Lưỡng Thế Hoan

Chương 117: Bàn long kiếp (10)

Nha sai cuống quít tăng thêm lực đạo, chợt nghe A Nguyên kêu lên một tiếng buồn bực, hai mắt nhắm chặt, miệng sùi bọt mép, đầu ngã xuống đất, không ngờ đã hôn mê.

Kiều Lập cười lạnh nói: "Ta cho là có thể chịu đựng lâu, cũng chỉ như thế mà thôi! Giội tỉnh lại cho ta!"

Nước lạnh lập tức bị xách đến, hợp lại giội lên mấy thùng, A Nguyên run rẩy, lại chưa từng tỉnh lại, mà bọt mép lại nhả ra càng nhiều, chẳng những sắc mặt trắng bệch, sắc môi cũng đều đã phát ra tím xanh.

Kiều Lập nhíu mày, bên cạnh gã quan viên trong Đại Lý Tự đã thét hỏi thư lại lệnh bên cạnh, "Lão Điền, ngươi có phần biết y đạo, đi cầm tay bắt mạch, xem nàng ta có giả chết không!"

Thư lại đáp, bước lên phía trước bắt mạch, cũng hoài nghi chính mình xem bệnh sai, vội tập trung tư tưởng suy nghĩ lại xem bệnh một hồi, cuống quít trả lời: "Bẩm đại nhân, phạm nhân khí tức yếu ớt, mạch giống như chậm chễ, đây là chứng bệnh hư hàn cản trở khí huyết. Nàng ta......đây không phải là bệnh cấp tính chứ?"

Kiều Lập cả giận nói: "Chuyện phiếm! Nào có trùng hợp như vậy, vừa kẹp ngón tay hai cái liền mắc cái gì bệnh cấp tính?"

Đại Lý Tự thừa vội hỏi: "Chưa chắc là khéo. Nghe nói Nguyên Thanh Ly lần trước gặp cướp giết sau đó chưa khỏi hẳn, nhìn xem cường tráng hơn so với lúc trước, còn có thể vũ đao lộng thương, nhưng vẫn luôn phải khám và chữa bệnh, thuốc cũng chưa từng ngừng. Nếu như chuyện nàng thổ huyết là sự thực, vài ngày qua gặp phải bệnh gì đó, lại chịu kinh sợ, chịu chút đau khổ, dẫn phát bệnh cấp tính cũng không kỳ lạ."

Kiều Lập vẫn không tin, tự mình đi qua kiểm tra mạch đập, cũng thấy mạch kia giống như cực yếu, vài lúc gần như không có.

Đại Lý Tự thừa thấp giọng nói: "Đại nhân, mặc dù nàng thật sự là hung thủ, đại nhân trong lúc phá án khiến nàng mất mạng, đã có thể nói không rõ là bởi vì dụng hình hay là bệnh cấp tính! Nguyên phu nhân và Hạ Vương đều không phải loại lương thiện, đến lúc đó nhất định kêu oan. Hoàng Thượng chính là tin tưởng đại nhân một lòng vì nước, cũng phải cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng. Theo luật lệ của triều ta, quan viên tra hỏi phạm nhân mất mạng mạng, lại phải bị xử trí theo như tội ngộ sát......"

Đại Lương thành lập nước không lâu, cơ bản tiếp tục sử dụng luật pháp tiền triều. Tuy nói tiền triều ác quan là phần đông, có rất ít quan viên tra tấn phạm nhân gây chết người hỏi tội. Nhưng Nguyên gia đại tiểu thư hiển nhiên không thể so sánh với những phạm nhân khác. Nguyên phu nhân cũng không thất sủng, lại có Trường Nhạc công chúa, Hạ Vương bảo vệ, mặc dù Kiều Lập có Kiều quý tần, Dĩnh Vương làm chỗ dựa, cũng chưa chắc có thể chống đỡ được những người này đồng loạt làm khó dễ......

Huống chi, còn có Đoan hầu thái độ không rõ, đó mới là người Lương đế hôm nay coi trọng nhất......

