Lục Hào

Quyển 4 - Chương 92

Ngô Trường Thiên nói xong, tiến lên vái chào tới đất: “Bái kiến Tam vương gia.”

Trình Tiềm thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy quỷ dị, thầm nghĩ: “Vương gia gì mặc long bào?”

Chỉ thấy diện mạo “Tam vương gia” này có thể nói là mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, mặc trên người một thân áo choàng phiền phức cồng kềnh, nhưng không có vẻ bất ngờ. Lời nói và cử chỉ của lão mang theo chút nho nhã lễ độ tự hạ thấp địa vị, tỏ ra phong độ nhanh nhẹn, đồng thời lại rất thẳng thừng không để mọi người vào mắt.

“À, miễn lễ.” Tam vương gia dè dặt làm một động tác đỡ không khí với Ngô Trường Thiên, lão nghe xong Nghiêm Tranh Minh nói năng lỗ mãng, một điểm cũng không giận, vô cùng kiềm chế, còn rất có khí độ mà hỏi thăm: “Nghiêm chưởng môn? Thứ cho ta bế quan đã lâu, chẳng hay các hạ Nghiêm chưởng môn một phái nào?”

Nghiêm Tranh Minh kiêu ngạo quen, lúc này thấy một người có thể kiêu ngạo hơn y —— đồng thời nam nhân thoạt nhìn kiêu ngạo rất cao cấp, nhất định giống như một con khổng tước đuôi to gặp một con đồng loại đuôi dài hơn mình. Miễn bàn trong lòng có bao nhiêu khó chịu, hơn nữa y còn bị nhốt trong Thập Phương trận một hồi, mất sạch chút hoà nhã, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hứ, vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới.”

Ánh mắt tam vương gia dừng lại ở ấn chưởng môn trên cổ y, “A” một tiếng, như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hoá ra là hậu bối Phù Dao, thảo nào —— Ta nhớ ra rồi, nơi này cách chỗ cũ núi Phù Dao không xa nhỉ? Uầy, nhiều người đến thực sự quấy rầy rồi, Nghiêm chưởng môn thông cảm.”

Ngô Trường Thiên trầm mặt nói: “Năm đó tam vương gia bác bỏ hết nghị luận của mọi người, một tay xây dựng Thiên Diễn Xử, cho chúng ta một thân phận thuận tiện hành tẩu nhân gian, đồng môn không khỏi cảm kích. Bọn ta cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, mấy năm nay cẩn trọng, nửa điểm cũng chưa từng làm trái ước định năm đó với hoàng gia. Tam vương gia đem người tới lần này là khước từ lòng thành sao?”

Lời vừa nói ra, Nghiêm Tranh Minh từ nhỏ vô học với Hàn Uyên xuất thân ăn mày đều không phản ứng gì nhưng Trình Tiềm thì biết —— Khi còn bé ở trong thôn có lão đồng sinh, nghe trộm lão ta kể chuyện lịch sử, đề cập qua lai lịch Thiên Diễn Xử. Lão đồng sinh chỉ nói, thời đó tiên đế bất mãn các lão bách tính suốt ngày từ sáng đến tối chỉ nghĩ tu tiên, không ai làm chuyện chính đáng, dưới cơn nóng giận ra một cấm đạo, cuối cùng bị văn võ bá quan khuyên, lúc này mới nhượng bộ, thành lập Thiên Diễn Xử, chuyên quản lý chuyện tu sĩ.

Trí nhớ Trình Tiềm rất tốt, đến nay vẫn nhớ rõ lời lão đồng sinh nói, “Tiên đế xuất thân binh nghiệp”, nhưng hắn đánh giá “Tam vương gia” trước mắt nhìn thế nào cũng không giống dáng dấp một người xuất thân binh nghiệp, ngạc nhiên hỏi: “Ông là Vũ hoàng đế?”

“Xấu hổ,” Tam vương gia cười nói, “Đó là con ta.”

Trình Tiềm: “…”

Vai vế lớn thật!

Năm đó khi hắn lên núi Phù Dao, con cháu lão già này lên làm hoàng đế đã ngoài bảy mươi, nhất thời Trình Tiềm không tính ra người này bao nhiêu tuổi. Cho đến lúc này, hắn mới cảm giác được chân lý trong câu “Núi tiên không ngày tháng”.

