Lục Ma

Chương 37: Bạch Y



Trong căn phòng tĩnh lặng, một màn sương đen mờ ảo lượn lờ, bay vòng quanh thân ảnh gầy gò của Lục Ly.

Trên gương mặt nhợt nhạt như sáp nến, vài đường gân màu tím thẫm nhô lên, uốn éo trôi về phía hốc mắt.
Dưới lớp da của mi mắt, hai đồng tử Lục Ly không ngừng chuyển động, giống như đang xoay tròn.

Những đường gân tím nổi lên ngày càng nhiều, phủ kín cả gương mặt hắn, lúc nhúc chẳng khác nào một bầy giun đang bò.
Hai bên khóe mắt, tử khí bắt đầu tràn ra, từng sợi, từng sợi mảnh mai như là tơ tằm, trôi dần về phía thái dương, rất lâu sau mới tiêu tan.
Đúng lúc này, Lục Ly bỗng há miệng thét lên một tiếng vang dội, hai mắt mở choàng ra.

Từ trong đôi đồng tử, hai vệt ánh sáng màu tím nhạt âm u phóng tới, tốc độ như muốn xuyên thấu cả không gian, cùng đâm thẳng vào ngọn nến đặt giữa căn phòng.
Đốm lửa nhỏ không chút mảy may rung động, chỉ hơi chuyển sang sắc tím trong thoáng chốc rồi trở lại như cũ.

Trên bức bình phong đặt cách đó không xa, một chấm sáng nhỏ chợt hiện lên, nhưng rất nhanh liền biến mất, không để lại dấu vết nào.
Quang mang nhạt dần, giữa đồng tử Lục Ly xuất hiện vòng xoáy sâu thẳm, nhìn vào có cảm giác linh hồn bị hút đi.

Hai mắt hắn khẽ chớp, khi mở ra lần nữa thấy như có một tầng gợn sóng vừa lắng xuống, yên tĩnh lạ thường.
“Tinh thần lực tiêu hao quá nhiều.” Lục Ly hơi nghiêng đầu, đưa tay bóp nhẹ vào mi tâm.

“Thứ này, tạm thời không thể tùy tiện sử dụng được.”
Đây không phải là công pháp của Sát Hồn Tông, mà là một trong những thần thông hắc ảnh từng sử dụng.

Đêm hôm đó, chỉ một cái nhìn của hắc ảnh, đã khiến cho Tôn Phá đứng im như trời trồng, mặc người chém giết.
Tuy nhiên, Lục Ly cảm giác uy lực mà mình tạo ra, so với hắc ảnh thì còn thua kém rất nhiều.

Là do tu vi chưa đủ, do không ở trong trạng thái linh hồn, hay còn khuyết thiếu chỗ nào đó, hắn cũng không rõ lắm.

Một lúc sau, khi trạng thái dần ổn định trở lại, Lục Ly đặt chân xuống giường, chậm rãi bước về phía cửa sổ.

Hắn đẩy nhẹ cánh cửa, lấy từ trong tay áo ra một chiếc mộc bài rồi khẽ quát: “Khai!”
Từ bên ngoài, gió đột nhiên ồ ạt lùa vào, phả từng đợt mát rượi lên gương mặt xương xương của Lục Ly, thổi tắt ngọn nến ở trên bàn.

Nơi hắn đang đứng, chính là một căn phòng nằm ở tầng ba của tửu quán, hắn đã ở đây được hơn chín ngày rồi.
Bình thường, Lục Ly vẫn luôn duy trì trận pháp của căn phòng, giúp hắn có một không gian yên tĩnh để tu luyện.

Nhưng lúc này, hắn muốn quan sát bên ngoài một chút, nên vừa rồi mới tán đi.
Hôm nay là đêm rằm, ánh trăng sáng tỏ, phủ một lớp bụi bạch ngân trên dòng thủy triều dâng cao.