Đại Lý Tự thừa nhìn sắc mặt hắn, nhắc nhở: "Kỳ thật muốn định tội nàng cũng không phải nàng không thừa nhận là không được. Hiện trường không phải còn có mặt người chứng kiến khác ư? Nếu có thể bắt được khẩu cung của nàng ta, Nguyên Thanh Ly còn chống chế thế nào? Dù có là liều chết không nhận, Hoàng Thượng còn có thể tin tưởng nàng vô tội ư?"

Kiều Lập bừng tỉnh đại ngộ, vuốt râu nói: "Thị phi khúc chiết, đến lúc đó Hoàng Thượng đều có phán xét! Người đâu, dẫn nàng ta đi, sáng sớm ngày mai đi tìm đại phu sang đây xem xem, đừng thật sự có cái gì, sẽ phải đổ lên đầu bổn quan."

------------------------

A Nguyên từ lúc Kiều Lập chuẩn bị cho người hành hình đã uống viên dược hoàn đó.

Nàng còn nhớ rõ lúc dụng hình đã kịch liệt đau nhức, thế nhưng cơn kịch liệt đau nhức rất nhanh mơ hồ, cả thần trí đều mơ hồ, tựa hồ cả người đều lâm vào trạng thái sương mù dày đặc không phá được.

Cảm giác làm cho thể xác và tinh thần nàng mơ hồ thật kỳ quái nhưng cũng rất quen, làm cho nàng nghi hoặc không thôi. Nàng cố gắng đi tìm loại cảm giác quen thuộc này, ý nghĩ lại càng phát ra mà hôn mê.

Nàng khi đang hôn mê không biết đã nghi ngờ bao lâu, đột nhiên không biết ở đâu chui ra một tia sáng, huyễn hoặc nàng trong giây lát tựa hồ đã ôm lấy cái gì.

Nàng nghe được có nam tử ở bên tai nói nhỏ: "Miên Vãn, đặt cược xem thế nào? Mặc dù tái thế làm người, trong vòng nửa năm, nàng sẽ một lần nữa lựa chọn ở bên ta."

Tiếng nói rất quen thuộc, lại bao hàm thương tâm cùng tuyệt vọng khó nói lên lời, lại khiến nàng trong nháy mắt giống bị nỗi thương tâm cùng tuyệt vọng kia bao phủ, chìm vào đáy hồ tối đen.

Mặc dù thân thể dần dần mất đi tri giác, cũng đã dấu không được cảm giác đau nhức kịch liệt lại thê lương tổn thương.

Nàng phảng phất đã không thể nói chuyện, rồi lại phảng phất yên lặng đáp lại hắn.

Nàng nói: "Chớ nói tái thế làm người, chính là tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, ta cũng nguyện cùng huynh ở bên nhau."

Ngực bỗng dưng đau như cắt, hình như có người lấy tay đi vào, xé rách trái tim đang sống sờ sờ, rồi cầm đá mài tới mài lui nghiền nát.

Nàng rên rỉ một tiếng, rốt cục có chút thanh tỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi ra như tương, cơn đau nhức trong ảo mộng vẫn như cũ như bóng với hình, như cắm trong xương không rời đi. Sa khi chịu hình năm ngón tay sưng rất to, ngược lại lại không đau đớn chút nào.

Nàng ho hai tiếng, trong lao ngục trống rỗng có tiếng vang nặng nề; mà xa xa, mơ hồ có tiếng kêu thảm thiết của ai truyền đến.

A Nguyên rốt cục cố hết sức mở mắt ra, ngẩng lên khuôn mặt liền nhìn thấy con nhện cùng con thạch sùng trên trần phòng giam. Một con gián không kiêng nể gì lướt qua mái tóc dài buông đầy đất của nàng, rồi bò hướng vào góc tường.

A Nguyên kinh ngạc nhìn một lát, chợt thấy có chỗ nào không đúng.

Không ai nhắc tới con nhện con gián đáng giận cùng đáng sợ, quả thực không gian quá trống không, quá an tĩnh......

