Trong Thục Trung mênh mông, Dẫn Linh trận vô cùng khổng lồ của Lý Quân bày đủ mười ngày.
Bày binh bố trận không giống như đào mương, suốt chặng gã không dám có chút sai lầm nào, cứ sợ lỡ làm không tốt, sẽ gây tai họa một phương.
Chuyến đi này, hễ ai còn có thể thở dốc, đều bị gã quay mòng mòng. Có dẫn đường, có cướp đoạt linh thạch xung quanh, có giúp đỡ tính toán bày trận, cỡ chừng mười ngày, mọi người đều kiệt sức. Tất nhiên không cần phải nhắc đến bọn Hàn Uyên luân phiên ngăn cản Hiến Tế thuật.
Tất cả đan dược trên người mọi người đều đổ vào bụng Hàn Uyên và Thủy Khanh.
Lúc Thủy Khanh mới nuốt yêu đan còn tưởng nàng sẽ bị nổ tung mất, bây giờ lại cảm thấy ba ngàn năm căn bản không đủ, phải ba vạn năm mới được!
Trong tích tắc Lý Quân tuyên bố “Trận thành”, Hàn Uyên đã khó mà duy trì thân thể Ma Long, lập tức biến thành hình người, vật vờ ngã xuống đất, lao lực quá độ, trên mặt gã gần như toát ra tử khí bị bệnh nguy kịch.
Mặc dù như vậy, đại ma đầu kéo dài hơi tàn vẫn kiên cường vươn một trảo, liều mạng túm được chân Lý Quân, dốc cả hơi tàn nói: “Ngươi… Đừng quên… Chân Long kỳ…”
Lý Quân đâu rảnh phô sự giễu cợt với gã, lập tức hất cả giày ra, ngự kiếm một chân mà lên.
Gã ngự kiếm như gió, chạy dọc theo Hiến Tế thuật đang gào thét khắp Dẫn Linh trận, vô cùng khẩn trương. Vì thứ này, túi trữ vật vốn đầy ắp của Lý Quân đã cạn sạch, đủ thứ linh vật, phù chú đều ra đi. Tuy là thế, gã vẫn còn đánh giá thấp sự cường đại của Hiến Tế thuật này.
Dẫn Linh trận suýt vỡ ba bốn lần. Mỗi lần trận pháp có chỗ thủng, cả đám tu sĩ đều như mấy người kéo thuyền bên sông hô to gọi nhỏ, đồng loạt vùng lên, sữa chỗ này, chặn chỗ kia. Cái bộ dạng khí thế ngất trời ấy, cứ như muốn đào một cái rãnh sâu trong đại sơn Thục Trung vậy.
Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ bị quỷ ảnh gây thương tích, nhếch nhác đến không còn hình người, còn phải xông lên trước dẫn đầu. Lão ngự kiếm ngồi xổm trên trời, hai tay bong thõng qua gối, há miệng duỗi cổ, ở gần tận mắt nhìn thấy Hiến Tế thuật như nước chảy về xuôi, thuận tiện túm Niên Đại Đại bay loạn như ruồi mất đầu suýt đụng vào lão, để ở một bên, lẩm bẩm nói: “Thế mà thành...”
Lý Quân thấy, lập tức làm ra tín hiệu, liều mạng vung tay, yêu cầu tất cả mọi người đang ngự vật đều hạ xuống.
Sau một khắc, một tiếng nổ rung chuyển đất trời vang lên, tất cả những người còn ngây ngốc dừng ở lưng trời đều bị liên lụy, ngã từ binh khí nhà mình xuống.
Trong Hiến Tế thuật này phảng phất chứa vô số u oán, giận dữ, thù hận và tuyệt vọng. Từ trên sườn cao đổ chếch xuống, như ngân hà lật úp, rơi xuống đất thành sông. Trong lúc cuồn cuộn di chuyển, vô số núi non bị san thành bình địa, hình dạng nguyên thủy bị thay đổi hoàn toàn, lộ ra vực sâu dữ tợn không thể lường.
Trời đất…
Địa chấn do Hiến Tế thuật gây ra giằng co đủ một ngày rưỡi mới xong. Một chân Lý Quân không mang giày, ngây ngốc đứng sững mà lẩm bẩm: “Cái này cũng có thể cản được một lát… Hàn Uyên, tiểu tử ngươi thật sự có tiền đồ.”
Hàn Uyên hấp hối không nói lời nào, thoạt nhìn như bị liệt tổ liệt tông âu yếm.
Thủy Khanh vội la lên: “Huynh ấy sao vậy?”
Lý Quân khom lưng nhìn Hàn Uyên một lát, gật gù đắc ý nói: “Aiii, xem cái bộ này, chắc là ta không dám đưa Chân Long cốt cho nó. Thiếu một cây Long cốt mà còn như vậy, nếu thật đưa toàn bộ cho nó, chẳng phải nó làm phản luôn sao?”
