*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Hồ Bất Quy tỉnh lại, cái gối của hắn đã không còn ở dưới đầu, mà là chạy tới trong lòng hắn.
Thói quen ôm gối ngủ suốt hai mươi năm tựa hồ không sửa được rồi, bất quá thói quen cắn cái gối này tựa hồ nên sửa đi thì hơn, bình thường trong nhà cắn cái gối, nhiều lắm là giặt sạch bất tiện một chút thôi, hôm nay cắn xuống cái gối đá, ô ô… Thiếu chút nữa sứt luôn ba cái răng cửa của hắn.
Uống một ít sương sớm, lấy ra hai khối bánh bích quy, suy nghĩ một chút, lại bỏ lại một khối, Hồ Bất Quy đem “cái gối” một lần nữa đẩy vào cái hố tối hôm qua đào, nằm xuống, bắt đầu rầu rỉ.
Sầu hồi lâu cũng không có bất cứ tiến triển mang tính đột phá gì, Hồ Bất Quy đơn giản lấy từ rương hành lý một quyển sách ngửa mặt đọc, trang bìa mấy chữ to màu đỏ tươi:《 Khoái ký đan từ tam thiên ngũ 》(Nhớ nhanh 3500 đơn từ), phía dưới một hàng chữ nhỏ màu vàng: Câm điếc cũng có thể nói lưu loát tiếng Anh!
Ho khan hai tiếng thanh thanh giọng, Hồ Bất Quy dồn khí đan điền, bắt đầu lớn tiếng đọc diễn cảm.
“Egg! Egg! I like egg!” ( Trứng gà! Trứng gà! Ta thích trứng gà!) Đi ra nước ngoài, phương diện ẩm thực nhất định phải chú ý a, mình thích ăn gì nhất định phải nhớ kỹ, nếu không gọi thức ăn cũng không biết cách gọi a!
“Baby! Baby! Come on!” ( Bảo bối! Bảo bối! Mau tới!) thích hợp cùng mỹ nữ ngoại quốc phát triển một chút cảm tình cũng là hành vi nhà nước khuyến khích, a… Hy vọng ở đó có mỹ nữ da trắng, hắn đối với mỹ nữ da đen vẫn có chút ấy ấy.
“Help! Help! Somebody wants to kill me!” ( Cứu mạng! Cứu mạng! Có người muốn giết ta!) cầu cứu cũng nhất định phải biết a! Bất quá suy nghĩ một chút, nghe nói nói thẳng ra sẽ làm người ta cảm thấy nguy hiểm, ngược lại mất đi cơ hội được cứu, cảnh sát đề nghị có thể dùng phương thức hô cứu hấp dẫn người hơn nữa, nhân viên tụ tập lại, làm cho kẻ bắt cóc xấu xa bỏ chạy, suy nghĩ một chút, lật lật, Hồ Bất Quy thế là tiếp tục chuyển từ khác.
“Cheap! Cheap! We are on sale! These eggs are on sale! ( Rẻ đây! Rẻ đây! Chúng tôi đang giảm giá! Trứng gà giảm giá đây!) Trên thế giới bất luận kẻ nào đều không thể ngăn cản mị lực của giảm giá, cái này không lo không ai tới, hừm!
Lỗ mũi phì hơi, Hồ Bất Quy hài lòng đem sách một lần nữa lật trở về trang nhất, sau đó một lần nữa bắt đầu: “Egg! Egg! I like egg!”
Lật qua lật lại đọc n lần, thẳng đến sắc trời hôn ám không thể thấy mọi vật, Hồ Bất Quy một đầu egg lúc này mới dời tầm mắt chuẩn bị uống nước, mới vừa nhấc đầu, lại phát hiện bên ngoài bắt đầu mưa, kêu khổ một tiếng, Hồ Bất Quy tại khe hở “hòn đá” ở miệng động lại đắp thêm một ít bùn đất, lùi về bên trong động, ôm “cái gối” liệt kê egg thiếp đi.
Giờ phút này, địa phương cách huyệt động Hồ Bất Quy ở bốn trăm km, ngậm tam giác long ( thân dài chừng bảy phẩy năm thước, cao chừng hai phẩy chín thước) khủng long ta đang rỉa rỉa cái chân sau cuối cùng bị lạc đường.
“Ôi… Trứng a…”
“Ôi… egg a…”
Trong mộng, một khủng long một người hai miệng chung một lời.
