Hàn Tử Kỳ chú mắt nhìn kỹ thấy đó là hai tên đại hán, thân hình vạm vỡ, mình vận võ phục màu đen, mặt mũi cực kỳ dữ tợn, mắt lộ hung quang. Một tên kềm chặt một ả thiếu nữ vận phục màu hồng, tay chĩa ngọn giới đao sáng vào cổ nàng, trong khi tên kia đứng gần bên lăm lăm võ khí trong tay, mắt nhìn ra cửa phòng.
Nhìn rõ lại hai tên đại hán áo đen, bất giác Hàn Tử Kỳ giật mình, khẽ thầm :
- Ồ, ra hai tên sứ giả Luân Hồi giáo tới đây định bắt cóc ca nhi Trầm Hương.
Quả vậy, hai tên đại hán áo đen chính là hai tên sứ giả Luân Hồi giáo trên ngực gắn số năm và số sáu. Hai tên sứ giả này chàng chưa gặp lần nào, xem qua bọn chung còn hung dữ hơn các tên sứ giả nơi dãy núi Tung Sơn, Hằng Sơn và cánh rừng tùng bách dạo nọ, chàng đã từng đánh đuổi bọn chúng cứu nguy cho Chu Thiên Phụng, Tiểu Yến và ả đàn bà cùi hủi.
Nghe thấy có người tới ngoài cửa phòng ả thiếu nữ áo hồng ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn ra.
Nhìn rõ gương mặt ả thiếu nữ áo hồng, Hàn Tử Kỳ kinh hãi kêu lên :
- Tiểu Yến.
Thực vậy, ca nhi Trầm Hương chính là Tiểu Yến, người nghĩa muội thương yêu nhất của chàng đã cách xa từ lúc chàng cứu nàng tại dãy núi Hằng Sơn, nay vừa gặp lại nhau nàng lại lâm nạn thêm một lần nữa về tay bọn sứ giả Luân Hồi giáo. Quả là họa vô đơn chí.
Tiếng kêu của Hàn Tử Kỳ lọt vào tai Tiểu Yến, nàng đưa mắt nhìn chàng.
Nhận ra gương mặt ngọc của Hàn Tử Kỳ, Tiểu Yến vui mừng vô tận kêu lớn :
- Hàn ca ca đó ư? Ca ca đánh đuổi bọn hung đồ này cứu tiểu muội mau đi.
Giọng nói của Tiểu Yến run run đang trong cơn sợ hãi tột cùng gặp lại cố nhân nghe vô cùng thương cảm.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số sáu ấn mũi giới đao vào cổ Tiểu Yến quát :
- Câm mồm lại, kêu lên một tiếng nữa bọn ta sẽ giết nàng ngay tức khắc.
Tiểu Yến sợ hãi chỉ đưa đôi mắt nhìn Hàn Tử Kỳ cầu cứu không dám kêu la nữa.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm nhìn Đào Hoa phu nhân và Hàn Tử Kỳ dằn mạnh giọng :
- Hai người đứng yên đó không được cử động, trái lệnh bọn ta sẽ giết ả này trước.
Đào Hoa phu nhân rất ngạc nhiên quay sang Hàn Tử Kỳ hỏi nhỏ :
- Thế ra Hàn Tử Kỳ cũng quen thân với ca nhi Trầm Hương sao?
Hai mắt vẫn nhìn Tiểu Yến, nhìn mũi giới đao ghim nơi cổ nàng lại nhìn hai tên sứ giả Luân Hồi giáo, tìm một phương cách giải thoát cho nàng.
Chàng đáp thầm :
- Trầm Hương tên thật là Tiểu Yến. Nàng là người nghĩa muội của tại hạ. Tại hạ đã từng cứu nguy nàng thoát khỏi tay bọn Luân Hồi giáo một lần tại dãy núi Hằng Sơn, không ngờ đêm nay bọn chúng lại tới đây bắt cóc nàng.
Đào Hoa phu nhân chợt hiểu ra :
- À ra là như thế. Ta không ngờ Hàn công tử là vị nghĩa huynh của Tiểu Yến. Công tử...
Hàn Tử Kỳ cắt ngang câu nói của Đào Hoa phu nhân :
- Phu nhân, câu chuyện rất dài dòng. Bây giờ chúng ta hãy tìm phương cách giải thoát cho Tiểu Yến khoi tay bọn sứ giả Luân Hồi giáo kia kẻo nàng quá sợ hãi, sau đó tại hạ sẽ kể lại mọi chuyện cho phu nhân nghe.
Chàng nói giọng thật khẽ :
- Phu nhân hỏi hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đó ai sai khiến bọn chúng tới đây bắt cóc Tiểu Yến, để chúng ta được biết rõ ràng trước khi đối phó với bọn chúng.
Đào Hoa phu nhân gật đầu :
- Hàn công tử nói đúng, ta cũng muốn biết kẻ nào sai bảo bọn chúng tới đây bắt cóc Tiểu Yến.