Yên tĩnh đến mức nàng rốt cục nghe rõ từ nơi xa có tiếng kêu khóc vô cùng thê thảm phát ra từ ai đó.

Nàng mạnh mẽ đánh về phía cửa ngục, dùng hết khí lực thét to: "Tiểu Lộc! Tiểu Lộc!"

-------------------------

Tây Khê, đêm khuya.

Dồn dập tiếng vó ngựa từ xa đến gần, Cảnh Từ ngồi ở trên kiệu khép mắt nghỉ ngơi lập tức tỉnh dậy, nhìn về phía thân ảnh cưỡi ngựa trong màn đêm dần dần chạy đến gần.

Tiêu Tiêu một mực ôm kiếm đứng hầu bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua đám người hầu của Đoan Hầu phủ bận rộn trong nước sông cùng phụ cận các ngư dân biết bơi được mời tới, nghe tiếng người đến cũng nhìn chăm chú sang, nói: "Là Ngôn Hi đã đến!"

Đang khi nói chuyện, Tả Ngôn Hi đã chạy vội tới trước mặt, vội vàng xuống ngựa, cũng bất chấp lau đi mồ hôi, liền vội vàng la lên: "A Từ, huynh như thế nào còn ở nơi này? Thuyền hoa cũng không cập bờ, một mực ở trên mặt nước chìm nổi, nhất định sớm đã lung lay tại chỗ. Huynh mấy đêm chưa từng nhắm mắt, thân thể này......"

Cảnh Từ chỉnh chính bản thân ngay ngắn, cắt đứt lời hắn mà nói: "Có tin tức gì?"

Tả Ngôn Hi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Trường Nhạc công chúa một lòng muốn rửa sạch oan khuất cho A Nguyên, đã tìm thái y đêm đó khám và chữa bệnh cho A Nguyên, có thể khẳng định A Nguyên ngày ấy chính xác từng thổ huyết, mà hai ngày này cũng vẫn luôn uống thuốc. Ta cũng kiểm tra thực hư quá trình thái y kia mở đơn thuốc, cũng giống với bã thuốc còn lại trong Nguyên phủ."

Cảnh Từ có chút cười lạnh, "Như vậy, cái gọi là quần áo dính máu, căn bản không thể có tư cách làm chứng cớ?"

Tả Ngôn Hi nói: "Tối đa chỉ có thể coi là để làm chứng, không được coi là bằng chứng. Nhưng lời nói của lão ngư dân vẫn như cũ đối với nàng bất lợi. Vào khoảng thời gian đó, hoàn toàn chính xác chỉ có nàng từng mang Tiểu Lộc đi qua. Huynh đã gặp lão ngư dân kia chưa? Hắn rõ ràng trùng hợp như vậy ở bên cạnh câu cá, thấy được A Nguyên đi qua, càng thấy được vết máu trên người A Nguyên...... Nói hắn chưa từng bị người thu mua, ta không quá tin tưởng."

Cảnh Từ than nhẹ, "Hắn ngược lại chưa từng bị mua chuộc, chẳng qua là tối hôm trước khi xảy ra sự tình, có người mang theo một sọt cá tươi dọc đường nhà hắn nghỉ chân, hữu ý vô ý nhắc tới lúc này ở Tây Khê có rất nhiều cá, lại dễ dàng mắc câu. Lão ngư dân này gần đây nhàn rỗi, hầu như ngày ngày đi ra ngoài câu cá, biết được tin tức này, ngày thứ hai tự nhiên liền ở chỗ đó câu cá......Lão ngư dân là dân chúng sinh trưởng ở địa phương, bốn đứa con trai đều từng ở trong quân, danh tiếng coi như không tệ, nếu có người dẫn hắn làm chứng, tự nhiên khiến cho người tin ta phục, hiệu quả gấp rưỡi."

Tiêu Tiêu xoa đầu, cười khổ nói: "Có người có chủ tâm tính toán, không biết đã dự định bao lâu......Bên kia chỉ chuẩn bị việc hôn nhân, ai ngờ đến sẽ vào lúc này bị người ta tính toán! Cũng quá ác độc!"

