"Thanh nhi?!" Kiến Vũ nghe xong ngẩn ngơ, trong lòng thầm nghĩ tại sao không cho ta biết một cái đại danh? ( tên gọi thân mật thường thêm "tiểu" vào, nên không rõ được danh tính)
Hắn vừa định hỏi lại, lão thái thái đã bị hộ sĩ đẩy vào phòng cấp cứu.
Gọi điện cho số điện thoại lão thái thái vừa cho, sau một hồi liền có người nhấc máy.
"Uy, ai vậy?" Thanh âm phi thường trầm ổn vang lên.
"Cái kia, xin hỏi có phải là Thanh không?" Hắn còn cho rằng đối phương là nữ nhân...
Vương Thanh bên kia sửng sốt: "Ngài là..."
Kiến Vũ nghe ngữ khí đối phương nghĩ rằng hắn gọi nhầm máy vội nói: "Là như vậy, có một vị lão thái thái tên Hàn Dung Kiều bị té ngã trên đường, hiện tại đang ở bệnh viện Bắc Kinh."
Vương Thanh vừa nghe tên nãi nãi liền kêu lên: "Ta lập tức đến, xin hỏi tình hình hiện tại như thế nào?"
Kiến Vũ nói: "Tại phòng cấp cứu, lúc ta mang nàng đi thì nàng còn rất tỉnh táo, ngài đừng lo lắng."
Vương Thanh nói lời cảm ơn rồi dập máy nhanh chóng đến bệnh viện.
Kiến Vũ tắt máy, đi nộp phí khám bệnh.
Lão thái thái bị đem đi chụp X-quang, hắn chỉ phải chờ vị "Thanh" tiên sinh kia nhanh đến. Hạ Bảo tiểu bảo bối còn đang đợi hắn trở về, cũng không biết thế nào.
Đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ.
"Phùng tiên sinh, là ngươi?" Thanh âm Vương Hy Anh từ phía sau truyền đến. Nàng vừa nhận được điện thoại của đệ đệ, trực tiếp tới đây. Bởi vì đang ở ngoài đường nên mới tới trước.
Kiến Vũ quay đầu: "Vương tiểu thư? Thế nào là ngươi?"
Vương Hy Anh thở gấp nói: "Hàn Dung Kiều là nãi nãi ta, vừa rồi ta nhận được điện thoại của tiểu đệ nên tới."
Kiến Vũ "Nga" liễu một tiếng, Vương Hy Anh liên tục nói lời cảm tạ, nắm tay hắn liên hồi.
Nàng đi đến phía trước làm một chút kiểm tra sau đó mới thả lỏng tâm tình, cơ bản là không có vấn đề gì. Nàng mở ví, từ bên trong rút tiền ra. Lúc này, điện thoại Kiến Vũ vang lên.
"Kiến Vũ ngươi, mau quay trở về cho ta, con ngươi khóc mãi không thôi!" Thẩm Lương bên kia rít gào như sấm.
"Lập tức lập tức." Kiến Vũ nói xong dập máy, đối Vương Hy Anh nói: "Vương tiểu thư, nhà ta có việc gấp, phải về ngay lập tức." Dứt lời liền nhanh chóng rời đi.
Vương Hy Anh liền gọi hắn: "Phùng tiên sinh, ta còn chưa trả tiền cho ngươi!!!"
Kiến Vũ ấn nút thang máy: "Coi như lễ vật trả cho lần trước."
Thang máy hỏng, thế nào còn chưa lên?! Rõ ràng mới lầu ba.
"Ngô... mũi của ta..." Bưng mũi đau, con mắt đỏ đỏ. Hắn mồm miệng không rõ ràng nói: "Xin lỗi xin lỗi." Nói xong liền đi xuống dưới.
Người bị va vào thực ra lại không cảm thấy gì, chỉ là trong nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp. Cảm giác rất quen thuộc, ánh mắt to tròn rất ấm áp...
Vương Hy Anh nhìn biên lai đờ ra, trong miệng nhắc tới nhắc lui: "Tiểu tử chân thành a." Trong thời đại này, tìm được một người như vậy thật khó a.
Vương Thanh đi đến vỗ vỗ nàng: "Nãi nãi thế nào rồi?"
"Hẳn là không có vấn đề gì. Ta đoán vậy ~ "
Vương Thanh nhíu mày: "Cái gì gọi là hẳn là không có vấn đề gì? Được rồi, người đưa nãi nãi đến đâu rồi?" Hắn muốn gặp mặt nói lời cảm ơn.