Nhìn hai tên sứ giả Luân Hồi giáo, Đào Hoa phu nhân cất tiếng thanh tao như hạc réo :
- Giữa ta và Cung chủ quí giáo xưa nay không có oán thù, tại sao đêm nay nhị vị tới Hồng lâu khách này bắt cóc ca nhi của ta lại còn hành hung với nàng. Ta hỏi các ngươi ai đã chủ mưu trong vụ bắt cóc này.
Tiếng nói của Đào Hoa phu nhân tuy không to, không phẫn nộ, nhưng nghe như lệnh vỡ, chứa đựng một oai khí giống như lời phán của một vị Hoàng hậu, hay một vị vương phi truyền lệnh cho bọn thuộc hạ dưới quyền, khiến cho Hàn Tử Kỳ vô cùng thán phục, trong lòng phát sinh kính nể không như lúc vừa gặp mỹ phụ trong căn phòng phía dưới lầu.
Chàng bỗng nghi ngờ về cái lai lịch của Đào Hoa phu nhân, nhưng hiện giờ phải tìm cách cứu nguy Tiểu Yến, chàng không có thời giờ suy nghĩ.
Tên sứ giả số năm trợn cặp mắt dữ tợn nhìn Đào Hoa phu nhân, cất tiếng rền vang như chiếc đồng la bể :
- Chính Cung chủ của bọn ta đã ra lệnh cho bọn ta đi tìm bắt ả này đã lâu rồi, đêm nay mới gặp ả nơi đây, bọn ta phải đưa ả về Luân Hồi giáo cho Cung chủ phát lạc. Phu nhân chớ nên can thiệp vào chuyện này.
Đào Hoa phu nhân khẽ cau mày, vẫn với một giọng thanh tao như hạc réo :
- Ca nhi Tiểu Yến của bản nương đã đắc tội gì với Cung chủ Luân Hồi giáo mà Cung chủ lại sai khiến các ngươi đang đêm tới đây bắt nàng.
- Nếu ả này không đắc tội với Luân Hồi giáo, Cung chủ bọn ta đâu có ra lệnh đi tìm bắt ả chi cho nhọc công vô ích. Phu nhân cũng hiểu cái đạo lý đó chứ.
Đào Hoa phu nhân vẫn trầm tĩnh :
- Ta cần biết ca nhi Tiểu Yến đã đắc tội gì với Cung chủ các ngươi. Hãy nói rõ cho ta nghe chuyện đó.
Tên sứ giả số năm quắc mắt :
- Chỉ vì ả này là một kẻ đồng lõa với cái tên tiểu quỷ Hàn Tử Kỳ đã chặt đứt cánh tay huynh đệ của bọn ta tại dãy núi Hằng sơn hơn nửa năm. Cung chủ của bọn ta ra lệnh cho bọn ta đi tìm ả khắp nơi bắt cho bằng được ả, nếu không bọn ta sẽ bị hình phạt nặng nề.
Hắn cười khẩy :
- Bọn ta đưa về Luân Hồi giáo sẽ được Cung chủ thưởng cho một ngàn lạng vàng ròng.
Tại sao bọn ta không bắt ả chứ?
Lắng nghe tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm đối đáp với Đào Hoa phu nhân, Hàn Tử Kỳ hiểu rõ bọn chúng chưa biết chàng là Hàn Tử Kỳ, bởi bọn chúng từ trước đến nay chưa gặp chàng một lần nào, nên không quan tâm đến chàng, chỉ lo chuyện đối phó với Đào Hoa phu nhân và Tiểu Yến.
Hàn Tử Kỳ nghĩ không cần phải lộ diện sớm, chờ xem câu chuyện giữa Đào Hoa phu nhân và hai tên sứ giả Luân Hồi giáo thế nào, sau đó sẽ liệu toan, hơn nữa ý chàng cũng muốn tìm hiểu tấm lòng của mỹ phụ đối với Tiểu Yến trong cơn nguy biến.
Đào Hoa phu nhân quay lại nhìn Hàn Tử Kỳ một cái thật nhanh như ngầm bảo chàng hãy tạm thời ẩn mặt, để mặc mỹ phụ ứng phó với hai tên sứ giả Luân Hồi giáo.
Hàn Tử Kỳ bội ý, khẽ gật nhẹ đầu, nghiêng mặt ra phía ngoài tránh cặp mắt hung tợn của tên sứ giả số năm, nhưng vẫn âm thầm quan sát tình trạng của Tiểu Yến.
Đào Hoa phu nhân quay lại nhìn thẳng vào mặt tên sứ giả số năm như muốn trấn át bớt cái hung khí của hắn.
Mỹ phụ cất cao giọng :
- Các ngươi hãy nghe bản nương nương nói đây. Chuyện lúc trước giữa ca nhi Tiểu Yến và Luân Hồi giáo đã qua rồi, hiện giờ nàng là ca nhi của Hồng lâu khách, tất nhiên thuộc quyền sở hữu của ta, không còn liên hệ gì với quí giáo của các ngươi nữa.