Cảnh Từ nói: "Nhưng thật ra là ai làm, cũng không khó đoán. Dù sao người mà A Nguyên đắc tội cũng có hạn, người có thể cao hứng lớn tạo ra sóng gió như vậy, càng là dễ tính ra."

Hắn lúc nói chuyện, lại nhìn về phía Tả Ngôn Hi.

Tả Ngôn Hi cúi thấp đầu, chưa từng tiếp lời hắn, đột nhiên nói: "Thái y mở đơn thuốc cho A Nguyên cực kỳ kỳ quái. A Nguyên giống như có bệnh can khí tích tụ, vốn nên dùng nhiều thuốc tán hóa khí tích tụ đó, nhưng đơn thuốc của thái y kia dùng phân lượng thuốc này nhẹ vô cùng. Nàng kết hôn sắp, chẳng lẽ không nên tăng thêm lượng thuốc, để mong mau chóng phục hồi như cũ?"

Cảnh Từ nghe được hắn giống như trong câu nói có hàm ý khác, đang định hỏi, lại nghe bên dòng suối một hồi ồn ào, sau đó có người hầu chạy gấp tới đây.

"Hầu gia, đã tìm được!"

Người hầu cúi người, đem một vật cử giơ lên cao, đưa đến trước mặt Cảnh Từ.

Là một cái bình ngọc đã mở miệng, sớm đã thấm đầy nước.

Cảnh Từ tiếp nhận bình ngọc xem, ngón tay thon gầy có một tia rung động.

Tả Ngôn Hi một mực lo lắng mà theo sát bên người Cảnh Từ, thấy thế vội hỏi: "Cho ta xem với."

Hắn sai người xách đèn lồng đến, tay lấy ra giấy dầu, cẩn thận hướng giấy dầu lên bên trên vào phần nước đục trong bình ngọc.

Vừa đổ ra non nửa bình, liền có mùi thuốc nhàn nhạt truyền đến, nước trên giấy dầu cũng chuyển tác thành nước thuốc đặc dính màu đen. Hoá ra miệng bình ngọc quá nhỏ, chỉ cho được mỗi lần một viên thuốc ra, cho nên bình ngọc tuy rơi xuống nước, dược hoàn cũng tan chảy khai mở, nhưng phần lớn viên thuốc còn ở lại trong bình, chưa bị nước chảy cuốn đi.

Tả Ngôn Hi đều đổ ra, nhìn kỹ vài lần, ngắt lời nói: "Ta chỉ cho Tắc Sênh quận chúa ba viên, không sai biệt lắm cũng chính là nhiều chừng này. A Nguyên không nói dối, nàng......căn bản không uống thuốc, càng không khôi phục trí nhớ."

Cảnh Từ im ắng mà thở hắt ra, "Không uống thuốc......Không còn gì tốt hơn......"

Hắn mặc dù nói như vậy, hai tay cũng đã xiết chặt lan can của kiệu, sắc mặt cũng gần cùng màu với ánh trăng, tái nhợt nhìn không thấy nửa điểm huyết sắc.

Tả Ngôn Hi khó hiểu, "Vì sao? Nàng nếu có thể nhớ lại, nhớ lại huynh tốt với nàng thế nào, chẳng phải vô cùng tốt? A, huynh cũng bởi vì nàng nếu như không uống thuốc, sẽ không có động cơ sát hại Tắc Sênh quận chúa, khả năng cởi bỏ hiềm nghi sẽ lớn hơn?"

"Nàng sẽ không giết Tắc Sênh. Bất quá......Nghe nói huynh cho nàng thuốc, ta trước kia cũng từng ngóng trông nàng uống vào?"

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!

Chương 229:

Nàng nếu uống vào, ít nhất chứng minh còn đối với chuyện cũ của bọn họ còn có chút không buông bỏ được.

