Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 4: Mổ lợn

Thành Tây Lô nơi nào cũng đông đúc, phồn vinh hưng thịnh, tu sĩ đi lại trên đường rất nhiều, cũng được xem là nơi trọng yếu của Tu Chân Giới. Nhưng thế gian này nhân tài luôn chiếm số ít, phàm nhân chiếm số đông, mấy chục vạn nhân khẩu trong thành Tây Lô vẫn là dân chúng chiếm đa số.

Đối với thường dân, tu sĩ, cho dù là tán tu ở dưới đáy Tu Chân Giới thì trong mắt họ vẫn là tiên nhân thần thông quảng đại, vô cùng đáng được kính sợ. Nhưng vì không cùng một đường nên hầu như tất cả các tu sĩ đều mang thái độ khinh thường, xa cách phàm nhân, mà phàm nhân cũng mang thái độ kính nhi viễn chi đối với tu sĩ.

Mặc dù nói là tu chân tu tiên, nhưng cũng có vài người lại đưa mình vào con đường tu thành ma đầu tà quỷ. Những năm nay xảy ra không ít thảm kịch yêu ma tà đạo trắng trợn tàn sát phàm nhân. Ngay trong cảnh nội Âm châu, mặc dù là vùng đất xa xôi trong 90 châu so với đế thành của Hồng Mông giới, nhưng cách đây ba mươi năm cũng đã phát sinh một trận tà ma phát cuồng tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, đồ sát toàn bộ một tiểu thành ở vùng đông bắc Âm châu.

Cho nên, ở trong một số thành trì, tu sĩ và phàm nhân duy trì một trạng thái nước sông không phạm nước giếng. Nhưng cũng có vài người có gan lớn vẫn cùng đám đại tu sĩ làm ăn buôn bán để kiếm lời.

Giờ phút này, Thẩm Thạch đang đi bộ trên con đường dài, hắn cũng nhận ra có vài người bình thường không có đạo hạnh trong người, trải trên mặt đường một tấm vải, sau đó đổ ra một đống hàng hóa để làm thành một quầy hàng nhỏ, sau đó bạo gan hướng về đám tán tu chào mời. Trong này đa số đều là dược liệu bọn hắn hái được trên núi, hoặc những đồ chơi cũ kỹ không biết nhặt ở đâu về, với ánh mắt độc đáo đã được tôi luyện qua muôn ngàn thử thách ở Thiên Nhất Lâu của Thẩm Thạch thì có thể dễ dàng nhận ra tất cả đều là vật vô dụng, hoặc là hàng giả. Hắn cười cười bước qua.

Mấy người bán hàng rong không ngừng kêu lên, đây là Linh thảo mấy phẩm, đó là kỳ thạch gì đó, hay còn có người ôm một cái lư hương sứt mẻ lại kêu lên rằng đây là Pháp bảo lấy ra từ lăng mộ của một Chân tiên thời thượng cổ ở trong núi sâu. Cảnh buôn bán này cũng là một trong những kỳ cảnh ở thành Tây Lô.

Đi qua con phố tụ tập đầu tu sĩ, lại qua mấy ngã ba ngã tư, mảnh ồn ào náo nhiệt của phố xá cũng dần bị bỏ lại sau lưng, chung quanh đã trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Dù sao trong thế giới của những người bình thường thì họ vẫn ưu tiên chọn một cuộc sống an ổn, bình thường.

Thẩm Thạch từ nhỏ lớn lên trong thành Tây Lô, đối với cả thành trì này, đặc biệt là khu phố gần nhà mình ở đã vô cùng quen thuộc, dù có nhắm mắt cũng không bao giờ đi nhầm. Giờ phút này, ngày đã dần ấm áp hơn, đủ các dạng hoạt động của con người đã bày ra trước mắt hắn, tại đủ các con phố lớn ngõ nhỏ đi ngược chạy xuôi.