Lục Ly ngồi lên bục cửa, lưng tựa vào khung, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt đầy mông lung.
Đêm hôm đó, linh hồn bị kiềm tỏa, nhưng vốn là một thể nên Lục Ly vẫn thấy rất rõ ràng, cách thức thi triển thần thông của hắc ảnh.

Ngoài ảo giác ma đồng ra, hắc sát thiên lôi Lục Ly cũng đã hiểu được chút ít, chỉ là chưa có thời gian để luyện tập.
Tuy nhiên, có một thứ mà Lục Ly không thể nào chạm tới, chính là vầng trăng kia.

Hắc ảnh đã ẩn mình trong ánh trăng, du tẩu một cách tùy ý, khiến cho ngay cả tồn tại như Nhiếp Hồn Lão Nhân cũng bị quay như dế.
Không những thế, ngọn lửa nhũ bạch mà sau đó hắc ảnh đã sử dụng, cùng với chiếc lồng ánh sáng hai màu đen trắng, một thứ duy khoái bất phá, một thứ vô kiên bất tồi, đều mạnh mẽ đến mức khó tin.
“Ám nguyệt dạ hành.”
“Trích nguyệt tinh hỏa.”
“Bích nguyệt lao lung.”
Lục Ly khẽ lẩm nhẩm tên của từng loại thần thông, đôi mắt thỉnh thoảng chớp vài cái, đồng tử không ngừng lưu chuyển.
“Tất cả đều có một chữ: nguyệt.”
Hắn hiểu rằng, chỉ thôn phệ đám dị hồn trong hồ lô của Tôn Phá, không đủ để hắc ảnh trở nên đáng sợ như vậy.

Mà lực lượng thật sự của hắc ảnh, chính là đến từ mặt trăng.
“Nguyệt ma.” Trong đầu chợt hiện lên hai chữ này, Lục Ly khẽ thì thào, như đang tự nói với chính mình.

“Hi vọng ngươi chưa chết.”
Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng vẫn đang trôi lững lờ.

Trên tầng tầng sóng nước, bóng trăng lấp loáng trong màn sương trắng mờ, lung linh huyền ảo.

Gió vẫn không ngừng thổi tới, thoang thoảng một mùi hương lạ kỳ.
Lục Ly hướng ánh mắt về phía giữa dòng sông, đột nhiên ngồi thẳng người dậy.

Ở đó, thấp thoáng có một bóng người, lúc ẩn lúc hiện, tựa như đạp trên mặt nước mà đi.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, bóng người bỗng dưng biến mất, như chìm sâu giữa muôn trùng đợt sóng.
“Ảo giác chăng?” Lục Ly hơi nhíu mày, không tin là mình vừa gặp phải ảo giác.

Còn nếu là thật, hắn lại không giải thích được người kia đã đi đâu.
Đột nhiên, có tiếng đàn văng vẳng ở bên tai, Lục Ly thu hồi ánh mắt, nhìn chếch về phía bên tay trái của mình.

Trên ngọn cây hoa gạo gần đó, hiện ra thân ảnh của gã tu sĩ mà hắn từng chạm mặt hai lần.
Gã ngồi khoanh chân, trên đùi gác một cây thất huyền cầm, say sưa tấu lên khúc nhạc bi thương.

Vừa nãy, Lục Ly không nhìn rõ trên mặt sông là ai, nhưng đối chiếu với thân ảnh trước mắt, hiển nhiên là hai người khác nhau.
Áo trắng như tuyết, tóc đen dài như suối nhung.


Hai ống tay áo uyển chuyển đung đưa, như đôi hồ điệp đang bay múa.

Theo mỗi động tác của gã, tiếng đàn lúc trầm lúc bổng vang lên, ngân nga réo rắt.

