Tình yêu giống như là một cái hắt hơi, không để ý một
chút là nhảy ra, mà cố ý muốn sa vào, thường lại không theo ý người. Thế nên
virus cảm mạo giữa Tô Thiên Thiên và Ninh Xuyên đã kết thúc, không thể hắt xì
ra được, tình yêu liền OVER, miễn cưỡng có ngoáy mũi vào lúc hắt hơi không nổi,
nhiều nhất cũng chỉ được cục rỉ mũi mà thôi.
Cho nên thất tình thì thất tình, không có tình yêu thì
không có tình yêu, một mình thì một mình, Tô Thiên Thiên từ trước đến nay chưa
từng nóng nảy, một cái hắt hơi kết thúc, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên mà chờ
cái hắt hơi tiếp theo thôi.
Nhưng mà bây giờ đụng phải Ninh Xuyên, dù cho lần cảm
mạo trước kia đã bình phục, mà chính cô cũng không muốn ngoáy mũi, nhưng mà
thực bất hạnh, Ninh Xuyên lại duỗi tay ra, hơn nữa xét theo tình hình trước
mắt, hắt hơi chắc không ra nổi, nhưng mà lỗ mũi vô cùng có khả năng sẽ nhiễm
trùng.
Cho nên để bảo vệ cho lỗ mũi, bảo vệ sự tôn nghiêm, Tô
Thiên Thiên quyết định, đả kích bạn trai cũ, kiên quyết không lưu tình.
Về cuộc chiến không tiếng động giữa Tô Thiên Thiên và
Ninh Xuyên, đám tài vụ kế toàn trong phòng làm việc ít nhiều cũng đánh hơi được
chút manh mối, Hân Hân nói, “Thật kỳ quái, trước đây toàn nghe thấy tiếng giận
giữ của Tổng giám ở bên trong, dạo này một tiếng động nhỏ cũng không thấy.”
“Chẳng lẽ dạo này Tô Thiên Thiên không chọc giận Tổng
giám sao?” Tiểu Hôi hỏi.
Mọi người đồng loạt lắc đầu, “Tuyệt đối không thể
nào!”
“Ngày đầu tiên đi làm đã về sớm!”
“Ngày thứ hai đã đi muộn, hình như ngay cả đơn xin
nghỉ phép cũng không có!”
“Còn thường xuyên đi chuyển đồ rồi biến mất tăm, đi ăn
cơm trưa luôn!”
“Cũng không thấy cô ta sắp xếp lại đồ đạc, còn luôn
oán thán là việc nhiều quá!”
“Chẳng lẽ….” Mọi người liệt kê xong tất cả chuyện xấu
của Tô Thiên Thiên, đột nhiên chợt ngộ ra, “Tô Thiên Thiên, chẳng lẽ có người ở
trên?”
Tô Thiên Thiên có người ở trên hay không, mọi người
còn chưa xác định được, nhưng có thể xác định được là, gần đây quan hệ giữa
Tổng giám và cô ấy, rất vi diệu, rất hài hòa.
“Tài liệu gõ xong chưa?” Ninh Xuyên thấy Tô Thiên
Thiên đang ngẩn người nhìn máy tính, túm được cơ hội lập tức chất vấn.
Tô Thiên Thiên giương mắt nhìn anh, giơ ngón cái ra,
sau đó “Cạch” một tiếng gửi tài liệu qua.
Ninh Xuyên kinh hãi, chỉ mất nửa giờ, chẳng lẽ cô ta
có phương pháp lười biếng nào hữu dụng? Mở ra kiểm tra một lần, không có khuyết
điểm gì, anh khó tin mà nhìn Tô Thiên Thiên một chút, cô đã từ trạng thái ngẩn
người chuyển sang trạng thái tựa vào ghế ngủ.
Chẳng lẽ lần này, anh lại nhớ sai thời gian?”
“Khụ, thời gian làm việc không được ngủ.”
Tô Thiên Thiên mở mắt, giơ ngón trỏ ra, “Tôi không
ngủ, chỉ nhắm mắt lại thôi.”
“Vậy thì xuống căn tin mua đồ uống cho mọi người đi,
tôi thấy gần đây mọi người đều làm việc mệt nhọc, mời mọi người uống cà phê.”
Ninh Xuyên trước mắt không tìm ra việc gì để cho cô làm, chỉ có thể thuận miệng
sai bừa, Tô Thiên Thiên cũng lười phải nói với anh, chỉ đứng dậy bước tới, giơ
tay ra trước mặt anh.
Ninh Xuyên móc ví lấy tiền, Tô Thiên Thiên cầm tiền
xong, giơ ngón giữa về phía Ninh Xuyên.
Ninh Xuyên sửng sốt, không kịp phản ứng lại, kỳ quái
hỏi, “Ngón cái là YES, ngón trỏ là NO, thế ngón giữa là gì?”
