[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 19: Hoa sắp nở (Sửa)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Túy Mộng.

Diêm Thiết San chết, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, càng khiến Lục Tiểu Phụng cảm thấy đau đầu.

“Tại sao phiền phức càng ngày càng nhiều thế này?”

Hoa Mãn Lâu trả lời giúp hắn: “Bởi vì ngươi là Lục Tiểu Phụng.”

Được rồi, bởi vì hắn là Lục Tiểu Phụng thích xen vào chuyện người khác, cho nên nước đục nào hắn cũng phải lội qua.

Lục Tiểu Phụng “có khổ không nói nên lời” đành phải vuốt ria mép đi xem rốt cuộc Châu Quang Bảo Khí các đã xảy ra chuyện gì, Hoa Mãn Lâu dĩ nhiên là phải đi cùng, Cơ Lang không đi theo, hắn ở lại khách điếm.

Lúc này, trong Châu Quang Bảo Khí các là một khung cảnh thuần trắng tiêu điều, trên dưới trong các đều khoác áo vải bố, đầu đội vải trắng(*), Hoắc Thiên Thanh đứng trong linh đường, vẻ mặt thẫn thờ tiếp đãi khách khứa lui tới, thần sắc bi thương.

“Ngươi đến rồi.” Thấy Lục Tiểu Phụng, Hoắc Thiên Thanh gật nhẹ đầu, đốt nhang trong tay sau đó đưa cho hắn.

Lục Tiểu Phụng thắp nhang cho Diêm Thiết San, nói câu “nén bi thương”, lúc này mới hỏi: “Hôm qua đại lão bản vẫn không có chuyện gì, sao đột nhiên lại mất?”

“Hôm qua sau khi các ngươi đi, chủ nhân nhìn đại phu băng bó vết thương xong thì đi nghỉ ngơi, hắn cứ ngây ngô trong phòng không đi ra, ngay cả bữa chiều cũng không dùng, ta hơi lo lắng, giờ Hợi ta ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị chút thức ăn bưng qua, kết quả không ngờ chủ nhân đã chết ở trong phòng rồi.” Lúc Hoắc Thiên Thanh nói câu này, trên mặt đều là đau thương phẫn nộ.

Lục Tiểu Phụng hỏi: “Hắn chết như thế nào?”

Hoắc Thiên Thanh lấy một cái hộp nhỏ ra, đưa cho Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng mở ra nhìn, bên trong là một phi châm giống như kim may, đầu châm đen sẫm đã nói rõ nó được tẩm kịch độc, độc tính cực mạnh.

Hoắc Thiên Thanh giải thích: “Ta phát hiện cây châm độc này trên người chủ nhân, chủ nhân nhất định là bị hạ độc bởi cây châm độc này.”

Hoa Mãn Lâu cau mày nói: “Người dùng châm độc này, chắc chắn tâm địa cũng vô cùng ác độc.”

“Lục Tiểu Phụng, ta mong ngươi có thể giúp chúng ta tra ra ai đã giết lão bản.”

Lục Tiểu Phụng gật đầu: “Chuyện này ta sẽ tra rõ, ta có thể nhìn thi thể đại lão bản không?”

“Đương nhiên.”

Hoắc Thiên Thanh dẫn hắn ra phía sau linh đường, quan tài Diêm Thiết San được đặt ở nơi này, nắp quan tài vẫn chưa khép lại.

“Các ngươi từ từ xem, ta ra phía trước chào hỏi khách.” Hoắc Thiên Thanh nói xong liền ôm quyền đi ra ngoài.

Lục Tiểu Phụng cẩn thận kiểm tra thi thể, Diêm Thiết San đúng là bị độc chết, mặt gã biến thành màu đen, môi cũng đen.

“Có phát hiện gì không?”