Có lúc như vầng trăng tỏa ánh sáng dịu dàng, khi thì mãnh liệt như nước sông cuồn cuộn chảy.
Gió đêm vi vu thổi, thanh âm nhẹ nhàng lên xuống, như hòa theo từng giai điệu đẹp đẽ mà thân ảnh kia đang tạo ra.

Tuy không am hiểu về âm luật, nhưng Lục Ly vẫn có thể cảm nhận được rằng, đây là một khúc nhạc hay.
Cứ thế, hắn lặng lẽ đứng bên khung cửa sổ, đắm mình vào ánh trăng cùng với tiếng đàn, trong lòng chợt dâng lên một nỗi nhớ da diết.
Hắn nhớ chiếc giường ấm áp của mình, nơi mỗi tối vẫn được mẹ ôm vào lòng, hát ru cho hắn chìm vào giấc ngủ.

Hắn nhớ khoảng trời bao la ở hậu sơn, nơi cha vẫn thường đưa hắn đi thả diều những khi rảnh rỗi.
Hắn nhớ gương mặt gia gia lúc nào cũng đầy vẻ nghiêm khắc, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn ẩn chứa nét hiền từ.

Hắn nhớ nụ cười của một nữ tử vào khoảnh khắc cuối cùng ấy, thứ đã khắc sâu trong linh hồn, vĩnh viễn không phai mờ…
Bất giác, từ trong khóe mắt Lục Ly trào ra một giọt lệ, rơi xuống trên bục cửa.

Tiếng rơi rất khẽ, so với tiếng đàn chẳng thấm vào đâu, nhưng gã bạch y tu sĩ kia vẫn nghe thấy.

Gã ấn nhẹ mười ngón tay xuống, giữ cho những sợi dây đàn ngừng rung động, khẽ nhíu mày.
Tiếng đàn không còn nữa, Lục Ly chợt giật mình tỉnh giấc, tưởng như vừa trải qua một giấc mộng hồi ức của chính mình.

Hắn hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng hồi hộp, ôm quyền hướng bạch y tu sĩ nói:
“Xin lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng của tiền bối.

Chỉ là tiếng đàn vừa rồi, khiến vãn bối không kiềm chế được cảm xúc, mong tiền bối lượng thứ.”
“Ngươi hiểu sao?” Bạch y tu sĩ đáp, mắt vẫn nhìn vào cây đàn của mình.
“Vãn bối…” Lục Ly im lặng trong giây lát, nhưng không nghĩ ra được gì, đành trả lời: “ Vãn bối không hiểu, chỉ đột nhiên cảm thấy nhớ nhà thôi.”
“Nhớ nhà ư?” Bạch y tu sĩ trầm ngâm trong chốc lát, bàn tay vuốt nhẹ lên những sợi dây đàn.

Sau đó, gã ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng, lẻ loi, cô độc, giống như chính gã lúc này vậy.

“Còn ta, thì lại đang nhớ đến một người.”
Hóa ra, tiếng đàn vừa rồi không chủ đích nhắm vào hắn.

Gã bạch y này chỉ là đang nhớ về cố nhân, đem đàn ra đánh cho khuây khỏa mà thôi.

Lục Ly vẫn hơi căng thẳng, nhưng đã có thể thở phào một hơi.

Chợt không gian có phần trầm xuống, hắn không biết phải làm gì, buột miệng hỏi:
“Người đó… phải chăng là đạo lữ của tiền bối?”
“Không.” Gã khẽ lắc đầu đáp.

“Là sư tỷ của ta.” Nhắc đến hai tiếng sư tỷ, trên gương mặt u sầu của gã thoáng hiện lên một nụ cười rồi biến mất.

Đôi mắt gã long lanh chớp động, chẳng biết đang vui hay đang buồn.
Lục Ly không nhìn thấy điều này, nhưng từ trong thanh âm, hắn nhận ra tình cảm của gã dành cho sư tỷ, không đơn thuần chỉ là tình tỷ đệ đồng môn.

