Nàng bắt được cái tay kia, cảm thấy nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường.
Có một mùi bạc hà thoang thoảng trong không khí.
Điều này khiến Trần Nhã Thiến càng thêm xúc động, loại cảm xúc này đối với nàng không quen thuộc, nhưng cũng không đủ xa lạ.
Bị nàng nắm lấy bàn tay kia, chỉ nghĩ muốn thu tay lại.
Bàn tay có chút thô ráp lướt qua cái bụng mềm mại, lướt qua vùng bụng dưới bằng phẳng, cuối cùng đi tới khe hở ẩn trong cỏ um tùm phía dưới.
Trần Nhã Thiến ưm một tiếng, rồi cắn nhẹ môi vì xấu hổ.
Thân thể đạt tới khát vọng đỉnh điểm.
Cô điều khiển bàn tay kia, nhẹ nhàng thăm dò khe hở.
Chỉ cần đi vào một đầu ngón tay đã khiến mật hoa tràn ra, thịt trong cơ thể bắt đầu không tự chủ vặn vẹo ngón tay đó, muốn xô đẩy dị vật xâm nhập tiến vào sâu hơn.
Điều này khiến Trần Nhã Thiến càng kẹp chặt chân hơn, đôi chân trắng nõn khẽ run lên, cánh mũi mấp máy, hô hấp rõ ràng dồn dập hơn.
Lâm Thâm Thâm mở bừng mắt.
Vì một số chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cô khó có thể chìm vào giấc ngủ sâu, vào ban đêm bất kỳ cử động nhỏ nào cũng có thể khiến cô thức giấc.
Ví dụ, vào lúc này, có một tiếng rê.n rỉ nhỏ bị kìm nén phát ra từ chiếc giường đối diện.
Trần Nhã Thiến có thể đang thủ dâm.
Kiểu suy đoán này khiến da cô nóng bừng, máu trong toàn thân dồn xuống hạ bộ, kích thích dương v*t cương cứng sưng tấy, chống đỡ chiếc qu.ần lót rộng thùng thình mặc vào ban đêm, thậm chí còn đem cả tấm chăn mỏng manh dựng thành một cái lều nhỏ.
Trần Nhã Thiến: "A..."
Trần Nhã Thiến vẫn duy trì nhịp thở đều đặn như thể đang ngủ say, nghe thấy tiếng kêu không thể kiểm soát được cùng hơi thở ngày càng dồn dập từ phía đối diện.
Quá rõ ràng.
Nếu không phải Tần Nhạc Lộ và Triệu Chi vào ban ngày thao luyện quá mệt mỏi, ban đêm ngủ như chết, thì nhất định cũng sẽ bị đánh thức bởi động tĩnh này.
Lâm Thâm Thâm cổ họng thắt lại, rốt cuộc nhịn không được, lặng lẽ duỗi tay nắm lấy dương v*t cứng ngắc của mình.
Thể chất của cô rất tốt, phù nề ở cánh tay chỉ trong hai ngày đã giảm bớt, cơ bắp không còn đau nhức rõ ràng, chỉ còn lại những vết bầm tím, trông rất đáng sợ. Nhưng Trần Nhã Thiến vẫn không cho phép cô động cơ và xương, nghe và thực hiện những lời của bác sĩ như thể đó là mệnh lệnh của thánh chỉ.
Lâm Thâm Thâm chậm rãi loát dộng, trong đầu tưởng tượng rằng đôi tay mềm mại và không xương đó đang vuốt ve dương v*t của mình, những ngón tay mát lạnh trắng sáng, xinh đẹp quấn quanh dương v*t đỏ tím, trông cực kỳ gợi tình và khiến người ta khơi dậy h.am muốn bạo dâm.
Lắng nghe hơi thở của Trần Nhã Thiến trong bóng tối, cô tưởng tượng rằng đối phương sẽ quỳ xuống giữa hai chân mình, mở đôi môi đỏ mọng...
Hơi thở gấp gáp đột nhiên ngừng lại!
Lâm Thâm Thâm sâu sắc nhắc tới, kịp thời không hề có bất luận động tác gì.
Sau khi tỉnh dậy, khuôn mặt của Trần Nhã Thiến lúc đỏ lúc trắng.
Nhìn thấy ba người khác trong ký túc xá còn đang ngủ say, nàng lặng lẽ đứng dậy, hai chân có chút nhũn ra, nắm lấy tay cầm xuống thang, trong bóng tối khuôn mặt nóng bừng, trái tim điên cuồng nhảy lên, đi vào phòng tắm.
Lặng lẽ đóng cửa, khóa trái và bật đèn.
Nhìn thấy thứ chất lỏng nhão nhão, dính dính, sáng sáng trên đầu ngón tay.
Vẻ mặt của Trần Nhã Thiến như bị sét đánh!
Ngây người một lúc, nàng vén chiếc áo pyjama lên, cắn vạt áo rồi cởi qu.ần lót ra xem, không ngoài ý muốn lại thấy trên quầ.n lót có vết nước ẩm ướt nhớp nháp.
Xong rồi.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi.Nàng nặng nề dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt.
Hôm qua chỉ mơ hồ mơ thấy ngực mình bị sờ soạng, nhưng hôm nay mơ thấy mình nắm tay Lâm Thâm Thâm, yêu cầu cô chạm vào mông mình, cắm một ngón tay vào!
Ở trong mộng nàng càng cơ khát càng muốn, Lâm Thâm Thâm đột nhiên rút tay ra, chán ghét lạnh lùng nói. “Ghê tởm, cút.”
Lúc này nàng đột nhiên bị doạ tỉnh.
Trần Nhã Thiến có chút suy sụp che mặt, mũi đột nhiên tràn ngập mùi ngọt ngào béo ngậy, nàng sửng sốt, không rảnh lo thương xuân thu buồn, vội vàng rửa tay.
Bóp nước rửa tay, chà xát liên tục, ngửi đến khi xác định không ngửi thấy mùi nữa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy khăn giấy lau phía dưới.
Trong lớp giáo dục giới tính ở trường trung học cơ sở, nàng ngủ gật.
Phía dưới của phụ nữ trông như thế nào?
Nàng không thấy cũng không biết.
Lúc vén lên, lưa thưa mớ lông sáng màu, muốn nhìn một chút cấu tạo giữa hai chân, Ây... Có cái gì đẹp! Nàng vội vàng gạt bỏ ý nghĩ đó, xoa xoa, rửa sạch với nước, lúc này mới đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, liền đụng phải Lâm Thâm Thâm ở bên ngoài, sợ tới mức hồn bay phách lạc!!
"Bạn……"
"Suỵt." Lâm Thâm Thâm dùng ngón tay đè lên môi Trần Nhã Thiến.
Trong ký túc xá tối om, chỉ có ánh đèn từ hành lang hắt vào.
Trần Nhã Thiến nhìn Lâm Thâm Thâm đang ở rất gần, và nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm ẩn dưới mái tóc hơi dài trên trán.