“Vết thương của Diêm Thiết San ở phía sau cổ, người giết hắn không phải là âm thầm đánh lén, chính là người hắn cực kì quen thuộc. Chỉ có người quen mới có thể giết người dưới tình huống hắn không phòng bị phía sau lưng.”

Hoa Mãn Lâu nói: “Nhưng hôm qua hắn hao tốn không ít công lực, lại bị thương, cũng không thể loại trừ khả năng hắn bị đánh lén.”

“Diêm Thiết San rất sợ chết, ngày hôm qua bị khiếp sợ nhiều vậy, ngươi cho là hắn sẽ không điều động thủ vệ đến bảo vệ hắn sao?”

“Cho nên ngươi càng thiên về tình huống là người quen hạ thủ?”

Nụ cười của Lục Tiểu Phụng rất khó coi, “Hoắc Thiên Thanh là một bằng hữu tốt, ta không nên nghi ngờ hắn.”

“Nhưng ngươi vẫn nghi ngờ.” Hoa Mãn Lâu thản nhiên nói, có đôi lúc bản thân y cũng cười không nổi.

“Lòng người thật phức tạp.”

Lòng người dĩ nhiên là phức tạp, nếu không trên thế gian này cũng không có nhiều âm mưu quỷ kế như vậy.

Xem qua thi thể xong, hai người cáo từ Hoắc Thiên Thanh.

Hoắc Thiên Thanh hỏi: “Vị công chúa Đan Phượng kia vẫn ở cùng một chỗ với các ngươi?”

Lục Tiểu Phụng nói: “Ta nghĩ người của ngươi hẳn là đã biết từ lâu rồi.”

Hoắc Thiên Thanh gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn nhờ ngươi chuyển lời với nàng, chủ nhân thiếu nợ, ta sẽ giúp hắn trả hết.”

Lục Tiểu Phụng sửng sốt, chợt nhớ tới ngày hôm qua lúc Diêm Thiết San nói với Lục Tiểu Phụng việc đại vương Kim Bằng có thể là giả, Hoắc Thiên Thanh không có mặt ở đó, cho nên hắn ta không biết chuyện này cũng là bình thường.

Cho nên hiện tại Lục Tiểu Phụng bắt đầu có chút khâm phục Hoắc Thiên Thanh, không phải ai cũng có thể chấp tay nhường tiền tài châu báu đã tới tay cho người khác.

Nhưng mơ hồ, hắn lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, trong một lúc lại không rõ manh mối.

“Ta sẽ nói cho nàng biết.”

Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu trở lại khách điếm, Lục Tiểu Phụng xoay người đi thẳng đến trù phòng (trù phòng: nhà bếp), hắn cần phải tắm, vừa chạm qua thi thể liền cảm thấy trên người mình không được sạch sẽ.

Hoa Mãn Lâu tự mình trở lại khách phòng của họ, nhưng ở bên ngoài khách phòng, y phát hiện bầu không khí không đúng lắm.

Hôm nay Cơ Lang vốn đang ngồi một mình phơi nắng trong sân ở ngoài khách phòng, nhưng mà không lâu sau Tây Môn Xuy Tuyết tới.

Tây Môn Xuy Tuyết cũng không nói chuyện, chỉ ngồi đối diện Cơ Lang, chẳng nói câu nào mà nhìn hắn, hết sức chăm chú, không để vật gì khác vào mắt.

Ánh mắt như vậy đáng lẽ phải khiến cho kẻ khác hoảng hốt, Cơ Lang lại làm như không thấy mà uống trà, đây là trà trước khi Hoa Mãn Lâu ra ngoài đã pha cho hắn, còn về phần Tây Môn Xuy Tuyết, hắn hoàn toàn làm lơ.

Hai người đều không phải là người thích nói chuyện, tính kiên nhẫn cũng đều cực tốt, vì vậy bầu không khí cổ quái này vẫn kéo dài đến khi Hoa Mãn Lâu trở về.