Đào Hoa phu nhân trừng đôi mắt :
- Ta ra lệnh cho các ngươi hãy buông ca nhi Tiểu Yến ra mau, đừng chờ ta nổi giận, các ngươi không thể nào chạy thoát khỏi nơi này đâu.
Những lời nói lẫn thái độ của Đào Hoa phu nhân vừa trịnh trọng vừa ngầm dọa dẫm hai tên sứ giả Luân Hồi giáo, để đo lường sự phản ứng của bọn chúng như thế nào, sau đó tùy thời cơ ứng phó với tình hình. Mỹ phụ quả là một mỹ nhân thông minh, trí tuệ khác hẳn kẻ tầm thường.
Nhưng tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm không hề sợ hãi trước lời dọa dẫm của Đào Hoa phu nhân.
Hắn quát to :
- Nói nhảm! Ngươi đừng dọa nạt bọn ta vô ích. Như ngươi đã trông thấy ả này đã nằm trong tay bọn ta rồi, các ngươi đâu còn cách nào cứu ả.
Hắn quát tiếp :
- Hai người hãy tháo lui ra ngoài, chậm trễ bọn ta sẽ giết ả này ngay tức khắc.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm nhìn tên sứ giả số sáu ra lệnh :
- Lục đệ hãy chuẩn bị đưa ả này trở về Luân Hồi cung giao nộp cho Cung chủ nhanh lên.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số sáu gật đầu, ấn mũi giới đao sáng giới vào cổ Tiểu Yến quát to :
- Hai ngươi lui ra ngoài mau, chậm trễ ta thọc mũi giới đao vào cổ ả này.
Trông qua hai tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm và số sáu hung hăng và lịch lãm giang hồ hơn tất cả các tên sứ giả Luân Hồi giáo Hàn Tử Kỳ đã từng gặp từ trước tới nay.
Hàn Tử Kỳ hiểu rõ nếu chàng và Đào Hoa phu nhân không nghe theo lời, bọn chúng chỉ cần ấn nhẹ mũi giới đao là Tiểu Yến sẽ chết liền tức khắc không có một phương pháp nào cứu kịp.
Hàn Tử Kỳ muốn ngầm tìm cách khác để giải cứu Tiểu Yến thoát khỏi tay hai tên sứ giả Luân Hồi, nhược bằng để cho bọn chúng bắt nàng mang về Luân Hồi cung, chắc chắn nàng sẽ bị ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đưa vào “Luyện Hồn phòng” cho ả luyện bí pháp “Phản lão hoàn đồng”. Nàng chết, trọn đời chàng ân hận mãi không bao giờ nguôi.
Nàng là người nghĩa muội tính tình thơ ngây, chân thật, chàng rất thương yêu, xem như cô em gái ruột thịt của mình, nếu cần đổi lấy sinh mạng để cứu được nàng, chàng vẫn không một chút từ nan. Nhưng tình thế hiện nay chàng muốn cứu nàng, là một chuyện khó hơn cả lên trời.
Hàn Tử Kỳ nghe trong lòng như có trận lửa đốt, nhưng nhất thời chưa biết phải làm sao giải cứu Tiểu Yến được an toàn, không bị mũi giới đao của tên sứ giả Luân Hồi giáo số sáu đâm vào cổ.
Từ ngày bước chân ra chốn giang hồ, đây là lần đầu tiên Hàn Tử Kỳ thúc thủ trước cảnh ngộ muốn cứu một người thân bị kẻ thù khống chế.
Giá nếu hiện giờ chàng xuất các tuyệt chiêu đã từng luyện được trong tòa bí thất, chưởng chỉ hoặc thanh Tử Hư thần kiếm cũng chỉ vô dụng, bởi vì tên sứ giả Luân Hồi giáo số sáu khôn quỷ đã đưa Tiểu Yến ra phía trước, dùng nàng làm cái mộc che chở cho hắn. Nàng sẽ chết trước khi hắn ngã ra.
Hàn Tử Kỳ đứng bất động, cặp lông mày lưỡi kiếm cau lại, để quyết định một hành động cuối cùng.
Đào Hoa phu nhân cũng hiểu rõ điều này. Hai tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm và số sáu là hai tên hung thần, nói ra là sẽ hành động nhưng thâm tâm của mỹ phụ không thể bó tay để mặc cho bọn chúng giải Tiểu Yến về Luân Hồi giáo.
Đào Hoa phu nhân đo lường từ chỗ mỹ phụ đứng tới tên sứ giả số sáu cách xa ngoài ba trượng không có một loại thân pháp ảo diệu nào, khinh công thần tốc nào phóng tới cứu nguy Tiểu Yến kịp lúc hắn thọc mũi giới đao vào cổ nàng.
Cho dù Đào Hoa phu nhân có trầm tĩnh đến đâu cũng không khỏi bối rối, lo sợ trước cảnh ngộ bế tắc hiện giờ.
Mỹ phụ đứng yên hết nhìn Tiểu Yến đến nhìn mũi giới đao đang ghim vào cổ nàng...