Ngày thứ hai, Hồ Bất Quy như thường ôm gối tỉnh lại, tỉnh lại trên gối tiếp tục đọc từ.
Giản ăn quá nhiều, không cách nào di động tiêu thức ăn.
Thế là tới ngày thứ ba, Hồ Bất Quy ôm gối tỉnh lại, tỉnh lại trên gối tiếp tục đọc từ, như hai ngày qua, Hồ Bất Quy còn đang lời nghiêm nghĩa chính: “Egg! Egg! I like egg!”
Đọc hai câu, đột nhiên mạnh mẽ cảm giác được không đúng chỗ nào, đứng dậy, Hồ Bất Quy cau mày. Như thế nào hình như… Có trọng âm (tiếng lặp lại)?
“Baby! Baby! Come on!” Chần chờ đem câu sau đọc ra, một hồi lâu không có nghe ra chỗ gì kỳ quái, đang muốn một lần nữa nằm xuống, đột nhiên —
” Cheap! Cheap! We are on sale! These eggs are on sale!”
Một thanh âm cực kỳ yếu ớt cũng tuyệt đối không thể không chú ý xuất hiện!
Tâm can trong nháy mắt run lên, Hồ Bất Quy mạnh đứng thẳng dậy, nheo lại hai mắt nhìn quét chung quanh: Kỳ quái, trong động… không có ai chẳng lẽ tự mình huyễn thính?
Ngay lúc Hồ Bất Quy bắt đầu nghi vấn thính lực của mình, thanh âm kia dường như chờ không kịp, lại vang lên: “Egg! Egg! I like egg!”
Egg?
Hai tròng mắt Hồ Bất Quy thoáng cái trợn tròn! Tầm mắt hắn thoáng nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía cái gối của mình, không sai! Thanh âm tuyệt đối là từ cái gối của mình truyền đến, xác thực mà nói, là trong cái gối của mình…
“Má ơi! Hòn đá nói chuyện!”
Hồ Bất Quy nhất thời giật mình.
Nếu như Hồ Bất Quy là một người mê tín, như vậy việc kế tiếp hắn có thể làm nhất chính là thắp hương bái Phật, sau đó lôi kéo hành lý tốc tốc rời đi.
Bất quá trên thực tế, Hồ Bất Quy đồng học vốn là một người chủ nghĩa duy vật từ đầu đến chân. (Wiki: quan niệm rằng thứ duy nhất có thể được thực sự coi là tồn tại là vật chất)
Mày nén xuống, giây tiếp theo, Hồ Bất Quy đồng học lấy động tác một bệnh nhân gãy xương khó có thể tưởng tượng vút qua, từ bên cạnh lấy ra cái dao giải phẫu trong hộp thuốc của mình, giơ tay chém xuống, tà tà bổ về phía nửa trên gối chôn trong cái hố nông, cái gối lên tiếng trả lời, Hồ Bất Quy đầu tiên là = = sau đó =口=.
“Baby! Baby! Come on!”
Hình như bên trong cái gối từng chút vỡ ra, đột nhiên vật gì từ bên trong nhô lên, kèm theo tiếng cọ xát dính sệt, một vật nhỏ màu đen lắc lư nhô từng chút từng chút đứng lên, sau đó —
” Cheap! Cheap! We are on sale! These eggs are on sale!”
Thế là, Hồ Bất Quy đồng học hoàn toàn =囧= rồi.
“Má ơi! Yêu quái!” Hồ Bất Quy đồng học tay chân đều dùng, một bên thét chói tai một bên bò ra bên ngoài.
Sau lưng hắn —
“Má ơi! Yêu quái!”
Cùng lời nói của hắn không sai chút nào, một thanh âm non nớt cực độ đáng yêu sau lưng hắn vang lên.
Hồ Bất Quy sau đó bò càng hăng hái, song chỗ cái nẹp trên đùi đau đớn nhắc nhở hắn, chuyện hắn bây giờ vốn là một người trọng thương, chỉ bò một chút, Hồ Bất Quy lập tức trọng trọng rơi xuống đất, cằm hung hăng đập vào bùn trên mặt đất, trong hốc mắt nhanh chóng ứa ra giọt nước mắt, Hồ Bất Quy vội vàng trở mình, miễn cho lại bị vết thương chân làm đau mình.