Sở dĩ hắn có thể hiểu được, bởi hắn cũng ở vào tình trạng tương tự.
“Vãn bối cũng có một đường tỷ…” Lục Ly bỏ lửng câu nói của mình, ngẩng đầu nhìn trăng.
Trong đêm thanh tĩnh, có hai thân ảnh nam nhân, một đứng bên khung cửa sổ, một ngồi trên ngọn cây hoa gạo, chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ như hai pho tượng, cùng hướng ánh mắt lên bầu trời.
Sau một hồi yên lặng, chỉ có tiếng gió cùng tiếng sóng vỗ từ bờ sông vọng lại, giọng nói của gã bạch y tu sĩ chợt vang lên:

“Thiên trung sinh mãn nguyệt
Lãng thượng huyễn bạch quang
Tâm trung hoài cố mộng
Lạc thụy kiến hồng nhan.”
“Nếu như chỉ cần ngủ say là có thể thấy được nàng, ta vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.” Gã tu sĩ nở một nụ cười đắng ngắt nói: “Ngươi tên là gì?”
“Vãn bối Tôn Phá.” Lục Ly ôm quyền đáp.
“Phá trong thừa phong phá lãng?”
“Khiến tiền bối chê cười rồi.” Lục Ly gật đầu.
“Tên hay lắm.” Gã thu cây đàn vào trong ống tay áo rồi đứng dậy, hiển nhiên là có ý muốn rời đi.

“Ta họ Trương.”
“Trương tiền bối, hẹn ngày gặp lại.” Lục Ly ôm quyền đáp.

Thời gian nói chuyện không dài, tuy nhiên hắn cũng sinh ra chút hảo cảm đối với người ở trước mặt.
Lúc này, chợt có một bóng đen từ phía dưới gốc cây hoa gạo phóng lên, chính là con hắc báo.

Nó trừng mắt nhìn Lục Ly gầm gừ, nhưng hiển nhiên là không dám lao tới, chầm chậm theo sau vạt áo trắng của chủ nhân.
Bị con báo năm lần bảy lượt tỏ địch ý, Lục Ly trong lòng khá khó chịu.

Cũng may là gã tu sĩ họ Trương kia không quá quan tâm việc này, nên hắn chưa gặp phiền phức gì quá lớn.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy mình vẫn phải nói gì đó.
“Tiền bối.” Lục Ly khẽ liếc con báo, sau đó nhìn bạch y tu sĩ.

“Có chuyện này, vãn bối nghĩ là vẫn nên giải thích một chút.”
“Nói đi.” Gã tu sĩ dừng bước, nhưng không quay lại.
“Vãn bối là đệ tử của Sát Hồn Tông, nếu tiền bối có nghe qua cái tên này thì cũng rõ, công pháp tu luyện của vãn bối ít nhiều đều liên quan đến linh hồn người chết.

Con thú của tiền bối họ nhà mèo, có lẽ vì thế mà nó không thoải mái khi thấy khí tức của vãn bối.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Bạch y tu sĩ khẽ bật cười.

“Con báo này, ta tình cờ bắt gặp trong lúc đi ngang qua sơn trại của đệ đệ, thấy nó thân thủ nhanh nhẹn nên tiện tay dắt theo mà thôi.

Ta không định vì nó mà vô cớ gây chuyện với người khác đâu, ngươi đừng quá lo lắng làm gì.”
Nói xong, gã lướt mình giữa không trung, tiến vào cửa sổ của một căn phòng gần đó.

Thì ra, gã cũng thuê trọ tại căn tửu quán này giống như Lục Ly.
Chờ cho thân ảnh áo trắng cùng con báo đen biến mất, Lục Ly mới đóng cửa sổ lại, mở ra trận pháp bảo vệ lần nữa.

Hắn quay trở lại giường, bàn tay vô thức nắm chặt tấm mộc bài, trong miệng khẽ thì thầm:
“Sơn trại, đệ đệ”.