[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 47: Quán rượu Xuân Hoa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

TML



Edit: Túy.

Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang ở trong nhà đại ca Hoa gia rất thoải mái, nhưng mà tình huống trong kinh thành càng ngày càng nghiêm trọng, cho dù Hoa Mãn Lâu không ra ngoài dò la tin tức, Hoa Thịnh Lâu quay về cũng sẽ nói cho y biết dạo gần đây xảy ra chuyện gì, tránh cho họ ra ngoài gặp phải phiền phức.

“Dạo này vẫn không có tin tức gì của Tây Môn Xuy Tuyết, Lý Yến Bắc vẫn đang phái rất nhiều người tìm hắn, lại có lời đồn, xế chiều hôm nay Diệp Cô Thành bị đại công tử Đường Thiên Nghi ở Đường môn Tứ Xuyên ném cát độc.”

“Diệp Cô Thành trúng độc?” Hoa Mãn Lâu rất bất ngờ, “Với võ công của y, Đường Thiên Nghi sao có thể đả thương y được?”

“Chuyện này ta cũng không biết, chỉ có điều đây là do Lão Thực hòa thượng nói, ta nghĩ chắc không phải là giả.”

“Xem ra, kinh thành lại sắp rối loạn.” Hoa Mãn Lâu cảm thán nói.

Chuyện đúng là vậy, ngày hôm sau, Lý Yến Bắc bị người của Đỗ Đồng Hiên mai phục, suýt chút nữa là bị giết hại, may mà Lục Tiểu Phụng chạy đến kịp thời.

“Ta vừa quay lại đã gặp được Tôn đại lão gia, lại từ chỗ Đại Trí Đại Thông biết được chuyện Tây Môn Xuy Tuyết dời trận tỷ thí lại, hắn còn nói ngươi đang gặp nguy hiểm, cho nên ta liền chạy đến đây.”

Lục Tiểu Phụng sau khi cứu Lý Yến Bắc, nói rõ lý do tại sao mình lại ở đây, lại hỏi trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì.

Lý Yến Bắc nói cho hắn biết, gã đánh cược với Đỗ Đồng Hiên thành Nam, cùng với tin tức không biết Tây Môn Xuy Tuyết đi đến đâu và Diệp Cô Thành trúng độc bị thương.

Hai vấn đề, người phía trước Lục Tiểu Phụng chẳng hề lo lắng, người phía sau lại khiến hắn phải nhướn mày.

Lý Yến Bắc thấy vẻ mặt này của hắn chỉ cho rằng hắn đang lo lắng cho Tây Môn Xuy Tuyết, liền hỏi: “Ngươi biết tung tích của Tây Môn Xuy Tuyết hả?”

Nhíu mày rồi giãn ra, Lục Tiểu Phụng nhún vai: “Ngay cả Đại Trí Đại Thông cũng không biết, sao ta biết được? Nhưng nếu bây giờ các ngươi vẫn không tìm ra hắn, chỉ có hai khả năng.”

“Hai khả năng?” Câu này không chỉ có Lý Yến Bắc hỏi, cũng là câu hỏi của người đột nhiên xuất hiện cứu Lý Yến Bắc nhưng chuẩn bị rời đi – Lão Thực hòa thượng.

“Khả năng thứ nhất,” Lục Tiểu Phụng giơ một ngón tay, “Tây Môn Xuy Tuyết đã đến kinh thành, hắn đã tìm nơi yên tĩnh ẩn núp rồi, nhưng ta nghĩ tình huống này không khả thi cho lắm?”

“Tại sao?”

“Trước khi ta ra biển, vẫn ở lại Vạn Mai sơn trang, dạo này hắn chọc phải một tên khó chơi, tên kia thích náo nhiệt, nếu như có y, Tây Môn Xuy Tuyết không thể nào che giấu được tung tích.” Nói xong câu này, Lục Tiểu Phụng cười nhẹ, sờ sờ ria mép, Sơ Ảnh khó chơi đến mức nào hắn đã lĩnh giáo qua, ngươi cũng không thể mong đợi một Kiếm Tiên choai choai vừa không biết đối nhân xử thế vừa ham chơi thu liễm tính tình ngoan ngoãn đi theo Tây Môn Xuy Tuyết trốn ở chỗ nào đó không ra khỏi cửa được, y không kéo Tây Môn Xuy Tuyết chạy khắp nơi mới lạ.

Hơn nữa, lấy hiểu biết của Lục Tiểu Phụng đối với Sơ Ảnh, chuyện Tây Môn Xuy Tuyết đáp ứng tỷ thí với Diệp Cô Thành, e rằng đã khiến cho Sơ Ảnh tức giận không nhẹ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn lúc đó rời khỏi Vạn Mai sơn trang chạy ra ngoài biển, thứ nhất, hắn không muốn nhìn thấy kết cục của Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành, mặt khác chính là vì tránh cơn giận của Sơ Ảnh.

Tính tình của tiên nhân hình như cũng không mấy tốt, Cơ Lang là vậy, Sơ Ảnh cũng vậy, chỉ có điều Cơ Lang là kẻ lạnh lùng vô tình không để ý đến chuyện sống chết của bất kỳ ai, mà Sơ Ảnh lại là kẻ có tình cảm quá phong phú, thay đổi thất thường khiến người ta cảm thấy khó tiêu.

Lục Tiểu Phụng đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lúc Sơ Ảnh nghe thấy Tây Môn Xuy Tuyết đồng ý tỷ thí thì hai mắt tóe lửa, phẫn nộ đến mức hận không thể nhào qua cắn Tây Môn Xuy Tuyết một phát, cùng với đôi mắt hơi đỏ lên lộ rõ sự uất ức.

Phỏng chừng cũng chỉ có Hoa Mãn Lâu và Tây Môn Xuy Tuyết mới chịu được bọn họ… Hửm? Có phải có thứ gì đó kỳ quái trà trộn vào đây không? Lục Tiểu Phụng vội ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Lý Yến Bắc và Lão Thực hòa thượng đều hơi ngạc nhiên: “Trên thiên hạ còn có người cả gan quấn lấy Tây Môn Xuy Tuyết? Sao Tây Môn Xuy Tuyết không giết y?” Tây Môn Xuy Tuyết là một người lạnh như băng, lại để cho một người liên tục quấy rầy mình mà không động thủ giải quyết đối phương? Hai người họ không tưởng tượng ra được.

Chỉ có thể nói người này thật là quá cường đại.

Lục Tiểu Phụng cũng không định nói thêm điều gì, hắn chỉ giơ ngón tay thứ hai lên, “Khả năng thứ hai, chính là Tây Môn Xuy Tuyết vẫn đang ở trong Vạn Mai sơn trang.”

Hai người họ vừa nghe vậy, đều sửng sốt, bọn họ tựa hồ đã quên mất khả năng này.

Vạn Mai sơn trang, trước đây không hề phô trương, nhưng Tây Môn Xuy Tuyết từ thời niên thiếu đánh một trận liền nổi danh ngay sau đó lọt vào tầm mắt người trong giang hồ, đây chính là sơn trang có nổi tiếng ngang với Hoa gia ở Giang Nam, bởi vì Tây Môn Xuy Tuyết là nguyên nhân, chưa từng có người xông vào thành công, người muốn làm vậy đều không còn ở nhân thế, không có ngoại lệ.

“Vậy mà ta lại quên mất khả năng này.” Lý Yến Bắc cười ha ha, không chút xấu hổ.

“Nhưng mà, cách đêm trăng tròn không tới ba ngày, lúc này Tây Môn Xuy Tuyết vẫn còn đang ở Vạn Mai sơn trang sao? Kinh thành cách nơi hắn ở cũng không gần đâu.” Lão Thực hòa thượng không tán thành quan điểm này.

Lục Tiểu Phụng chỉ cười nhưng không nói, hắn cũng sẽ không nói chuyện của Sơ Ảnh ra.

Thấy hắn không chịu nói, hai người họ không ép hỏi nữa, Lão Thực hòa thượng đổi đề tài, nói: “Nếu ngươi muốn tìm Diệp Cô Thành nói chuyện, có thể đến quán rượu Xuân Hoa xem thử, có người nói y hay đến chỗ đó.”

“Quán rượu Xuân Hoa là địa bàn của Đỗ Đồng Hiên, ta sẽ không đi với ngươi, trên đường cẩn thận.”

Sắc mặt Lục Tiểu Phụng hơi khác thường, nhưng bị hắn che giấu rất kĩ, “Thế thì ta sẽ tìm ngươi uống rượu sau vậy.”

Lão Thực hòa thượng dẫn Lục Tiểu Phụng đi đến quán rượu Xuân Hoa, trên đường đi ngang qua Di Tình viện, thấy Di Tình viện ban ngày ban mặt vẫn có người đến kẻ đi (tại sao kỹ viện ban ngày cũng mở cửa nhỉ?), Lục Tiểu Phụng không khỏi dừng bước nhớ đến Âu Dương Tình ở trong đó.

Lúc mới quen Âu Dương Tình, hắn chỉ cảm thấy nàng là một hoa khôi chỉ thích tiền không thích cười, khi đó Lục Tiểu Phụng còn không nhịn được làm nhục nàng một phen; lúc gặp lại, không ngờ nàng từ một danh kỹ thanh lâu hóa thân thành một hiệp nữ giang hồ, rõ ràng là một tứ đương gia của tổ chức Hồng Hài Tử khiến cho người vừa nghe thấy đã sợ mất mật! Nhìn cứ như chị em gái thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, lộ ra một mặt xinh đẹp, bướng bỉnh mà lại cơ trí, ngay cả Tiểu Phụng mưu hay chước giỏi cũng không khỏi kinh ngạc.

Âu Dương Tình thế này khiến Lục Tiểu Phụng có chút ưa thích, nhưng danh tiếng của Hồng Hài Tử thật sự quá kém, cho nên tuy có hơi động tâm, Lục Tiểu Phụng quyết đoán xoay người.

Mà bây giờ, nhìn lại chốn này, Lục Tiểu Phụng chỉ cảm thấy “cảnh còn người mất”.