Thẩm Thạch bước qua mấy đứa trẻ đang vui đùa với nhau trên phố, quẹo vào một hẻm nhỏ, bên trong chỉ có vài ba hộ sinh sống, hầu như không có âm thanh của tiếng bước chân, thoạt nhìn vô cùng tĩnh lặng. Dường như Thẩm Thạch đã rất quen thuộc với nơi này, một đường đi tới chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ, chỉ một chút sau đã đã ngửi thấy mùi máu tanh.

Cửa phòng cũ nát khép hờ, hé mắt có thể thấy mấy gian phòng nhỏ bao quanh một cái sân, khi hắn định bước vào thì ở phía sau cánh cửa truyền tới một thanh âm gào thét chói tai, sau đó chỉ nghe thấy hai tiếng “phốc phốc” trầm thấp, sau đó âm thanh cũng im bặt, tựa hồ như mọi âm thanh đều bị cưỡng ép nén chặt lại.

Mùi máu tanh trong không khí tựa hồ lại đậm đặc thêm vài phần.

Thẩm Thạch cười cười đẩy cửa ra, liền trông thấy ở bên cạnh cái giếng lộ thiên có một đại hán khôi ngô ở trần, cơ bắp nổi cuồn cuộn rắn chắc như sắt thép khiến người ta liên tưởng tới đám yêu thú hoang dã ngoài thành, vừa nhìn thấy đã cảm thấy không biết ở trong đó có chứa bao nhiêu khí lực.

Giờ phút này, đại hán đang khom lưng, dưới chân giẫm lên một con heo bị trói chặt bốn chân, trong tay cầm một con dao mổ sắc bén, lưỡi dao mang theo máu vừa được rút ra khỏi cổ họng con heo này. Rõ ràng, một hồi âm thanh khi nãy là do vị đại hán này giết thịt heo gây ra.

Nghe thấy tiếng cửa mở, người thịt lợn đứng thẳng lên, quay đầu nhìn, thấy Thẩm Thạch đứng ở cửa ra vào thì không biểu lộ thần sắc gì, cũng không lộ ra dị trạng gì khi đối diện với thiếu niên mười hai tuổi vừa rồi đã chứng kiến một màn máu me, chỉ khẽ gật đầu.

Thẩm Thạch nhìn thoáng qua con heo đang nằm trên mặt đất, trên mặt không biểu hiện vẻ chán ghét gì, hết thảy đều rất bình thường, cười cười nói với người thịt heo: “Sớm như thế mà đại thúc đã dậy mổ heo rồi à?”

Người thịt lợn chỉ “Ừ” một tiếng, thanh âm nghe khàn khàn, sau đó lại ồm ồm đáp: “Sao ngươi lại tới đây?”

Thẩm Thạch đi tới gần hắn, cười đáp: “Cha cháu bảo cháu tới đây mua chút thịt.”

Sắc mặt của người thịt lợn trở nên lạnh lẽo, im lặng một lát bèn nhẹ gật đầu: “Ngay hôm nay sao?”

Thẩm Thạch cảm thấy cổ họng của mình hơi khô, cũng không biết là do mình đang hồi hộp hay do trong không khí mùi máu tươi nồng quá kích thích mình, chỉ thấp giọng đáp: “Vâng.”

Người mổ lợn nhìn hắn, sau đó nói: “Tới đây.”

Thẩm Thạch đi tới, nhìn bộ dạng của hắn và người đồ tể, có thể thấy mặc dù nói không nhiều nhưng hai người đã quen nhau rồi. Người mổ lợn cũng không nhàn rỗi, một đằng gọi Thẩm Thạch đi tới, một đằng tay bắt lấy con heo mập đang nằm dưới đất, khẽ hô một tiếng, sau đó đem con heo nặng hơn trăm cân nhấc lên, tiện tay ném qua một bên.

Ở trong sân vườn, âm thanh nặng nề vang lên, liên tiếp.

Người mổ lợn xoay lại đứng đối diện với Thẩm Thạch. So với Thẩm Thạch thì hình thể của hắn cường tráng hơn rất nhiều, cao hơn ít nhất ba cái đầu, cánh tay thô to ngang đùi thằng nhóc, nhất là lúc này đang cầm dao chọc tiết đầy máu trong tay càng làm cho Thẩm Thạch cảm thấy có một cỗ sát khí đập thẳng vào mặt.

Nhưng hắn cũng không hoảng hốt, ánh mắt lướt qua con dao chọc tiết, vẻ mặt đối với vị hung thần ác sát này còn có thêm vài phần thân cận.

Người mổ lợn đánh giá Thẩm Thạch một chút, sau đó nói tiếp: “Cởi quần áo ra.”

Thẩm Thạch giật mình hỏi lại: “Sao cơ ạ?”

Bàn tay người mổ lợn run run, con dao sắc bén trong tay khẽ chuyển, lập tức quay đầu, chuôi đao hướng về phía Thẩm Thạch, chỉ nghe âm thanh của hắn thầm thấp:

“Giết hai con.”

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn về phía người mổ lợn, người mổ lợn vẻ mặt vẫn dửng dưng nhìn hắn. Sau một lúc lâu, Thẩm Thạch đột nhiên cười cười, thò tay cầm lấy con dao đầy máu kia, đồng thời cởi quần áo, mỉm cười đáp:

“Được.”

Một cơn gió xuân nổi lên trong thành Tây Lô, thổi qua từng ngóc ngách lớn nhỏ trong thành. Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng trên mảnh vườn yên tĩnh này. Trong hẻm nhỏ vẫn bình lặng như thường, cánh cửa phòng cũ kỹ vẫn khép như cũ, chẳng qua một lát sau, âm thanh rít gào lại vang lên lần nữa, sau đó là một âm thanh lạ trầm thấp, dứt khoát, mang theo một tia lạnh băng cắt đứt cái thanh âm gào thét kia.

Gió nhẹ thổi qua, mùi vị máu tanh trong ngõ nhỏ lại như đặc thêm một chút.

“Ta cũng muốn làm một kẻ tham sống sợ chết, nuôi dưỡng Tiểu Thạch Đầu, nén hận mà sống ở nơi này cả đời là được rồi.” Trong khói nhẹ lượn lờ, chẳng biết Thẩm Thái trở về trước hương án của thê tử mình từ khi nào, một thân một mình đứng đó, nhìn ba cây nhang đã sắp cháy hết, nhẹ giọng trò chuyện: “Thật sự là ta đã từng nghĩ như thế.”

Thẩm Thái nhìn qua khối linh bài, trên mặt xẹt qua một tia bi thương đắng chát, thấp giọng nói: “Có phải ta rất vô dụng hay không? Có phải ta không giống một nam nhân hay không? Rõ ràng năm đó là Lý Hưng Hoài vì tham mê sắc đẹp của nàng, có ý đồ bất chính, nàng liều chết không chấp nhận nên mới may mắn thoát thân được. Nhưng cũng vì thế mà bị trọng thương, băng huyết, sinh sản Tiểu Thạch Đầu xong thì cũng qua đời. Ta biết hết từ đầu tới cuối nhưng lại không có biện pháp nào báo thù cho nàng. Ta không thể làm gì, lại còn dốc sức liều mạng làm việc cho Huyền Âm Môn, làm cho Thiên Nhất Lâu này trở nên khí thế ngất trời…”

Tàn hương rơi xuống, giống như giọt nước mắt nữ nhân.

“Hắn là đệ tử thế gia, thiên tư lại tốt, tuổi còn trẻ mà đã tu tới cảnh giới Ngưng nguyên, sau lưng còn có lão tổ Lý lão quái tu vi Nguyên Đan Cảnh che chở nữa. Ở Âm châu này, bọn chúng là những nhân vật lớn có thể hô phong hoán vũ, hai người chúng ta cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí cảnh, làm sao đây, làm sao đây… Nàng đi rồi, ta thường mất ngủ cả đêm, mỗi lần tỉnh giấc đều nghĩ đến nàng…”

“Ta lại muốn báo thù, rất rất muốn, muốn tới phát điên lên, thế nhưng rồi khi bình minh lên, ta lại phải trưng ra bộ mặt tươi cười, ở trong Thiên Nhất lâu phải không ngừng cười cho người khác nhìn…”

“Ta nhớ trước khi đi, nàng đã khích lệ ta đừng nghĩ tới chuyện báo thù. Bọn chúng là trời, chúng ta là con sâu cái kiến, còn có Tiểu Thạch Đầu nữa, ta phải chăm sóc tốt cho con trai chúng ta.”

“Tiểu Thạch Đầu rất hiểu chuyện, ta cũng không giấu nó chuyện gì, đã nói tất cho nó nghe. Từ nhỏ đến lớn, ta luôn nặng lời, đốc thúc nó, bắt nó phải làm những chuyện khổ cực mà con cái nhà khác không bao giờ phải làm, nhưng nó cũng chưa bao giờ oán hận ta. Tiểu Bạch, nàng có trách ta hay không? Ta biết rõ ta rất vô dụng, ta không thể bảo vệ được nó, để ngày sau nó có thể tự lập, ta chỉ có thể đưa ra quyết định độc ác đó.”

Bất tri bất giác, một giọt nước mắt rơi trên hương án, Thẩm Thái cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng xóa đi vết nước.

“Ta định làm những việc có ích cho Thiên Nhất Lâu, thay Tiểu Thạch Đầu gây dựng một phần gia nghiệp. Ta vốn tưởng mình có hy vọng, bọn hắn cũng đã đáp ứng để Tiểu Thạch Đầu lên núi. Thế nhưng… Chúng ta vẫn là con sâu cái kiến. Lý gia bên kia chỉ nói một câu đã tước đi danh ngạch của Tiểu Thạch Đầu. Bọn hắn cũng đã đỏ mắt với Thiên Nhất Lâu này rồi. Nơi này mỗi ngày kiếm ra vô số Linh Tinh, bọn hắn sợ là sớm đã không nhịn được của cải, muốn đoạt tới tay rồi, đúng không?”

“Hai cha con ta đều là con sâu con kiến, thế nhưng trong lòng ta luôn nghĩ, dù là con sâu con kiến thì bọn chúng cũng không thể bức ta. Nếu đã bức ta, không cho ta và Tiểu Thạch Đầu đường sống, vậy ta có chết cũng phải cắn cho chúng một cái, mới không uổng công sống trên đời này, đúng không?”

“Tiểu Bạch, nàng ở dưới suối vàng nếu có nghe thấy lời ta nói, hãy phù hộ cho ta và Tiểu Thạch đầu.”

Người đàn ông mập lùn xoa xoa con mắt, sau đó một lần nữa lại lộ ra vẻ cười ôn hòa, cười ha ha với linh bài trước mặt.

Khói nhang phiêu tán, một chút ánh sáng màu đỏ cũng đã lặng yên biến mất, ba cây nhang tỏa ra hương thơm ngát đã cháy hết sạch rồi.

Thẩm Thái đi tới một bước, lại rút từ trong ống hương bên cạnh linh bài ra ba nén nhang khác, một lần nữa lại đốt và cắm vào lư hương. Khói nhẹ lại một lần nữa phiêu đãng trong không trung, hắn nhìn khối linh bài thật kỹ, sau đó mới quay người đi ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.

Trong lòng bàn tay đã nắm chặt thành quyền của hắn có một cái đồng hồ cát nho nhỏ và cũ kỹ. Cát mịn lặng yên chảy xuống, cũng lặng lẽ như thời gian ngàn vạn năm đã đi qua.