Hàn Uyên vốn sắp chết, vừa nghe lập tức bật dậy tại chỗ, như đấu tranh hồi dương, cố sức đập chiếc giày kia của Lý Quân: “Ngươi dám! Ta không đội trời chung với ngươi!”
Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ đứng ra liên lạc với các đại môn phái ở Thục Trung, bao gồm cả cốc Minh Minh.
Các đại môn phái cũng có mắt, cách ngày đều tiếp viện các loại thuốc trị thương, nhóm người ở Thục Trung nghỉ dưỡng sức hơn nửa tháng mới tiếp tục đi về phía nam.
Hàn Uyên tự cho rằng đã thu thập Đường Chẩn với Biện Húc, dưỡng thương xong càng vênh vênh váo váo, dọc đường chủ động men theo những ma tu dám có gan tạo phản, nhanh nhẹn giết một người răn trăm người.
Chờ đến khi bọn gã đến Nam Cương, các ma đầu vì Cửu Thánh bỏ mình mà sinh ra dị tâm về cơ bản đã bị Hàn Uyên làm cho khiếp sợ, nhất thời đều ở ẩn hết.
“Chỗ chướng khí cản đường phía trước chính là nơi của Yểm Hành nhân.” Hàn Uyên nói, “Ở đây không chào đón danh môn chính phái bọn các ngươi, cút đi.”
Thủy Khanh ló đầu ngó dáo dác từ sau lưng gã, hết sức tò mò thiên hạ đệ nhất ma ổ này, hỏi: “Tứ sư huynh, ma tu các huynh sẽ cướp tiền cướp sắc sao?”
“Cướp,” Hàn Uyên nhìn nàng một cái, cười khẩy tràn ngập miệt thị, “Nhưng có cướp sắc cũng chỉ cướp người, không cướp chim sáo đuôi dài, muội không cần lo.”
Thủy Khanh tức giận phun một ngụm lửa sau ót gã.
“Chớ quên đưa Chân Long kỳ tới cho ta.” Hàn Uyên khoát tay hóa giải đốm lửa nhỏ của nàng, nói xong liền đi nhanh vào xào huyệt của Yểm Hành nhân.
Gã phất tay áo, một cánh cửa lớn từ hư không hiện ra, chữ “Yểm” sống động giống một con quái vật há to miệng như chậu máu, ma khí đen tối lạnh lẽo lượn lờ khắp nơi, hòa trộn với khí độc trong rừng thành một thể, thoạt nhìn khó nói hết sự hiểm ác đáng sợ.
Một mảnh huyết sắc bát quái đồ từ trong tay áo Bàn Long bào rách rưới của Hàn Uyên bay ra, đánh mạnh vào bên cạnh chữ “Yểm”, lập tức in xuống một cái ấn ký huyết khí.
Huyết ấn này như dầu nhỏ vào nước sôi, trong lúc nhất thời, vô số đôi mắt bên trong sơn cốc Yểm Hành nhân dè dặt nhìn vị đại ma đầu trở về này.
Hàn Uyên ăn mặc rách nát tựa như ăn mày, bước đi lại như đế vương bước về sân rồng, thân ảnh không coi ai ra gì xông vào chốn cũ quần ma.
Đáng tiếc đi chưa được mấy bước liền bị phá hư —— mới vừa rồi Thủy Khanh còn muốn đốt gã cháy khô, vừa nhìn bóng lưng kia, lòng trở nên trống trải, không khỏi kêu lớn: “Tứ sư huynh, sau này mọi người sẽ tới tìm huynh chơi!”
Long ảnh to lớn lóe lên phía sau Hàn Uyên, tựa như thương long vào biển, tựa như đâm vào chướng khí Nam Cương, không quay đầu lại nữa.
Gã dùng cả đời trấn thủ tại nơi này.
Đến đây thì mọi người chia tay. Sau khi chấm dứt chuyện Thiên Diễn xử Du Lương không có chỗ đi, Lý Quân làm theo lời hứa của Nghiêm Tranh Minh với Ngô Trường Thiên, quyết định dẫn nó về núi Phù Dao.
Sau khi báo cáo một tiếng, Niên Đại Đại tự mình đi Đông Hải, tìm kiếm Niên Minh Minh chuyển thế.
Thế nhưng biển người mênh mông, tìm một bé trai bình thường không gì đặc biệt bộ dễ vậy sao? Huống gì Hàn Uyên chỉ nói đại khái phương hướng cho nó, đúng hay không còn chưa biết.
Niên Đại Đại ở vùng gần Đông Hải lòng vòng vài ngày, chưa cam tâm, định bụng tìm một chỗ ở lại rồi từ từ kiểm tra.
Nó giả làm người thường, tùy tiện hỏi thăm dân bản địa, được một ngư dân bên bờ biển chỉ đến một nơi rất hẻo lánh. Chỉ thấy nơi đó có một gốc sơn tra lớn đến muốn thành tinh, cành khô ngổn ngang như có dã tâm che trời, bên trên treo đầy trái đỏ như giọt máu, bên dưới là một tiểu viện rách nát.
Ở cổng có mấy khối đá lớn vòng thành chuồng lợn, cạnh cửa là một cặp câu đối, bên trái là “Ba đồng một đêm”, bên phải là “Thích ở không cút”.
Niên Đại Đại bị khí thế này trấn áp, thật lâu mới ngại ngùng nắm tay gõ cửa một cái, còn không dám gõ mạnh, hệt như chuột cào cửa.
Cào một lát không ai phản ứng, Niên Đại Đại đã chuẩn bị đi, liền nghe “Cót két”. Một hán tử cao lớn vạm vỡ từ bên trong đi ra, rõ ràng là người phàm, thế mà khắp người đã có loại khí phách không giận tự uy.
Nam tử kia trừng mắt Niên Đại Đại, quát dẹp đường: “Ngươi chưa ăn cơm sao? Có gõ cửa không? Tóm lại ở hay cút?”
Niên Đại Đại bị khí thế khó thể hình dung của phàm nhân này dọa, buột miệng nói: “Ở… Ở, tiền, tiền bối, con ở.”
“Tiền bối?” Nam tử kia trợn mắt, tiếng như chuông lớn nói, “A, náo loạn nửa ngày ra ngươi là một tu sĩ. Chưa từng thấy tu sĩ nào hèn nhát không nên thân như ngươi, giao tiền, lăn vô đây!”
Niên Đại Đại không dám có chút dị nghị, tròn vo mà lăn vào.
Đến tận khi Niên Đại Đại ở Đông Hải hơn hai tháng, ma khí trong núi mới dần dần tiêu tán ——
Đài Bất Hối mười vạn tám ngàn bậc này khiến hai vị đại năng đương đại bôn ba gần ba tháng.
Trên người hai người vô số vết thương. Lúc này cho dù có là Trình Tiềm, vừa nhìn thấy đích đến, hai chân cũng hơi lảo đảo, suýt thì quỳ xuống.
Quá gian nan, kiếm quang Sương Nhẫn đều bị mài đến ảm đạm rồi, Trình Tiềm tưởng chừng muốn trực tiếp lăn từ trên này xuống. Hắn nghĩ không ra được, năm đó Đồng Như làm thế nào đi lên.
Vùng trời đài Bất Hối vắng vẻ xơ xác tiêu điều, Nghiêm Tranh Minh đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ thấy trên đài Bất Hối có một vết chân, nhuốm máu. Hôm nay vết máu đã có phần gỉ sắt, lại được đài Bất Hối giữ lại chân thực, mấy trăm năm chẳng hề phai màu.
Nhìn thấy vết chân chấn động lòng người kia, liền có thể tưởng tượng ra tình cảnh năm đó Đồng Như một mình xông vào như thế nào. Một bước chân ông đã bước lên đài Bất Hối, một chân khác còn đang trên thềm đá, bị thương khắp người.
Chắc ông như nỏ mạnh hết đà, vô lực đưa tay nặng nề chống lên đầu gối, mới để lại một dấu chân sâu như vậy.
Khi ông dùng hết chút sức lực sau cùng ngẩng đầu nhìn đá Tâm muốn việc thành lấp lánh rực rỡ này, có phải như đang nhìn một giấc mộng ngoài tầm với?
Không ai thay phiên ông cầm kiếm, hỗ trợ lẫn nhau. Một mình ông mang theo suy nghĩ không an phận khó nói, tâm ma với lương tâm đồng thời dằn vặt, rời bỏ trần thế, đạp máu mà đến.
Vừa nghĩ như thế, phận làm tiểu bối tuy rằng biết rõ ông vì tư dục bản thân tẩu hỏa nhập ma, đưa tới nhiều tai họa, nhưng chẳng thể nào nói ra những lời trách móc nặng nề.
Ấn ký ở giữa đá Tâm muốn việc thành nơi đài Bất Hối vẫn còn, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, ba chân bốn cẳng triệt hạ Băng Tâm Hỏa.
Tảng đá kia như có linh, chỉ cần người khẽ đẩy, liền tự mình trở về chỗ cũ, chặt chẽ lắng xuống.
Ánh sáng di động bên trong chớp mắt đã đình trệ, ma khí xung quanh đang quấy nhiễu không ngừng tựa như biến thành một lớp tro mịn, thoáng cái tan thành mây khói.
