“Nguyên Duy Nhất! Em không được ngậm máu phun người!” Bí mật giấu kín trong lòng bị người khác nói ra, gương mặt của Nguyên Mạt Ly nóng bừng một mảnh, ả vội vàng phản bác.
“Ngậm máu phun người?” Lê Hi không biết nên khóc hay nên cười “Cái mùi lẳng lơ vụng trộm của hai người ngay cả mùi hoa cũng không thể che dấu được, giả bộ trinh tiết liệt nữ cái gì?”
Tùy ý rút ra một nhánh hoa trong một cái bình hoa bên cạnh, Lê Hi lấy nhánh hoa còn dính ít bùn đẩy cổ áo của ả ra, lộ ra một dấu hôn đỏ hồng trên xương quai xanh “Chậc, theo góc độ của nghệ thuật mà nói, hình dạng này đúng là không tệ lắm, đủ kịch liệt!”
Âm thanh réo rắt của thiếu niên tựa như tiếng trời, cho dù là Nguyên Mạt Ly đã sống lại một đời cũng không tránh khỏi toàn thân run lên. Giọng điệu của hắn bao hàm mỉa mai và trào phúng, không chút lưu tình nói huỵch toẹt ra toàn bộ bí mật xấu xí của ả, bới móc đưa đến trước mặt toàn dân thiên hạ.
Nguyên Mạt Ly run rẩy cả người, một câu cũng không nói nên lời, ả chỉ có thể nắm chặt cổ áo lùi sát lại góc tường sau lưng.
Còn Nguyên Sĩ Minh cũng rất khiếp sợ, một lúc lâu sau mới vô lực phản bác “Đó là chuyện riêng của chúng ta, không liên quan gì đến con!”
“Nếu không có liên quan thì tới tìm tôi làm gì?” Nhìn bộ dáng xấu hổ của hai người họ, ngữ khí của Lê Hi càng thêm bén nhọn éo chừa đường sống “Muốn tôi đứng ra giúp Nguyên Mạt Ly giải thích? Đừng có nằm mơ nữa! Nguyên Mạt Ly ăn cắp phương pháp phối hương của tôi là có ý đồ muốn hãm hại tôi mang tiếng xấu đạo văn! Bây giờ tôi còn để hai người đứng trước mặt là muốn chừa mặt mũi cho cha! Còn cái gì mà thiên phú cực cao, tiền đồ vô lượng, rốt cuộc là mặt có bao nhiêu lớn mà dám đứng trước mặt tôi nói thế hả? Nguyên Sĩ Minh, chú ngày nào cũng dạy Nguyên Mạt Ly, hẳn là phải biết trình độ của chị ta tới đâu chứ? Hay là nói, chỉ số thông minh của chú một nửa ở lại trên não, còn nửa kia trôi tuột theo dục vọng mất rồi?”
“Nguyên Duy Nhất, làm người thì nên tích chút khẩu đức. Dù gì tôi cũng chú của cậu đấy!” Nguyên Sĩ Minh bị hắn ‘bâng quơ, nhẹ nhàng’ khinh miệt mấy câu liền bùng lên lửa giận.
Lê Hi nghe vậy cũng đếch sợ, hắn chỉ thẳng vào mặt hai người mắng “Là một luyện hương sư, đạo đức là vô cùng quan trọng. Hai người không thèm để ý đến lễ nghi liêm sỉ, thật đúng là uổng công làm người. Chú cháu thông đồng gian díu với nhau, không trong sạch. Thứ người vô liêm sỉ như thế, thanh danh của Nguyên gia đời thứ mười bốn này bị hai người ăn hết rồi! Nếu biết hối cải thì mau chạy đến trước bàn thờ tổ tiên cầu xin tha thứ, ăn năn hối cải, còn hơn ở đây mè nheo vô nghĩa với tôi! Đúng là mắc cười mà! Về phần trưởng bối thì tôi đây không dám nhận đâu, lỡ như hai người châu thai ám kết, rốt cuộc sinh ra đứa nhỏ không biết là cháu hay là em họ đây?”
“Mày…” Nguyên Sĩ Minh run rẩy chỉ vào Lê Hi, yết hầu lên xuống không thốt nổi nên lời.
Lê Hi nói một hồi, từng câu có lý, từng lời tru tâm,mắng gã đến mặt đỏ tai hồng, vô lực cãi lại. Những lời nói đó tựa như bàn tay vô hình tán nát cả mặt gã, xấu hổ đến nỗi khiến gã chỉ muốn chết ngay lặp tức.
Trong lúc ba người còn đang giằng co thì Nguyên phụ đã trở lại.
“Đây là có chuyện gì?” Từ sau khi cuộc thi luyện hương sư trung cấp kết thúc, Nguyên Duy Nhất liền thờ ơ với Nguyên Sĩ Minh và Nguyên Mạt Ly, hiếm khi thấy ba người họ ở chung với nhau, cho nên Nguyên phụ cảm thấy kì lạ.
