Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Chương 54: Bao lâu?

Bao lâu

Edit: Qing Yun

"Sau đó thì sao?

"Sau đó..." Cô suy nghĩ, "Tớ rời khỏi thành phố kia đến thành phố S học đại học, rồi tốt nghiệp..."

Vưu Nhạc Nhạc ngồi xếp bằng trên giường, hứng thú bừng bừng tiếp tục hỏi, "Vậy cậu và mối tình đầu thế nào?"

"Cái gì thế nào." Hứa U nghiêng đầu, giơ máy sấy, năm ngón tay luồn vào tóc.

"Cậu còn liên hệ với cậu ta không?"

Qua vài giây, tiếng máy sấy ồn ào đột nhiên im bặt, Hứa U đứng dậy nhổ dây cắm.

"Không."

"Không một lần nào cả?" Vưu Nhạc Nhạc dò hỏi tới cùng. Nếu không phải cô nghe chính miệng Hứa U nói ra, thật sự không thể tưởng tượng được người bạn cùng phòng ngoan ngoãn của mình còn từng có một thời thanh xuân oanh liệt như vậy.

Nếu luận về con đường tình cảm, Vưu Nhạc Nhạc tuyệt đối phong phú hơn Hứa U rất nhiều, chỉ là thật sự khắc sâu thì lại không có. Cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, khuôn mặt như bừng tỉnh đại ngộ, "Thảo nào tớ thấy cậu được bao nhiêu người theo đuổi mà không yêu đương với ai cả, thì ra là cậu không quên được người kia?"

Không chờ Hứa U trả lời, Vưu Nhạc Nhạc lại cảm thán, "Hizz... Trách không được... Có câu nói thế nào nhỉ? Khi còn trẻ, không nên gặp được người quá đặc biệt, đúng không?"

"...."

"Vừa vặn quán cà phê của chúng ta muốn làm hoạt động theo chủ đề mối tình đầu, tớ thấy có thể lấy câu chuyện này của cậu tham gia đấy, thân là bà chủ, tớ có thể cho cậu đi cửa sau, cảm động không?"

Hứa U không muốn nói tiếp đề tài này, cho nên cô nói, "Ngày mai tớ muốn đi công tác, cơm chiều cậu tự giải quyết đi."

"Lại đi công tác?!"

Vưu Nhạc Nhạc ngã lên giường như nghe phải tin dữ, ngửa mặt lên trời thở dài, "Bên tin tức xã hội của cậu sao lại bận như thế, ba ngày lại đi công tác một lần..."

"Gần đây có nhiều chuyện xảy ra..."

Hứa U cầm notebook kiểm tra email công việc.

Vưu Nhạc Nhạc thấy Hứa U làm việc nghiêm túc bèn im lặng không nói nữa. Cô lăn mấy vòng trên giường, sau đó lấy di động nhắn tin với bạn trai.

Bên này, Hứa U vội nửa ngày mới cảm thấy đói.

"Tớ đi nấu mì sợi, cậu có ăn không?" Cô tắt máy, quay đầu hỏi Vưu Nhạc Nhạc.

Vưu Nhạc Nhạc chuyển tầm mắt từ điện thoại sang cô, "Đã trễ thế này, cậu còn dụ hoặc tớ."

Nguyên liệu trong tủ lạnh không còn nhiều lắm, khẩu vị của hai người đều thiên về thanh đạm. Hứa U hơi suy nghĩ, cuối cùng quyết định dùng trứng gà.

Vưu Nhạc Nhạc bỏ di động xuống, dựa vào tường nhìn Hứa U thái hành.

Rảnh rỗi, hai người câu được câu không trò chuyện.

"Mì trứng?"

"Ừ."

"Sắp chảy cả nước miếng rồi." Vưu Nhạc Nhạc cười hắc hắc, "Tay nghề này của cậu, về sau chồng cậu thật có phúc."

Nồi nước bên cạnh bắt đầu nổi bọt nước, Hứa U liếc nhìn thoáng qua, nói: "Bỏ mì vào đi."

"Đúng rồi, cậu đi đến khi nào thì về?" Vưu Nhạc Nhạc lấy đũa ăn thử, bị nóng đến bỏng lưỡi, "Á, có dấm không?"