"Đi rồi, nói là trong nhà có việc. Ngươi lúc vào không gặp một thanh niên áo lông trắng sao? Chính là hắn." Nàng trước giờ chưa thấy qua nam nhân nào mặc áo lông trắng đẹp như vậy. Hình như hắn sinh ra để mặc đồ trắng.
Vương Thanh vừa nghe, lại nghĩ đến người mặc áo lông trắng va vào mình, liền hỏi: "Có đúng hay không vóc dáng không cao, con mắt nhìn rất đẹp?" Đúng vậy, đôi mắt hoàn toàn xứng là đẹp.
Vương Hy Anh liên tục gật đầu: "Đúng đúng, không phải mấy tháng trước ta với ngươi đi mua thuốc bổ cho nãi nãi đã giúp hắn gọi xe? Ngươi lúc đó rất không tình nguyện. Bất quá nói lại, người cũng thấy Phùng tiên sinh có đôi mắt đẹp?" Nàng còn tưởng rằng chỉ có mình mình thấy như vậy.
"Giống như ánh mắt của người mẹ?" Nàng có loại cảm giác này.
Vương Thanh cười: "Đúng vậy, có thể hình dung như vậy. Nhìn cảm giác đặc biệt thoái mái." Tựa như cảm giác Kiến Vũ vẫn luôn cho hắn.
Đang nói, vị hộ sĩ đẩy lão thái thái ra chuyển sang một phòng bệnh.
"Vị hộ sĩ, xin hỏi nãi nãi ta thế nào rồi?" hai chị em vội vàng hỏi.
Hộ sĩ nói: "Chờ kết quả chụp phim mới biết, hai vị chờ một chút."
Lão thái thái vẫn mở to mắt, nhìn cháu trai cháu gái trước mắt, liền có tinh thần ngay. Nàng hỏi: "Vị thanh niên đưa ta vào đây đâu rồi? Các ngươi nhớ kỹ phải giúp ta cảm tạ hắn a."
Vương Hy Anh cười: "Yên tâm đi nãi nãi, người nọ ta cũng coi như quen biết, trước đây còn giúp hắn."
"Quen biết?"
"Đúng vậy, lần trước ở siêu thị gặp một lần, sau đó gặp ở trạm phòng bệnh. Hắn ôm con đi tiêm vắc xin phòng bệnh, kết quả là chưa từng tiêm phòng bệnh. Ngươi biết ta ở nơi này có người, thuận buồm xuôi gió giúp hắn chuyện này. Này cũng tính là quen biết, hắn còn mời ta đi ăn nhưng ta từ chối."
"A, xem ra lần này là đáp lại a."
"Ai ngươi không biết, con của hắn lớn lên siêu giống ngươi, ngoại trừ con mắt nhìn giống hắn, cái khác đều giống ngươi hồi nhỏ như đúc. Sai, phải nói là bản sao thu nhỏ của ngươi. Hắn nếu như là nữ nhân, ta còn nghĩ là con của ngươi."
Vương Thanh trừng mắt ngăn cái miệng của tỷ tỷ lại.
Lão thái thái cũng trừng mắt nhìn nàng nói "Nha đầu chết tiệt kia, đừng nói lung tung!" Cháu nàng không phải là loại người không biết chịu trách nhiệm đâu?
Kiến Vũ về đến nhà quả nhiên nghe tiếng con khóc. Vừa thấy tiểu tử kia vươn cánh tay mập mạp hướng hắn, muốn hắn ôm một cái: "Ô ô, đương đương, đương đương ~~~mama Oa Oa "
Tiểu tử kia bị ôm về giường ngủ, Kiến Vũ quay lại trang trí cây thông. Tiểu tử kia vừa nhìn cây liền nín khóc. Đôi mắt rõ ràng ngấn nước nhưng miệng lại cười.
Tuấn Kiệt nhìn Kiến Vũ, hỏi: "Ngươi nói tính cách hắn rốt cuộc giống ai a? Chắc chắn không giống ngươi."
Kiến Vũ hít sâu một chút: "Ta cũng không biết, tìm hiểu tính cách trẻ nhỏ không thuộc chuyên môn của ta."
"Ha ha, thực sự là." Tuấn Kiệt nhéo nhéo hai má phúng phính của hài tử. Kiến Vũ hài lòng nhìn.
Một lúc sau, chuông cửa vang lên. Kiến Vũ ôm Hạ Bảo ra xem, là Thẩm Lương.
"Cùng nhau đi đón Giáng Sinh a." Hắn nói.
Kiến Vũ liếc mắt nhìn Hạ Bảo: "Ngươi nói ta làm sao ôm hắn đi đây, cũng là hai người các ngươi đi đi. Ta không muốn làm bóng đèn a, năm nay hai người các ngươi đi hưởng thụ một chút không gian riêng. Cuối cùng là ta không có ý tứ, ta ở nhà chơi với tiểu hài tử a."
