Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 11

Phong cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng xa lạ, Diệp Chi Châu ngồi dậy ở ghế sau, lại gần phía trước, ở bên tai Lý Quần yếu ớt hỏi, “Lý thúc, chú định mang cháu đi đâu thế?”

Lý Quần bị dọa nên đạp mạnh phanh xe, sau khi ổn định thân thể nhanh chóng dựa người vào cửa xe, trợn to mắt quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt kinh ngạc, “Cậu, cậu không phải đã ngất rồi sao? Lẽ nào cậu không uống canh?”

“Có uống chứ.” Cậu cong môi cười, nhìn thẳng vào mắt của Lý Quần, tinh thần lực thong thả xoay tròn, “Thế nhưng trong mơ chị tôi nói tôi không được ngủ, cho nên tôi liền tỉnh lại.”

“Chị, chị cậu?” Sắc mặt Lý Quần trở nên trắng bệch, tay cầm vô lăng nhịn không được run lên, trong mắt dần dần hoảng loạn, còn có thêm một tia tàn nhẫn, “Tiểu thiếu gia, đừng trách Lý thúc lòng dạ ác độc, thật sự là chú …” Nói được phân nửa, trong đầu đột nhiên đau nhói, ánh mắt dần dần dại ra, biến thành một mảnh trống rỗng.

Thu hồi tinh thần lực, Diệp Chi Châu xé y phục và vò rối tóc của mình, dùng một miếng vải bao tay mình lại mở tachograph (thiết bị giám sát hành trình xe ô tô), nhanh chóng tiến vào hình thức diễn kịch, kinh hoảng nói, “Lý thúc chú định làm gì? Chú muốn đem tôi đi đâu?”

Ánh mắt đờ đẫn của Lý Quần giật giật, rồi đột nhiên hung ác tàn nhẫn, xông lên bắt cậu lại, dùng cà- vạt cột hai chân cậu, lại dùng dây cáp trói tay cậu, hung ác nói, “Tao khuyên mày không nên giãy dụa vô ích nữa, ngoan ngoãn chết thì không tốt sao? Mày yên tâm, sẽ không đau đâu, Lý thúc sẽ cho mày chết thoải mái.”

Diệp Chi Châu quẩy người một cái, miệng thì kinh hoảng sợ hãi chất vấn, nhưng lạnh lùng trên mặt lại bị bóng tối che khuất.

Phòng khách chỗ tiệc rượu, khu nghỉ ngơi.

Dương Chấp ba lần bốn lượt đi lên tiếp khách hàng, bất đắc dĩ nhìn về phía Vân Kha đang mặt lạnh cau mày, khuyên nhủ, “Boss, Tiểu Dương chắc là mệt mỏi nên về nhà ngủ thôi, hơn nữa có Lý thúc đưa cậu ấy về, sẽ không có việc gì đâu.”

“Em ấy bình thường sẽ không ngủ sớm như vậy.” Vân Kha vẫn cau mày như cũ, trong mắt có chút lo lắng, “Tôi sợ em ấy khó chịu lại cố chịu đựng không nói cho tôi biết.” Suy nghĩ một lát vẫn thấy lo lắng như cũ, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Quần, dự định hỏi tình huống ra sao.

Dương Chấp thấy vậy chỉ có thể thở dài, nhận mệnh đi làm bia đỡ đạn.

Sau khi thông báo điện thoại đã tắt máy đi qua, anh nắm điện thoại thật chặt, không biết vì sao trong lòng có chút bất an, vội vàng gọi cho Diệp Chi Châu, cũng không cố kỵ có làm phiền cậu hay không nữa.

Lần này điện thoại không có tắt máy, nhưng lại không có người nhận.

Không bình thường.

Anh chợt đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài. Nếu Tiểu Dương rời đi sớm thì không thể không nhắn tin cho anh biết được, còn Lý Quần nữa, điện thoại của ông ta chưa bao giờ tắt máy. Bất an trong lòng càng lúc càng lớn, luôn cảm thấy có chuyện quan trọng đã bị mình bỏ quên.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cái tên quen thuộc hiện trên màn ảnh khiến anh đột nhiên dừng lại cước bộ. Thở sâu bình ổn hô hấp, căng thẳng ở trong lòng đã giảm xuống, nhận điện thoại ôn thanh hỏi, “Tiểu Dương em đến nhà rồi sao? Có phải anh làm phiền em không, em….”