Nhìn thoáng qua biểu tình của hai người, Lê Hi lãnh đạm bỏ lại một câu ‘Không có gì’ rồi xoay người vào phòng khóa cửa lại.
Nguyên Sĩ Minh và Nguyên Mạt Ly thấy thế cũng tìm đại cái cớ nào đó rồi rời đi.
Từ cái ngày bị Lê Hi mắng thẳng vào mặt, quan hệ giữa ba người liền bị xé rách.
Nguyên Sĩ Minh vốn còn có một tia hảo cảm với Nguyên Duy Nhất cứ thế bị Nguyên Mạt Ly xúi giục, hoàn toàn sinh ra cảm giác chán ghét với hắn, tính toán muốn trả thù Lê Hi.
Bởi vì Nguyên Sĩ Minh có dính dán tới sự việc ‘đạo văn nên bị Hiệp hội luyện hương sư tạm thời cách chức. Nhưng gã lại là nhân vật có chút tiếng tăm trong giới luyện hương nên vẫn có một chút ảnh hưởng.
Nguyên Mạt Ly lợi dụng điểm này, hướng mọi người truyền tin Lê Hi cuồng vọng tự đại, bất kính với trưởng bối làm cho thanh danh của hắn sắp tuột dốc. Đồng thời ra sức tẩy trắng bản thân, đắp nặn bản thân thành hình tượng đáng thương xuất thân bần hàn, nhưng dựa vào sự nổ lực kiên trì, không ngừng cố gắng tự học thành tài, hoàn toàn biến thành hình tượng cô gái với ý chí kiên cường.
Vì chứng minh mình có thực lực, Nguyên Mạt Ly nhờ có Nguyên Sĩ Minh tiến cử ở tạp chí ‘Luyện hương báo tuần’, ả trình bày luận văn bàn về trụ cột điều chế hương.
Nhưng lời giải thích trong đó vô cùng sâu sắc, lý luận mới mẻ độc đáo, sáng tạo không hề dựa vào khuôn mẫu có sẵn đều khiến mọi người nhận thấy ả không phải là người bình thường.
Tiếp đó, Nguyên Sĩ Minh cũng bắt đầu thường xuyên dắt ả tới những buổi dạ tiệc tụ tập đầy đủ những người có tiếng tăm trong giới luyện hương, giới thiệu ả trước mặt mọi người.
Nguyên Mạt Ly cũng nắm chặt cơ hội này, lợi dụng ưu thế bản thân sống lại một đời ở trong giới luyện hương bộc lộ tài năng. Không chỉ có đại sư Lâm Viên Xuân – lão làng trong giới luyện hương nhận làm học trò thứ bảy, thậm chí còn được vị đại sư có tiếng tăm khác tán dương một câu ‘Tuổi trẻ tài cao, trò giỏi hơn thầy’.
Trong lúc đó, không nổi cũng không chìm Lê Hi có xu hướng trở thành đệ nhất luyện hương sư tài năng trẻ tuổi của đất nước.
Về phần lúc trước Nguyên Mạt Ly đeo lên lưng tội danh ‘đạo văn’ cùng với thân phận con riêng xấu hổ cũng bị áp xuống, không còn người nào để ý.
Ả giống như một dòng suối trong vắt, hóa trang thành tư thái mềm mại nhất, dùng phương pháp tự nhiên nhất, gắt gao xâm nhập vào Quốc hội luyện hương sư lớn nhất cả nước,
Không thể không nói, thủ đoạn của Nguyên Mạt Ly đích thực là rất cao siêu, là bộ làm tịch nhưng không có hạ thấp bản thân, thậm chí còn chứng minh được thực lực của mình, tùy thời có thể vồ lấy Lê Hi.
Nhưng khiến ả thất vọng chính là Lê Hi không thèm phản ứng dù chỉ một chút, ngược lại tối ngày vùi đầu vào phòng nghiên cứu, cân nhấc vài nhánh hoa hồng Bicolor đắt tiền mới mang được từ bên Pháp trở về. Ngày nối tiếp ngày, mất ăn mất ngủ. Hắn thậm chí còn xin trường nghỉ học dài hạn, suốt cả một tháng đều không có chường mặt ra ngoài. Ngay cả buổi họp báo tuyên truyền ‘Đồi’ của Nguyên thị cũng không thèm tới.
Mà Nguyên Mạt Ly và Nguyên Sĩ Minh cũng nhân cơ hội này cẩn thận thu mua hoa, ý đồ lợi dụng thủ đoạn vô sỉ giải quyết Lê Hi.
Trong lúc bọn họ thiết kế xong cạm bẫy, chỉ chờ Lê Hi chui đầu vào thì hắn đã mang ra sản phẩm mới mang tên ‘Đọa’ của mình khỏi phòng nghiên cứu, lấy tư thái tao nhã hung hăng đánh thẳng vào mặt Nguyên Mạt Ly.
Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủn, Lê Hi lại cho ra đời phương pháp điều chế hương vô cùng đặc biệt.
Sự xuất hiện của ‘Đọa’ khiến cả giới luyện hương lại một phen kinh ngạc, chấn động. Nó cùng giống với ‘Đồi’, đều có khả năng biến ảo, hòa hợp làm một với cái bình.
Chủ đề chính là hương hoa phối hợp với bình đựng hương, cực kỳ ngắn gọn, không cầu kì phức tạp. Cùng với vẻ ngoài bình thường của chiếc bình bất đồng, bên trong bình mang theo chất lỏng màu hồng thuở ban đầu, rồi từ từ biến ảo thành nhiều sắc thái khác nhau. Từ xa xa nhìn lại trông giống như một công viên hoa hồng thu nhỏ, nguy nga diễm lệ, tựa như một câu chuyện cổ tích thần thoại.
Còn mùi hương của nó thì không thể nào khiến người ta cự tuyệt. Mùi hương ngọt ngào lãng mạn của hoa hồng pha lẫn một chút mê hoặc, giống như một cô gái ngây thơ trong sáng nhưng lại mang theo nét quyến rũ, phóng khoáng, một sự kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn giữa hai thái cực đối lập. Mà bên trong mùi hương ngọt lịm này còn ẩn ẩn mang theo hương thơm thanh khiết thoang thoảng của hoa lan, như có như không khiến tâm tư người ta trở nên sâu xa. Không ngờ mùi hương thanh khiết của hoa lan khi lại có thể tạo ra hương thơm mang đậm chất phong trần đến thế.
Loài hoa thanh khiết này đối lập mãnh liệt với hoa hồng, nhiều lần biến ảo hương thơm như thế khiến cho hình ảnh một chàng trai mới tuổi đôi mươi không thể nào bỏ qua cô gái xuất hiện trong giấc mơ ngọt ngào của mình, cứ thế hoàn mỹ phô bày ra trước mắt mọi người.
Cô gái phơi bày hết những đường cong mơn mởn của độ tuổi thanh xuân, trưng ra nụ cười trong sáng pha lẫn chút mê hoặc. Dùng vẻ ngoài ngây thơ của mình gieo một mầm móng si tình vào trái tim của chàng trai, vì cô mà thất hồn lạc phách, vì cô mà mê muội đến quên ăn quên ngủ, hoàn toàn thuần phục dưới váy của cô.
Thật không thể nghi ngờ được nữa, đây quả là một tuyệt tác xuấ t sắc nhất từ trước tới giờ.
Chỉ là một thiếu niên mới tròn mười tám tuổi mà đã trong vòng ba tháng ngắn ngủi tạo ra được phương pháp điều chế hương đặc biệt đến như vậy, thực lực mạnh mẽ như vậy, cho dù chỉ là luyện hương sư trung cấp nhưng tuyệt không thể khinh thường được. So với sự sinh động của Nguyên Mạt Ly thì Lê Hi càng khiến cho người ta cảm thấy tin phục hơn.
Dù sao ở giới luyện hương này, chỉ cần có thực lực đi đã rồi muốn nói gì thì nói.
Lê Hi không cần tốn nhiều công sức liền biến toàn bộ trăm phương ngàn kế của Nguyên Mạt Ly thành tro bụi, bây giờ hướng gió có lợi đều đã chuyển hướng về phía hắn, Nguyên Mạt Ly giận đến muốn nổ phổi mà không thể làm gì được.
Nguyên Mạt Ly rất rõ ràng tình huống trước mắt này.Từ khi đi theo đại sư Lâm Viên Xuân học tập, ả rốt cuộc cũng nhận ra thực lực của mình và Lê Hi có bao nhiêu chênh lệch. Ả cũng biết rõ là, những phương pháp phối hương ả biết trước được đều không thể độc lập làm ra được, nếu miễn cưỡng làm thì chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ, rồi rước tới một đống phiền toái.
Nhưng ả thực sự không cam lòng khi cứ trơ mắt nhìn Lê Hi ngày càng tỏa sáng, thanh danh phất lên như diều gặp gió.
Ả nản lòng thoái chí ngã sấp xuống giường, Nguyên Mạt Ly nghiêng đầu nhìn bình hoa đặt bên cạnh cửa sổ, trong mắt lóe lên chủ ý mới.
Ả nhớ tới đời trước Lê Hi có một bí mật nhỏ.
Nguyên Mạt Ly nhanh chóng ngồi dậy mở máy tính, ả vào trang web của Hiệp hội luyện hương tìm kiếm tài liệu, lướt mắt một hồi rồi ả bỗng nhìn chằm chằm vào một phần tài liệu trên đó, ả híp mắt mỉm cười đắc ý.
Nguyên Duy Nhất, lần này tao sẽ khiến mày thân bại danh liệt, trọn đời không thể trở mình!
Trong lúc này, Lê Hi hoàn toàn không ý thức được mình sắp lâm vào nguy cơ lớn nhất của nguyên thân, hắn hiện giờ đang cầm trong tay thư thông báo nhập học của học viện Missouri Thomas Jefferson và thư thông báo công việc khi đi du học của Nguyên phụ.