Cao Bàn Tử tìm Kỳ Yến làm chuyện này, chính là nhìn trúng việc người thanh niên Kỳ Yến này có bản lĩnh đích thực nhất định, nhưng mà ở đế đô lại không có bao nhiêu danh khí. Người như vậy khẳng định sẽ nóng lòng mở rộng thị trường, cũng nguyện ý ký hiệp định giữ bí mật với bọn họ.
Nào biết vị Kỳ đại sư này danh khí không lớn, cái giá cũng không nhỏ, ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, khó trách kém nổi danh hơn những đại sư khác ở đế đô.
Cao Bàn Tử tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lúc xuống cầu thang, còn không cẩn thận trẹo chân. Hắn trừng mắt liếc nhìn cầu thang một cái, cái tiểu khu rách này, thang máy bị trục trặc không nói, ngay cả hành lang cũng nhỏ hẹp như vậy.
“Cái gì mà đại sư, lại đi ở loại tiểu khu rách nát này!”
Hắn oán hận mắng một tiếng, quay đầu thấy hai bà bác xách theo đồ ăn liếc nhìn hắn. Hắn còn chưa mở miệng, hai bà bác liền hừ một tiếng, ấn mở cửa thang máy đi vào.
“Bệnh thần kinh.”
Một khắc cửa thang máy đóng lại, ba chữ kia nhẹ nhàng bay ra.
Cao Bàn Tử bị nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời, sau khi ngồi trên xe, mới nhớ tới việc gọi điện thoại cho Lục Tuyền, đem sự tình thêm mắm dặm muối nói với Lục Tuyền, Lục Tuyền bên kia không nói gì thêm, chỉ kêu hắn về trước.
Cúp điện thoại, Cao Bàn Tử chửi nhỏ một câu, vô cùng bất mãn với thái độ của Lục Tuyền.
Làm người đại diện của Lục Tuyền, so với ai khác hắn đều hiểu rõ Lục Tuyền căn bản không phải cái gọi là bạch phú mỹ (bạch phú mỹ: trắng giàu đẹp), hết thảy đều là giả vờ. Hiện tại bên phía Tôn gia đã biết tình huống chân thực của Lục gia, không nguyện ý để hai người kết hôn, mới âm ĩ ra nhiều chuyện như vậy.
Tôn gia ở trước mặt hào môn chân chính, có thể không tính là cái gì, nhưng mà đối với rất nhiều nghệ nhân liều chết liều sống đoạt tài nguyên, đoạt quyền phát ngôn mà nói, Tôn gia đã được gọi là hào môn phú quý. Cái chuyện sau khi Tôn gia biết chân tướng, sẽ không nguyện ý để Lục Tuyền vào cửa, hắn đã sớm đoán được.
Hiện tại để có thể gả vào Tôn gia, Lục Tuyền cầu thần bái phật, nương theo dư luận tạo áp lực cho Tôn gia, phương pháp gì cũng dùng qua, nhưng mà thái độ bên phía Tôn gia vẫn vô cùng ba phải thế nào cũng được, thái độ của mẹ Tôn Tường đối với Lục Tuyền cũng thực lãnh đạm, về sau dù cho có gả vào cửa, thì sống cũng không dễ.
Trong tay hắn đã có hai người mới rất có tiềm lực, nếu không phải là muốn Lục Tuyền giúp đỡ dẫn dắt nhân khí, hắn thật sự không muốn quản cái việc rách nát của Lục Tuyền. Hiện tại cái vòng luẩn quẩn này cạnh tranh kịch liệt như vậy, không có tác phẩm nhìn được, lại không có sắc đẹp áp chế những sao nữ khác, ngay cả đề tài lăng xê cũng không có gì mới mẻ, nhân khí sao có thể lên được?
Lăn lộn ở tuyến hai lâu như vậy, Lục Tuyền hiện tại không tiến ngược lại còn lui, kịch bản tốt không lấy được, phát ngôn có chút cấp bậc thì một cái cũng không có, mở đầu cực tốt nhưng kết quả thành như vậy, thật sự là tìm đường chết.
Thấy Cao Bàn Tử không thể chờ đợi được mà cúp điện thoại, Lục Tuyền nhìn chằm chằm màn hình di động thật lâu, cuối cùng cắn răng gọi điện thoại cho bạn bè trong giới.
“Ông chủ, hôm nay khí sắc của anh khá hơn nhiều đó, ” Lương Phong báo cáo công việc xong, nói đến chuyện ngoài lề, “Cần trà không?”
“Không cần, cám ơn.” Sầm Bách Hạc buông bút máy trong tay xuống, hai tay giao nhau đặt lên bàn, “Cậu biết Kỳ đại sư à?”
Lương Phong nghe vậy xấu hổ mỉm cười, “Phải, không lâu trước đó tôi với Kỳ đại sư từng gặp mặt.” Lúc ấy hắn muốn mời Kỳ đại sư xem bói cho ông chủ, thật không ngờ ngày hôm sau ông chủ liền gặp mặt Kỳ đại sư, hắn cũng liền không tiện nhắc lại chuyện này.
Sầm Bách Hạc gật gật đầu, khó trách mấy ngày hôm trước đến nhà tổ, biểu tình khi Lương Phong nhìn thấy Kỳ Yến sẽ kỳ quái như vậy.
Sầm Bách Hạc mở bàn tay mình ra, phía sau đường số mệnh ngắn ngủi kia, dường như có thêm một phân nhánh không rõ ràng, giúp hắn kéo dài đường sinh mệnh này.
“Cậu quen Kỳ đại sư sao?”
“Cái gì?” Lương Phong sửng sốt một chút, nghe thấy ông chủ biểu tình bình tĩnh hỏi về một người không liên quan, hắn có chút phản ứng không kịp, “Không, không quen, chỉ là mấy ngày hôm trước gặp qua một lần.”
Lương Phong cảm thấy mình giống như từ trong giọng nói đơn giản này, nghe ra một chút thất vọng. Hắn lấy ra danh thiếp của Kỳ đại sư, “Chỗ này của tôi có phương thức liên lạc với Kỳ đại sư, nếu ông chủ có chuyện tìm cậu ấy, có thể gọi vào dãy số này.”
Tiếp nhận danh thiếp, Sầm Bách Hạc nhìn danh thiếp thiết kế nền trắng chữ đen không hề hoa mỹ trong tay, thuận tay nhét danh thiếp lên giá danh thiếp ở trên bàn, “Tôi biết rồi.”
Lương Phong không hiểu tâm tư ông chủ, dứt khoát nói: “Vị Kỳ đại sư này… rất lợi hại, ông chủ nếu như anh có thời gian, có thể lén gặp mặt cậu ấy.”
Sầm Bách Hạc mở văn kiện ra, gật gật đầu với Lương Phong: “Tôi sẽ suy xét.”
Lương Phong ra khỏi văn phòng mới nhớ tới, ông chủ thế mà lại có lòng hiếu kỳ với Kỳ đại sư, cái này thật đúng là rất hiếm có!
Hắn nghĩ nghĩ, quay đầu muốn nói với ông chủ, con người Kỳ đại sư cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc thích tùy duyên, ông chủ và Kỳ đại sư… có duyên không?
Ngoài tiểu khu của Kỳ Yến có một tiệm vịt nướng buôn bán đặc biệt tốt, hơn nữa tiệm này không thể mua qua mạng, muốn ăn đồ ăn của tiệm, cũng chỉ có thể xếp hàng. Để có thể ăn được một con vịt, Kỳ Yến đã xếp hàng hơn nửa giờ, chính là phía trước còn xếp không ít người.
Rảnh đến nhàm chán cậu bắt đầu nhìn tướng mạo người ta, anh trai hình xăm vừa mới xách theo một bịch vịt rời đi, tướng mạo hung hãn đến mức có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm, trên thực tế lại là một nam nhân tốt vô cùng có tình thương, trên người hắn còn mang theo một tầng kim quang công đức nhàn nhạt.
Nam nhân kính mắt nhã nhặn ở phía sau, vừa đi vừa gọi điện thoại cho bà xã mình, nhưng mà trên mặt hắn lại phiếm hoa đào, có khả năng đã ngoại tình trong lúc hôn nhân.
Sau đó lại nhìn vài người, những người này đều có đủ loại khuyết điểm, cũng có đủ loại ưu điểm, có điều không ai có tướng mạo đại gian đại ác giết người phóng hỏa. Cuối cùng khi cậu rốt cuộc mua được con vịt, nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào, quay đầu nhìn, có một cậu trai trẻ tuổi đang ôm hoa cầu hôn một cô gái xinh đẹp.
Người qua đường xem náo nhiệt sôi nổi vỗ tay khen hay, thậm chí có người thúc giục cô gái đáp ứng cậu trai, nhưng mà sắc mặt cô gái lại đầy lúng túng, trên mặt không thấy cảm động, chỉ có khó xử.
Thấy cô gái xinh đẹp vẫn luôn không đáp ứng, bên cạnh đã có người bắt đầu nói xấu. Nói cái gì mà nếu cậu trai đó chạy xe sang, mang nhẫn kim cương lớn tới, không chừng cô gái này liền đáp ứng linh tinh. Còn có người nói cậu trai này lợi dụng dư luận, cố ý ở trước mặt nhiều người như vậy cầu hôn, khiến cô gái không xuống đài được.