Trên đài Bất Hối không nhiễm một hạt bụi, cũng không thấy phù chú nào, có thể chính vì vậy mang lại loại cảm giác vắng vẻ tột cùng này. Đủ loại dã tâm, hy vọng xa vời trong lòng người, đến nơi đây rồi, đều không tự chủ được ngưng lại tĩnh lặng, trở về bản chất con người vốn thanh khiết.
Lặn lội mười vạn tám ngàn bậc nơi đây, cứ như vượt qua mười vạn tám ngàn kiếp nạn.
Trình Tiềm nghe ngổn ngang tiếng khóc với tiếng kêu la, tiếng cười với tiếng gào thét. Chúng nó như đang cách hắn rất xa, lại như đắm chìm vào mộng cảnh nhiều năm. Trái tim trước giờ chưa từng thư thái, dường như nghe được thiên đạo xa vời trong Thính Càn Khôn lần hai.
Chân hắn có chút tê dại, vừa lảo đảo một cái, liền thành thật thuận theo bản năng, ngửa mặt nằm xuống. Nghe tâm ma hỗn loạn bốn phía đang từ từ yên tĩnh lại, cảm giác mình chẳng còn sức nữa.
Nghiêm Tranh Minh cũng không mạnh hơn hắn tí nào, hơn phân nửa trọng lượng người đều chống lên Sương Nhẫn, đứng bên cạnh ngẩn người một hồi, đột nhiên hỏi: “Năm đó, khi sư tổ Đồng Như hứa nguyện với đá Tâm muốn việc thành, nguyện lấy trăm vạn oan hồn để tế… Vậy bây giờ đâu? Rốt cuộc là thế nào?”
Trình Tiềm nhắm mắt lại, nói mấy câu khó nghe: “Thế nào là thế nào, kỳ thực tảng đá kia cũng có để ổng tâm muốn việc thành đâu?
Huyết mạch phái Phù Dao vẫn bị gãy, sư phụ Mộc Xuân vẫn phải chết.
Các cố nhân lần lượt từng người ra đi, nhân gian vẫn bị kéo vào một hồi loạn cục lôi thôi…
Đến nay mới ngừng.
Kiếp nạn như một trận hỏa hoạn nơi bình nguyên, tàn nhẫn nghiền qua, thiêu rụi tất thảy thành tro tàn.
Chỉ có cỏ cây chồi nhỏ, đợi chết chóc qua đi, lại lặng lẽ nảy nở trong gió xuân.
“Khô mộc phùng xuân”, như một sự mở đầu, cũng có lẽ là kết cục.
Nghiêm Tranh Minh đứng yên một lát, nói: “Đợi khi chúng ta trở về, có thời gian đệ dẫn ta đến cốc Vong Ưu một chuyến. Ta có chút muốn gặp sư phụ và sư tổ một lần.”
Trình Tiềm miệng không kiêng cữ mà nói rằng: “Đi theo chân bọn họ khoe khoang công lao chưởng môn sư huynh trăm năm qua ngăn cơn sóng dữ, phục hưng môn phái vĩ đại ra sao nhỉ?”
Nghiêm Tranh Minh: “...”
Cảm giác bị sư đệ nhìn thấu thật không sảng khoái.
Y thẹn quá thành giận nhấc chân cho Trình Tiềm một cước: “Kêu đệ dẫn đường thì dẫn đường đi, nói chi mấy thứ nhảm nhí!”
Đáng tiếc kế hoạch hay ho của chuyến đi này đã định trước trái với ý nguyện.
Hai tháng sau, Nghiêm Tranh Minh trong miệng ngậm một mảnh “Chướng mục diệp”, khó khăn che giấu sức sống của mình, lựa lúc mặt trời lặn theo Trình Tiềm vào cốc Vong Ưu. Trên đường đi hai người xuyên qua rất nhiều quỷ ảnh, dễ dàng tìm thấy nơi Đồng Như vùi xương.
Chẳng ngờ hài cốt vốn ở nơi đây lại không thấy.
Hai người tìm mấy vòng ở đó, chẳng được gì. Trình Tiềm suýt cho rằng mình nhớ nhầm đường, mãi đến khi đào được dưới gốc cây lớn một đồng tiền loang lổ gỉ sét.
Lúc này mới nhớ ra Đồng Như từng nói với hắn, lần sau trở lại, chỉ sợ đã không thể gặp nhau.
Đại khái là thời hạn thi hành án của người nọ đã đủ, tội lớn đã chuộc, cuối cùng đồng quy với cây cỏ núi rừng.
Hai người theo đường cũ rời khỏi cốc Vong Ưu trước khi trời sáng, lúc này Nghiêm Tranh Minh mới phun Chướng mục diệp, hỏi: “Hồn phách của sư phụ và sư tổ tiêu tán rồi sao?”
Trình Tiềm suy nghĩ một chút, đáp: “Không bằng nói là phi thăng.”
Nghĩ như vậy, ngực bỗng nhiên đã cảm thấy bình thường trở lại.