Lục Hoa Cấm Ái

Chương 80: Là Ma cũng là Thần

“Lạc Nhi, sau khi lớn lên muội muốn làm gì?” Nam tử bên người, cười thật rực rỡ, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

“Lớn lên?” Nàng ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, đôi mắt như thủy tinh tinh khẽ chớp chớp, rất thành thật tự hỏi mình, lớn lên, khi lớn lên á!

“Lạc Nhi muốn Lục hoa…. thật nhiều thật nhiều Lục hoa!”

“Còn gì nữa không?” Nụ cười của hắn càng sâu.

“Còn nữa sao?” Nàng tự hỏi, đầu nhỏ nghiêng nghiêng, hai mắt như tỏa sáng, như đang nghĩ đến điều gì “Ừm…. muốn có Lục hoa, thật nhiều thật nhiều….. cho Lạc Nhi, cho ca ca, cho mẫu thân nữa!”

“Vậy…. còn nữa không?” Nụ cười của hắn lại càng sâu, đôi mắt híp lại, như đang mong chờ điều gì “Ví dụ như muội đã đồng ý điều gì?”

Còn nữa sao? Nàng ngây ngẩn cả người, còn gì nữa? Rõ ràng không có mà?

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nụ cười trên gương mặt kia ngọt ngào như mật, cứ như bất cứ lúc nào đều có thể khiến nàng như tan chảy. Trái tim nho nhỏ khẽ đập mạnh, nàng nhớ ra rồi!

Tay be bé vươn ra, ôm chặt lấy hắn, ôm mãi không chịu buông tay, đầu nhỏ lại càng vùi sâu vào lòng hắn.

“Ca ca, ca ca! Muội muốn trở thành…. thành nương tử của ca ca, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau!”

Lúc ấy, hắn nở nụ cười khiến trời đất đều như không còn tồn tại, tùy ý cho người trong lòng đè nặng lên người mình, ôm lấy nàng, không hề buông lỏng. Hắn khẽ nói một câu tỏ vẻ thật thỏa mãn, cứ như đã có được toàn bộ thế giới.

“Tốt, thật ngoan, ca ca cũng vĩnh viễn ở bên cạnh Lạc Nhi!”

Lời nói văng vẳng bên tai nàng, cứ như nàng chỉ vừa nghe hôm qua mà thôi. Hắn rõ ràng đã cười vui vẻ như thế mà đồng ý với nàng, đã luôn khẳng định với nàng rằng, sẽ vĩnh viễn ở cạnh nàng.

Nhưng giờ đây…. thì sao đây?

Nàng đã không nhớ rõ, mình đã đi đến trước mặt hắn như thế nào. Mắt nàng đã bị màu đỏ tươi đầy đất kia chiếm lấy, không còn nhìn được bất cứ thứ gì chung quanh.

Gương mặt hắn vẫn tuyệt trần như cũ, trên gương mặt sạch sẽ trắng bệch, nụ cười vẫn chưa hề tắt đi, cứ như chỉ một lát nữa thôi, hắn sẽ lại dùng giọng nói dịu dàng nhất thế gian này nói với nàng: “Lạc Nhi, đừng sợ, có ca ca ở đây!”

Nên nàng vẫn chờ, chờ hắn đứng dậy cười với nàng, chờ hắn đến khẽ vuốt tóc nàng, chờ hắn nói với nàng rằng, đừng sợ.

Nàng ngồi xổm xuống đất, đưa cánh tay run run, không hề để ý đến mọi người xung quanh, lay lay Miểu Hiên đang máu me đầy người, nàng mở miệng như cầu xin: “Ca ca, muội không cần gì nữa, chúng ta về nhà, về nhà được không?”

“…..”

“Ca ca, là Lạc Nhi không đúng, huynh đừng giận muội mà, muội sẽ thật ngoan, thật ngoan!”

“…..”

“Ca ca, nếu huynh không đồng ý muội để Viêm Phượng xuống núi, muội sẽ…. gọi tỷ ấy trở về!”

“…..”

“Ca ca, muội nghe lời mà, sẽ không thèm lo Lục giới gì nữa, phong ấn gì nữa. Những thứ đó không phải của Lạc Nhi, Lạc Nhi chỉ cần ca ca, chỉ cần một mình ca ca là được rồi!”

“…..”

“Ca ca, huynh tỉnh đi, muội biết lỗi rồi…. biết lỗi rồi, huynh tha thứ cho muội đi mà? Có được không? Muội…. chỉ có mình huynh, chỉ còn mình huynh thôi!”

“…..”

Nhưng dù nàng có cầu xin ra sao, có nói lời xin lỗi nhiều thế nào, ánh mắt của hắn cũng không bao giờ mở ra nữa. Nàng ôm chặt thân thể hắn, nhưng không cách nào ngăn lại nhiệt độ cơ thể hắn đang không ngừng giảm xuống, thân thể hắn lạnh, lòng nàng cũng lạnh theo, trái tim như bị chém sâu vào, nát bấy.

“Hắn… đã đi rồi!” Cuối cùng có người không nhịn được nữa, trầm giọng nhắc nhở, thân thể người nằm trên đất kia, đã không còn sự sống, ngay cả linh hồn cũng không thể cảm giác được nữa, hẳn là đã hồn phi phách tán.

Thân thể nàng như run lên, đó là sự lạnh lẽo phát ra từ sâu tận trong lòng, từng chút từng chút tràn tra, truyền đến từng góc trong cơ thể. Thế giới của nàng lúc ấy như đã tan tành, nàng đã mất đi tất cả.

Lạnh quá, thật lạnh! Nàng run rẩy càng dữ dội, nàng cúi cười xuống, tựa vào người đã không còn động đậy kia, nàng lạnh đến cắn chặt răng, tay vẫn theo thói quen ôm chặt lấy hắn, nàng run rẩy nói.

“Ca ca, lạnh…. lạnh quá!”

Chỉ là, người bên cạnh, vĩnh viễn không thể đáp lại nàng nữa. Có thứ gì đó trong lòng nàng như đang từ từ tiên tan, nàng biết đây là thứ gì, muốn ngăn cản, nhưng không thể làm được. Nàng chỉ có thể cong cả người lại, không nói lời nào.

Một lúc lâu sau….

Mộ Lãnh Liệt cách đó không xa nhìn người vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mắt, khóe môi giật giật, như muốn nói gì, lại không biết nên gọi nàng thế nào. Hắn suy nghĩ một lúc lâu, mặt mày đều nhăn lại.

“Anh Lạc….” Cuối cùng, hắn quyết định gọi cái tên vốn dĩ của nàng “Hắn đã đi rồi!”

Hắn nhớ đến tình cảnh lúc mình xuất kiếm kia, nếu như Miểu Hiên cố tình muốn làm bị thương mọi người, không ai có thể sống sót. Nhưng trong nháy mắt đó, Miểu Hiên lại kiềm chế tất cả ma khí, cứ như…. Miểu Hiên vẫn luôn chờ một kiếm này của hắn. Phải không? Miểu Hiên đã thành ma rồi mà!

Hắn nhíu nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại bỏ đi ý nghĩ của mình, Miểu Hiên khi ấy đã thành ma, hủy diệt trời đất, việc gì cũng có thể, sao có thể cố ý để mình giết chứ, trong mắt Mộ Lãnh Liệt, Thần là Thần, Ma là Ma.

Hắn chuyển mắt nhìn Anh Lạc trên đất, chân mày lại nhíu chặt, hơi bất mãn hành động của nàng lúc này, trầm giọng nhắc nhở: “Hắn dẫn khí âm tà nhập vào cơ thể, vi phạm chức trách của Thần tộc, có kết quả hôm nay, cũng coi như là xứng đáng!”

Anh Lạc không nói, vẫn ôm Miểu Hiên ngồi trên đất, không nhúc nhích, dường như không hề nghe thấy.

Thấy nàng không đáp, Mộ Lãnh Liệt hơi tức giận. Hắn luôn không thích Anh Lạc, nhưng e ngại nàng là Thiên Đế, mới cố nhịn xuống nói: “Trật tự Lục giới nay đã loạn, ngài thân là người đứng đầu Lục giới, nên lấy thiên hạ làm trọng, việc đầu tiên phải làm là nghiêm trị Ma giới! Những chuyện nhỏ khác đều nên gạt qua một bên.”

Nàng vẫn không đáo, chỉ là bàn tay đột nhiên siết chặt.

Mộ Lãnh Liệt càng thêm tức giận, hừ lạnh nói: “Thiên Đế, xin coi trọng thân phận của mình, không nên lưu luyến tình cảm thường tình, huống chi….”

“Ngươi….” Người trước mắt lúc này rốt cuộc có động tĩnh, nàng khẽ buông tay người đang nằm trên đất ra, cứ như sợ hắn sẽ tỉnh giấc, nhàn nhạt mở miệng, giọng nói như gió xuân, lại như bị ngâm trong băng lạnh, khiến người ta không rõ nàng đang nghĩ gì: “Là ngươi… làm chàng bị thương?”

Không biết từ lúc nào, tóc của nàng đã xõa ra, tóc đen dài qua vai, như một loại tơ lụa thượng hạng. Khi nàng đứng dậy, tóc lại càng rũ xuống, là nhìn lầm sao? Hình như tóc đã dài hơn khi nãy rồi.

Nàng chậm rãi đứng dậy, phong ấn trong cơ thể không còn, sức mạnh tràn vào từng ngóc ngách trên cơ thể.

Thời khắc đó, trời đất như nổi gió đổ mưa, vốn là trời đầy mây đen lúc này cũng biến mất, thay vào đó là ánh sáng bảy màu tỏa chiếu khắp nơi, vô số cánh hoa cũng bay xuống.

Vực băng Chí Hàn, lúc này lại như đón xuân, những tảng băng dầy cũng như rút đi, sắc xuân trải rộng từ dưới chân nàng, như gió quét, lập tức hoa nở khắp nơi như xuân về. Tất cả những điều kì lạ ấy đều hệt như lúc ở Viêm Hoa sơn.

“Thiên Đế…. lại đến!” Không biết là ai đã nói.

Mọi người đều kinh ngạc, nhìn Anh Lạc đang đứng đó.

Gót chân nàng khẽ xoay, nàng quay người, cảm xúc trong mắt như dần nhạt đi, cuối cùng trở nên trống rỗng, không để ai vào mắt, trống không vô tận. Tóc nàng cũng hệt như từng mảng lớn xanh mướt dưới chân kia, nhanh chóng lan tràn, rũ xuống tận đất.

Tóc đen như mực, môi đỏ như máu, gương mặt như trăng rằm, mọi người kinh ngạc nhìn dáng vẻ của nàng, từ từ thay đổi, ngay cả máu trên áo nàng cũng như biến mất, không nhiễm bụi trần.

Trước mắt mọi người lúc này, đã không còn là vị Thần nữ có dáng vẻ bình thường kia nữa, mỹ mạo của nàng lúc này, không tài nào diễn tả được bằng lời, đó là dung nhan mà chỉ cần nhìn một lần, đã đủ khiến người ta như nghẹt thở.

Toàn thân nàng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cũng như trước, thánh khiết tao nhã, không nhiễm bụi trần, cứ như chỉ cần nhìn nàng một cái, cũng đã là tội lỗi nặng nề.

Trái tim mọi người đều như run lên, đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác tôn kính khó hiểu, cũng vô cùng kinh ngạc, đó là sinh linh của vạn vật, là Thần Sáng Thế.

“Là ngươi làm chàng bị thương?” Nàng lại hỏi lần nữa, giọng nói như xé không truyền đến, như tiếng vọng từ tận linh hồn, âm lượng không lớn, nhưng rõ ràng có thể truyền vào tận lòng người.

Ánh mắt nàng khẽ chuyển, dừng lại trên người Mộ Lãnh Liệt, một thứ cảm xúc dồn dập liền ép thẳng vào lòng hắn, khiến tim hắn như run lây, chân cũng mềm nhũn, hai chân lảo đảo, quỳ thẳng xuống.

Hắn mở to hai mắt, muốn cố gắng đứng lên, lại không còn chút sức lực nào, đột nhiên lại phát hiện, cả người hắn đều đang run rẩy. Đây chính là uy nghiêm của Thiên Đế? Khiến chúng sinh đều phải quy phục!

“Là ngươi?” Âm thanh kì ảo kia, lại truyền đến, chỉ thấy nàng sải bước đi đến, dưới chân nở rộ từng đóa bạch liên, trắng trong như tuyết.

Mộ Lãnh Liệt hoảng hốt, lúc này mới hoàn hồn, khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Hắn là Ma Thần, là uy hiếp của Lục giới, chết không tiếc! Trong Lục giới này, người người có thể bị giết….”

Lời còn chưa nói xong, người mới vừa nãy đứng cách đó không xa, lúc này đã kề sát bên người, cổ hắn lập tức bị túm chặt, hai chân lơ lửng trong không khí. Sức lực toàn thân như bị rút sạch, không thể nhúc nhích, bàn tay đang túm lấy cổ hắn, lạnh lẽo đến mức ngay cả trái tim hắn cũng như đóng băng. Hắn không thể thở!

“Ta đây…. có phải nên tìm ngươi để báo thù cho chàng không?” Tay nàng siết chặt, giọng điệu nhàn nhạt, không có chút cảm xúc nào.

Mắt hắn trợn tròn, không dám tin nhìn vào mắt nàng, nhưng trong đôi mắt kia, hắn không tìm được một chút cảm xúc nào, ngay cả ưu thương cũng không, chỉ trống rỗng.

Lúc ấy, như có một sự sợ hãi truyền ra từ đáy lòng hắn, lúc ấy, hắn hiểu được, mình hẳn sẽ phải chết.

Qủa nhiên, Anh Lạc không hề lưu tình, hơi nắm chặt lại, định đoạt mạng hắn.

“Lạc Nhi, đừng!” Một tiếng gọi gấp gáp truyền đến từ bên trên, một bóng dáng màu trắng bay xuống. Hắn như một đám mây trắng, toàn thân mang theo ánh sáng, vừa chạm đất, đã có một đám người nhường đường cho hắn.

Bạch Mộ Thượng tiên Mộ Tử Hân, cuối cùng hắn cũng đến.

Chỉ là lúc này, hắn không còn tao nhã như trước, sắc mặt hắn tái nhợt như tuyết, khóe môi còn thấm máu đỏ, vốn là một người không hề nhiễm bụi trần, lúc này lại hơi chật vật, trên áo trắng dính vết máu, tươi đẹp như hồng mai. Một tay hắn đè ngay ngực, như đang cố nhẫn nại điều gì.

Tay Anh Lạc hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía bóng dáng đang bay về phía này, ánh mắt dần hiện lên bóng dáng hắn, nhưng vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ.

Hắn cưỡi mây bay đến, thân thể hơi lảo đảo, cứ như chỉ cần gió thổi khẽ qua cũng sẽ ngã, nhưng hắn vẫn cố chấp đứng thẳng. Hắn nhìn về phía Anh Lạc dù đã thay đổi dung mạo nhưng vẫn có thể nhận ra trong chớp mắt kia, ánh mắt trở nên thâm trầm như biển.

Ban đầu, vì chữa trị cho phong ấn của nàng, hắn bất đắc dĩ đưa nguyên thần vào cơ thể nàng, nay Anh Lạc đã hoàn toàn thức tỉnh, liền phản phệ lên người hắn, pháp lực hắn đang dần tan biến, tu vi cũng hao tổn không còn bao nhiêu, e là cách cái chết cũng không còn xa nữa.

Nhưng chuyện hắn lo lắng nhất, vẫn xảy ra.

“Lạc Nhi, dừng tay! Nàng không thể giết huynh ấy!” Hắn khẽ nói, trái tim đau đớn vô cùng.

“Huynh liều mạng chạy đến đây, chỉ muốn nói vậy thôi sao?” Trái tim nàng hơi đau, nàng lại mở khóe môi cười lạnh “Bởi vì hắn là sư huynh của huynh sao?” Hay cho tình nghĩa đồng môn, nàng đã sớm được chứng kiến rồi.

Trong lòng Mộ Tử Hân gấp gáp, tiến lên một bước, nhưng lại chạm đến vết thương trên người, môi lại tràn máu, hắn vẫn cố mở miệng: “Nàng là Thần, không thể có hận!”

“Hận?” Anh Lạc sửng sốt, nhìn về phía kẻ đang không thể nhúc nhích trong tay, mắt như hiện lên tia sáng. Nàng hận sao? Hận gì chứ? Hận kẻ đã giết ca ca, hay hận thế gian này? Hay hận chính bản thân mình?

“Lạc Nhi!” Ngực hắn càng đau đớn kịch liệt, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi nàng “Nàng là Thần, là chủ nhân của thế gian này, là Thiên Đế, nàng là người bảo vệ thế gian này, nàng muốn làm gì cũng được, nhưng không thể có hận!”

Không thể? Lại là không thể! Vì sao… vì sao nàng luôn có nhiều việc không thể làm như thế?

Nếu ngay cả hận nàng cũng không thể, thì còn làm gì nữa đây? Sao nàng lại ở đây? Tại sao phải nhận lấy tất cả những thứ này?

Ngàn năm trước, nàng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, không hiểu điều gì, lại chỉ vì một lời đồn, lại có kẻ không tiếc giá nào xông lên Thần sơn, muốn đẩy nàng vào chỗ chết — nàng không thể hận!

Mẫu thân vì chuyện đó, không tiếc dùng tính mạng mình, để giữ cho nàng một cuộc sống yên bình — nàng không thể hận!

Nơi Thần sơn, mấy ngàn môn nhân, đều dùng mọi cách đến gần nàng, đều có mục đích riêng, muốn lợi dụng nàng — nàng không thể hận!

Giờ đây…. nàng tận mắt nhìn người luôn vì nàng làm tất cả, ngay cả linh hồn cũng không còn, chết trước mắt nàng, nàng vẫn không thể hận sao?

Tại sao chứ?

“Bảo vệ thế gian?” Nàng đột nhiên cười to thành tiếng, cười đến rực rỡ như hoa, cười đến đất trời như rung chuyển, cười đến chảy cả nước mắt “Tại sao chứ? Tại sao muốn ta bảo vệ thế gian này? Chỉ với những kẻ đã lần lượt tiến vào Thần sơn, chỉ vì muốn giết ta ư? Hay vì những kẻ luôn cố thân cận lấy lòng chỉ vì muốn lợi dụng ta? Hay là những kẻ đã luôn hứa hẹn với ta đủ điều, cuối cùng lại chỉ còn phản bội? Thế gian này đối với ta như thế, một thế gian như thế…. vẫn muốn ta bảo vệ sao? Lại không cho ta hận?”

“Lạc Nhi…”

“Đừng có nói mấy thứ chức trách ma quỷ gì đó với ta!” Nàng lớn tiếng cắt ngang lời hắn, hơi thở trên người đột nhiên hỗn loạn, rống từng chữ từng chữ: “Cả đời ta, chỉ có một người đáng để ta bảo vệ, chỉ mình chàng xứng! Thiên Đế gì chứ, Ma Thần gì chứ? Ta không phải Thiên Đế, thế gian này làm sao có Ma Thần? Nếu như có, thì ta chính là Ma Thần! Ta không còn gì nữa, vậy thế gian này giữ lại có ích gì?”

Nói xong, tay nàng siết chặt lại.

“Không!” Mộ Tử Hân không kịp ngăn nàng lại.

Một tiếng rắc khẽ vang, một vòi máu cũng theo đó phun ra. Thân thể Mộ Lãnh Liệt như hoa nở rộ, máu tươi phun đầy mọi hướng. Một vài tia máu phun vào người nàng, nàng cũng như không thấy, tùy ý để bản thân nhiễm đỏ, ướt đẫm cả người. Dung nhan vốn thánh khiết vô cùng kia, lúc này lại trở nên yêu mị lạ thường.

Hận ý như nhấn chìm nàng, lan tràn đến khắp cơ thể. Linh khí màu trắng xung quanh nàng, cũng vì hận ý nàng mà hóa đen! Một cỗ ánh sáng đen khổng lồ hướng thẳng lên trời, như muốn xé rách toạt bầu trời kia ra.

Lúc ấy, trời long đất lở, cảnh xuân khắp nơi, đều khô héo. Tia sáng kì dị bao phủ bầu trời, ngưng tụ thành mây đen. Địa Long gào thét, Hải Long trở mình. Bạch liên dưới chân nàng đều chuyển thành màu đen nhánh.

Lục giới như hỏng mất…

Thiên địa sơ khai vốn chỉ có Thần, sau đó là Ma. Ma Thần —— cũng là thần!