Nhưng mà nàng lại thật sự dứt khoát mà ném đi chai thuốc như thế, dứt khoát đem những điều bọn họ đã từng trải qua hết thảy nhất đao lưỡng đoạn......

Cảnh Từ hoảng hốt mà đáp, tiếng nói trầm thấp cay đắng lởn vởn trong sương mù mông lung buổi đêm, cũng giống như ánh trăng lạnh lẽo hiện ra.

"Có lẽ......nàng không nhớ nổi chuyện cũ, đối với nàng rất tốt. Có chút chuyện cũ với nàng, đích thật là hết sức nhục nhã."

"Nhục nhã?" Tả Ngôn Hi ngạc nhiên, "Hẳn là ban ngày Nguyên phu nhân cùng huynh nói cái gì? Nàng giảo hoạt đa trí, tâm cơ thâm trầm, huynh chớ bị nàng ảnh hưởng tới tâm trí, lại thêm bệnh."

"Cũng không có gì." Cảnh Từ cười, rõ ràng tự giễu, sau đó chằm chằm nhìn Tả Ngôn Hi, "Huynh buổi sáng không theo giúp ta vào đại đường, nghe nói phải đi tìm nha sai, yêu cầu xem xét hiện trường khuyên tai bị rơi? Lúc trước huynh đã xem qua bản vẽ khuyên tai do thư lại vẽ, vì sao còn muốn xem xét khuyên tai? Huynh cùng người trong Thái y viện cũng coi như quen biết, nhưng lại là Trường Nhạc công chúa tìm được vị đại phu xem bệnh cho A Nguyên trước?"

Tả Ngôn Hi lại không nghĩ tới Cảnh Từ lại có thể trong lúc đang bận như thế còn chú ý đến hành tung của hắn, do dự một lát lúc mới cười khổ nói: "Kỳ thật ta cũng không tin A Nguyên sẽ giết Tắc Sênh, hy vọng theo vật chứng cùng lời chứng tìm ra chút ít dấu vết để lại. Cái khuyên tai kia là trân châu thượng hạng chế tạo, mặc dù không rẻ, kiểu dáng lại là loại thường thấy nhất, có lẽ rất nhiều nữ tử nhà quyền quý đều có, chưa hẳn chính là của A Nguyên. Vả lại, vết máu trên quần áo mặc dù có khả nghi, nhưng theo hình dạng cùng vị trí của vết máu, hoàn toàn chính xác càng có thể là chính nàng thổ huyết."

Tiêu Tiêu ở bên đột nhiên nói: "Kỳ thật thân thể của nàng coi như khoẻ mạnh, vốn không nên thổ huyết."

Tả Ngôn Hi lặng im một lát, nói ra: "Nàng mặc dù không nhớ rõ chuyện cũ, thế nhưng có thể liên tưởng đến chút ít chuyện đã từng phát sinh, nếu có người tận lực nhắc nhở, làm cho nàng tâm trí hỗn loạn, nhất thời khí huyết công tâm cũng có khả năng."

Cảnh Từ hỏi: "Coi tình huống thân thể trước mắt, dùng thuốc huynh chuyển đến, có lẽ không có vấn đề?"

Tả Ngôn Hi nhìn mọi người đã lui đến chỗ xa xa, thấp giọng nói: "Kỳ thật chính là lúc trước khi đưa nàng rời khỏi Yến quốc đã uống qua thuốc kia, nhìn xem tuy là bộ dáng bệnh nặng thở hơi cuối cùng, kì thực cũng không đáng lo, dùng để che dấu tai mắt người khác là vô cùng tốt. Bắc Yên so với trong dự liệu của ta còn để tâm hơn, nghe xong có thuốc này, lập tức cầm qua cùng Nguyên phu nhân thương nghị. Dùng nhân mạch của Nguyên phu nhân, nhất định có biện pháp giao đến tay A Nguyên. Bất quá......vẫn là không dùng được thì tốt."

Cảnh Từ đích nắm đấm xiết chặt vừa buông ra, buông ra lại xiết chặt, sau nửa ngày mới nói: "Trời đã không còn sớm, sự tình quan trọng, cũng phải ngày mai hoặc sau nữa. Chúng ta về phủ trước đi!"