Hàn Uyên không nhịn được nói: “Ngươi quản chi lão là ai —— Mới vừa rồi ở trong trận Thập Phương không phải đều nhìn thấy sao, lão già này khẩu vị quá nặng, muốn chưng chúng ta thành nồi đan dược đấy. Này, lão có thấy ở đây có chính đạo, có kiếm tu, có thân đá tảng ê răng, còn có một đại ma đầu như ta, cứ tuỳ tiện nấu cùng nồi như thế, lão không sợ ăn xong tiêu chảy sao?”

Khi trận Thập Phương bị hoá cốt trận ở ngoài áp chế, phong bế vững vàng, dù trong tay Trình Tiềm có lục lạc điều khiển trận cũng không dùng được. Ba người vừa cùng nhìn vào ban chỉ do Giả Thạch đưa để quan sát bên ngoài, vừa loay hoay như ruồi không đầu tìm đường ra trong Thập Phương trận bị phong kín, vô tình gặp Ngô Trường Thiên. Nhờ thế Trình Tiềm mới biết trong Thập Phương trận không chỉ có một lục lạc, mà Ngô Trường Thiên chẳng biết dùng pháp bảo gì, cũng khiến trận pháp bỏ quên gã, tắt đi ngọn nến.

Tình cảnh này không tiện nội đấu, hai bên đành phải tạm thời liên minh. Trình Tiềm phóng Chân Long kỳ lần hai, hợp với Ma Long thành song long hồn, mới miễn cưỡng tạo được một cái khe nhỏ trong Thập Phương trận bị phong kín.

Cả bọn thoạt nhìn như trời giáng thiên binh xuống giải cứu trận này, thực tế phá trận vô cùng chật vật.

Ngô Trường Thiên đặt một tay lên chuôi kiếm, lạnh lùng nói: “Tam vương gia, người không cảm thấy mình đã tẩu hỏa nhập ma sao?”

Tam vương gia chuyển sang gã, khoé miệng hơi nhếch lên, nói: “Trường Thiên, ta nghe nói chưởng môn nhìn trúng ngươi làm người thừa kế của hắn, là thật à? Chẳng biết có những thứ quan trọng, hắn có kịp nói ngươi biết chưa?”

Khoé mắt Ngô Trường Thiên giật giật: “Không nói cho ta, chẳng lẽ sẽ nói cho lão biết?”

Tam vương gia nhìn gã liếm khoé môi, hứng thú nói: “Bí mật ta muốn biết, không cần nghe hắn nói từ miệng… Haizz, chưởng môn các ngươi nội tình sâu đậm, đáng tiếc tư chất thường thường, vẫn kém một tầng. Chỉ có người như Đồng Như mới tính đứng đầu, đến nay đã mấy trăm năm, không có người nào có thể vượt lên trước. Ta sớm muốn Đồng Như, nhưng bọn người đó, lại dồn hắn đến cốc Vong Ưu, thi thể bảo bối đến nay tìm chưa được. Còn có Cố Nham Tuyết —— thế mà để hắn thà làm ngọc vỡ bạo thể mà chết. Tính ra ta đã bỏ qua hai lần, không ra tay nữa thì già thật rồi. Bây giờ mỗi người các ngươi chỉ là tạm được, may là nhiều người, ta cũng đành cố mà làm.”

Bọn họ đều nghe hiểu ám chỉ trong lời này, cả người Ngô Trường Thiên cũng không thể ức chế mà phát run.

Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ: “Ông trời ơi, trên đời thực sự có người có thể luyện cả cơ thể người khác thành đan dược ăn à?”

Y nhìn lướt qua tam vương gia, rất dứt khoát, vô cùng khó chịu nghĩ thầm: “Đây đúng là quá ác đi!”

Hàn Uyên ở bên cạnh mở lớn mắt nói: “Không gì có thể tà ma ngoại đạo hơn ư? Tà đến ta còn mặc cảm.”

Sau đó, gã bỗng đổi mặt, lạnh lùng phê bình “Mình” vừa nói ra câu kia: “Câm miệng, ngu xuẩn.”

Ngô Trường Thiên hét lớn, một kiếm chém tới tam vương gia. Thân hình tam vương gia như ma quỷ, bay lơ lửng trên không trung một chuyến, miệng nói: “Ta ăn toàn bộ đạo hạnh sư phụ ngươi, ngươi thấy mình lợi hại hơn hắn sao?”

Hai mắt Ngô Trường Thiên đỏ sậm: “Đi chết đi —— ”

Tam vương gia nhẹ nhàng phất ống tay áo, dịu dàng như đang phe phẩy một mớ bụi hoa, thân ảnh bay vọt nhẹ nhàng, dễ dàng bắt được mũi kiếm mang theo gió xoáy của Ngô Trường Thiên.

Tam vương gia thấp giọng nói: “Muốn trách thì trách chư vị liệt tổ liệt tông, sai lầm tin Thính Càn Khôn, ký cái Thập Phương thề ước ngu xuẩn…”

Hai tay áo Ngô Trường Thiên gồ lên, song chưởng phát ra âm thanh “Đùng đùng”, ống tay áo tung bay phần phật trong gió, kiếm phong gã khuấy lên một vòng xoáy, đổ ập xuống tam vương gia tiểu bạch kiểm.

Một câu ngắn ngủi của người này nhắc tới hai cụm “Thính Càn Khôn” và “Thập Phương thề ước”, Tiềm giật mình —— hắn đã sớm nghi ngờ. Vì sao liệt tổ liệt tông phái Phù Dao muốn cùng Thiên Diễn Xử ký vào Trừ ma ấn, còn dính liền trọng thề với ấn chưởng môn.

Lẽ nào có liên quan tới thề ước?

Trận pháp vừa nãy tên là “Thập Phương trận”, thề ước gọi là “Thập Phương thề ước”, trong này có liên hệ gì?

Ở trong Thập Phương trận, ma tu bị trúng “Cái lỗ tai” trên tay hắn trước khi chết nói hai chữ “Thính Càn”, lúc đó không rõ, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ thứ gã muốn nói chính là “Thính Càn Khôn”?

Bọn họ nháy mắt ra dấu với nhau thật nhanh, bao gồm cả Lý Quân, hình như không ai hiểu cuộc đối thoại giữa hai người này.

Đang lúc này, liền nghe một tiếng vang thật lớn, đôi nhục chưởng của tam vương gia, tại chỗ không nhúc nhích, giơ tay lên chém xuống, một trận gió lốc bị lão xé ra. Cả người Ngô Trường Thiên lảo đảo rơi xuống, suýt thì ngã từ trên thân kiếm xuống.

Tam vương gia thoáng cái đã đến trước mặt Ngô Trường Thiên, thấp giọng nói: “Trường Thiên, ta thấy ngươi học nghệ không tinh rồi.”

Trong khi nói, đôi tay trắng như bạch ngọc của lão đưa về phía ngực Ngô Trường Thiên, ở không trung làm động tác “Trảo”.

Mắt thấy lão sắp mổ bụng Ngô Trường Thiên tươi sống, Du Lương hét lớn một tiếng, phi thân nhào tới. Lúc này, Nghiêm Tranh Minh cùng với các sư đệ nháy mắt ra hiệu cũng đã tới.

Một đạo kiếm ảnh như muốn khai thông thiên địa, rồi lại ảm đạm vô quang nhô lên cao hạ xuống, lần thứ hai tam vương gia tay không chống đỡ, hai người đánh giáp lá cà.

Vừa tiếp xúc, Nghiêm Tranh Minh đã chau mày.

Hai tay tam vương gia dưới mộc kiếm run nhè nhẹ, nụ cười điêu luyện trên mặt không thay đổi, mở miệng nói: “Kiếm Thần vực, khá lắm. Mặc dù không tính là đứng đầu, nhưng cũng thấy qua, nếu ngươi luyện thêm năm mươi năm nữa… Chậc.”

Nghiêm Tranh Minh: “…”

Y cảm thấy mình bị lão yêu quái mặt trắng này xem như thịt kho tàu, còn là loại chưa đủ lửa!

Nghiêm Tranh Minh giận không kềm được, kiếm khí toàn thân tiết ra ngoài đột nhiên lệch đi, đồng thời, Trình Tiềm với Hàn Uyên ăn ý một trái một phải vây quanh trước đó. Ma khí, kiếm khí chính trực nhất trên đời và sát ý do băng đàm rèn ra cùng tới cuồn cuộn, bao phủ tam vương gia bên trong đó.

Tam vương gia ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, ném ống tay áo rộng đi, giũ ống tay áo gấm vóc như những năm thái bình. Trình Tiềm cảm giác Sương Nhẫn khẽ run lên, lại có ý phản phệ, sương ý lạnh lẽo từ mũi kiếm đến chuôi kiếm bức ra, nội phủ hắn chấn động, suýt phun ra một búng máu, áp chế một hơi thở, thu kiếm lui về phía sau.

Những người khác cũng chẳng mạnh hơn hắn bao nhiêu, chẳng biết tam vương gia có tà môn gì, có thể nuốt toàn bộ chiêu thức của mọi người rồi phản phệ lại. Nghiêm Tranh Minh mở đầu bị kiếm khí của mình lột mất một lớp da lông, Hàn Uyên mặt mày tái xanh, mắt bắt đầu phiếm hồng, dâng lên huyết khí.

Lúc này có người không nhẹ không nặng nói: “Thế mà thực sự có người luyện thành công pháp như vậy.”

Lý Quân ngẩng đầu, người nói chuyện chính là Đường Chẩn. Chẳng biết Đường Chẩn dùng pháp bảo gì, đôi bạch cốt như bàn tay đang cầm một bó tơ nhện, nhất thời vây khốn Huyền Hoàng. Thư sinh bệnh lao mặt mày u ám không rõ, nhẹ giọng nói: “Từng có người nói, tu sĩ tập họp chân nguyên, chính là hấp thụ tinh hoa thiên địa, luyện hóa để dùng mới có thể rèn thân luyện thần, thần thông quảng đại, sống lâu trăm tuổi. Bởi vậy có một người suy nghĩ viễn vông, nếu có thể luyện tu sĩ hấp thu tinh hoa thiên địa thành đan dược ăn vào, chẳng phải là có thể được cả người lẫn công pháp tu vi sao?”

Lý Quân: “Người đó thế nào?”

Đường Chẩn trào phúng cười: “Lòng tham không đáy, dĩ nhiên chống không nổi rồi chết.”

Lời y còn chưa dứt, Huyền Hoàng bỗng giãy ra khỏi tơ nhện, trường kích đánh về phía đỉnh đầu Đường Chẩn: “Toàn lời vô nghĩa!”

Tâm niệm Lý Quân xoay nhanh —— cứ như yêu đan của yêu tộc truyền lại tạo hiệu quả giống nhau, gã nói lớn tiếng: “Tiểu Tiềm, Chân Long kỳ —— ”

Long hồn trong Chân Long kỳ, có thể phóng đại chân nguyên tu sĩ rót vào đến nghìn lần, nếu ngay cả Thập Phương trận còn có thể nạy ra, gã không tin lão miệng bự này còn luyện hoá được!

Sắc mặt tam vương gia bỗng thay đổi, thả người đánh về phía Lý Quân.

Thủy Khanh liều mạng vỗ cánh bay, oán trách nói: “Chỉ huynh biết nhiều à, kéo lão qua đây làm sao bây giờ —— Á! Sao lão bay còn nhanh hơn chim vậy, đại sư huynh! Đại sư huynh cứu mạng với!”

Nghiêm Tranh Minh: “…”

Phượng hoàng cửu sồ quanh thân là lửa, phong thái sáng rực, không nói thì thôi, một khi phun ra tiếng người, thực sự cả mặt mũi đều vứt sạch.

Nghiêm Tranh Minh không tiếc rẻ mà phóng xuất hàng trăm nghìn thanh chân nguyên kiếm, giam lại tam vương gia ở trong đó.

Tam vương gia gầm hét lên: “Láo xược!”

Nghiêm Tranh Minh tròn mắt: “Ừ, có chút.”

Trình Tiềm: “Sư huynh, đừng có chảnh, tránh ra!”

Lời hắn chưa dứt, một Long hồn từ trong long kỳ phi thân ra, quanh thân kết đầy sương trắng, giống như khoác một thân bạc vàng.

Tam vương gia tránh cũng không thể tránh, hít sâu một hơi, ống tay áo cuồn cuộn, trong ống tay áo như hắc động, nuốt Chân Long hồn xuống. Cả tay áo lão lập tức bị đông cứng, trên mặt toát mồ hôi lạnh, cùng lúc đó, tay Trình Tiềm nặng xuống, Long cốt “Rắc” một tiếng, gãy thành hai khúc.

Mọi người hoảng sợ, lão có thể thôn phệ Long Hồn!

Lý Quân túm lông cổ Thủy Khanh, kéo mạnh: “Tiểu sư muội, muội bị doạ vỡ mật rồi sao. Đừng chạy, ôi —— Mọi người đừng lo lắng, cho dù nuốt Long hồn, lão cũng cần thời gian luyện hóa. Còn không nhân cơ hội động thủ, chờ lão luyện hoá xong rồi, các ngươi còn không đủ cho người ta nhét kẻ răng!”

Lời vừa nói ra, Trình Tiềm đã dẫn đầu phản ứng. Một chiêu Chu nhi phục thuỷ của hắn ngang tàng chặn lại, như tấm lòng rộng mở cương trực đẩy qua. Quả nhiên tam vương gia nuốt Long hồn bị cản trở, không dám cản khí thế thế tấn công này, đang định thối lui, kiếm Nghiêm Tranh Minh đã ở trên không đè xuống.

Trong nháy mắt đó, tay Hàn Uyên động trước khi nghĩ, đánh ra một chiêu Bằng trình vạn lý. Nhưng chân nguyên còn chưa đưa ra, thân thể gã đột ngột thay đổi chủ nhân.

Tâm ma cười lạnh nói: “Góp vui gì? Ngươi còn nhớ rõ mấy chiêu Phù Dao mộc kiếm? Công phu mèo quào này đâu cần lấy ra làm bẽ mặt vậy.”

Nói chưa xong, cả người Hàn Uyên đã hóa thành ma long. Gã ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, dường như muốn thổ lộ ra hết những buồn bực chất chứa trong lòng nhiều năm, hoá cốt trận rung mạnh, bị cổ lệ khí và oán khí nồng nặc kinh động.

Ma khí tận trời triệt để cắt đứt đường lui của tam vương gia.

Thân thể Tam vương gia chợt biến mất, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

Tất cả mọi người đang đánh nhau tạm thời ngừng lại, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm chỗ kia.

Chỉ mỗi Đường Chẩn nhíu lại mi.

Lý Quân thở phào nhẹ nhõm, sau đó gã nhận ra điều gì, nhảy lên một cái, lạc giọng nói: “Cẩn thận!”

Tiếng nói gã vừa dứt, toàn bộ mắt trận hoá cốt trận di động.

Cả người Tam vương gia biến thành một vòng xoáy to lớn, lần nữa hút vào toàn bộ kiếm khí, sương hàn khí, ma khí khoá trên người lão.

Người lão đã trở thàh một quả cầu da, da thịt như được bơm đầy nước tiểu heo, căng đến độ bóng loáng —— Ngũ quan lão biến dạng, hai mắt bắn ra, dưới da như có sâu bọ bò lúc nhúc, vô cùng đáng sợ.

Một kích dốc toàn lực của tam đại cao thủ có thể phá núi tách biển, Chân Long hồn, thật có thể bị người nuốt vào sao?

Tam vương gia vươn hai tay bị khí thổi phồng lên, ung dung nhấn con ngươi bị bắn ra trở lại, chậm rãi nhỏ nhẹ nói: “Thế nào, cả bọn chỉ có chút bản lĩnh sao? Thật làm người thất vọng…”

Ngực Lý Quân bỗng dâng lên một suy nghĩ đáng sợ, bật thốt lên: “Ta biết rồi, lão là mắt trận cũng là trận pháp, lão chính là hoá cốt trận!”

“Lấy thân thể luyện thành trận,” Đường Chẩn kéo chặt tơ nhện trong tay, “Không hổ là người đã từng làm hoàng đế, rất quyết đoán.”

Lý Quân: “Đường tiền bối, đừng châm chọc. Người kiến thức rộng rãi, nghĩ biện pháp gì đi!”

Đường Chẩn còn chưa kịp mở miệng, đã thấy trời đất bắt đầu kéo lại chính giữa, Tam vương gia không tiếc thủ hạ, muốn một lưới bắt hết mọi người trong trận.

Tam vương gia chuyển hướng sang Nghiêm Tranh Minh, cười nói: “Kiếm tốt.”

Tóc gáy Nghiêm Tranh Minh đều dựng lên, trong trận thay đổi bất ngờ, nguyên thần y vừa thả ra ngoài nhất thời đều chuyển về phía y. Mộc kiếm trong tay y không người tự động, Trình Tiềm dựa theo liên hệ với mộc kiếm, nháy mắt đến trước người y.

Nghiêm Tranh Minh: “Tiểu Tiềm!”

Kiếm ý vô cùng đến trước mặt Trình Tiềm, bỗng dưng chuyển thành giá lạnh giống hắn, chớp mắt đã đông cứng cả người hắn trong đó, như một con côn trùng bị niêm phong trong hổ phách. Sương Nhẫn rơi xuống, Hàn Uyên định đón, trong tay áo tam vương gia lại lộ ra một đạo ánh sáng, cuốn Sương Nhẫn và gã vào.

Cả người Nghiêm Tranh Minh như bị ghim tại chỗ.

Sau đó, y thấy trên tóc Trình Tiềm hình như loé lên ánh sáng trắng, mới hồi phục tinh thần lại. Trên người Trình Tiềm còn mang theo khôi lỗi phù của y.

Một hơi thở nghẹn trong ngực Nghiêm Tranh Minh lúc này mới thoát ra, lồng ngực tê dại.

Trời đất càng lúc càng gần, toàn bộ người ngự kiếm trên không trung đều bị ép hạ xuống, trời cách đất chỉ còn mấy trượng.

Đúng lúc này, Ngô Trường Thiên bỗng hất tay Du Lương đang đỡ ra, bấm một bí quyết phức tạp mà người nhìn không kịp.

Mắt Du Lương trợn to, máu trên mặt đều rút đi sạch sẽ.

Ngô Trường Thiên một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, cả người biến mất tại chỗ. Một lát sau, một bóng người khổng lồ xuất hiện ở sau lưng mọi người. Ngô Trường Thiên lấy tay chân đội trời đất không ngừng dính lại, thân hình gã cao lên từng tấc một, từng tấc từng tấc đẩy màn trời đi lên.

Gã như đại thần Bàn Cổ khai thiên lập địa trong truyền thuyết.

Ngô Trường Thiên ở trận pháp xa mờ đối diện với Tam vương gia, hỏi: “Bệ hạ, thôn phệ trăm đại năng, thôn phệ thiên địa nhật nguyệt, thì ngươi có thể thành thần sao?”

Tam vương gia đã không còn hình người, long bào gấm vóc và đai lưng đều rách không toàn thây, áo khoác gấm vóc bị lão kéo căng thành một quả cầu cẩm tú chứa đầy người, cả tiếng nói lão đều mơ hồ không rõ.

Tam vương gia nói: “Thôn phệ đại năng, ta chính là đại năng, thôn phệ thiên địa, ta chính là thiên địa.”

Ngô Trường Thiên hít sâu một hơi, phát ra một tiếng rống động đất kinh trời hờn, thân hình gã dài lên một trượng, để lại một dấu chân lớn trên mặt đất, trời đất trong trận hoá cốt “phù phù” như phát ra động tĩnh rỉ khí.

Tam vương gia hét thảm, cánh tay to bè nổ tung tại chỗ.

Kiếm khí đè nén từ bốn phương tám hướng tụ đến, mộc kiếm trong tay Nghiêm Tranh Minh không thể đỡ đánh ra một đạo “Cực Thịnh”, toàn bộ Kiếm Thần vực như bị một kiếm này của y lật úp. So với truyền thừa trong bí cảnh ở cốc Tâm Ma ngày ấy, chẳng khác gì kiếm ý không dám nhìn thẳng trong tay người truyền thừa ——

Nghiêm Tranh Minh: “Đúng, thôn phệ nhật nguyệt, lão nhân gia nhà ngươi có thể phi thăng thành thiên cẩu rồi!”

Lão còn có thể nuốt nữa sao?

Trên mặt Tam vương gia lộ vẻ sợ hãi.