“Xin hỏi anh là người nhà của Đỗ Dương sao?”

Thanh âm xa lạ kèm theo tiếng động ầm ĩ xông vào màng tai, áp lực bất an vừa  mới áp xuống lại có xu hướng bừng lên, ngón tay anh giật giật, thanh âm mang theo trì trệ, “Đúng vậy, xin hỏi ngài là ….”

“Nơi này là đường số 2 … Tai nạn xe cộ … Một người tử vong tại chỗ … Đưa vào bệnh viện …. xin ngài ….”

Chứng ù tai đột nhiên xuất hiện, làm cho anh nghe không rõ người bên kia đang nói cái gì. Không khí bốn phía giống như trong nháy mắt trở nên mỏng manh, tim anh đập kịch liệt, mang theo một tia đè nén co rút đau đớn.

Tiểu Dương … Tiểu Dương!

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Diệp Chi Châu cả người đầy máu, lúc được đưa vào bệnh viện bác sĩ y tá thiếu chút nữa cho là cậu sống không được, kết quả sợ bóng sợ gió một hồi, máu trên người của cậu kỳ thực đều là của người khác, đã vậy còn cọ đầy mặt cậu.

“Cháu coi như là phúc lớn mạng lớn đấy, tai nạn xe cộ thảm như thế, vậy mà cháu chỉ bị trầy trán.” Cảnh sát giao thông đã xử lý qua nhiều vụ tai nạn như thế thổn thức một phen, thấy cậu cúi đầu cộng thêm dáng vẻ bị dọa sợ, vội vàng trấn an nói, “Người nhà của cháu sắp đến rồi, đừng sợ, có muốn ăn chút gì không? Để chú mua cho cháu.”

Diệp Chi Châu lắc đầu, giơ tay lên ôm cơ thể, nói thật nhỏ, “Cháu muốn báo án.”

“Cái gì cơ?” Chú cảnh sát nghe không rõ.

“Cháu muốn báo án.” Cậu ngẩng đầu, trên mặt mang theo sợ hãi hoảng hốt, ôm cơ thể mình càng chặt, trong lúc lơ đãng quẹt qua tay áo, làm lộ ra vết tích xanh tím do bị trói ở trên cổ tay, “Không phải là tai nạn xe cộ, Lý thúc muốn hại cháu, ông ta nói muốn giết cháu, còn nói đã trói Lỵ tỷ lại, muốn giá họa tội danh lên trên đầu chị ấy.” Nói đến đây cậu sợ  hãi rụt người một cái, càng dùng sức ôm chặt bản thân, dáng vẻ kinh hách quá độ nói không mạch lạc, “Còn có chị cháu, ông ta đã hại chị cháu ….. Vân ca anh đang ở đâu, em không muốn ở đây nữa ….. em muốn về nhà….”

Chú cảnh sát bị lượng tin tức trong lời nói của cậu làm sợ ngây người, ý thức được chuyện lần này không đơn giản, vội vàng gọi điện thoại thông báo cho cấp trên.

Vân Kha vội vã chạy tới bệnh viện, theo chỉ dẫn đi tới khu chờ ở lầu một, vừa thấy Diệp Chi Châu co người ở trong góc, trái tim buông lỏng lập tức bị bóp chặt, vài bước tiến lên ôm người vào trong lòng, lại kiểm tra xem người trong lòng có bị thương không, giọng nói bất ổn hỏi, “Tiểu Dương đừng sợ, không sao, không sao rồi.”

Cảm thụ được khí tức quen thuộc, cậu cử động với biên độ rất nhỏ, rốt cục không ôm cơ thể mình nữa, đổi thành níu lấy quần áo của anh, thân thể không tự chủ run lên, “Vân ca ….”