Tiêu Tiêu đáp, đang muốn đi gọi mọi người đang ở bên dòng suối, Cảnh Từ gọi hắn lại, "Tiêu Tiêu, ngươi có quen thuộc với Đại Lý Tự không?"

Tiêu Tiêu giật mình, "Có một người quen, nhưng ta cùng Đại Lý Tự khanh không quen, mà lại coi như có chút qua lại."

Chuyện đó tự nhiên cũng bởi vì chuyện đêm đó tại Kiều phủ tương trợ A Nguyên, Mộ Bắc Yên. Tiêu Tiêu nhớ lại việc này, trong lòng bàn tay đột nhiên toát ra đổ mồ hôi, "Công tử lo lắng có người sẽ ra tay với Nguyên đại tiểu thư? Nguyên phu nhân cũng không thất sủng, Hoàng Thượng không lên tiếng, còn không đến mức có người dám thực sự hại nàng như thế nào?"

Mắt Cảnh Từ đích sâu như cảnh đêm trước mắt, "Chưa hẳn. Buổi chiều nghe Tạ Nham nói, đêm đó lúc bọn họ xâm nhập Kiều phủ, Dĩnh Vương đang cùng Kiều Lập thương nghị. A Nguyên hơn phân nửa đã nghe được cái gì, hoặc là, Dĩnh Vương cho rằng A Nguyên đã biết cái gì, mới có họa hôm nay."

"Đến cùng......Đã biết cái gì?"

"Tạ Nham có chỗ cố kỵ, không nói tỉ mỉ. Ngày mai ta sẽ lại đi gặp Trường Nhạc công chúa, hỏi rõ việc này." Cảnh Từ ảm đạm cười cười, "Kỳ thật bí mật của hoàng tử cùng thần tử, đơn giản là chút ít, có đoán cũng đoán được. Đáng tiếc làm sao có thể tâm sáng như gương, đang ở trong thế cục như vậy, mỗi người là người chơi cờ, mỗi người lại là quân cờ, căn bản giãy giụa không thoát......"

Tại Yến quốc, hắn từng cho là mình là người chơi cờ, nhưng cuối cùng trở thành quân cờ bị hy sinh, mà chấp nhận làm quân cờ để đổi lại quân cờ mà ai cũng nhìn vào là Phong Miên Vãn......

Tiêu Tiêu nghe được A Nguyên có nguy hiểm, đã mất tâm tình để ý đến ý ngoài lời của hắn: "Nếu như thế, ta đây liền đi Đại Lý Tự đi một chuyến!"

Hắn tung người nhảy lên con ngựa vừa rồi Tả Ngôn Hi cưỡi đến, thúc vào bụng ngựa, con ngựa kia mà bị đau, hí một tiếng, nhảy lên tung vó như mũi tên chạy ra ngoài.

Cảnh Từ vỗ trán, "Ngôn Hi, hắn thật là nóng vội, cỡi ngựa của huynh đi mất rồi, huynh làm sao trở về?"

Tả Ngôn Hi kinh ngạc, "Ta tự nhiên cùng đồng hành với huynh."

Cảnh Từ nói: "Huynh cũng không cần đi. Thân thể của ta cũng không gặp chuyện gì, huynh trước về Hạ Vương phủ, lưu ý động tĩnh của Bắc Yên bên kia. Hắn rốt cuộc tuổi trẻ xúc động, vốn là phụ thân bị chết không minh bạch, việc hôn nhân lại còn bị quấy thành như vậy, nếu không kềm nén được, lại nảy sinh chuyện gì, chỉ sợ càng không thể nào giải quyết."