Cái nhìn của người qua đường vây xem không đồng nhất, nhưng có một điểm chung, chính là mọi người đều là quần chúng ăn dưa* không rõ chân tướng.
*Ăn dưa: một cụm từ thường dùng để nói chuyện phiếm trên internet, dùng để hình dung những người vây xem một chuyện gì đó, không biết rõ chân tướng.
“Anh đứng lên trước đi, đừng có quỳ.” Cô gái vươn tay kéo cậu con trai, cậu trai lại tránh ra.
“Em không đáp ứng anh, anh liền không đứng dậy.” Cậu trai giơ hoa tươi, vẻ mặt thâm tình.
Mọi người vây xem lại ồn ào một lần nữa: “Đáp ứng hắn, đáp ứng hắn.”
Bị nhiều người như vậy ồn ào, trên mặt cô gái có chút không nhịn được, nói thẳng: “Muốn quỳ vậy anh cứ quỳ đi!” Nói xong, xoay người muốn đi.
Dường như cậu trai đã sớm dự đoán được cô gái sẽ có phản ứng này, hắn một phát bắt được cánh tay cô gái, gắt gao nắm lấy không cho cô đi: “Lâm Lâm, vì sao em không nguyện ý đáp ứng anh, chẳng lẽ cũng vì anh không xe không nhà bộ dạng không đủ đẹp trai sao?”
“Anh buông tay! Sau này anh đừng đến phiền tôi nữa được không?!” Cậu trai sức lực lớn, khiến cô gái tên Lâm Lâm căn bản giãy không ra, cô đau đến mày đều nhíu lại, “Anh buông tay!”
“Anh không buông, chính là không buông!” Cậu trai hiểu đã không còn hy vọng, giọng điệu trở nên cứng rắn, “Em thật sự không đồng ý gả cho anh sao?!”
“Không đồng ý! Không đồng ý! Anh buông tay cho tôi!”
Cậu trai bị lời của cô gái kích thích đến hai mắt đỏ lên, sờ tới sờ lui trong túi quần, thế mà lại móc ra một con dao nhỏ dài bằng hai ngón tay, trở tay đặt ở trên cổ Lâm Lâm, mất lý trí hét lớn: “Là em ép anh!”
Mọi người gần như không kịp phản ứng, làm thế nào bọn họ cũng thật không ngờ, tình cảnh cầu hôn đang êm đẹp sao lại biến thành lưỡi dao sắc hướng về nhau. Sau khi mọi người sửng sốt một hồi lâu, mới thét chói tai chạy ra bốn phía, báo cảnh sát báo cảnh sát, khuyên nhủ khuyên nhủ cậu trai đừng xúc động, hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Kỳ Yến cảm thấy vận khí mình đặc biệt kỳ ba, luôn dễ dàng gặp được những sự kiện có xác suất nhỏ, nói ví dụ như loại sự kiện “chàng trai cầu hôn không thành, lưỡi dao sắc hướng vào nhau” có thể lên các tờ báo lớn này, lại chẳng hạn như sự kiện “người hai phe cãi nhau, một phe trong đó tức giận ném đứa trẻ”, nếu như có thể đem vận khí bình xét cấp bậc, vậy cấp bậc may mắn của cậu phải là E.
Giao vịt nướng cho nhân viên tiệm vịt nướng, để cô bé trông giúp mình, cậu nhìn xuống đồng hồ, cảnh sát đại khái còn khoảng năm phút đồng hồ nữa mới có thể chạy tới, nhưng mà lấy trạng thái cảm xúc của cậu trai này, nếu không khống chế thật tốt, nơi này có khả năng sẽ phát sinh sự kiện đổ máu.
“Anh đẹp trai, có lời gì không thể nói đàng hoàng, ” Kỳ Yến chen đám người ra, đi đến phía trước nói, “Thiên nhai nơi nào không có hoa thơm, tôi thấy bộ dạng anh rất đẹp trai, sao lại coi trọng một người con gái như vậy? Bộ dạng của cô ấy, không quá xứng với anh đâu!”
Nhìn từ tướng mạo người thanh niên này, hắn gia cảnh bần hàn, trạng thái tự ti đến cực độ kiêu ngạo, cho nên thích nhất là người khác khích lệ và tâng bốc, nhưng mà khi có người làm tổn thương mặt mũi hắn, hắn sẽ trở nên vô cùng cực đoan, thậm chí sẽ trả thù xã hội.