Kết quả vừa mới lật người, giây tiếp theo, Hồ Bất Quy cảm giác trước ngực mình trầm xuống, thứ đen nhánh nhìn thấy trước đó nằm bò trên ngực hắn.
Một cử động nhỏ cũng không dám, Hồ Bất Quy cảm giác chính mình cả người tóc gáy dựng thẳng lên, hắn chết trân nhìn chằm chằm tiểu quái vật nằm trước ngực mình, tiểu tử kia cả người ướt sũng, hình như chỉ dài tới bắp chân mình, trên da màu đen xám thô ráp có chất nhầy trơn bóng, chất nhầy này khi tiểu quái vật giãy dụa chậm rãi chảy xuống trên người hắn, một loại cảm giác muốn nôn…
Tiểu quái vật có cổ thô ngắn, chân sau cường tráng, còn có chân trước thì quá nhỏ gầy so với chân sau, chân trước nhỏ gầy thậm chí không cách nào chống đỡ cân nặng của nó.
Đầu tiểu quái vật giờ phút này đang yếu đuối ghé vào địa phương cách Hồ Bất Quy rất gần, đập vào mắt chính là cái miệng thật lớn của tiểu quái vật, cái miệng rộng kia gần như chiếm mất ba phần tư cái đầu, giờ phút này nước miếng không rõ nguyên nhân cứ chảy xuống.
Chậm rãi, tiểu quái vật rốt cục thoát khỏi chất nhầy lớp lớp trên mí mắt, từng chút từng chút, nó mở mắt, lộ ra con ngươi bên trong vàng ngư (cá vàng), trong nháy mắt tiếp theo hai mắt mở to ra, tiểu quái vật liền vững vàng nhìn chằm chằm đầu Hồ Bất Quy, hai tròng mắt hoàn toàn trợn tròn, sau đó nó chậm rãi há to miệng, lộ ra bên trong hàm răng tế duệ (nhọn mảnh) mặc dù rất thưa thớt nhưng lại sắc bén.
Hồ Bất Quy nhắm hai mắt lại —
“Mạ… Mụ (Mẹ)… Mạ… (gần âm)” Tiểu quái vật mở miệng, phun ra thanh âm vô cùng non nớt đáng yêu.
Trong đôi mắt to màu vàng lập tức tuôn ra điểm điểm trong suốt, móng vuốt mảnh nhỏ gầy vô lực dùng sức kéo cái áo rách nát của Hồ Bất Quy liều mạng loi nhoi về phía trước, sau năm phút, cái đầu ướt sũng của tiểu quái vật húc nhẹ vào cằm Hồ Bất Quy.
Hồ Bất Quy như mê muội hí mắt.
Ai có thể nói cho hắn, bây giờ rốt cuộc là loại tình huống gì không? Gia hỏa này không phải muốn ăn mình chứ, gia hỏa này mới sinh ra, hai tròng mắt cũng mới vừa mở, răng chưa dài toàn bộ, ai ăn ai còn chưa chắc đây!
Nghĩ vậy, Hồ Bất Quy run rẩy vươn hai tay, sau đó dụng lực bắt được tiểu quái vật đem nó kéo khỏi đầu mình.
Tiểu quái vật giãy dụa, trong miệng ô ô gọi gọi, nghe tựa như con mèo con.
Vật nhỏ như vậy, cho dù lớn lên đáng sợ đi nữa cũng không hù dọa được Hồ Bất Quy rồi, len lén vì cái mặt hơi đỏ lên vì khiếp đảm của mình chút thể diện, Hồ Bất Quy rất nhanh đem lực chú ý đặt trên tiểu quái vật. Tiểu quái vật giãy dụa, liều mạng cấu thân thể Hồ Bất Quy, thanh âm ô ô càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ có chút chói tai.
Nhìn trong mắt tiểu quái vật càng ngày càng nhiều hơi nước, Hồ Bất Quy thử dò xét cầm lấy chén nước bên cạnh mà mình đã góp nhặt hồi lâu mới có được, đặt bên miệng nó, tiểu quái vật dường như hiểu vội vàng tựa đầu qua, sau đó…
Bị kẹt rồi.
Chứng kiến tiểu tử kia cuống quít không thể cho vào miệng, gấp đến độ chật vật kêu ngao ngao, Hồ Bất Quy vui vẻ, đem nước đổ vào lòng bàn tay, tiểu quái vật lập tức đem đầu vùi vào lòng bàn tay hắn, không bao lâu liền truyền đến thanh âm liếm nước.