Tả Ngôn Hi rùng mình một cái, nói khẽ: "Nhìn hắn hết sức lông bông, kỳ thật rất có chủ kiến. Chuyện nghĩa phụ bị ngộ hại cùng Dĩnh Vương thoát không khỏi liên quan, hắn tuy nghĩ đến báo thù, Dĩnh Vương cũng muốn trảm thảo trừ căn. Có lẽ, đây mới là căn do đưa đến mối hoạ cho A Nguyên? Tính ra Dĩnh Vương là người được lợi lớn nhất từ việc này rồi?"

Người muốn gả cho Bác Vương là Vương Tắc Sênh bị ngộ hại, Bác Vương liền không có khả năng lại bởi vì quan hệ thông gia đạt được ủng hộ của Triệu vương; đem này án giá họa A Nguyên, lại có Hạ cô cô trợ giúp, không chỉ có A Nguyên bị bắt vào ngục, khó có thể thoát thân, Nguyên phu nhân cũng rất có thể chịu liên quan đến cảnh thất sủng hoạch tội. Còn lại một mình Mộ Bắc Yên, không có Vương tước, cũng không thực quyền, đến cùng một mình khó làm được gì, giải quyết sẽ nhẹ nhõm nhiều hơn, có rất nhiều cơ hội trảm thảo trừ căn, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn......

Cảnh Từ không nhanh không chậm mà thu thập chai thuốc cùng giấy dầu bôi thuốc, thở dài nói: "Đáng tiếc Dĩnh Vương từ đầu tới đuôi đều là người đứng ngoài, chúng ta trước mắt hoàn toàn không đụng đến hắn được. Hay là trước tiên nghĩ xem như thế nào trấn an Mộ Bắc Yên, đừng để hắn nhất thời xúc động, lại bị Dĩnh Vương tính toán. Hắn là cốt nhục duy nhất của nghĩa phụ của huynh, huynh không thể bỏ qua sai sót được!"

Tả Ngôn Hi gật đầu, "Ừ, ta nên quay về Hạ Vương phủ! Huynh nhớ rõ đúng hạn uống thuốc, dù sao cũng phải bảo trọng chính mình, mới có cơ hội cứu A Nguyên."

Hắn nói xong, đã cùng người hầu lên mã, phóng ngựa vội vã mà đi.

Vội vàng qua lại, hắn cũng chưa từng than một tiếng vất vả.

Cảnh Từ thấy hắn thân ảnh xa dần, phất tay gọi hai gã thị vệ võ nghệ cao nhất, "Theo sát hắn, giám thị động tĩnh của hắn mấy ngày này! Đi đâu, gặp người nào, nói rõ chi tiết cho ta biết!"

Thị vệ vốn cũng theo Lương đế, cũng không nhiều hỏi, đáp lời, lập tức phi thân rời đi.

Ánh mắt Cảnh Từ càng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đưa tay hướng các thị vệ khác sau lưng nói: "Đi thôi! Hồi cung!"

Thị vệ giật mình, "Không phải quay về Đoan Hầu phủ ư?"

"Đi hoàng cung."

Sắc môi nhợt nhạt của Cảnh Từ mím thành một đường thẳng, nói khẽ, "Chiến trường lúc này đây, ở tại hoàng cung."

------------------------

Lúc Tiêu Tiêu đi đến Đại Lý Tự, đã gần đến đầu giờ sửu.*

*Giờ sửu là khoảng 1 đến 3 giờ sáng.

Âm thanh hỏi han cùng tiếng kêu thảm thiết trong nha môn sớm đã dừng lại. Kiều Lập đại nhân có lẽ cũng mệt mỏi, dĩ nhiên tự mình hồi phủ.

Cai ngục quen biết thu một khối vàng, liền để cho Tiêu Tiêu thay đổi quần áo, lặng lẽ đưa hắn dẫn vào, một đường trầm thấp nói: "Ngươi giả bộ như là đại phu đi! Lính canh ngục bên cạnh hỏi ngươi, ngươi cứ nói là có người phụng mệnh Kiều đại nhân, đến xem bệnh cho một nữ phạm nhân......Dù sao Kiều đại nhân đã phân phó, sáng sớm ngày mai gọi đại phu tiến đến xem thử, đã qua giờ Tý* xem như ngày mai rồi?"

