Liền mấy hôm sau, có tin đồn truyền đến nói, Tống Ngọc hôm đấy trở về phát bệnh, là thương hàn, lại không có tiền chạy chữa, bệnh nặng qúa mà qua đời. Mọi người trong tiểu quan quán nghe đến tin này đều sửng sốt, có thương cảm, nhưng hơn hết là thở phào một hơi, cái tên phiền phức đó cuối cùng cũng không đến đây làm phiền mỗi tối nữa. Không phải là bọn họ qúa vô tình, mà là ai đã chịu qua qúa nhiều khổ sở, họ chỉ nhìn thấy những khổ sở của bản thân mình, liền vô pháp thông cảm được với khổ sở của người khác nữa. Ngươi khổ sở ư? Liệu có khổ sở bằng ta không? Với lại Tống Ngọc, loại công tử qúa sức yếu đuối đó, không đáng để cho người khác phải thông cảm.
Sự việc của Tống Ngọc được bàn tán một hồi, rất nhanh rơi vào lãng quên, chẳng ai vì hắn mà đau lòng, cũng sẽ không có ai là nhớ hắn từng tồn tại. Ngay cả Hàn Liên, nghe đến tin này cũng chỉ nhíu mày, lại thở dài một tiếng, tâm tình hắn như thế nào, chẳng ai biết được, mọi người cũng không tùy tiện suy đoán. Hôm đó, Hàn Liên nhốt mình trong phòng uống rượu, buổi tối vẫn thản nhiên ra ngoài tiếp khách, gò má vì rượu mà có chút hồng hông, vành mắt cũng hồng hồng.
Vốn dĩ chuyện này chẳng có chút liên quan gì đến Mặc Liên cả, lúc tin này được truyền đến, Mặc Liên đang ở chỗ tên ăn mày, chuyện tên ăn mày bị đánh lần trước khiến hắn thật để tâm.
Lần trước, khi vừa tiễn tên Tống Ngọc đã thương tâm không còn ra hình người đó về, việc đầu tiên Mặc Liên làm là dựng tên ăn mày dậy. Khi tên ăn mày nhíu mày, bực bội vì lần thứ hai trong đêm bị làm tỉnh giấc, Mặc Liên nhìn hắn cười tươi không mở nổi mắt, tựa như con mèo vì bắt được chuột mà đem khoe với chủ nhân.
“Dậy! Dậy đi! Ta trả thù giúp ngươi rồi!”
Nói rồi, Mặc Liên vẫn không ngừng cười, dùng mấy miếng vải rách tươm như xơ mướp đã tứng là quần áo của tên ăn mày, chùi chùi hai bàn tay mình, chùi đến suýt rách da.
“Vừa rồi, thật là bẩn muốn chết!”
Nghĩ nghĩ vừa rồi tên Tống Ngọc bắn ra tay mình, Mặc Liên càng ra sức chùi, chùi cho đến khi bị tên ăn mày trừng đến phải thu móng vuốt lại, không hiểu sao có chút hơi ngại ngùng. Lại hắc hắc giơ túi tiền trước mặt tên ăn mày, lắc qua lắc lại.
“Lại kiếm được tiền nữa! Ngươi thật là ngốc, rõ ràng là ăn mày, vì cớ gì hắn cho tiền lại đáp trả, khiến hắn bực đến đánh ngươi lăn vài vòng trên đất, như vậy không phải là qúa thiệt sao. Ngươi đến cái áo tử tế cũng chẳng có, còn làm bộ khí phách, chê tiền. Mà không phải, ngươi không phải chê tiền, mà là không biết đây là tiền đi.”
Mặc Liên nghĩ vậy, lại len lén nhìn tiểu tử kia, càng nhìn càng thấy thuận mắt, không nhịn được vuốt ve mặt hắn, lại nhớ tới vừa rồi hắn bị đánh, có chút thương tâm. Khi đối diện với tên ăn mày này, Mặc Liên sẽ tránh không được nói nhiều, dù có điểm ngu ngốc vẫn cứ nói. Hắn nhìn thẳng vào mắt người đối diện, mà thâm tình.
“Sau này, không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi, không để ngươi bị đánh nữa. Còn có, có tiền rồi, sẽ mua bánh bao cho ngươi ăn, còn mua rượu cho ngươi uống nữa.”
Chẳng biết có hiểu hay không, tên ăn mày nhìn hắn chằm chằm, tựa như cổ quái lắm. Mặc Liên lại cười, cười càng rộn rang, khiến gương mặt hắn dù có tô vẽ xấu như qủy cũng có nét vui vẻ mà đẹp lên.
“Chi bằng ngươi theo ta đi, nếu không qua mùa đông này ngươi liền sống không nổi.”
Mặc Liên chỉ là vui miệng, thuận tiện mà nói ra, nếu bảo lời đó có bao nhiêu là thật lòng, chính Mặc Liên cũng chẳng biết. Với lại hắn luôn nghĩ tên ăn mày kia cũng vẫn như trước không phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn, thế nhưng lần này, hắn lại kiên định gật đầu một cái.
Khoảng khắc đó, Mặc Liên ngạc nhiên đến ngừng cả cười, cằm cũng thiếu chút nữa mà rớt thẳng xuống đất.
Sau đêm hôm đó, Mặc Liên cũng rất tự giác thực hiện nghĩa vụ lo cho người ta. Thực sự dùng tiền của Tống Ngọc mà mua cho tên ăn mày hai cái bánh bao, còn lấy cho hắn một cái chiếu cũ rách nát, một cái chăn cũ miễn cưỡng có thể giữ ấm, hơn nữa còn mang cho hắn một ít dược, bôi vào những chỗ bị đánh. Lúc Mặc liên giúp tên kia băng bôi dược, một lần nữa trầm trồ tiểu tử này có cơ thể thật tốt, gày gò mà rắn chắc, độ đàn hồi cũng tốt, da dẻ tốt, sờ vào cảm giác cũng rất đươc.
Vì thế, tên ăn mày bất tri bất giác mà bị người kia ăn đậu hũ. Mặc Liên ăn no nê đi mới chịu buông tay, còn vỗ vỗ vào cơ bụng hắn hai cái, cười hì hì như kẻ trộm, vui vẻ nói.
“Này! Thu cũng thu rồi! Sau này ngươi là người của gia, cũng phải có tên gọi chứ, ngươi có tên không?”
Người nọ chẳng tỏ thái độ gì, im lặng nghiên cứu cái chăn mà Mặc Liên mang đến.
Mặc Liên tức giận, liền bắt lấy vai hắn mà lay. “Đừng làm trò, rõ ràng lần trước ngươi nghe hiểu. Tên. Là tên dùng để gọi, ngươi có không.”
Tên ăn mày, lắc đầu, không biết là không có hay là không hiểu.
Mặc Liên trầm mặc một lúc. “Vậy đi! Gọi ngươi là Lục, Lục Lục! Trước kia con chó ta nuôi cũng tên như vậy, rất dễ gọi đúng không.”
Nói rồi Mặc Liên có chút vui vẻ, tay mân mê má đối phương, mắt nhìn mắt chăm chú mà gọi “Lục Lục! Lục Lục!”
Tên ăn mày một tia phản ứng cũng chẳng có, nhắm mắt lại, rời đầu qua một bên mà ngủ mất. Mặc Liên lại cười khổ, không gọi nữa, im lặng đi vào hậu viện.
Người ta từng nói thế này, thu nhận chó hoang, mèo hoang, một khi cả tên cũng đã rồi thì sau này sẽ khó mà bỏ xuống được.
Việc Mặc Liên thu nhận một tên ăn mày, vì hắn mà thượng dược, cung cấp đồ ăn không ai biết. Là vì khi Mặc Liên đến tìm Lục Lục đều đã là nửa đêm, chẳng ai mò đến chỗ này cả, hơn nữa, cũng chẳng ai có thể ngờ sẽ có ngày Mặc Liên làm được điều này, tựa như hành động chăm lo cho người khác rất không hợp với tính cách hắn. Một tên ăn mày ngày ngày ngồi kiếm cơm ở cửa hậu viện, người đi qua thấy trên người của hắn nhiều hơn một cái chăn, cũng sẽ không vì thế mà thấy kì lạ, mà để tâm tìm hiểu, chỉ đơn giản là lướt qua thôi.
Kì thực, suy nghĩ của Mặc Liên rất đơn giản, ngay cả việc hắn chăm sóc cho Lục Lục cũng vậy. Hắn mười sáu tuổi đã bắt đầu tiếp khách, sống ở trong tiểu quan quán này đã được ngót mười năm rồi, còn chuyện gì mà hắn chưa nhìn. Hắn đối với nhân tình tuyệt đối không tin tưởng, ngày ngày, bọn công tử nhà giàu ra vào chỗ này, lời ong tiếng bướm, hư tình giả ý, có ai thật tình sẽ coi trọng bọn hắn. Sẽ không đâu, chỉ có những tiểu quan mắt mờ rồi mới mơ mộng đến những chuyện như thế thôi.
Bọn hắn, chính là như vậy, bản thân rất dơ bẩn, rất hèn kém, vậy nên sống dơ bẩn, hèn kém đi, nên Mặc Liên sống đúng như vậy, không cầu người coi trọng mình, cũng khồn coi trọng bất kì một ai. Mặc Liên cũng đã quen bị người khinh thường rồi.
Hắn nghĩ, sống như vậy mới chính là sống đúng đắn, mới là cách tồn tại được ở trong chốn này, không được coi tình cảm là thật, không được động tâm, thế nên, trong tất cả các kĩ nam, hắn sẽ là người sống lâu nhất, sẽ không phải chịu người phản bội, cũng sẽ không phải chịu đau khổ. Hắn là như vậy, chính là đa nghi, cái hắn thiếu, chính là thật tâm tin tưởng.
Tuy nhiên, là người ai sẽ muốn một mình mà sống, chung quy con người chính là loài động vật theo bầy đàn. Mặc Liên cũng sẽ thấy cô đơn, hắn càng già càng nhận ra là mình cô đơn, nhưng hắn lại là kiểu dùng lí trí mà sống, không để cho tình cảm xen vào. Hắn đã nghĩ rất nhiều, đàn ông, hẳn là sẽ không có ai nguyện ý sống cùng bọn hắn. Hắn sẽ không giống những kĩ nam trẻ tuổi kia, vì yêu mà bất chấp tất cả, mơ ước một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, không thực tế. Thế nên nhìn đến tên ăn mày kia, suy nghĩ của Mặc Liên liền động.
Người này ngốc như vậy, cái gì cũng không biết, sẽ không rời bỏ mình. Người này sẽ không nghĩ mình bẩn thỉu, cũng sẽ không khinh thường mình. Người này cũng sẽ không vì cái nhìn của thế nhân mà xa lánh mình. Người này, hắn cái gì cũng không có, chỉ dựa vào một mình mình, phụ thuộc vào mình, không có mình hắn sẽ không sống nổi, cũng sẽ không có ai vì người này mà tranh dành với mình. Người này, sau này sẽ cùng sống với mình. Có lẽ có thể được đi.
Mặc Liên có suy nghĩ như thế, liền quan sát kĩ tên ăn mày đó, chăm sóc cho y, thậm chí còn đặt cho y một cái tên, gọi là Lục Lục, vậy sau này người này liền thuộc về mình, hoàn toàn là thuộc về mình.
Nghĩ như vậy, tâm tình của Mặc Liên liền mềm đi không ít, liền muốn vì Lục Lục mà tiết kiệm tiền, sau này đợi vài năm nữa chính mình không thể ở lại nơi này. Lý lão bản sẽ niệm tình mình ở đây lâu thế mà để hắn rời đi, hắn sẽ mang theo Lục Lục đi, sẽ kiếm một chỗ ở rồi chăm lo cho Lục Lục được lúc nào hay lúc ấy, còn hiện tại có thể sẽ tìm cách chữa khỏi chân cho y, và mua cho y một bộ quần áo mới. Mặc Liên thực sự tính toán như vậy, nghe có vẻ đơn giản, lại ngây thơ, chính hắn cũng không biết mình đã bắt đầu động tâm rồi.
Trong con ngõ nhỏ phía sau hậu viện, trước sau chỉ một người ngồi, một bóng đen bước không vững mà tiến lại. Lúc này đã là buổi tối, tiểu quan quán chuẩn bị mở cửa đón khách, bóng dáng của người kia trong bóng tối mờ nhạt, Lục Lục giương mắt ra nhìn cũng không thấy rõ người. Đợi người kia thấy gần, nhìn rõ được, Lục Lục không khỏi giật mình.
Hắn mặc một chiếc áo vải bố, hình như là trang phục người làm, đã rách tươm, những chỗ rách ra đều để lộ vết thương khó coi, dùng roi quất hay gậy đập, màu đỏ của máu nhiễm lên y phục nhìn ghê người. Điều đáng sợ hơn là trên mặt của hắn, tóc tai bù xù, hai bên má đều bị rạch nát, một bên hốc mắt bị đánh dập, khẳng định bị phế, trên vai của hắn cũng có vết thương, bị chém sâu xuống, lộ cả xương, vết thương đã qua nhiều ngày không được xử lý, nhìn rất ghê người, thật khó để hình dung những gì hắn phải trải qua.
Người mới đến, bị hành hạ, thương thế nặng như vậy, bước được đến đây hoàn toàn là cố sức, gần như là lết tấm thân tàn tạ đi. Hắn tiến lại chậm chạp, miệng thở hồng hộc vì mất sức, tầm mắt mơ hồ cảm nhận được có người trước mặt, lại dồn hết sức tiến thêm một chút, từng chút một. Lục Lục vẫn giương mắt ra nhìn, ngoại trừ ngạc nhiên lúc đầu cũng không có phản ứng nào khác, là hắn bị què, muốn hắn tiến lên đỡ, nào có chuyện đó.
Thế nên, đến lúc người kia tới được chỗ Lục Lục đang ngồi, liền tiêu phí hết sức lực mà ngã xuống, đè lên người hắn. Lúc sắp mất hết tri giác thì mãnh liệt nói.