- Hạng tiểu thư nói sao? Hạng gia trang đang có chuyện gì nguy biến, kẻ thù nào tới đánh phá? Tiểu thư lại phải tới thị trấn Phòng Châu cầu viện thúc thúc để giải vây.
Xin tiểu thư cho tại hạ được biết.
Hạng Cẩm Bình lo lắng:
- Hàn chúng ta muốn biết tiểu muội đâu dám giấu giếm. Chính vì bọn giáo đồ Bắc Khuyết ma cung nên muội phải tới thị trấn Phòng Châu cầu viện Hạng thúc thúc. Có lẽ giờ này bọn chúng đã kéo tới tệ trang rồi.
Hàn Tử Kỳ cau mày:
- Hạng tiểu thư, bọn giáo đồ Bắc Khuyết ma cung kéo tới Hạng gia trang định làm gì?
Bọn chúng toan cướp đoạt tài sản bảo vật bắt người phải không?
Hạng Cẩm Bình gật đầu:
- Hàn công tử nói đúng, bọn chúng định cướp lấy bảo vật di truyền của tổ phụ và bắt tiểu muội mang về Bắc Khuyết ma cung.
Hàn Tử Kỳ hỏi mau:
- Hạng tiểu thư, câu chuyện xảy ra như thế nào?
Hạng Cẩm Bình chậm rãi kể:
- Vừa rồi lão dâm tặc Bắc Khuyết Thần Ma gửi thư cho gia phụ tiểu muội, bắt buộc gia phụ phải nộp viên ngọc “Lưỡng long tranh châu”, món bảo vật di truyền nhiều đời của tổ phụ cho lão, lại còn đòi gia phụ phải cống nạp muội cho bọn giáo đồ Bắc Khuyết ma cung đưa về làm tì thiếp của lão, gia phụ đã bác bỏ hai điều phi lý đó, bọn chúng dọa sẽ tới đánh phá Hạng gia trang, hôm nay là đúng hạn kỳ chắc chắn chúng sẽ tới, chẳng biết hậu quả sẽ thế nào, muội vô cùng lo sợ.
Hàn Tử Kỳ ái ngại:
- Cứ như tại hạ nghe bọn giang hồ đồn đại, công lực của lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma cao thâm không thể tưởng tượng. Bắc Khuyết ma cung liên kết với Luân Hồi giáo của ác phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, thế lực của ả hiện nay bao trùm khắp giang hồ, bọn cao thủ trong hai đạo Hắc, Bạch chỉ nghe tới cái tên hết thảy đều run sợ, không một ai dám chống đối với ả. Tại hạ sợ dù Hạng tiền bối có cầu viện vị thúc thúc của tiểu thư nhưng chẳng hiểu có chống nổi bọn chúng hay không? Tiểu thư hãy đo lường trước, tìm cách nào an toàn hơn.
Hạng Cẩm Bình thở dài:
- Tiểu muội cũng không biết gia phụ và thúc thúc có cách chống nổi bọn giáo đồ Bắc Khuyết ma cung không, nhưng gia phụ đã nhất quyết đánh nhau với bọn chúng đến giọt máu cuối cùng, muội đang lo sợ về chuyện này, muội không biết làm cách nào cứu nguy cho gia phụ và thúc thúc ...
Chợt nhớ lại một điều, ánh mắt Hạng Cẩm Bình chớp sáng với giọng quả cảm:
- Tiểu muội vừa nghĩ ra rồi, muội cũng không sợ bọn chúng nữa đâu, muội sẽ cho bọn chúng nếm mùi đau khổ.
Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên:
- Hạng tiểu thư vừa nghĩ ra cách nào chống lại bọn giáo đồ Bắc Khuyết ma cung, hãy nói cho tại hạ nghe xem có hữu hiệu không?
Hạng Cẩm Bình nghiến răng:
- Tiểu muội định trong khi hỗn chiến, muội sẽ ném vài chục quả Tiểu lôi oanh vào bọn chúng, muội liều một phen chết sống với bọn chúng, chứ chẳng còn cách nào khác nữa.
Hàn Tử Kỳ hỏi:
- Hạng tiểu thư có Tiểu lôi oanh mang theo trong mình, tại sao vừa rồi đang khi hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung rượt đuổi, tiểu thư không ném một quả cho bọn chúng chết liền tại quan lộ, lại để chúng hành hung theo tới đây, đến đổi tiểu thư sắp nguy tới tánh mạng như thế.