*Giờ Tý là khoảng 23 giờ đêm đến 1 giờ sáng

Tiêu Tiêu đáp lời, cai ngục đã đẩy hắn vào một gian nhà lao, cầm đèn lồng trong tay kín đáo đưa cho hắn, nói: "Nửa giờ sau ta tới đón ngươi đi ra ngoài."

Khoá cửa cạch một cái khoá lại, Tiêu Tiêu trong lòng không tự chủ được mà xiết tay lại, thở dài: "Đây là nhốt ta vào luôn sao?"

Hắn mặc dù tài cao mật lớn, giờ phút này nhất thời thấy không rõ tình hình trong ngục, chỉ nghe được mùi nấm mốc hôi thối cùng mùi máu tươi đậm đặc đến ghê người, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ra lạnh cả người. Đang định giơ cao đèn lồng nhìn kĩ, người biến mất trong bóng tối đã nhận ra hắn, mạnh mẽ nhào tới trước, thiếu chút nữa đẩy ngã hắn.

"Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, ngươi có mang thuốc hay không? Có mang thuốc trị thương hay không?"

Tiêu Tiêu đã nghe ra đúng là tiếng nói của A Nguyên, chẳng qua là đã run rẩy đi nhiều, vội vàng đỡ lấy nàng, luôn miệng nói: "Có! Có! Có thuốc! Cô bị thương ư?"

Hắn giơ cao đèn lồng, nhìn thấy A Nguyên tóc mai tán loạn, đầy người là vết máu, khuôn mặt thanh lệ tràn đầy kinh hận và tức giận, cũng dính rất nhiều máu đen. Hắn không khỏi kinh sợ, kêu lên: "Cô......Cô như thế nào bị thương thành như vậy? Đám tay sai của Kiều Lập, dám dụng hình với cô ư!"

A Nguyên sắc mặt cực kỳ khó nhìn, nước mắt gần như muốn tóe ra, cắn răng nói: "Không phải ta......Không phải máu của ta!"

Nàng dùng ngón tay sưng vù nhuốm máu của mình, chỉ hướng người nằm trong góc tường kia, "Là.... của......của......"

Nàng nghẹn ngào cuống họng nói ra lời nói, khóc nức nở lại nhào tới, quỳ gối bên người kia, nhất thời không dám đụng vào.

Hoàn toàn không thể coi là một người.

Đã bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, hầu như đã nhìn không ra hình người.

Tiêu Tiêu cầm đèn lồng đi qua, càng thấy rõ trong tay áo thủng nát là hai chân bị kẹp chặt biến đổi hình dạng, cùng đã dính liền thành một đoàn, hay bàn tay không còn phân biệt ra năm ngón tay.

Khuôn mặt tròn được cẩn thận lau khô vết máu vẫn còn sạch sẽ, lại chỉ hiện lên màu xám trắng, lại nhìn không ra còn có sự sống.

Tiêu Tiêu rốt cục nghẹn ngào kêu lên: "Tiểu Lộc! Là Tiểu Lộc!"

Hắn vội buông đèn lồng, trong ngực sờ mó, quả nhiên móc ra một lọ thuốc trị thương bóp ở trong tay, lại nhìn xem Tiểu Lộc đầy người bừa bộn vết thương rồi dừng lại.

Thương thế trầm trọng như vậy, một lọ thuốc trị thương nho nhỏ như vậy, giống như đem muối bỏ biển.

Có lẽ cho dù giờ phút này mời đến đại phu tốt nhất, cũng chưa hẳn có thể cứu được nàng, —— mặc dù có cơ hội cứu sống, cũng không thoát được cả đời tàn tật.

Tiểu Lộc cảm thấy được chút ít động tĩnh, rên rỉ một tiếng, mở mắt ra, đôi mắt thất thần nhìn tới nhìn lui, lại thủy chung tìm không thấy tiêu điểm.

- -- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!

Edit: Hàn Mai

Dạo này ngược quá các bạn ạ, chúc mọi người ăn Tết vui vẻ.