Hứa U đưa dấm cho cô, "Ngày kia, tớ lái xe, không xa."

"Không phải xe cậu đang hỏng à, sửa được rồi?"

"Không có việc gì." Hứa U ăn nhanh, chỉ vài ba miếng là xong, cô đứng dậy thu dọn chén đũa, "Tớ đi ngủ, cậu cũng đi ngủ sớm đi, ăn xong thì để lên bàn, ngày mai tớ sẽ dọn."

Buổi sáng lúc đánh răng, Hứa U nhìn chính mình trong gương, đột nhiên thất thần.

Ngơ ngác một hồi, cô cong lưng vớt nước phả lên mặt, trong đầu suy nghĩ.

Qua mấy năm...

Rốt cuộc phải mất bao lâu mới có thể xóa bỏ dấu vết tồn tại của một người?

Một năm, hai năm, ba năm, hay là năm năm có đủ không?

Có lẽ còn lâu hơn...

Vì sao lại nhớ đến cậu. Hứa U cầm khăn lông bên cạnh, nhắm mắt lại đắp khăn lông lên mặt.

Đêm qua đến cửa hàng tạp hóa mua đồ, cách tấm cửa kính, cô nhìn thấy một chàng trai mặc áo thun màu đen đứng dựa vào cửa sổ hút thuốc. Dòng xe cộ phía sau đi qua không ngừng, đèn nê ông dần dần sáng lên chiếu rọi màn đêm.

Trong nháy mắt kia, đột nhiên cô cảm thấy hoảng hốt.

Cũng không biết cậu có chăm sóc tốt cho đôi mắt đen và dạ dày khó chiều của mình.

Nhưng mà, giống như mọi người vẫn nói.

Chỉ cần chúng ta khóc lóc rồi ăn cơm, mọi chuyện đều có thể qua đi.

Cô cũng có thể sống tốt.

- -

Thành phố bên cạnh, lái xe hơn một giờ là có thể đến.

Hứa U kiểm tra tốt mọi thứ, để lại cho Vưu Nhạc Nhạc một lời nhắn rồi ra cửa. Xe chạy trên đường, đang lúc chờ đèn xanh đèn đỏ thì di động để trong túi vang lên.

Cô vừa lấy điện thoại, vừa tiện thể mở cửa sổ xe.

Gió mang theo hơi lạnh quét qua mặt, làm người nâng cao tinh thần.

Người gọi điện thoại tới là đồng nghiệp đi công tác cùng cô, Trương Lị Lị, hai người tùy tiện nói mấy câu. Đèn xanh sáng lên, Hứa U liền cúp điện thoại.

Chỉ là Vưu Nhạc Thật miệng quạ đen, xe vừa vào cao tốc thì đồng hồ đo trục trặc sáng đèn, không biết chỗ nào lại kêu lên.

Hứa U không dám đi quá xa, kinh hồn táng đảm chạy chậm lại rồi lái vào một cửa hàng 4S ở trên đường.

Không biết hôm nay là ngày nào mà trong tiệm rất đông người.

Nhìn thấy Hứa U tiến vào, một nhân viên đi đến hỏi, "Chào chị, chị cần gì sao?"

"Xe của tôi hỏng rồi, có thể xem giúp tôi không?"

"Xin hỏi, chị có hẹn trước không?"

"Không có..."

"Là thế này, hôm nay trong tiệm rất bận, không còn thợ sửa nào rảnh cả, chị có thể chờ một lát không?"

"Phải đợi bao lâu?"

Nhân viên công tác lộ ra biểu cảm khó xử, "Cái này... Phải xem tình huống."

Hứa U nâng tay xem giờ, gật gật đầu, "Kia thôi bỏ đi, chiều nay tôi có việc... Thời gian tương đối vội."

Mới vừa xoay người đã bị một giọng nam đầy kinh hỉ gọi lại.

"-----ai ai ai ai, từ từ!"

Hứa U quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông hơi lạ đang bước nhanh đến chỗ cô.

"Hứa U?" Người kia kích động gọi tên cô.

Nhìn khuôn mặt mờ mịt của Hứa U, rõ ràng không nhớ nổi anh ta là ai, người đó càng thêm kích động, lớn tiếng giới thiệu chính mình, "Học bá! Tôi là Lý Tiểu Cường này! Cậu không nhớ rõ tôi sao?! Trước kia chúng ta học cùng lớp đấy!!"