“Các ngươi đang làm gì?” Tuy Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được kiếm khí trên người Tây Môn Xuy Tuyết, đó là chiến ý của bảo kiếm lúc nào cũng chuẩn bị ra khỏi vỏ.

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng phun ra hai chữ: “Khiêu chiến.” Ánh mắt của hắn vẫn tập trung nhìn Cơ Lang, chưa từng rời khỏi.

“Bất chiến.” Cơ Lang không chút khách khí cự tuyệt. (Túy: “bất chiến” = “không chiến đấu”, tức là không đánh, Túy tui thấy để thuần Hán ngữ vậy nó hay hay:”>)

Ánh mắt Tây Môn Xuy Tuyết càng lạnh hơn, sau một khắc liền không nói lời nào nâng kiếm đâm tới, đâm thẳng vào ấn đường Cơ Lang (ấn đường: chỗ giữa hai đầu lông mày), kiếm khí sắc bén, không chút lưu tình.

Hắn muốn dùng kiếm bức ép Cơ Lang đánh một trận với hắn.

Hoa Mãn Lâu nghe thấy động tĩnh, trong lòng hoảng hốt, liền phóng qua muốn đỡ kiếm thay Cơ Lang, chưa hề nghĩ đến thật ra bản thân đối phương có thể tiếp được.

Lúc Hoa Mãn Lâu đang chạy đến bên cạnh Cơ Lang, giơ tay lên muốn bắt lấy thân kiếm thì Cơ Lang đã dễ dàng kẹp lấy kiếm Tây Môn Xuy Tuyết.

Ung dung bình thản, thật giống như trong tay hắn không phải là kiếm của Kiếm Thần (tương lai), mà chính là một nhánh cây vô hại.

“Nhiều chuyện.” Cơ Lang trách cứ liếc nhìn Hoa Mãn Lâu, “Sau này không được như thế.”

Hoa Mãn Lâu sửng sốt, lúc này mới bình tĩnh nhớ đến khả năng của Cơ Lang, nhưng y chỉ cười khẽ, không nói gì.

Cơ Lang thấy y không nói lời nào, liền quay đầu lại nhìn Tây Môn Xuy Tuyết: “Ta không luyện kiếm cũng không luyện võ, cho dù ngươi đánh với ta, cũng không giác ngộ ra cảnh giới võ học.”

Cơ Lang là Hoa Thần, bản thân cũng không phải đại diện cho năng lực chiến đấu, hắn dùng pháp thuật, cũng chỉ biết pháp thuật, hắn muốn ngăn cản công kích của một người phàm thật sự là quá dễ dàng, chỉ là tốn chút công sức động động ngón tay niệm niệm thần chú, mà những thứ này hiển nhiên là không giúp gì được cho Tây Môn Xuy Tuyết.

Nhưng mà muốn Tây Môn Xuy Tuyết xóa bỏ ý niệm này đi thì thật sự có hơi phiền phức.

“Ngươi đã có thể tiếp được kiếm của ta, thì có thể đánh một trận với ta.”

“Hừ, cũng phải xem xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.” Cơ Lang không tiếp tục thảo luận với hắn ta, hắn buông kiếm ra, đứng dậy liền đi.

“Tây Môn trang chủ, tính tình A Lang không tốt lắm, xin ngươi thứ lỗi.” Hoa Mãn Lâu nói: “Nhưng mà hắn chưa bao giờ tỉ thí với người khác, hắn cũng không am hiểu mấy thứ này.” Hoa Mãn Lâu rất khó tưởng tượng Cơ Lang là thần tiên kiêu ngạo như vậy sẽ chịu hạ mình tỉ thí với người phàm.

Cho dù hắn có nguyện ý chấp nhận hay không, sự chênh lệch giữa bọn họ vĩnh viễn không có cách nào thay đổi, đối với Tây Môn Xuy Tuyết là vậy, đối với hắn cũng vậy.

