tiểu thư đã đến thả đèn hoa sen, không bằng sư huynh về trước đi, muội đi tìm nàng ấy nói vài lời"

Cảnh Từ gật đầu, "Muội đã sợ nước, nhớ rõ cách nước sông xa một chút, cẩn thận trượt chân."

Miên Vãn đáp, ngắm Cảnh Từ rời đi, căng chân chạy về phía phương hướng đèn hoa sen chảy xuôi.

Đèn của Cảnh Từ lớn mà xinh đẹp, rất dễ phân biệt. Nàng rất nhanh tìm được, liền cầm một cành cây cỏ lau thật dài, gẩy cái đèn hoa sen kia về phía bờ.

Nước sông thấm ướt giầy, mặt nước lắc lư trong bóng tối làm cho nàng từng trận choáng váng, phảng phất lại trông thấy Hạ cô cô hết lần này đến lần khác nhấn nàng chìm trong hồ nước.

Lưng của nàng thấm ra tầng tầng mồ hôi lạnh, nhưng thân thể cố gắng với tới trước, rốt cục lấy được đèn hoa sen của Cảnh Từ.

Trong cánh hoa sen, có tờ giấy Cảnh Từ ghi, mơ hồ có thể nhìn thấy hắn vận lực nho nhã viết chữ.

Nàng thở ra, ngã ngồi bên cạnh bờ, tay run rẩy mở tờ giấy.

Trên tờ giấy, chỉ rải rác vài chữ.

"Mong cho tâm nguyện của Phong Miên Vãn được như ý."