Hạng Cẩm Bình hậm hực:
- Trước khi vâng lệnh gia phụ tới thị trấn Phòng Châu, tiểu muội không ngờ hôm nay lại có hai tên giáo đồ Bắc Khuyết ma cung chặn đường, muội không mang theo Tiểu lôi oanh bên mình, bằng không lúc nãy khi còn ngoài quan lộ, muội đã ném một quả cho bọn chúng tan thây nát cốt rồi, đâu còn sống để rượt đuổi theo muội tới đây.
Hàn Tử Kỳ khẽ gật đầu:
- Hạng tiểu thư tính như thế cũng hữu lý, nhưng tiểu thư hãy thận trọng lúc ném mấy chục quả Tiểu lôi oanh, kẻo gây tổn thương cho nhị vị Hạng tiền bối, tránh trước cái cảnh song phương lưỡng bại là hơn.
Chợt Hạng Cẩm Bình hỏi Hàn Tử Kỳ:
- Hàn công tử, lúc trước công tử đã nhảy xuống vực tử thần rồi nhờ đâu công tử thoát nạn, từ nãy tiểu muội cứ nghĩ mãi không ra, công tử có thể nói cho tiểu muội được biết hay không?
Nghe Hạng Cẩm Bình lại hỏi đến chuyện cũ, Hàn Tử Kỳ vẫn tìm lời né tránh như vừa rồi:
- Sau khi nhảy xuống vực tử thần, tại hạ nhờ một sự may mắn thoát chết, có lẽ do nơi số trời chưa nỡ dứt, nên tại hạ còn được sống cho tới ngày nay để tới đây bất ngờ gặp lại Hạng tiểu thư.
- Thật là một cơn ác mộng. Tiểu muội nghe từ xưa đến nay bất cứ ai rơi xuống vực tử thần, hết thảy đều tán mạng. Hàn công tử còn sống quả là một trường hợp hi hữu không ai có thể tưởng tượng nổi.
Đưa mắt nhìn ánh chiều đã tắt hẳn từ lâu, bóng hoàng hôn buông xuống, cảnh vật lờ mờ, Hàn Tử Kỳ lo ngại hỏi Hạng Cẩm Bình:
- Hạng tiểu thư, bây giờ tiểu thư có định tới thị trấn Phòng Châu cầu viện vị thúc thúc đến giải nạn cho Hạng gia trang nữa hay không?
Hạng Cẩm Bình nghe Hàn Tử Kỳ hỏi giật mình, tỉnh ngộ, nhớ lại chuyện Hạng gia trang sắp lâm nguy bèn đáp thật nhanh:
- Trời sắp tối đến nơi rồi, dù tiểu muội có tới thị trấn Phòng Châu cầu viện, thúc thúc cũng không còn đến kịp cứu Hạng gia trang được nữa, giờ muội phải khẩn cấp trở về hỗ trợ cho gia phụ. Nếu quả thật bọn giáo đồ Bắc Khuyết ma cung đang đánh phá, muội sẽ ném vài chục quả Tiểu lôi oanh như muội vừa nói, quyết một phen sống chết vớib ọn chúng.
Nàng nhìn Hàn Tử Kỳ:
- Còn Hàn công tử hiện giờ phải đi đâu. Công tử đi tìm ai lại ra vùng quan ngoại nguy hiểm này, chắc phải có chuyện gì quan trọng phải không?
Hạng Cẩm Bình lại hỏi tới một điều cấm kỵ, Hàn Tử Kỳ bắt buộc phải nói dối:
- Hạng tiểu thư đã lầm. Tại hạ không có điều gì quan trọng cả. Tại hạ chỉ đi tìm một người thân đã xa cách từ lâu không gặp, tới đây cũng không thấy, có lẽ tại hạ sẽ trở lại đi tìm nơi khác xem có gặp không.
Gương mặt Hạng Cẩm Bình chợt thoáng nét buồn xa xăm. Nàng buông tiếng thở dài:
- Hàn chúng ta có chuyện phải ra đi, tiểu muội không dám thỉnh mời công tử hạ cố tới tệ trang đãi đằng hầu hạ, hơn nữa gia trang đang có chuyện rắc rối, công tử tới đó sẽ bị phiền phức. Giờ ta hãy chia tay tại nơi đây, nếu sau này có dịp muội sẽ đi tìm công tử.
Giọng nói của nàng bùi ngùi, ánh mắt sâu thẳm như muốn nói lên lời vĩnh biệt.
Nhìn Hàn Tử Kỳ lần cuối cùng, Hạng Cẩm Bình toan bước tới con bạch mã đang đứng chờ ...