“Nhớ tới Âu Dương Tình hả?” Lão Thực hòa thượng lại gần cười nói, có đôi khi lão tuyệt không giống như một hòa thượng, bởi vì Lão Thực hòa thượng là một hòa thượng phạm giới đi uống rượu có kỹ nữ hầu hạ.

Giống như bây giờ, không đợi Lục Tiểu Phụng mở miệng, một chị em gái ở cửa Di Tình viện mời chào khách nhân đột nhiên lao ra đuổi đánh Lão Thực hòa thượng một trận, muốn lão trả tiền lần trước chơi kỹ nữ. Tuy Lão Thực hòa thượng không thừa nhận, vẫn bị vừa đánh vừa véo rồi bỏ chạy.

Lục Tiểu Phụng lắc đầu, bật cười, xoay người rời khỏi. Hắn không phát hiện trên lầu hai của Di Tình viện, một dáng người yểu điệu lặng lẽ nhìn hắn rời đi.

Quán rượu Xuân Hoa, hiện tại đã trở thành nơi để nhân sĩ giang hồ tụ tập, lúc Lục Tiểu Phụng đi vào, người giang hồ nơi này đang trò chuyện ầm ĩ đều đồng loạt ngậm miệng lại, thậm chí có vài người thẳng thừng rời khỏi.

Ai bảo Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày rất dễ nhận ra chi.

Lục Tiểu Phụng tìm chỗ trong góc ngồi xuống, kêu một bình rượu và một đĩa đậu phộng, một mình nâng chén uống rượu.

Mà ở trên lầu quán rượu Xuân Hoa, Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang đã phát hiện hắn đến.

“Thoạt nhìn tâm tình hắn rất tệ.” Quen biết Lục Tiểu Phụng lâu như vậy, đương nhiên Hoa Mãn Lâu có thể nhận ra tâm tình của hắn như thế nào. Tuy Lục Tiểu Phụng thích uống rượu, nhưng phần lớn thời gian hắn thích tìm người cụng chén với mình chứ không phải là ngồi uống một mình.

Hơn nữa, y không che giấu hơi thở của mình, nhưng Lục Tiểu Phụng hiện tại vẫn không phát hiện ra bọn họ.

Điều này thật bất thường.

Hoa Mãn Lâu còn đang suy nghĩ xem có nên xuống dưới chào hỏi Lục Tiểu Phụng hay không, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hoa kì lạ, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Sáu thiếu nữ có mái tóc đen xõa ngang vai, cả người mặc y phục màu hồng, cầm theo một cái giỏ đầy hoa cúc, đứng thành cặp từ đầu phố rải hoa một mạch đến đây, toàn là cánh hoa, rải trên mặt đất thành một tấm thảm hoa.

Đi đến trước quán rượu, sáu thiếu nữ dừng bước, nâng kiệu, bên trong kiệu xuất hiện một bàn tay thon dài đẹp đẽ nâng rèm, phi thân vào quán rượu Xuân Hoa.

Khuôn mặt y rất trắng, cũng không phải là tái nhợt hay trắng bệch, mà là một loại nhan sắc trong suốt bóng mượt như bạch ngọc.

Ánh mắt y không phải đen như mực, nhưng sáng đến đáng sợ, cứ như hai ngôi sao lạnh. Tóc y đen bóng, đầu đội châu quan mùi gỗ đàn hương, y phục trên người cũng trắng tinh như tuyết.

Lãnh khốc, cao ngạo, tịch mịch. Nam tử bạch y đến đây, toàn bộ nơi này đều im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người y.

Không một ai không biết y, y với Tây Môn Xuy Tuyết đều giống như băng tuyết trên núi. Kiếm trong tay đã đại biểu mọi thứ.

Diệp Cô Thành.

“Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên”(1) Thành chủ thành Bạch Vân. [ (1) Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên: Diệp Cô Thành thành danh bởi chiêu kiếm “Thiên Ngoại Phi Tiên”, cùng nổi danh với chiêu kiếm “Nhất Kiếm Tây Lai” của Tây Môn Xuy Tuyết. ]

Diệp Cô Thành bước vào quán rượu vừa giống quân vương đi vào cung đình, vừa giống thần tiên hạ phàm, mọi cử động đều tác động đến lòng người.

Nhưng cũng không phải ai cũng bị y mê hoặc, Lục Tiểu Phụng uống rượu không thèm liếc y một cái cũng không, người muốn ám toán y cũng không.

Kiếm của y cũng giống y, từ chuôi kiếm đến vỏ kiếm đều mang loại khiêm tốn đẹp đẽ quý giá, mà kiếm phong của y cũng giống vậy.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, kiếm quang lóe lên, phần lớn người ở đây ngay cả khi y xuất kiếm lúc nào thu kiếm lúc nào cũng không thấy rõ, người muốn đánh lén y đã chết.

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: CP với Lục Tiểu Phụng xuất hiện…

~OoO~

Túy: Không lẽ Tiểu Kê với A Thành là một đôi thật hả? OvO” *bất ngờ – ing*