"..."

"Thật sự không có chút ấn tượng?"

"..."

Tuy rằng nghĩ mãi không ra, nhưng nhìn dáng vẻ kia của anh ta, Hứa U lại không nhịn được bật cười.

Cô cười thật nhẹ, chỉ thoáng cong môi.

Nhân viên đứng ở một bên cười ha ha, "Thì ra là bạn học của ông chủ."

"Đứng trơ làm gì, đi lấy nước cho người ta đi!" Lý Tiểu Cường thúc giục.

Hứa U vừa nghe, vội vàng xua tay, "Không cần đâu, tôi còn có việc, sửa xong xe sẽ đi luôn."

"Xe cậu bị sao vậy?" Lý Tiểu Cường ân cần hỏi, "Không bằng thế này đi, cậu để xe lại trong tiệm, tôi mời cậu ăn một bữa cơm?"

"Trong tiệm của cậu hình như rất bận, buổi chiều tôi còn muốn đi công tác, tôi tìm chỗ sửa xe trước, chờ khi nào trở lại sẽ liên hệ sau."

"Không có việc gì không có việc gì, trong tiệm chúng tôi còn có thể---" Nói đến một nửa, Lý Tiểu Cường đột nhiên dừng lại.

Một lúc sau, anh ta lại mở miệng, "Đúng rồi, nếu cậu vội thì tôi mang cậu đến tiệm sửa xe gần đây đi, bọn họ chắc không vội đâu."

"Cửa hàng" trong miệng Lý Tiểu Cường thật sự không xa, xe Hứa U có vấn đề nên không dám đi quá nhanh, chỉ có thể lái xe đi theo chiếc xe màu đen trong kinh sợ.

Đi qua mấy ngã rẽ là đến.

Hứa U dừng xe, mở cửa bước xuống, cô đánh giá mặt tiền cửa hàng.

Cả một tấm biển cũng không có, vách tường bên ngoài cũng chỉ dùng sơn màu đen viết hai chữ x, y. Cửa trước chỉ kéo xuống một nửa, bên trong là nền xi măng màu xám, tường không trát xi măng, nhìn càng giống nhà xưởng bỏ hoang.

Hứa U đi theo sau Lý Tiểu Cường, đánh gia khắp nơi.

Quạt trên đỉnh đầu thổi phần phật, vào rồi mới phát hiện bên trong rất lớn, nói hai câu cũng có tiếng vọng. Khắp nơi đều là dụng cụ cải tạo xe mà Hứa U không biết tên.

Mới vừa xuống, di động của Lý Tiểu Cường đột nhiên vang lên. Nhạc chuông điện thoại của anh ta là bài Phu nhân xa hương của Phượng hoàng truyền kỳ, âm lượng đặc biệt lớn. Anh ta nhìn thoáng qua người gọi, bước nhanh ra một góc nghe điện thoại.

Hứa U đứng một mình, cô nhìn xung quanh. Trong lòng thầm nghi hoặc... Xưởng sửa xe này, sao đến một nhân viên tiếp khách cũng không có.

Đang nghĩ ngợi, bên cạnh có hai người kéo một cánh cửa đi ra. Trong đó có một người đàn ông ăn mặc rất nổi bật, quần tây cùng giày da trâu đầu nhọn. Anh ta cho tay vào túi quần, cả một thân đen, không hợp với không khí nơi này.

Đi được hai bước, Lục Hãn Kiêu dừng lại, nói với người bên cạnh, "A đúng rồi, sơn màu hồng nhạt nữa."

"Được, Lục tổng." Người nọ gật đầu.

"Sau đó nạm đá lên gương chiếu hậu."

"...."

Lục Hãn Kiêu hơi cúi đầu, kính râm trượt xuống sống mũi, đôi mắt liếc sang, "Kêu thợ lớn tuổi có tay nghề tốt nhất làm cho tôi."

"..." Biểu cảm trên mặt người nọ hơi cứng đờ, "Lục tổng, thật ngại quá... Nơi này của chúng tôi đều là người trẻ tuổi."

"A?"

Lục Hãn Kiêu nhíu mày, "Kia, kêu ông chủ của các người?" Anh ta không dám làm ẩu, xe này là để tặng cho cô gái anh ta thích, chỉ vì trong lúc vô ý cô ấy nói nhìn thấy một chiếc xe màu hồng nhạt rất đẹp ở trước cửa trường học.

Sau lại có lần ăn cơm, anh ta nhắc đến chuyện này với bạn bè. Người bạn vỗ đùi nói, "Đề cử xưởng này cho cậu, hơi xa nhưng rất nhiều bạn bè chơi siêu xe của tôi đến thích đến chỗ này sửa xe, chỉ là hẹn hơi khó."

"Ông chủ của chúng tôi không sửa loại này... Hơn nữa đều xem tâm tình."

Lục Hãn Kiêu cười, lại tiếp tục đi về phía trước, "Còn xem tâm tình, ông chủ của các cậu tuổi không lớn nhưng tính tình lại không nhỏ, được rồi, đến lúc đó tôi mang xe đến thì chuẩn bị cho tốt."

Hứa U yên lặng đứng sang bên cho bọn họ đi qua. Cô lẳng lặng ngốc một bên, thẳng đến cho người tiến lên dò hỏi.

"Chào chị.... Chị tới đây là?"

Hứa U vội nói, "A, tôi tới sửa xe, các cậu có thời gian không?"

"Sửa xe?!" Người nọ như bị nghẹn, "Chiếc Audi A4 dừng trước cửa kia?

Nhìn biểu cảm khiếp sợ của cậu ta, Hứa U không thể hiểu được, "A... Đúng, chỗ này của các cậu không sửa xe sao? Bạn tôi dẫn tôi đến..."

"Ách... Sửa thì có sửa, nhưng chúng tôi..."

"--- có thể sửa, xe gì cũng có thể sửa!!"

Bên cạnh có người ngắt ngang hai người nói chuyện.

Lý Tiểu Cường cúp điện thoại bước nhanh tới, hận sắt không thành thép nói với chàng trai trẻ, "A Lực à, cậu ở đây nói lời vô nghĩa gì thế!"

A Lực bị kéo sang một bên.

"Anh Cường, sao lại thế này?"

Ánh mắt Lý Tiểu Cường tràn đầy chờ mong, "Anh Từ đâu?"

"Có lẽ còn đang ngủ trong phòng, nhưng cũng sắp dậy rồi."

"Lại suốt đêm?"

"Không rõ lắm."

"Bây giờ cậu đi gọi cậu ấy dậy, nói với cậu ấy, nếu không ra sẽ hối hận cả đời."

A Lực không hiểu ra sao, đi được hai bước lại hỏi, "Nói dọa người như vậy?"

"Dọa chết cậu."

A Lực đột nhiên nhanh trí, nhìn cô gái xinh đẹp bên ngoài, "Người quen trước kia của anh Từ."

"Đâu chỉ quen biết, cậu mau nhanh lên." Lý Tiểu Cường thúc giục.

A Lực đi đường đều đang suy nghĩ. Cậu ta đi lên lầu hai, vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì cánh cửa đã bị người kéo ra từ bên trong.

Người đi ra khuôn mặt đầy mệt mỏi, sắc mặt không tốt lắm. Môi anh còn ngậm một điếu thuốc chưa cháy hết, đôi mắt hẹp dài đen nhánh, chỉ là quầng mắt rất thâm.

"Anh... anh Từ." A Lực lui về sau một bước, "Anh Cường nói bên ngoài có một người quen của anh..."

Tạ Từ xoa tóc, không chút để ý.

Anh ngậm thuốc, tay chống lên lan can, mơ hồ không rõ hỏi, "Làm sao."

"À." A Lực chỉ ra ngoài, "Người đang đứng ở khu a9 kia.

Sau đó, qua vài giây.

A Lực nhìn ông chủ ngày thường luôn lạnh nhạt không thích cười kia của nhà mình ngơ ngác, điếu thuốc đang ngậm trong miệng rơi xuống đất.

Một bộ khiếp sợ không nói nên lời lại cố gắng đèn nén xuống.

A Lực không văn hóa cho nên trong đầu chỉ có thể nghĩ được một câu để hình dung.

- -- Sét đánh giữa trời quang.

Pass chương 55: Tên ở nhà của Hứa U là gì?