Quả nhiên, sau khi Kỳ Yến thốt lời này ra khỏi miệng, cậu trai đó rốt cuộc không gào to mất lý trí nữa, mà là nhìn chằm chằm Kỳ Yến, “Cậu nói thật hả?”
“Đương nhiên là thật, anh là bởi vì quá si tình với cô gái này, chướng mắt những cô gái khác, không thì con gái theo đuổi anh đã sớm được từng tá từng tá rồi, ” hai tay Kỳ Yến cắm ở trong túi quần, không dấu vết tới gần hắn hai bước, “Anh bạn, anh nói xem anh có nghĩ không thông hay không, tuổi còn trẻ lớn lên lại đẹp trai, cố tình lại si tâm một mảnh với một cô gái trang điểm đậm như vậy. Không phải chỉ là con gái thôi sao, nếu cô ta không cảm nhận được, anh liền đổi một người thích anh, treo cổ trên một thân cây, không có lời biết bao nhiêu?”
Có lẽ bình thường người khích lệ cậu trai này quá ít, hiện tại hắn nghe được lời Kỳ Yến, liền không quan tâm tới Lâm Lâm bị hắn nắm cổ nữa, liên tiếp truy vấn Kỳ Yến, muốn nghe được càng nhiều lời khích lệ.
“Tôi lừa anh làm gì?” Kỳ Yến vẻ mặt sùng bái nhìn cậu trai đó, “Nhìn tướng mạo anh, sau này sẽ là mệnh đại phú đại quý, khi còn bé có phải từng có người nói với anh, rằng sau khi lớn lên anh khẳng định có phúc khí không?”
“Đúng vậy,” Kỳ Yến cười hì hì nói, “Chỉ tiếc học nghệ không tinh, chỉ có thể nhìn ra ai mệnh tốt mệnh không tốt, nói ví dụ như tướng mạo của anh, tôi có thể nhìn ra được.”
Nói xong cậu hâm mộ ghen tỵ nói: “Mệnh ngày sau đại phú đại quý như anh, bình thường tôi rất ít nhìn thấy. Có điều… trên lỗ tai anh có phải có một nốt ruồi không?”
Cậu trai mờ mịt lắc đầu, bắt đầu nhớ lại xem trên lỗ tai mình đến tột cùng có nốt ruồi hay không, Lâm Lâm bị hắn cưỡng ép sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chỉ là dao nhỏ đặt ngay trên cổ cô, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô một cử động nhỏ cũng không dám.
Kỳ Yến đi từng bước một tới gần, dừng lại ở chỗ cách cậu trai ba bước, “Anh bạn, lúc anh đi học, có phải thường thường có bạn học nữ trộm nhìn anh không?”
Cậu trai nghĩ nghĩ: “Có.” Thật nhiều ký ức thời học sinh đã không còn quá rõ ràng, nhưng mà sau khi được người trẻ tuổi mặt con nít trước mắt nhắc nhở, hắn thật sự cảm thấy có không ít bạn học nữ đã từng trộm nhìn lén mình.
“Anh nói xem anh tạo bao nhiêu nghiệt, tổn thương trái tim của bao nhiêu cô gái?” Kỳ Yến nhíu nhíu cằm, “Kẻ địch chung của phái nam mà!”
Đối với người như thế này, thỏa mãn lòng hư vinh nam nhân của hắn là chuyện vô cùng quan trọng. Trong cuộc sống, thường có một số người luôn tự biên tự diễn là có bao nhiêu người thích họ, tuy rằng trên thực tế căn bản chẳng có ai hiếu kỳ với bọn họ cả.
Người con trai trẻ tuổi cầm dao này chính là thuộc loại người cực độ tự ti, không thì dưới tình huống như vầy, hắn cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với lời nói thổi phồng của cậu.
Bởi vì không có ai khích lệ hắn, cho nên khi có một người nguyện ý khích lệ hắn, liền có vẻ vô cùng trân quý.
Ngay khi đối phương bị các loại lời nói thổi phồng của cậu, thổi đến cả người đều hưng phấn, Kỳ Yến một phen bắt được tay người thanh niên, đẩy cô gái bị hắn giam ở trong ngực ra ngoài, trở tay gõ một cái trên mu bàn tay hắn, dao nhỏ trong tay hắn theo đó mà rơi xuống.
Cô gái bị Kỳ Yến đẩy ra cũng thông minh, nhặt dao nhỏ lên liền chạy tới chỗ nhiều người, phát huy tốc độ chạy nhanh nhất trong cuộc đời, rất nhanh liền cách Kỳ Yến và cậu trai trẻ tuổi vài chục bước.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỳ Yến: hãy gọi tôi là tiểu Tiền Tiền vận khí kỳ ba thấy việc nghĩa hăng hái làm.