Tô Thiên Thiên mỉm cười, “Là FUCK!”
“…” Ninh Xuyên nuốt nước miếng, được lắm, Tô Thiên
Thiên bây giờ, càng ngày càng cường đại.
…
Liên tiếp mấy ngày, Ninh Xuyên đều phát hiện, cô rất
không bình thường, giống như bị đánh tiết gà vậy, làm chuyện gì cũng nhanh hơn
dự đoán của anh, giống như thành một người khác, nhưng vẫn duy trì đặc tính của
Tô Thiên Thiên, chỉ làm chuyện thuộc bổn phận của mình, có cơ hội để lười biếng
thì sẽ tận lực lười biếng.
Ví dụ như vừa làm xong việc, nhất định sẽ gục xuống
bàn ngủ, hoặc là nhìn trần nhà ngơ ngẩn, tuyệt đối không chủ động làm chuyện
gì.
Nhưng mà cô ta quả thực làm xong việc, Ninh Xuyên có
muốn bới lông tìm vết cũng khó, chỉ có thể lựa xương trong trứng, “Tô Thiên
Thiên, bảng báo cáo của cô chưa đưa đi xét duyệt đúng không?”
Tô Thiên Thiên ngẩng đầu, “Bảng báo cáo đã đưa, tài
liệu đã gõ xong, cà phê của anh cũng đã pha đặt trong tầm với, cơm cho lúc tăng
ca cũng đã đặt với phòng ăn, báo và tạp chí đều ở trên giá sách bên cạnh.” Nói
xong, ngừng một chút, “Nếu như không có chuyện gì cần làm, phiền ngài làm cho
tốt việc của mình, đừng có quấy rầy tôi nghỉ trưa.”
“Tô Thiên Thiên….” Ninh Xuyên không nhịn được hỏi, “Cô
trúng tà sao?”
“Không phải.” Cô giơ ngón trỏ ra lắc lắc, “Tôi gặp
quỷ.”
Mặc dù Tô Thiên Thiên làm việc rất tốt, nhưng lại
khiến cho anh tâm thần bất an, lúc nào cũng không nhịn được đi xem cô đang làm
cái gì. Chẳng lẽ bốn năm này, Tô Thiên Thiên thực sự xảy ra sự thay đổi long
trời lở đất gì đó, mà đến bây giờ anh mới phát hiện ra?
Cuối cùng Ninh Xuyên cảm thấy, để Tô Thiên Thiên ở
trong phòng làm việc, thực sự ảnh hưởng đến công tác của anh, cho nên hôm nay
đến lúc tăng ca, anh nói với Tô Thiên Thiên đang rảnh rỗi vô sự, “Nếu không hôm
nay cô về nhà trước đi.”
Ngón trỏ giơ lên, Tô Thiên Thiên đặt gối đầu lên bàn,
“Hôm nay đồ ăn lúc tăng ca không tồi, tôi quyết định ăn cơm tối xong ngủ một
giấc mới về nhà.”
“Cô!” Ninh Xuyên nhất thời cứng họng.
“Chẳng lẽ công ty có quy định, cấm công nhân viên
không được ngủ trong phòng làm việc sau khi tan sở sao?” Tô Thiên Thiên vẻ mặt
thành thật nói.
Ninh Xuyên im lặng, nhưng mà… anh làm thêm giờ, Tô
Thiên Thiên lại ở bên cạnh ngủ? Đây, đây gọi là chuyện gì?
Sau bữa cơm chiều, trời tối dần, Ninh Xuyên quay lại
phòng làm việc, chuẩn bị nghênh đón mấy giờ tăng ca tiếp theo, đẩy cửa, đã thấy
Tô Thiên Thiên ăn uống no nê lười biếng duỗi thắt lưng ngáp một cái, “Ngủ
thôi!”
Ninh Xuyên nhíu nhíu mày, vốn anh cũng không thấy mệt
mỏi lắm, cũng đã quen với việc tăng ca, nhưng mà anh thực sự chưa từng thử qua
lúc làm thêm giờ còn có một người ở bên cạnh ngủ!
Nhất là trước khi ngủ Tô Thiên Thiên cứ ngáp không
ngừng, khiến cho anh cũng bị lây ngáp theo, ngay cả huyệt Thái Dương cũng hơi
giật giật, anh đưa tay xoa xoa huyệt Thái dương, “Tô Thiên Thiên, pha giúp tôi
ly cà phê.”
Tô Thiên Thiên hé nửa cặp mắt ra trả lời, “Bây giờ là
giờ tan làm của tôi.”
“….” Ninh Xuyên cảm thấy, hình như anh đã bê một tảng
đá, đập vào chân của mình rồi, hơn nữa còn đập đến cực buồn bực, cho dù có đau
đến thế nào, anh cũng không thể oán trách.
Cố nén sự mệt mỏi, tự mình pha một ly cà phê, Ninh
Xuyên quyết định không nhìn tới Tô Thiên Thiên nữa, nghĩ vậy, anh bắt đầu cầm
lấy bảng dự toán xem xét, không quá ba phút, Tô Thiên Thiên đã tiến vào mộng
đẹp, truyền đến từng đợt tiếng ngáy không tính là vang nhưng rất rõ ràng, nhất
là trong không gian yên tĩnh của phòng làm việc, từng tiếng truyền vào trong lỗ
tai Ninh Xuyên…..
“A….” Anh không nhịp được ngáp một cái, day mi tâm,
tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
“Khò… khò… khò…. khò…”
“A…”
“Khò… khò… khò…. khò…”
“…” Ninh Xuyên nổi giận, cô, cô nhóc này cố ý đúng
không! Cô ngủ ngon lành ở đây như vậy, anh có thể không bị ảnh hưởng được sao?
Anh đứng dậy muốn lắc tỉnh Tô Thiên Thiên sau đó quăng ra ngoài phòng làm việc,
nhưng mà ngẫm lại, nếu Tô Thiên Thiên tỉnh lại nhất định sẽ khinh thường nói,
“A, không ngờ một Ninh Xuyên tích cực tiến bộ như vậy còn có thể bị tôi làm cho
ảnh hưởng?”
Nghĩ đến đây, Ninh Xuyên kiên quyết đi tới bên cửa sổ,
mở cửa ra, tắt điều hòa, gió đêm xào xạc trên cao và hơi thở oi bức của mùa hè
cùng nhau tràn vào trong phòng, khiến cho tinh thần của anh được tỉnh táo lại
mấy phần.
Nhưng mà không lâu sau, vấn đề thứ hai lại tới.
Bởi vì mở cửa sổ tắt điều hòa, trong phòng có hơi
nóng, Ninh Xuyên cởi hai cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên, bàn làm việc của anh đối
diện cửa sổ, thỉnh thoảng còn có chút gió nhẹ thổi qua.
Nhưng mà Tô Thiên Thiên thì khá thảm, người đang ngủ
thân nhiệt thường cao hơn lúc không ngủ, nhất là chỗ của cô lại ở trong góc,
máy điều hòa vừa mới tắt nên không cảm thấy gì, nhưng dần dần thấy nóng ran
lên. Cô đang ngủ say, không có chút ý định nào muốn tỉnh dậy, chỉ cảm thấy xung
quanh nóng đến rã rời, mơ hồ, đầu tiên là cô bắt đầu vén chiếc váy dài lên, để
lộ ra cặp chân dài trắng nõn.
Chỉ chốc lát, xoàn xoạt xoàn xoạt, Tô Thiên Thiên bắt
đầu túm lấy cổ áo sơ mi, chỉ chốc lát, đã cởi ba cái nút áo, lộ ra xương quai
xanh mê người, lồng ngực khẽ phập phồng.
Trong đầu Ninh Xuyên oành một tiếng, đột nhiên nhớ lại
bốn năm trước, Tô Thiên Thiên cũng hay tựa vào ngực anh như vậy, sau đó ngủ ngon
lành, để một mình anh mặt đỏ tai hồng tại chỗ, đã lâu như vậy rồi, mà cô ngay
cả một chút tính phòng bị cũng không có!
Nếu như người ở trong văn phòng không phải anh thì
sao, cô cũng sẽ như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Ninh Xuyên không khỏi giận dữ. Không kìm
được đi tới bên cạnh cô, muốn kéo cổ áo cao lên giúp cô, Tô Thiên Thiên nhìn
qua ngủ rất ngon lành, thậm chí anh đi tới cũng không biết.
Trên khuôn mặt trắng noãn hơi ửng hồng vì nóng, Ninh
Xuyên vừa định vươn tay, Tô Thiên Thiên đột nhiên trở mình, lẩm bẩm một câu,
“Ninh Xuyên chết tiệt, tôi nguyền rủa anh mua lon sẽ không có nắp bật…”
Ngủ mà cũng nhớ nguyền rủa anh, xem ra thù oán của bọn
họ quá sâu, bốn tháng của bốn năm về trước kia, đến cùng với bọn họ mà nói, là
đoạn hồi ức như thế nào đây?
Cái ngày để cho Tô Thiên Thiên đến nay vẫn còn ghi hận
anh, khiến cho anh vĩnh viễn cũng không thể quên được ấy. Anh tiễn chị gái Ninh
San đi rồi, trên đường về nhà, lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ tối mò, bị hai
ba người vây lại, anh chưa kịp mở miệng, một cái bạt tai đã ập xuống, sau đó là
một câu được chuyển lời đến anh, “Mày là cái đồ nghèo rớt mồng tơi không biết
xấu hổ, có tư cách gì mà tìm con gái nhà giàu, muốn ăn cơm mềm à, muốn làm tiểu
bạch kiểm à, không tự nhìn xem mình là ai!”