Trần Nhã Thiến đang ngắm cảnh trước cửa sổ bằng kính ở lang cang, thích thú nhìn những ngọn đèn Wanjia không thể với tới, một bàn tay đột nhiên chạm vào eo nàng.
Nàng giật mình!
Quay đầu nhìn Cố Trạch Minh, trong mắt có chút hoảng sợ, Cố Trạch Minh cũng quay đầu nhìn nàng, nhưng không có thu hồi hai tay ôm lấy nàng.
"Thiến Thiến."
Cậu ấy đẹp trai, giọng nói trầm ấm dễ nghe, đôi mắt sâu chăm chú nhìn người sẽ có đôi lúc rất dịu dàng.
Cậu ta nhìn nàng và nói: "Em thật xinh đẹp."
Trần Nhã Thiến mặt nóng bừng, nàng khó chịu thấp giọng nói lời cảm ơn, sau đó dịch một bước chân nhỏ cách xa cậu ta một chút.
Cố Trạch Minh không để nàng trốn, nắm lấy tay nàng, ngón tay nàng mảnh khảnh, mềm mại, làn da non nớt, dường như thấm đẫm mồ hôi lạnh, cậu ta nói: "Thiến Thiến, nhìn anh này"
Trần Nhã Thiến nhìn thấy bàn tay đang ôm nàng. Các đốt ngón tay cân đối và mảnh mai. Bàn tay rất lớn, ấm áp lại khô ráo.
Nàng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai, căng thẳng đến mức hô hấp có chút khó khăn, nhưng vẫn cố hết sức ngẩng đầu nhìn cậu ta.
"Thật ra em cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, anh từng gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp khác." Cố Trạch Minh khẽ mỉm cười, "Nhưng không biết vì sao, sau khi gặp em, anh chỉ có thể nhìn thấy em."
"Em rất mạnh mẽ. Chạy bộ té ngã cũng không kêu đau. Trông em rất ngoan khi ăn sáng một cách nghiêm túc. Còn nữa anh cũng không ngờ tới lúc em nhăn mày khi uống hoắc hương chính khí lại rất đáng yêu. Tối nay lúc anh hát với em, anh liền cảm thấy không được.. Nếu em dễ thương như vậy mà không phải là của anh, anh nhất định sẽ phát điên mất!"
Trần Nhã Thiến muốn phát điên!
Cố Trạch Minh thực sự thích nàng!
Tần Nhạc Lộ đã nói đúng!
Trời ạ, nhưng làm sao có thể được.
“Thiến Thiến, anh thích em." Cố Trạch Minh cầm bàn tay nàng đặt lên ngực cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi, “Làm bạn gái anh nhé, được không?”
"Em....."
Cố Trạch Minh cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng.
Trần Nhã Thiến xấu hổ, bối rối, khuôn mặt trắng bệch nóng như tôm chín, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Em, em chưa từng yêu ai."
“Không sao, anh sẽ đối tốt với em.” Cố Trạch Minh cười cười, cúi đầu, vội vàng hôn lên má nàng một cái!
Trần Nhã Thiến kinh ngạc lùi về sau, mở to mắt nhìn cậu ta, trong lòng nàng như có một con nai đang điên cuồng đâm loạn.
Đây là cảm giác thích sao?
Tim đập nhanh đến mức sắp sửa ngất đi.
"Anh rất vui!" Cố Trạch Minh ôm lấy nàng, siết chặt cánh tay một chút, ôm hương thơm huyễn ngọc trong ngực, cúi đầu, khi nói chuyện lần nữa, thanh âm đã khàn khàn, "Thiến Thiến, chúng ta đi xuống thôi, được không?"
Trần Nhã Thiến ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người Cố Trạch Minh, nàng ngại ngùng đến mức có chút choáng váng, nàng gật đầu.
Cuối cùng cũng quay về.
Nàng nghĩ nghĩ, mau trở về đi, nếu ở lại nữa, tim nàng thật sự sẽ nổ tung mất!
Nhưng thang máy đã dừng lại sau khi đi xuống hai tầng.
Cố Trạch Minh nắm tay Trần Nhã Thiến, bước vào hành lang của dãy phòng cao tầng của khách sạn, lấy thẻ phòng trong túi quần ra, mở cửa bằng một cú quẹt.
Trần Nhã Thiến có chút khó hiểu khi nhìn thấy cậu ta nhấn tầng thang máy, nhưng bây giờ nhìn thấy động tác quen thuộc của cậu ta, đồng tử của nàng co rụt lại, nàng lo lắng nói: "Chúng ta không trở lại KTV sao?"
“Trở về làm gì?” Cố Trạch Minh quay đầu cười với nàng, thanh âm khàn khàn cực kỳ gợi cảm, khóe môi cong cong đến mức nữ sinh đều kích động kêu lên, “Em không muốn đi cùng anh sao?"