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nhìn Hoa Mãn Lâu, cũng đứng dậy rời khỏi.

Hắn còn một trận chiến với Độc Cô Nhất Hạc, đợi đến lúc đó rồi quay lại tìm Cơ Lang là được.

Tây Môn Xuy Tuyết vừa đi, Cơ Lang xuất hiện lần nữa.

Hắn nhìn Hoa Mãn Lâu một mình ngây người ở trong sân, thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì?”

Hoa Mãn Lâu lấy lại tinh thần, “Không có gì, phía bên Lục Tiểu Phụng hình như có hơi phiền phức, chúng ta đi xem một chút đi.”

Cơ Lang kéo y lại, “Không cần phải xen vào, hắn cũng sẽ không gặp chuyện gì. Chúng ta nên nói chuyện  cho xong đã.”

“Được rồi.” Hoa Mãn Lâu ngồi xuống, “Nói chuyện gì?”

“Dạo gần đây tâm tình phản ứng của ngươi không ổn lắm, vừa nãy còn làm chuyện ngu ngốc.”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Trong mắt ta, cứu người không phải là việc ngu ngốc, ta chỉ quên mất bản thân ngươi có năng lực ứng phó.”

“Ngươi phải nhớ.” Cơ Lang ngồi bên cạnh y, “Lúc nào ngươi cũng nói sinh mệnh là vô giá, vậy cũng đừng lãng phí tính mạng của mình.”

“Ta có chừng mực.”

“Nhưng ta không nhìn ra, ‘có chừng mực’ của ngươi chính là lấy tay đỡ kiếm? Hay là lúc mũi kiếm đâm thủng bàn tay ngươi sẽ rất thoải mái?” Giọng của Cơ Lang tràn ngập trào phúng.

“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tại sao ngươi cứ muốn châm biếm ta???”

Giọng của Hoa Mãn Lâu cũng trở nên không tốt, thật ra y cũng không phải không biết nổi cáu. Hơn nữa, hôm nay tâm trạng y vốn cũng không bình tĩnh.

“Làm vậy mới có thể khiến ngươi nhớ kĩ giáo huấn.” Cơ Lang đột nhiên giơ tay lên nắm lấy cằm Hoa Mãn Lâu, kéo y hướng về phía mình, “Ngươi có sờ sờ hoa lan không?”

“Cái gì?” Toàn thân Hoa Mãn Lâu cứng ngắc, y có thể cảm thấy hơi thở của Cơ Lang phả vào mặt mình, trong mũi đều là mùi hương hoa lan, ngoại trừ mùi đó ra y đều không ngửi thấy mùi nào khác.

“Ngươi sờ chưa?”

“Chưa…” Kể từ khi biết ý nghĩa của hoa đối với cây, tuy Hoa Mãn Lâu vẫn chăm sóc tỉ mỉ cây của y, nhưng lúc nào y cũng tránh đụng vào đóa hoa, nhất là bụi cây hoa lan kia.

“Vậy nhất định là ngươi không biết, nó sắp nở hoa.”

Thêm tình cảm đi, chỉ thiếu chút xíu nữa, là có thể thực hiện được nguyện vọng của ngươi…

Chỉ thiếu chút xíu nữa, là ngươi có thể có tâm của nó…

Hoa Mãn Lâu nghe nam nhân dùng giọng nói vô cùng trầm thấp và nhu hòa nói như vậy, tiếp đó, trên miệng có cái gì đó chạm nhẹ một chút.

Mềm mại, còn có chút lạnh lẽo.

Đây là một nụ hôn, một nụ hôn trấn an và khích lệ.

Hoa Mãn Lâu vì thế mà mê say.

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có vẻ như hơi nhanh quá? Rõ ràng tui đã đổi mới rồi, văn án cũng không hiện ra, Tấn Giang bị đơ = =

~OoO~

Chú thích: (*) bộ đồ tang đó nó như vậy nè: