Chết là qủy sứ cũng phong lưu Ðoàn Chính Thuần thở dài nói:
- Tiểu Khang mình ơi! Tôi nói để mình hay, tôi là Hoàng Thái nước Ðại Lý ở ngôi Trấn Nam Vương lãnh quyền Bảo Quốc Ðại tướng quân, Hoàng huynh tôi lại không có con trai. Sau khi người trăm tuổi, tôi sẽ lên kế vị làm Hoàng Ðế. Tôi ở lại Trung Nguyên thì chỉ là một vũ phu, nhưng khi đã về nước Ðại Lý rồi thì không còn bừa bãi được nữa, có phải không mình?
Mã phu nhân nói:
- Phải rồi! Thế thì làm sao?
Ðoàn Chính Thuần nói:
- Tôi đã đưa mình về Ðại Lý, quyết nhiên không canh cho được ước hẹn nữa. Ðịa vị tôi ở nước Ðại Lý, bất luận đối với ai cũng không thể nói lời rồi lại ăn lời được.
Mã phu nhân khẽ thở dài nói:
- Tôi biết mình nói đúng lý lắm rồi. Về sau mình làm Hoàng Thượng thể phong tôi làm Hoàng Hậu nương nương được không?
Ðoàn Chính Thuần ngần ngừ đáp:
- Tôi đã có vợ nguyên phối, chức Hoàng Hậu không thể để cho bà được.
Mã phu nhân nói:
- À phải! Tôi là một quả phụ làm Hoàng Hậu nương nương thế là được. Như thế người ta cười chết phải không?
Ðoàn Chính Thuần mồ hôi trán toát ra đầm đìa gắng gượng an tinh thần, nhưng nội công cần cù mấy chục năm trời là lạ, bây giờ không biết thoát đi đâu mất hết, khác nào người ngoài nước chới với không biết bám víu vào đâu, dù chỉ là một môn không có. Bổng nghe Mã phu nhân hỏi:
- Ðoàn lang! Trong người mình nóng phải không? Ðấm mồ hôi cho mình.
Nói xong nàng rút trong túi ra một cái khăn lụa trắng, lại lau Ðoàn Chính Thuần, nhẹ nhàng lau mồ hôi trán cho y rồi nói rất ngọt.
- Ðoàn lang! Mình phải giữ thân cho cẩn thận mới được. Người ta sau khi uống rượu, rất dễ bị cảm gió. Nếu mình khó ở thì đâm lo!
Ðoàn Chính Thuần ở trong nhà cũng như Tiêu Phong ở ngoài cửa sổ, nghe mụ nói câu này đều phát ớn.
Ðoàn Chính Thuần gượng cười nói:
- Tối hôm đó, mình ra mồ hôi nhiều, tôi đã lau cho mình. Khăn tay đó tôi còn để trong người tôi làm kỷ niệm.
Mã phu nhân nói bằng một giọng mơ màng:
- Chuyện cũ mười mấy năm trước đây mình còn nhắc lại làm gì. Mình thử lấy khăn tay đó cho tôi coi nào!
Ðoàn Chính Thuần quả có đem chiếc khăn tay cũ bên mình. Ðiều này làm cho phụ nữ say mê là vì y biết cách chìu đàn bà bằng nhiều yếu tố rất tế nhị, khiến cho cô nào đã cùng y vướng víu một đoạn đời đều tin y thực tâm với mình. Nếu việc lương duyên không được thỏa mãn với y, là do những biến cố bất thường chứ không phải là người bạc bẽo.
Ðoàn Chính Thuần toan thò tay móc khăn ra để Mã phu nhân nhìn lại mối tình mà xưa động tâm giải thoát đại nạn cho mình chăng trong tay đã tê dại. Thứ "Thập lý mê hồn hương" chất độc cũng gom gáp làm cho Ðoàn Chính Thuần không thò tay lấy khăn ra được.
Mã phu nhân lại giục:
- Mình lấy cho coi đi! Chà! Mình lại lừa dối tôi rồi!
Ðoàn Chính Thuần nhăn nhó cười nói:
- Ha ha! Say đến nỗi tay không cất nhắc được. Mình thò tay mà lấy.
Mã phu nhân nói:
- Tôi không mắc lừa mình đâu. Mình muốn tôi lại gần rồi đem "Nhất dương chỉ" ra điểm chết tôi.
Ðoàn Chính Thuần tủm tỉm cười nói:
- Con người nghiêng nước nghiêng thành, mỹ lệ tuyệt luân như mình, tôi có là một tên hung đồ tội ác ngập trời cũng không dám động đến chân lông mình.
Mã phu nhân cười nói:
- Có thật thế không? Ðoàn lang ơi! Tôi vẫn có chỗ không yên tâm phải lấy dây trói hai tay mình lại đã rồi sau... mới lấy dây tơ cột trái tim mình được.
Ðoàn Chính Thuần nói:
- Mình cột trái tim tôi từ trước rồi không thì làm sao tôi cứ phải đã đến với mình?
Mã phu nhân cười nói:
- Mình thật là người tốt quá. Chả trách lúc nào tôi cũng quyến luyến mình!
Mụ vừa nói vừa rút ở cái lót yên ngựa ra một khúc gân bò.
Ðoàn Chính Thuần cả kinh lẩm bẩm: Té ra nàng đã chuẩn bị từ trước cả, mình cứ lơ mơ chẳng biết gì hết. Ðoàn Chính Thuần ơi là Ðoàn Chính Thuần! Nay ngươi có mất mạng nơi đây cũng đừng trách ai nữa!
Mã phu nhân nói:
- Ðoàn lang ơi! Tôi hẵng trói tay mình trước và nói thay mình hay là tôi thương yêu mình không tả, mình có giận tôi.
Giả tỉ đối với người khác thì Ðoàn Chính Thuần thà là cũng quát mắng ầm lên cho hả giận chứ không chịu. Nhưng đây lại năn nỉ đem cả tình xưa nghĩa cũ ra để mong cảm động Mã phu nhân.
Ðoàn Chính Thuần biết rõ Mã phu nhân có tính hiểm độc nàng là đàn bà song so với nam nhi tầm thường thì nàng còn ghê hơn nhiều. Dù có chửi mắng đến đâu cũng chẳng làm được cơn tức giận, mà van lơn cũng chẳng khiến cho nàng hồi tâm nghĩ lại, này chỉ còn cách kéo dài thời gian, thử xem may ra còn có cơ thoát hiểm được mà thôi. Nghĩ vậy y liền cười nói:
- Mỗi khi tôi trông thấy đôi mắt say đắm của mình thì bỗng nhiên trời công tan thành mây khói. Mình lại đây cho tôi ngắm hoa nhài trên đầu mình!
Mười năm trước đây vì câu nói tình tứ này mà Ðoàn Chính Thuần đã cùng Mã phu nhân gây nên một mối tình khăng khít. Lúc này gợi lại chuyện xưa. Mã phu nhân lạng tấm thân mềm mại uyển chuyển trước mặt Ðoàn Chính Thuần, vẻ phong tình kể sao cho xiết, bẽn lẽn lại càng duyên dáng vô cùng.
Mã phu nhân đưa tay ra vỗ nhè nhẹ vào mặt Ðoàn Chính Thuần tiếng oanh thỏ thẻ:
- Ðoàn lang ơi hỡi Ðoàn lang!
Buổi đó tôi trao thân gởi phận mình và hỏi mình:
- Nếu sau mình ăn ở hai lòng thì sao?
Ðoàn Chính Thuần hoa cả mắt lên. Trên trán từng giọt mồ hôi bằng hạt đậu đang nhỏ xuống.
Mã phu nhân nói tiếp:
- Bạc tình lang ơi! Mình đã thể thốt nặng lời rồi chớp nháy quên ngay ư?
Ðoàn Chính Thuần nhăn nhó cười đáp:
- Ngày đó tôi biểu mình sẽ đem thịt tôi cho mình cắn ra từng miếng. Lời thề thốt đó tôi tưởng chỉ là câu nói đùa những lúc đôi trai gái say mê trong cuộc truy hoan, thiếu gì những câu nói ngộ nghĩnh như tương tự. Nhưng bây giờ nghe lại không khỏi hãi hùng!
Mã phu nhân cười rất duyên dáng nói:
- Tôi thật không thể không ngoạm thịt mình được. Ðoàn lang ơi! Tôi muốn trói tay mình lại, mình có chịu không! Mình chịu thì tôi trói còn không chịu thì thôi. Trước nay tôi không hề trái ý mình bao giờ, cách cốt sao cho mình đạng vui lòng.
Ðoàn Chính Thuần biết rằng đã đến nước này, nàng quyết không buông tha mình nữa rồi. Nếu mình không chịu để cho nàng trói, tất nàng có cách khác càng ghê gớm hơn.
Nghĩ vậy, y gượng cười nói:
- Mình muốn trói thì trói đi. Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng chết thành qủy sứ cũng phong lưu. Tôi được chết về tay mình cũng là một sự khoái lạc hiếm có rồi.
Tiêu Phong đứng bên ngoài cửa sổ nghe câu này rất bội phục Ðoàn Chính Thuần là con người gan dạ ghê gớm. Ðang lúc nguy ngập như vậy mà y vẫn cười nói ung dung.
Bổng thấy Mã phu nhân bắt quặt hai tay Ðoàn Chính Thuần ra sau lưng dùng chão gân bò trói lại đến bảy tám vòng xiết thật chặt. Ðừng nói Ðoàn Chính Thuần lúc này đã mất hết võ công, mà ngay khi nội lực còn nguyên, cũng không thể nào cựa thoát được.
Mã phu nhân lại cười rất tươi nói:
- Tôi còn giận cặp gìo của mình nữa, hễ bước ra đi là mất hút.
Ðoàn Chính Thuần nói:
- Năm trước tôi cùng mình hội ngộ được là nhờ cặp gìo đó mang đến. Vậy thì cặp gìo này tuy tội rất lớn nhưng công lao nó cũng không phải nhỏ.
Mã phu nhân nói:
- Ðược lắm! Ðể tôi cột chúng lại:
Nói xong lại lấy một chão gân bò khác cột chặt hai chân Ðoàn Chính Thuần.
Mã phu nhân lại lấy một lưỡi dao nhỏ, từ từ rạch vai áo của Ðoàn Chính Thuần để lộ da thịt cánh tay trắng nõn.
Ðoàn Chính Thuần tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên thân vương trong Hoàng cung, thức ăn chốn ở cực kỳ sung sướng được vinh hoa phú qúi suốt đời nên bả vai và cánh tay da mịn màng.
Mã phu nhân đưa tay ra khẽ vỗ vào vai y rồi ghé cái miệng hôn má y chùn chụt, hôn từ đầu dần dần xuống đến bã vai.
Ðột nhiên Ðoàn Chính Thuần kêu rú lên một tiếng:
- Ối chao!
Tiếng rú kinh hồn như xé tan bầu không khí tịch mịch đêm khuya.
Mã phu nhân ngẩng đầu lên, miệng đầy máu tươi. Mụ đã cắt một miếng thịt bả vai Ðoàn Chính Thuần đứt hẳn ra. Máu tươi tuôn thương chảy ra như suối.
Mã phu nhân nhổ miếng thịt xuống đất, vẫn nói bằng giọng rất quyến rũ.
- Ðoàn lang ơi! Ðây là chính miệng mình nói ra. Mình đã nói với tôi nếu thay lòng đổi dạ thì chịu để cho tôi ngoạm từng miếng thịt.
Ðoàn Chính Thần cười ha hả nói:
- Ðúng rồi! Tiểu Khang mình ơi! Tôi đã nói thế nào là đúng thế ấy. Có lúc tôi đã nghĩ sau không biết mình chết cách nào cho lý thú? Nằm trên giường bệnh mà chết thì là việc quá tầm thường so chiến trường tranh đấu để bảo vệ đất nước mà chết tuy là đáng khen nhưng đó chẳng qua mới được tiếng anh dũng cho được phong lưu. Cái chết đó tuy cao đẹp nhưng vẫn còn khiếm tốn được thỏa chí bình sinh của Ðoàn Chính Thuần này. Tiểu Khang mình ơi! Bữa nay mình nghĩ ra được một cách tuyệt hay là Ðoàn Chính Thuần chết dưới cái miệng anh đào của một bậc mỹ nhân đẹp nhất trần gian rằng đều như hạt trân châu, thật là xứng với tâm nguyện của tôi.
Tần Hồng Miên cùng Nguyễn Tinh Trúc nghe tới đây đều hồn vía bay mây, biết rằng tính mạng Ðoàn lang sẽ chết trong khoảnh khắc. Hai người lại thấy Tiêu Phong có đứng dưới cửa sổ dòm ngó động tĩnh, vẫn không ra tay cứu viện thì rủa ngầm ông chẳng tiết lời, vì nếu ông không bấm huyệt thì hai bà đã chạy vào cấp cứu.
Tiêu Phong chưa biết ý định của Mã phu nhân ra sao. Không hiểu mụ thực tình giết Ðoàn Chính Thuần hay chỉ hăm dọa cho y nếm mùi tội lỗi về thói đa tình, rồi buông tha y, đặng bắt y từ đây sắp tới phải vĩnh viễn dốc dạ trung thành dưới bóng quần hồng. giả tỷ mà hành vi của mụ chỉ quanh quẩn ở trong vấn đề tình tứ, ngoài ra không có gì khác, mà mình hấp tấp nhảy vào phòng cứu y, thì sự cứu viện này chẳng những vô ý thức mà còn lỡ mất cơ hội do thám chân tướng y.
Tiêu Phong nghĩ vậy nên vẫn trầm mặc theo dõi cuộc diễn biến.
Bổng thấy Mã phu nhân cười nói:
- Ðoàn lang ơi! Tôi định cắn mình từ từ cho đến chết, cắn hàng ngàn hằng vạn miếng mới hả giận. Song lại sợ bộ hạ của mình đến cứu. Vậy tôi cắm sẵn mũi dao vào chổ trái tim mình, chỉ đâm sâu chừng nửa mũi để đó. Nếu cắn mình chưa chưa chết đã có người đến cứu, thì tôi đâm mạnh chuôi dao một chút, mình sẽ chết ngay và khỏi phải chịu đau đớn.
Mã phu nhân vừa nói vừa rút lưỡi dao trủy thủ ra sáng loáng, rạch trước ngực Ðoàn Chính Thuần, cầm lưỡi dao trủy thủ mũi nhọn cắm đúng chỗ trái tim, rồi bàn tay nhỏ nhắn khẽ đâm một cái. Mũi dao trủy thủ cắm vào trước ngực Ðoàn Chính Thuần và dĩ nhiên mụ phu nhân đâm rất nông mà thôi.
Lúc Mã phu nhân cầm dao trủy thủ đâm vào ngực Ðoàn Chính Thuần, Tiêu Phong nhìn tay mụ không chớp mắt. giả tỷ ông thấy mụ ra sức mạnh có nguy hại đến tính mạng Ðoàn Chính Thuần thì lập tức sẽ phóng chưởng đánh vào bật văng mụ ra. Nhưng thấy mụ cắm mũi dao vào, nên ông để mặc kệ.
Bổng nghe Ðoàn Chính Thuần cười nói:
- Tiểu Khang mình ơi! Sau khi mình cắn chết tôi rồi, tôi không lìa khỏi bên mình đâu!
Mã phu nhân hỏi:
- Sao thế?
Ðoàn Chính Thuần đáp:
- Vì hễ khi vợ giết chồng thì linh hồn không tiêu tan mà quẩn bên mình vợ để giử không cho gã trai thứ hai nào bén theo được.
Ðoàn Chính Thuần nói câu này là cốt để hăm dọa mụ, mụ nao núng trong lòng mà không dám ra tay độc ác nữa chăng.
Không dè Mã phu nhân nghe xong tái mặt, bất giác ngoái nhìn phía sau.
Ðoàn Chính Thuần hỏi:
- Thằng chó chết đứng sau mình đó là ai?
Mã phu nhân cả kinh đáp:
- Có ai đâu? Mình chỉ nói nhăng.
Ðoàn Chính Thuần nói:
- Hừ! Gã trai này đang toét cái miệng khả ố ra mà và đang sờ tay lên cổ, dường như cổ hắn bị đau lắm. Thằng cha này Người nó cao nghệu mắt nó sa lệ!
Mã phu nhân vội xoay lại, mà nào có thấy ai đâu? Mụ rung lên.
- Mình lừa tôi! Mình dối tôi!...
Ban đầu Ðoàn Chính Thuần tưởng thuận miệng nói câu ra chơi. Y thấy Mã phu nhân hoảng hốt lạ thường thì trong lòng của Y đoán rằng Mã Ðại Nguyên bị sát hại không chừng có điều nghe bên trong. Y biết Mã Ðại Nguyên chết vì đòn "Tỏa hầu cầm nã" liền cố ý nói ra gã đàn ông đứng sau lưng mụ dường như đau cổ họng lắm và chảy nước mắt ra, quả nhiên Mã phu nhân hoảng hốt vô cùng.
Ðoàn Chính Thuần đã đoán ra được mấy phần về vụ Mã Ðại Nguyên bị giết thì nghĩ thầm: Bữa nay mình muốn thoát khỏi tai nạn phải dùng những yếu tố trong vụ này làm phương châm.
Ðoàn Chính Thuần nghĩ vậy làm bộ ngạc nhiên nói:
- Ô hay! Lạ quá! Thằng cha đó chớp mắt đã chạy đâu mất rồi, không thấy đứng đó nữa. Hắn là ai vậy? Hắn là ai vậy?
Mã phu nhân tuy trong lòng kinh hãi nhưng chỉ trong giây lát đã trấn tỉnh lại ngay, mụ nói:
- Ðoàn lang ơi! Bữa nay đã đến nước này, chắc mình cũng biết rằng không ứng nghiệm thề không xong. Ðôi ta đã cùng nhau vui thú một hồi, âu là tôi kết liễu cuộc đời cho mình một cách mau lẹ khoan khoái!
Nói xong mụ tiến sát lại thêm một bước đưa tay ra toan nắm lấy đuôi dao trủy thủ đâm mạnh vào.
Ðoàn Chính Thuần biết tính mạng mình tựa hồ ngàn cân treo đầu sợi tóc, dù có muốn kéo dài thời gian thêm chút nữa cũng không được nào. Y liền trợn trừng hai mắt nhìn về phía sau Mã phu nhân la hoảng:
- Mã Ðại Nguyên! Ðại Nguyên mau bóp chết nó đi!
Mã phu nhân thấy vẻ mặt Ðoàn Chính Thuần hốt hoảng lạ thường mụ đã giật mình, lại thấy y gọi "Mã Ðại Nguyên" bất giác quay đầu nhìn lại.
Ðoàn Chính Thuần chụp lấy cơ hội chớp nhoáng này, cúi đầu xuống đâm đúng xương quai hàm Mã phu nhân hất mạnh lên.
Bỗng đánh "huỵch" một tiếng, Mã phu nhân ngã lăn ra chết giấc.
Nguyên Ðoàn Chính Thuần đã mất hết nội lực, nên y hất đầu lên được mãnh liệt. Mã phu nhân chỉ ngất đi một chút rồi hồi tỉnh lại được ngay. Mụ vội vàng đứng vậy gĩư lấy xương quai hàm nói:
- Ðoàn lang ơi! Mình thật dã man quá, hất hàm làm cho ta đau chết đi được. Mình kiếm chuyện dọa tôi, nhưng tôi không tha mình đâu.
Ðoàn Chính Thuần gom góp khí lực hàng mấy giờ chỉ được dồn cả vào để xô Mã phu nhân một cái xong nội lực y lại hết nghĩ rằng đã đến lúc sức cùng lực kiệt, không còn cách nào thắng nữa, liền buông tiếng thở dài, ngấm ngầm than rằng:
- Mạng ta đến đây là hết, thôi còn nói gì nữa!
Không biết Ðoàn Chính Thuần nghĩ sao lại nói:
- Tiểu Khang mình ơi! Mình định giết tôi thật ư? Rồi Cái Bang sẽ truy vấn mình về tội mưu sát thân phu, còn ai đến nữa?
Mã phu nhân cười hì hì nói:
- Ai biểu tôi mưu sát thân phu? Sau khi tôi giết mình tôi chạy cao bay, còn lần chần ở đây làm gì nữa?
Mụ thở dài nói tiếp:
- Ðoàn lang ơi! Thật tình tôi thương mình, nhớ mình nhiều, vì tôi không gĩư được mình, nên cần phải giết đi. Lòng dạ của tôi đó, ngoài cách này không còn cách nào nữa.
Ðoàn Chính Thuần nói:
- À! Phải! rồi hôm ấy mình cố ý đánh lừa cô bé khi trong tay Tiêu Phong giết tôi thì ra cũng vì chuyện này.
Mã phu nhân nói:
- Ðúng thế! Thằng cha Tiêu phong chẳng làm nên trò gì, có cái việc giết mình, gã cũng không làm xong.
Tiêu Phong nghĩ thầm:
A Châu giả làm Bạch Thế Kính trang của nàng thần diệu vô song đến mình cũng không nhịn, này ít khi cùng ngồi với Bạch Thế Kính mà sao lại khám phá ra được mới kỳ?
Bỗng thấy Mã phu nhân nói:
- Ðoàn lang ơi! Tôi lại cắn mình miếng nữa nhé?
Ðoàn Chính Thuần nói:
- Mình cắn đi! Tôi chỉ mong vậy thôi!
Tiêu Phong nghĩ bụng:
- Mình không thể chần chờ được nữa liền thò tay vào. Bức vách đất phía sau Ðoàn Chính Thuần chẳng có gì kiên cố cho lắm, ông ngầm vận nội kình vào cánh tay dùi thủng qua, không một tiếng động, đặt bàn tay lên lưng Ðoàn Chính Thuần.
Giữa lúc ấy, Mã phu nhân ngoạm một miếng thịt nữa trên bả vai Ðoàn Chính Thuần.
Ðoàn Chính Thuần lại kêu rú lên một tiếng thật to, người run lên lẩy bẩy. Nhưng thốt nhiên y thấy chân tay được tự do.
Nguyên dây chão gân bò trói tay Ðoàn Chính Thuần đã bị Tiêu Phong dùng mấy ngón tay cấu đứt, đồng thời ông vận một luồng kình lực thâm hậu vào kinh mạch y.