Lục Tổng, Em Không Dám!

Chương 6: Em nói thử xem(3)

"Hiểu Hoàn Nhan đến lượt cô vào phòng" giọng của chị trợ lí thông báo.

Sao nghe cứ như chị xinh đẹp được đưa lên bàn mổ heo ấy nhỉ?? có lẽ do chính cô lo lắng quá chăng. Dù sao chị xinh đẹp 'thượng lộ bình an'

Hiểu Hoàn Nhan từ từ đứng dậy. Chỉnh sửa trang phục sau đó quay sang cô cười một cái rồi mới hướng phòng phỏng vấn đi đến. Trong lòng thầm đắc ý.

Không lâu sau, cô cũng bị gọi qua căn phòng phỏng vấn kế bên đó.

Giờ thì hay rồi! lúc này cô cảm giác giống như đi vào chỗ chết vậy.

"Xin chào mọi người! em là Vạn Kiều Bá Uy" giọng cô vì lo lắng mà không khỏi run run.

"Xin Chào!............. hmmmm, theo nhưng trong hồ sơ là em tốt nghiệp trường Lưu Vĩ Nhiên và....2 năm kinh nghiệm làm việc thực tập?" Trưởng phòng kinh doanh nhìn một cái nghĩ cô cũng thật khá.

"Vâng..."

"Khoan đã! em mới 20 tuổi?" Cô trợ lý kế bên la lên.

Gì chứ? đừng nói là công ty Dực Hoả này biến thái đến nỗi không nhận nhân viên 20 nha!

"Em...là không khai báo nhầm tuổi đấy chứ?" Cô trợ lý nghi hoặc.

"Không phải, không phải! là do lúc trước thầy cô cho em nhảy lớp" cô vội vàng giải thích. Hai tay còn không ngừng vẫy vẫy tỏ ý sự thật không phải như thế.

"Cô bé này không tệ! được, chúng tôi trong vòng 3 ngày sẽ liên lạc với em sau. Chúng ta sẽ sắp xếp một vị trí công việc phù hợp với em" Trưởng phòng cười cười đưa tay ra.

Cô nghe thấy thế như trúng số độc đắc liền nhanh chóng bắt lấy cái tay đưa ra kia, hai người kịch liệt cười.

Không ngờ cô cũng không đến nỗi tệ như cô tưởng a! Hôm nay thật vui vẻ. Cô phải rủ Huyền đi ăn thật no mới được nha! Hắc hắc.

Bước vào thang máy, cô không may cần thận đụng vào người đàn ông to lớn. Cũng thật may! cô là một cô gái hoạt bát. Mặc dù là tiểu thư nhưng cách ăn mạc của cô có phần 'quái dị'!!!

Một chiếc áo thun rộng, quần jeans rách thêm đôi giày nike trắng kia khiến cô khi đụng phải người đàn ông đã không bị 'cạp đất' như mấy cô tiểu thư cùng đôi giày cao gót khác!

"Thật xin lỗi a!" cô cúi đầu vội vàng xin lỗi.

Không nghe thấy tiếng đối phương trả lời. Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tím huyền đang dán vào người mình kia.

"Anh...? Anh là người phục vụ cao cấp của quán cà phê đó?" Hai mắt cô không khỏi trợn tròn. Thật có duyên nha!

"Phục vụ cao cấp?" Anh có vài phần không tin vào mắt mình. Rốt cục trong đầu cô không có một chút hình ảnh của anh sao?

"Phải nha! anh sao lại ở đây? hay là lại lấy xe ai đi rửa nữa ư?"

"Rửa xe?"

"Ưm! chính là hôm đó thấy anh lái chiếc xe Lamborghini kia nha. Tôi không nghĩ đến quán cà phê như vậy mà có cả rửa xe miễn phí" Bá Uy khoái chí cười hắc hắc. Không hoàn toàn để ý sắc mặt người đàn ông kia đã đen như cục than.

"Bá Uy! là em nghĩ tôi là loại người nào? phục vụ cà phê rồi đến nhân viên rửa xe, có phải em còn muốn nói cho đến khi tổng kết rằng tôi là trai bao?" Giận cô đến cực độ. Giọng nói của anh không khỏi có vài phần khí lạnh, khiến cô bất giác run run người.