Cảm giác đầu lưỡi trơn nhẵn từng chút liếm xuống lòng bàn tay làm cho Hồ Bất Quy nhột đến muốn bật cười, rất nhanh tiểu tử kia liền uống xong nước trong lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu lên tiếp tục ô ô gọi, thấy nó đáng thương, Hồ Bất Quy vội vàng thêm chút nước vào lòng bàn tay, cuối cùng thậm chí cũng hy sinh đem ra hai khối bánh bích quy mình hôm nay định tối ăn.
Nhìn tiểu tử kia ăn xong bánh bích quy ngẩng đầu đôi mắt to lộ ra khát vọng, Hồ Bất Quy một bên từ rương hành lý kéo ra hàng trữ một bên oán hận nghĩ: Hắn cũng không phải tốt bụng.
Đem gia hỏa này dưỡng phì rồi, thời gian sau này không có ăn, có lẽ có thể trông cậy vào nó làm thịt cứu mạng đây.
Dù sao cũng là mới sinh sức ăn không lớn, sau khi ăn xong khẩu phần ba ngày của Hồ Bất Quy, tiểu tử kia cắn đầu ngón tay Hồ Bất Quy ngủ, một bên ngủ, trong miệng còn ô ô, ngẫu nhiên phát ra tiếng vang khả nghi “Egg, Egg”.
Nhìn cái gối trước đó của mình vỡ thành n mảnh, lại nhìn tiểu quái vật đang ngủ say trong lòng, Hồ Bất Quy 囧.
Gia hỏa này… Chăm lo thế nào…
Đều là khủng long a!
Đem tiểu quái vật lật qua, lúc chứng kiến trên lưng nó lù lù hai cái cánh bằng thịt, trước vẫn tưởng rằng chính mình nhìn lầm, bây giờ Hồ Bất Quy rốt cục khẳng định: Giống nhau, cái vật bay bay mình đã chứng kiến lúc máy bay rủi ro, cùng tiểu quái vật trước mắt vốn là đồng loại, chúng nó vô cùng có khả năng là khủng long, một loại khủng long có thể bay.
Nhưng là khủng long…
Cuối cùng, Hồ Bất Quy bi tráng cho ra một kết luận: “Ta, xuyên qua rồi sao?”
Niên đại này cái gì xuyên qua lưu hành nhất a! Ngay cả hắn từ ‘mẹ’ cũng biết (bé khủng long hồi nãy gọi mẹ), xem một chút tình huống chung quanh, Hồ Bất Quy không thể không cho ra cái kết luận này, thế nhưng người khác xuyên qua Ngũ Đại Thập Quốc Đường Mạt Nguyên Minh Thanh (các triều đại Trung Hoa), nhiệm vụ nhân vật chính xuyên qua chính là yêu đương, ngẫu nhiên làm thêm xúc tiến phát triển xã hội khoa học-kỹ thuật gì đó.
Nhưng hắn lại vừa vặn tới nơi đây, bỗng chốc quay ngược dòng về thời tiền sử n ngàn năm trước, yêu đương, cùng khủng long sao?
Đáng thương Hồ Bất Quy, hắn đoán được chính mình đã xuyên qua, điểm ấy không sai, nhưng hắn đã đoán sai phương thức, hắn xuyên qua không phải thời gian mà là không gian, cùng một thời gian, trên địa cầu mẹ hắn đang xem trận bóng đây!
Đáng tiếc Hồ Bất Quy bây giờ chỉ có khủng long có thể xem.
Cầm lấy hai cái cánh thịt của tiểu khủng long, đem chúng nó thu về rồi mở ra, Hồ Bất Quy trong lòng thê lương lau một đống nước mắt.
Cùng lúc đó, tiêu thức ăn xong, Giản đang ở không trung bay chậm như rùa cắn đầu một tiểu Đạo long ( Thân cao một thước, ăn thịt, có cánh chim), đối phương bi thảm kêu một tiếng, Giản đã đem nuốt vào bụng.