“Anh ở đây, anh ở đây.” Vân Kha thấy dáng vẻ cậu như vậy trong lòng càng thêm khó chịu, nghiêng đầu không ngừng hôn lên trán cậu, vỗ về lưng cậu trấn an, dỗ dành nói: “Không sao, đã an toàn rồi, đừng sợ.”

Khi chú cảnh sát dẫn theo đồng nghiệp bên khoa hình sự tới có chút lúng túng ho khan một cái, tiến lên từng bước, dò hỏi, “Xin hỏi ngài là Vân tiên sinh trong cuộc điện thoại kia sao? Tôi có chút chuyện …”

Vân Kha nghiêng đầu nhìn bọn họ, gật đầu chào hỏi, động tác trên tay cũng không ngừng lại, một bên thấp giọng dỗ dành một bên nhanh chóng cởi áo khoác bao người lại ôm vào lòng, đè đầu cậu vào cần cổ mình không để cho người khác thấy, làm xong những thứ này mới một lần nữa nhìn về phía hai người, trả lời, “Là tôi, có chuyện gì sao?”

Người bên hình sự nghiêm túc hơn chú cảnh sát, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói, “Dựa vào đầu mối mà Đỗ tiên sinh cung cấp, chúng tôi đã phát hiện cô Bạch Lỵ đang hôn mê trong một kho hàng cách nơi xảy ra tai nạn hơn 10km, ngoài ra, sau khi xem tachograph, chúng tôi hoài nghi Lý Quần cố ý mưu sát, nhưng người tình nghi đã chết, chúng tôi muốn cùng Đỗ tiên sinh tìm hiểu lại tình huống lúc đó.”

Tai nạn xe cộ, Bạch Lỵ bị trói, mưu sát, mấy chữ này hợp lại làm cho sắc mặt của Vân Kha trầm xuống, khí thế quanh thân biến đổi, khắp người đều là lãnh ý. Thấy Diệp Chi Châu bất an giật mình, anh vội vàng thu liễm tâm tình, trấn an vỗ vỗ lưng cậu, nói với cảnh sát, “Hiện tại trạng thái của Tiểu Dương không tốt, không thích hợp để nói chuyện, xin lỗi.”

Hai vị cảnh sát cũng phát hiện tình hình này, lại kiêng kỵ sắc mặt đáng sợ và thái độ cự tuyệt của Vân Kha, hai người nhìn nhau, đành xoay người rời đi đi điều tra manh mối trước.

Diệp Chi Châu dùng khóe mắt nhìn theo hai vị cảnh sát đã đi xa, sau đó chôn mặt vào sâu trong lòng Vân Kha, miệng cong lên.

Chuyện đã lớn như thế, lần này ai cũng đừng nghĩ trốn được.

Sau khi ngủ thiêm thiếp một giấc, Diệp Chi Châu mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ ở trong phòng bệnh giành cho một người, trên người rất nhẹ nhàng thoải mái, rõ ràng đã được người cẩn thận tỉ mỉ xử lý qua.

“Tỉnh rồi sao?” Thanh âm quen thuộc ở đầu giường vang lên, cậu hơi nghiêng đầu, vừa vặn đón được ly nước ấm của đối phương đưa lên, “Lại đây, uống miếng nước đi.”

Cuống họng quả thật có chút khó chịu, cậu nghe lời uống hai hớp, ho khan một cái hỏi, “Vân ca, Lý thúc ….”

“Em không cần để ý tới ông ta.” Trong mắt Vân Kha nhanh chóng nhiễm sát ý, tay cầm ly nước cũng dần siết chặt lại. Diệp Chi Châu lập tức bị dọa tỉnh, nửa câu còn lại nghẹn ở trong miệng, lờ mờ hỏi, “Thông Thiên, có phải trên người Vân Kha vừa xuất hiện tinh thần lực công kích không? Có đúng không? Không phải thế giới này không có tinh thần lực sao?”

Hệ thống duy trì im lặng.

Có vấn đề! Diệp Chi Châu ở trong lòng cho hệ thống một dấu chấm hỏi thật to.