Hắn nhìn con nuôi, nhìn ngoài trời cũng rất lạnh, hơn nữa trời đã tối, hài tử ở nhà vẫn tốt nhất. Vì vậy gật đầu: "Có việc gì liền gọi điện thoại cho chúng ta." Dứt lời cùng nhau ly khai.
Hạ Bảo lại bắt đầu "Đương đương ~" "Đương đương ~" nhìn hắn có vẻ không cam tâm tình nguyện.
Kiến Vũ nhanh chóng đi vào phòng ngủ: "Hảo hảo hảo, đương đương, đương đương ~ "
Vương lão thái thái ở bệnh viện một lúc, trong phim chụp X-quang xương không có vấn đề gì, thắt lưng cũng xoay được rồi. Già rồi, ngã đương nhiên không chịu được, hảo giữ gìn là tốt rồi.
Vương Thanh hỏi bác sĩ: "Ngươi nhìn xem liệu có phải ở lại bệnh viện một thời gian không?"
Bác sĩ vỗ vỗ vai hắn: "Thực sự là thanh niên hiếu thuận. Bất quá không cần, về nhà hảo hảo dưỡng là được. Người lớn tuổi, ở lại bệnh viện sẽ buồn bực, dễ sinh bệnh."
Vương Hy Anh thẳng thắn hỏi nãi nãi: "Nãi nãi muốn ở đâu. Nếu như muốn ở đây ta cùng đệ đệ sẽ ở lại chăm sóc nãi nãi. Nếu đau chỗ nào có thể nói."
Vương lão thái thái cười đến vui mừng: "Về nhà, bác sĩ nói đúng, ta ở lại đây lâu sẽ sinh bệnh mất."
Vương Hy Anh để nãi nãi lại cho đệ đệ, đi theo bác sĩ lấy thuốc.
Trên đường, bác sĩ nói: "Lão thái thái thân thể rất khỏe nhưng mùa đông đừng để nàng ra ngoài. Bên ngoài đường trơn, trời lại tối, phải đặc biệt cẩn thận. Lần này cũng may có vị thanh niên kia giúp a, nếu không lão thái thái ở bên ngoài trời lạnh thực sự đáng ngại."
Vương Hy Anh cũng rõ ràng, liền nói: "Bác sĩ nói đúng, chúng ta nhất định chú ý."
Ở nhà, Kiến Vũ sau khi cho Hạ Bảo ngủ liền login, nhưng hắn không thấy Hạ Bảo tinh nghịch online. Không biết vì sao, cảm giác thất vọng tràn đầy. Hắn vốn đang cho rằng có thể cùng hắn tham gia hoạt động này. Hơn nữa nhớ kỹ ngày đó chính Hạ Bảo tinh nghịch nói muốn cùng tham gia, kết quả người đưa ra lời hẹn lại thất hẹn.
Đợi đến 1 tiếng cũng không thấy người cần gặp login, vừa vặn Hạ Bảo tỉnh, hắn liền logout tắt điện thoại.
Hoạt động này bắt đầu lúc 7 giờ 30, giờ cũng không còn kịp.
Vương Hy Anh lái xe phía sau xe đệ đệ, về đến nhà đưa nãi nãi lên lầu nghỉ.
Vội vàng sắp xếp ổn thỏa, đem nãi nãi bố trí hoàn hảo, Vương Hy Anh xuống bếp làm hai ly trà nóng. Nàng hỏi nãi nãi muốn ăn gì, sau đó bưng ly trà quay lại hỏi đệ đệ: "Lão đệ, ăn cái gì? Ngày hôm nay ta xuống bếp."
Vương Thanh đang vội vàng login, không để ý. Bất quá vừa nhìn, Hạ Bảo cục cưng không login.
Biết là chính mình thất hứa, không có biện pháp. Hắn đối tỷ tỷ nói: "Tùy tiện đi, cái gì cũng được.",
Vương Hy Anh lên tiếng trả lời muốn đi, Vương Thanh lại gọi nàng."Tỷ, ta có chuyện này."
"Ân?"
"Lão đệ ngươi hình như là một người đồng tính luyến ái..."
"Phốc... Khụ... Khụ Khụ..." Đây là cái gì? Lễ vật Giáng Sinh?
"Phản ứng này của ngươi là sao?"
"Ngươi xác định?"
"Ta không phải đã nói sao, hình như!"
"Vậy xác định hơn đi."
"..."
---------
P/s: Xác định kiểu gì nha >_>..... Cái này hồi sau sẽ rõ. Bật mí: hai nhỏ sẽ gặp nhau ^^