Cùng với lông vũ, hé ra tờ giấy trắng từ trong răng của Giản rớt xuống, tờ giấy trắng kia mở ra tương đối lớn, cơ hồ lớn cỡ tiểu Đạo long mà hắn nuốt, cho nên Giản không có cách nào làm bộ mình không thấy nó, dùng hai đầu ngón tay nắm mở tờ giấy trắng kia, Giản ở trên giấy thấy được tên mình, viết:
Giản bảo bối, ngươi không có quên yến hội tối hôm nay chứ, ngươi nhất định không có quên, đúng không?
Nhớ kỹ ăn no rồi lại đây.
Khoa Ni
Khoa Ni là tên của con khủng long sinh ra Giản, xem ra cái con mình ăn chính là người phát thơ lại đây đưa tin, mẹ tám phần là gọi điện thoại phát hiện không có long, mới tìm người phát thơ đưa tin.
Có điểm chột dạ ợ no một cái, Giản rất nhanh quăng chút áy náy của mình đi, sau khi đem thư tín hủy thi diệt tích tiếp tục bước trên hành trình tìm trứng, hiện tại hắn tìm được lý do cho bữa tiệc rồi, như vậy đi, hắn hay là dùng cái trứng này coi như lễ vật, mỹ danh kỳ viết (bề ngoài mang tiếng tốt) vì tìm lễ vật mà đến muộn, chắc mẹ có thể tha thứ mình?
Vì vậy, Giản một lần nữa cố lấy ý chí chiến đấu, lấy tốc độ một trăm km một giờ xoay quanh không trung, nhìn quét địa phương có thể có trứng, rất nhanh, khứu giác linh mẫn trợ giúp hắn xác định được mục tiêu, một cú lao xuống, Giản hướng phương hướng huyệt động Hồ Bất Quy bay đi!
Một người một khủng long trước mắt cách xa nhau ba trăm km!
Cùng lúc đó, đối với cảnh ngộ tương lai của mình Hồ Bất Quy hoàn toàn hoàn toàn không biết gì cả, đang cẩn cẩn dực dực sửa sang lại hành lý của mình.
Mặc dù tiểu quái vật trước mắt thoạt nhìn tương đối vô hại, nhưng Hồ Bất Quy có cố kỵ của hắn.
Xem một chút địa phương tiểu quái vật đi ra, lại nhìn một chút bốn khối đá còn lại ở động khẩu bị mình dùng để che gió che mưa, được rồi, hắn bây giờ biết kia không phải đá, đó là trứng khủng long, bốn khối! Có nghĩa là chỗ đó còn bốn con khủng long cùng tiểu quái vật giống nhau như đúc!
Nếu như thứ đi ra đều là tiểu quái vật hình dáng này, đàn quái vật huynh đệ này nhất định sẽ ăn gọn mình, nếu kiếm không được thức ăn sẽ đem mình ra ăn tươi.
Tìm một cây gậy coi như quải trượng, Hồ Bất Quy cuối cùng nhìn thoáng qua huyệt động mà mình ẩn dấu vài ngày, cùng với tiểu quái vật ở bên trong ngủ say sưa, dứt khoát rời đi.
Đau đớn là cảm giác lớn nhất bây giờ của Hồ Bất Quy, vì một tiểu quái vật, bản thân lại phải rời khỏi cái ổ nho nhỏ đã cư trú nhiều ngày, này rất ngu ngốc! Đem tiểu quái vật kia giết chết không phải tốt rồi sao, còn lại bốn trứng còn chưa đi ra, muốn nấu muốn chiên cũng không phải khẩu vị mình định đoạt?
— Dựa vào điểm yêu thích ấy mà nói, người này cùng khủng long Giản thật đúng là trời sinh tuyệt phối.
Nhưng Hồ Bất Quy không hạ thủ được, hắn là bác sĩ cứu người, giết người chưa bao giờ là chuyện hắn có thể làm đến, mặc dù hắn công cụ đầy đủ hết — tùy thân mang theo một bộ dao giải phẫu, nhưng hắn vẫn không đành lòng làm cho ông bạn già của mình (chỉ bộ dao) biến hóa nhanh chóng thành công cụ giết người, không, giết khủng long, dao của hắn là dao giải phẫu, không phải là Đồ Long đao.
Nói thật, trong lòng hắn vẫn có điểm nhớ thương tiểu khủng long đã ra khỏi vỏ kia.
Vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ, hắn có thể sống sót sao? Ngươi nói nếu như một lứa đều nở ra còn chưa tính, đến một ngày gió nổi trời mưa cả đám chen chúc một chỗ còn có thể ấm áp ấm áp, nhưng đây chỉ có một tiểu quái vật nhỏ như vậy, đi cũng đi không được, như thế nào kiếm ăn?
Càng nghĩ đến, cước bộ Hồ Bất Quy cũng càng ngày càng chậm.
Hồ Bất Quy người này a, cùng tướng mạo nghiêm túc thậm chí có điểm hung ác của hắn hoàn toàn trái ngược, hắn có một trái tim vô cùng mềm mỏng, dễ xúc động gấp ba lần. Thấy tin tức gì hơi chút cảm thương, người khác còn có thể chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận, nhưng hắn chỉ có thể hé ra bộ mặt cứng nhắc, sau đó lấy cớ đi nhà vệ sinh, sau đó len lén gạt nước mắt.
Nói trắng ra chính là trái tim đồng cảm quá mức, còn sĩ diện không dám biểu hiện ra ngoài.
Nếu dùng khủng long tỉ dụ, chính là Lôi long.
Bề ngoài to lớn hung ác, nhưng sự thật là khủng long ăn chay.
Vì vậy Hồ Bất Quy cuối cùng quay đầu, xụ mặt đi hướng đường lúc nãy.
Lúc này hắn đi có thể so ra nhanh hơn lúc tới rất nhiều, chân vẫn đau lợi hại, nhưng chưa tới lúc không chịu được. Song, Hồ Bất Quy không lâu sau phát hiện — hắn lạc đường rồi.
Hồ Bất Quy lo lắng muốn tìm đường trở về, nhưng càng chạy càng lệch, đang sốt ruột, tai thính nghe được một tiếng ô ô. Tưởng rằng đụng phải mãnh thú gì, Hồ Bất Quy bối rối hướng phương hướng thanh âm nhìn lại, nhưng lúc đến chỗ thanh âm — bụi cỏ ven đường thấy được thân ảnh nho nhỏ màu đen quen thuộc kia.
Thoáng động một cái, tiểu quái vật kia nước miếng chảy xuống, chờ mong nhìn Hồ Bất Quy, nó không biết mình từng bị vứt bỏ qua, tưởng rằng chỉ là Hồ Bất Quy cùng nó chơi một trò chơi vui nhộn.
Mạnh đem tiểu quái vật ôm lấy, nhìn tiểu tử kia trên người từng đường từng đường rõ ràng là những vết thương mới, Hồ Bất Quy đau lòng cực kỳ.
“Ai nha! Ai nha! Ta biết rồi, dù sao cùng lắm thì bị ăn, địa phương này quỷ quái muốn chết, trời biết ta có thể sống bao lâu…” Trong miệng thì thào tự nói, lần thứ hai nhìn thấy vết thương, Hồ Bất Quy mở rương hành lý đem hộp thuốc khám bệnh của hắn ra, sau đó lưu loát lấy rượu cồn băng vải bắt đầu băng bó.
Bị rượu cồn đụng tới vết thương tiểu tử kia thấp giọng nức nở vài tiếng, bất quá vẫn cho Hồ Bất Quy trổ tay nghề, sau đó lúc Hồ Bất Quy xử lý tốt hết thảy, lại tò mò ngậm băng vải được cột thành nơ con bướm chơi đùa.
“Không cho mở ra.”
Một cái vỗ đẩy lệch cái miệng không thành thật của tiểu tử kia, Hồ Bất Quy đem vật nhỏ ôm vào trong ngực, trong lòng buông lỏng, cũng chậm chậm tìm đường lúc đi tới, hắn nghĩ, dù sao đã thu lưu một con, cũng không sợ thêm mấy con, dứt khoát trở về đem bốn con ở cửa động kia đều ấp ra.
Tách ra bụi cỏ, Hồ Bất Quy bước trên con đường chính xác trở về.
Cái động khẩu càng ngày càng đến gần, hắn đã thấy được vài gốc cây mấy ngày nay xem đã quen, nhưng là…
Loại tâm tình khẩn trương này là chuyện gì xảy ra?
Trái tim cơ hồ muốn nhảy ra, tiểu tử kia cũng thế, thân thể nho nhỏ căng chặt, tại trong lòng hắn có chút run run, là hắn cảm giác được tâm tình của mình sao hay là…
Hồ Bất Quy cuối cùng tách ra một vùng bụi cỏ.
Không đúng, nơi đây trước đó có tường sao, vậy một mảnh bóng râm thật lớn là cái gì?
Hồ Bất Quy mạnh ngẩng đầu lên.
Đến tận đây, người nào đó cùng khủng long nào đó rốt cục cách xa nhau chỉ còn một thước.
Nếu như nói Hồ Bất Quy trước đã có nhận thức đang ở xứ lạ, như vậy, hắn bây giờ lần đầu tiên nhận thức cái nhận thức trước kia của mình có bao nhiêu đáng sợ!
Đứng ở dưới thân quái vật lớn kia, Hồ Bất Quy đã quên thét lên, thân thể thậm chí không hề run rẩy, sắc mặt hắn một mảnh tái nhợt, trong mắt chỉ còn lại có bóng dáng quái vật kia.
Hắn chưa từng gặp qua thứ đáng sợ như vậy, đó là một loại sợ hãi mang tính áp đảo hoàn toàn, cái loại sợ hãi này to lớn như thế, thế cho nên hắn nhất thời quên chạy trốn! Trừ ra sợ hãi, hắn bây giờ một loại tâm tình khác chính là rung động!
Những cái vảy màu nâu thật lớn đã hiện đầy toàn thân đại gia hỏa kia, tên kia có tròng mắt trắng, bất quá nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là một loại màu bạc rất giống màu trắng, đồng tử thật lớn trước mắt không có theo dõi hắn, nó đang nhấm nuốt cái gì, mảnh nhỏ cùng nước miếng từ trong miệng tên kia rơi xuống, trong dịch khẩu đặc sệt, Hồ Bất Quy phân biệt ra được mảnh nhỏ này vốn là trứng khủng long!
Hắn thoáng cái nghĩ tới bốn khối trứng hắn đặt ở cái động khẩu!
Cái động khẩu, bốn khối trứng kia quả nhiên mất rồi.
Mang theo một tia hối ý, Hồ Bất Quy trừng lên trên, nhưng lại thấy được hàm răng tuyết trắng của tên kia, răng nanh dài nhất chính là to và nhọn như vậy, Hồ Bất Quy bắt đầu hoài nghi mình có hay không dài bằng cái răng nó, khẩu dịch của tên kia nhỏ xuống, tựa như trời mưa. Cái tên kia rất nhanh ăn xong, sau đó, đồng tử đen nhánh nhìn lại Hồ Bất Quy nhỏ bé dưới thân.
Hồ Bất Quy lúc này mới ý thức được chính mình cần phải chạy trốn, nhưng không động đậy được! Hắn cư nhiên hoàn toàn không động đậy được!
Thân thể run cầm cập, hắn nghĩ bộ dạng của mình như bây giờ, nhất định như cảnh lúc người bệnh điên phát bệnh.
Hắn chứng kiến đại gia hỏa kia hướng hắn vươn móng vuốt, cùng chi trước yếu ớt của tiểu tử kia hoàn toàn bất đồng, chân trước của tên kia chính là hữu lực như thế, trong nháy mắt, Hồ Bất Quy cơ hồ nghe được tiếng vang kẽo kẹt của bộ xương mình bị đè ép.
Tên kia nhìn mắt Hồ Bất Quy, bộ dạng như vậy tựa hồ phán xét hắn phải chăng thích hợp ăn, sau đó, hắn chứng kiến tên kia hướng về phía hắn mở ra cái miệng, cái miệng hoàn toàn mở ra chính là lớn đến thế, Hồ Bất Quy nhắm hai mắt lại —
“Baby! Baby! Come on!”
Trong lòng lại đột nhiên truyền ra tiếng kêu bén nhọn, là tiểu tử kia! Hồ Bất Quy kinh ngạc mở mắt, nhưng lại chứng kiến đại quái vật kia bởi vì thanh âm này dừng lại cử động tống mình vào trong miệng, nghiêng đầu, tò mò nhìn tiểu tử trong lòng Hồ Bất Quy.
“Cheap! Cheap! We are on sale! These eggs are on sale!”
Tiểu tử trong lòng giống như bảo vệ mà liều mạng thét, đó là thanh âm lớn nhất nó có thể phát ra, thân thể nó còn yếu đuối, nhưng lại mở ra cánh thịt mà hiện giờ chỉ có thể làm trang sức để bảo vệ mình, tiểu tử kia như thị uy thét chói tai.
Mặc dù nó gọi rất hung ác, nhưng Hồ Bất Quy biết nó rất sợ hãi, thậm chí so với mình còn sợ hãi hơn, thân thể nho nhỏ của nó run rẩy đến lợi hại. Chính mình trong lòng một mảnh ướt sũng, nó thậm chí sợ đến không khống chế rồi.
Nhưng cho dù như vậy, nó vẫn chắn trước người mình.
Hồ Bất Quy phẫn nộ.
Bản thân một người đàn ông trưởng thành, như thế nào chưa bằng một đứa trẻ mới sinh?
Tâm lý nghĩ tới, mò lấy một vật trong túi áo, trong lòng một tia suy nghĩ chớp qua, Hồ Bất Quy cầm vật trong tay, ngón cái bật cái nắp vật kia, sau đó mạnh vung lên —
Rượu cồn đúng như suy nghĩ của Hồ Bất Quy, vẩy vào trong mắt con khủng long khổng lồ.
Giản lần đầu tiên đau như vậy, hắn nhảy dựng lên, chân trước liều mạng cấu hướng mắt trái, mất đi thị giác hắn đấu đá lung tung, không bao lâu liền giẫm sập huyệt động Hồ Bất Quy lúc trước ở lại. Hắn gầm nhẹ, hoàn toàn không biết thanh âm hắn xem là yếu ớt than nhẹ, đã cơ hồ chấn điếc cái lỗ tai Hồ Bất Quy.
Hồ Bất Quy cắn răng, ôm lấy tiểu tử kia, bắt đầu lui về phía sau, hắn muốn đào tẩu, cho dù biết mình có thể không trốn được, nhưng vì vật nhỏ trong lòng, hắn nắm chặt tay, phát huy tốc độ cao nhất mà một người bị gãy xương đùi có thể phát huy, nhưng dù như vậy, sau ba phút, hắn vẫn bị khủng long khổng lồ bắt được.
Đối phương nhắm một con mắt, con mắt còn tốt kia ướt sũng, có nước mắt. Cùng một động tác, tiểu tử kia làm chính là khiến người yêu mến, trên người gia hỏa này lại trở thành ánh mắt cừu hận, trong nháy mắt, Hồ Bất Quy tưởng rằng nó sẽ ăn mình, nhưng nó không có, tên kia chỉ là hút hấp cái mũi, cầm lấy hắn kể cả tiểu tử trong lòng hắn, sau đó bay lên.
Hết chương 2
Ôi tiểu khủng long dễ xương ghê, cảm động nhất là lúc nó đi theo anh Quy.
Bổ sung thông tin về các loài khủng long
Lôi long (thằn lằn sét) – Brachiosaurus
-Đây là loài khủng long lớn nhất của họ cổ dài và cũng là lớn nhất của thế giới khủng long. Khác với Apatosaurus, Brachiosaurus có thể ngẩng cổ cao hơn nhiều để ăn lá cây. Nó ó thể dài đến trên 30m, nặng từ 40-60 tấn, khi ngóc đầu cao nhất có thể cao đến 15m. Loài khủng long này thường được gọi là lôi long (thằn lằn sấm).
-Xét về kích thước, nó có thể sáng ngang với cá voi xanh hiện nay, chỉ nhẹ hơn một chút.
-Loài bò sát này sống cách đây chừng 140 triệu năm, khi các lục địa trên Trái đất chưa hoàn toàn phân cách như ngày nay (khi đó là thời kì lục địa duy nhất Pangeia vừa tách ra thành 2 phần là Lavraxia và Gonvana)
Tam giác long – Triceratops
-Loài khủng long mới được phát hiện này có chiều dài khoảng 7m, trọng lượng khoảng 2 tấn, sinh sống vào thời kỳ Kỷ Phấn trắng, có niên đại khoảng 80 triệu năm và được cho là tổ tiên của khủng long ba sừng. Đây là thành viên sớm nhất xuất hiện tại khu vực Bắc Mỹ thuộc chủng loại khủng long có sừng.
-Điều gây sự chú ý của mọi người là phía sau hộp sọ của chúng có một “lá chắn” rất lớn, xung quanh có nhiều sừng hình móc câu. “Lá chắn” này có thể không phải dùng để đề phòng kẻ săn mồi, mà nhiều khả năng là để thu hút bạn tình.