Vân Kha thấy cậu sững sờ khi bị mình ngắt lời, cho là cậu bị hù sợ, vội vàng hòa hoãn biểu tình, cúi đầu hôn nhẹ ánh mắt của cậu, giọng nói càng ôn nhu, “Xin lỗi, là do anh không chăm sóc em tốt, chuyện còn lại anh sẽ giải quyết, em cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Nhưng kế hoạch báo thù của cậu chỉ mới bắt đầu thôi mà … Khoan đã, anh đang hôn ở đâu thế? Sao lại hôn mắt tôi! Hôn cái gì mà hôn! Đều là đàn ông như nhau, anh như vậy là có vấn đề biết không hả!

Cậu giơ tay lên che mắt, suy nghĩ trong đầu thì quay cuồng.

Vân Kha bị phản ứng của cậu chọc cười, mặc dù không đúng lúc, nhưng vẫn nhịn không được ôm người vào trong lòng, hôn nhẹ tay cậu, nói rằng, “Tiểu Dương, về sau để anh chăm sóc em đi.”

Mu bàn tay bị hôn đến tê dại giống như có con sâu đang bò, cậu như bị điện giật lùi về trong chăn, không được tự nhiên quẩy người một cái, đầu óc càng bối rối, ở trong lòng điên cuồng chọt chọt hệ thống, “Thông Thiên, sao tao thấy Vân Kha có vấn đề, mắt giống như có điện bên trong vậy đó, làm tao không dám nhìn ảnh luôn à!”

Hệ thống vẫn im lặng như cũ.

“Tiểu Dương ….” Vân Kha kéo cậu về lại trong lòng mình, bất đắc dĩ nói, “Đừng tránh anh được không? Anh không chịu đựng được cảm giác mất em ….”

Vẻ mặt Diệp Chi Châu cứng ngắc, hò hét ở trong lòng, “Thông Thiên! Nam chủ nhà mày bị điên rồi phải không! Sao anh ta lại nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như thế chứ!”

[Tỷ lệ yêu nhau của nam chủ và nữ chủ giảm còn 15%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng. Còn nữa, nam chủ không phải của tôi.]

Thông Thiên, mày là đồ hỗn đản!

“Anh sẽ không ép buộc em.” Vân Kha thấy cậu vẫn nghiêng đầu không chịu nhìn mình, ánh mắt ảm đạm đi, nhưng lại lập tức biến thành kiên định, “Tiểu Dương, anh sẽ đợi đến khi em chấp nhận anh.”

Một đám thảo nê mã điên cuồng chạy ầm ầm trong đầu Diệp Chi Châu, “Không lẽ giống như tao đang nghĩ sao? Thật  như vậy sao? Nam chủ bị bẻ cong? Còn yêu tao nữa?”

[Tỷ lệ yêu nhau của nam chủ và nữ chủ giảm còn 10%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Mọe mài! Thực sự cong rồi! Cái này không khoa học!

“Tiểu Dương, anh ….”

“Đợi đã!” Diệp Chi Châu nhanh chóng cắt đứt lời của anh, rất sợ anh nói thêm gì nữa thì tỷ lệ yêu nhau chết bầm kia sẽ trực tiếp giảm xuống số không mất, hiện tại cậu cần phải suy nghĩ một chút, “Đầu em hơi choáng, muốn nghỉ ….”

Lời còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Bạch Lỵ hét lên, “Đỗ Dương! Mày là đồ không biết xấu hổ! Khó trách sau này mày lại âm dương quái khí với tao, mày cũng thích Vân đại ca đúng không? Mày còn dám dụ dỗ anh ấy, không thấy ghê tởm hả!”

[Tỷ lệ yêu nhau của nam chủ và nữ chủ giảm xuống 0%, chúc mừng kí chủ đã lấy được hồn kỳ đầu tiên, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu gần như chết lặng chọt a chọt đâm a đâm mặt màn ảnh, tuyệt vọng phát hiện hồn kỳ trên đầu nữ chủ bắt đầu biến mất, nhưng trong lòng lại không có nửa điểm vui sướng khi nhiệm vụ hoàn thành.

Thế giới này …. hoàn toàn có vấn đề rồi.