Ngay lúc này, Hàn Uyên vừa bị nuốt vào trong quang cầu đột ngột nứt một mối nối, ma khí đầy mùi máu tươi riêng biệt của ma tu lộ ra, bao vây quang cầu trong một luồng hắc khí. Sau một tiếng vang nhỏ, Ma Long bỗng phá vách tường ra, rơi xuống đất hoá thành Hàn Uyên dáng vẻ chật vật.

Sắc mặt gã không đổi mà hất trường bào bàn long của mình, cười lạnh nói: “Vậy mà là tam sinh bí cảnh, vật này không phải hợp với hạng chính nhân quân tử cầm không được buông không xong sao? Cho ma đầu đệ nhất thiên hạ ta chẳng phải lãng phí!”

Gã nói xong, trong ống tay áo tung ra một vật, quát: “Chụp!”

Chính là Sương Nhẫn.

Theo chân nguyên Ma Long rót vào Sương Nhẫn bay thẳng hướng Trình Tiềm, nặng nề đánh vào mặt băng dày cộm, bên trên lập tức nút ra vài đường.

Tiếp theo, kiếm khí vô thanh vô hình thuộc về “Khô mộc phùng xuân” thoát ra, như một sợi dây leo, chuẩn xác ôm lấy mũi kiếm Sương Nhẫn.

Chỉ cần còn một tia, nhất định có sinh cơ ——

Kiếm ý ôn nhu kéo lại hung kiếm, sau một tiếng vang thanh thuý, chân nguyên cường đại từ khe hở kia chen chúc ra, khiến toàn bộ khối băng hoá thành một đống bột mịn.

Trên lông mi Trình Tiềm như kết một tầng sương, dây buộc tóc đứt nơi sau đầu rơi xuống.

Hoa tuyết bay khắp bầu trời được Sương Nhẫn làm thành một cái lồng lạnh như băng, vây Tam vương gia ở bên trong.

Một tiếng vang nữa đến, kiếm Nghiêm Tranh Minh đã tới.

Ngô Trường Thiên đau đớn quát to một tiếng, đồng thời đẩy trời trong hoá cốt trận lên.

Trời đất ầm ầm xa nhau, trên người Tam vương gia vang lên tiếng nứt toác, lập tức vỡ thành vụn băng ngay tại chỗ.

Thế giới giả tạo trong trận long trời lở đất.

Hoá cốt trận sụp đổ.

Bóng hình to lớn của Ngô Trường Thiên lảo đảo, cúi đầu nhìn Du Lương.

Biểu tình trên mặt gã vừa vui vừa buồn, cả người biến mất giữa không trung, thân thể gã hoá thành mảnh vụn, theo gió bay đi.

Như thổi tới ánh sáng đã mất từ lâu trong ngày.

Chẳng ai hay biết, đã qua một ngày một đêm, vừa đúng lúc bình minh.

Du Lương ngơ ngác, một tiếng cũng không nói ra được.

Những người sống sót sau tai nạn, mặc kệ chính đạo ma đạo hay Thiên Diễn Xử, mọi người đều đứng sợ tại chỗ, không hẹn mà cùng ngừng tay.

Hàn Uyên quay đầu nhìn thoáng qua tam sinh bí cảnh vừa trải qua đã biến mất, chẳng biết nhớ ra cái gì, vẻ mặt luôn mờ mịt đau khổ hoặc hung ác đột nhiên lộ ra ý cười gần như yên ả.

Chân Trình Tiềm mềm nhũn, thử chống Sương Nhẫn xuống đất, nhưng chống không được lảo đảo ngã xuống.

Cánh tay hắn đã thoát lực, trong vòng một ngày, Sương Nhẫn thiếu chút nữa hai lần tuột tay, khó khăn lắm hắn mới bắt được, gân xanh trên mu bàn tay đều lộ ra ngoài.

Có người đưa tay tiếp được hắn.

Có người nói gì đó bên tai, một bàn tay quen thuộc tách miệng hắn ra, đút một viên đan dược cho hắn, cảm giác khổ sở hoá thành một luồng thanh khí, từ đỉnh đầu hắn rót khắp toàn thân.

Trình Tiềm mới hồi phục tinh thần lại, thân thể căng thẳng nới lỏng, hắn nghĩ: “A, là đại sư huynh.”

Sau đó, cánh tay vẫn nắm chặt Sương Nhẫn của hắn bỗng buông lỏng, để mặc nó rơi xuống mà không hề lo lắng.