Triệu Cát bị Lý Sư Sư nũng nịu, giọng nói cũng mềm ra, dùng tay chạm vào nơi mềm mại của nàng, thở dài nói:
- Khanh cũng thật biết đùa bỡn trẫm… được, trẫm sẽ không miễn cưỡng khanh. Dù sao trẫm chỉ cần đến gặp khanh, đã có đường ngầm để đi, cũng rất thuận tiện, tùy thời có thể say gối mỹ nhân, vậy thì không ngại nữa… Tối nay cứ tha cho khanh một lần đi!
Sư Sư vừa nghe, vội yêu kiều kêu lên:
- Vạn tuế gia phúc an! Vạn tuế gia vạn vạn tuế!
Thích Thiếu Thương ở bên ngoài nghe được lại cười lạnh.
Tuy nói hoàng đế Triệu Cát này lại từ trong một ca khúc, suy đoán ra Lý Sư Sư có khả năng mập mờ với Chu Bang Ngạn, nhưng đường đường là vua của một nước, nên xem vạn dân nước sôi lửa bỏng là việc chính, còn hắn lại sa vào trong những tiểu tiết này, cùng với tình sự nam nữ, đâu còn tâm trí quan tâm đến quốc gia đại sự. Đây rốt cuộc là họa hay phúc, là không có chí khí chứ không phải xem xét từng li.
Thích Thiếu Thương cũng không nghĩ tới, ý nghĩ này của y rất giống với Vương Tiểu Thạch mấy năm trước. Sau khi Vương Tiểu Thạch giao đấu một trận với thủ hạ của Thái Kinh tại Sầu Thạch trai, vội vã lưu lại một bài từ, khiến Thái Kinh suy đoán ra con người Vương Tiểu Thạch này chí khí phi phàm.
Thế nhưng, đồng dạng, đồng lý, đường đường là thừa tướng một nước, lại phí tâm vì đấu tranh nhỏ nhặt trên nhân sự, khác biệt nhỏ nhặt trên chữ viết, nào có thể đặt tâm lực vào việc cải thiện đời sống của nhân dân?
Một tể tướng đã như thế, hiện giờ hoàng đế cũng như vậy, thử hỏi quốc gia này làm sao có thể bất bại? Làm sao có thể bất vong?
Quốc gia sắp vong, yêu nghiệt xuất hiện, mà người chịu khổ nhất định là bình dân bá tánh.
Điểm này nghìn đời không thay, kiếp này không đổi.
Thứ thay đổi là Thích Thiếu Thương.
Nhìn thấy cảnh này trong phòng, trong lòng y giống như có sóng cả vạn trượng đánh vào.
Y thật sự không nhìn nổi.
Y quay đầu bước đi.
Thế nhưng y vừa quay đầu, lại không đi được.
Bởi vì y nhìn thấy một người, đang chờ y dưới ánh trăng.
Người này không phải bản thân y, mà là hán tử kia, Tôn Công Điệt.
Không biết từ khi nào, hắn đã đứng dưới ánh trăng, trên nóc nhà, sau lưng Thích Thiếu Thương.
Nếu không phải trên tay hắn ôm một chiếc tiêu vĩ cầm cổ xưa như sắt không phải sắt, Thích Thiếu Thương vừa thấy còn tưởng rằng lại gặp chính mình.
Nhưng lần này thật sự không phải chính y, mà là hán tử ngang ngược lông mày như kiếm, chỉ xéo tóc mai, môi mỏng như kiếm, mày giương như kiếm, mắt sáng như kiếm, nếp nhăn như kiếm, cao gầy như kiếm, áo trắng như kiếm.
Hán tử kia đã đến sau lưng y tám thước, cả người giống như một thanh kiếm rời khỏi vỏ.
Kiếm lạnh.
Nụ cười của hắn cũng lạnh.
Nhưng đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo kia lại có phần ấm áp.
Cũng không biết vì sao, Thích Thiếu Thương nhìn thấy người này, chợt sinh ra một loại cảm giác “nháy mắt chết, chớp mắt vong, trong một hơi thở”.
Thích Thiếu Thương nhìn thấy người này, đến tình cảnh này, đã biết rõ đó không phải là mình, nhưng vẫn cảm thấy đối phương gần như chính là mình, ít nhất là rất giống “mình”.
Y gần như nhìn thấy một “mình” hoàn toàn không phải “chính mình”.
Y đã nhìn thấy, có phần ngơ ngẩn, nhưng không kinh ngạc, giống như đó là một chuyện nên xảy ra từ sớm, chỉ có điều trước đó một khắc y còn không biết khi nào nó sẽ xảy ra. Câu đầu tiên của y là:
- Ngươi đàm luận với Sư Sư, là nói cho ta nghe.
Hán tử kia nói:
- Ta đã sớm biết ngươi ở bên ngoài.
Thích Thiếu Thương nói:
- Ba ngày trước, ta cũng biết ngươi ở bên ngoài nghe lén.
Tôn Công Điệt nói:
- Cho nên, tối nay ta hỏi lại lần nữa, để cho ngươi cũng nghe được, xem thử Sư Sư ở sau lưng nói ngươi thế nào.
Giọng nói của hai người đều rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ ở trên chỗ cao, dưới trăng thanh gió mát này mới nghe được.
Bọn họ cũng không dám kinh động, một khi kinh động bên dưới, người hộ giá có thể sẽ lũ lượt kéo ra. Khi đó cho dù có thể toàn thân rút lui, cũng nhất định gặp phải phiền toái.
Cho nên bọn họ tiếp tục thấp giọng nói nhanh.
Chỉ nói cho đối phương nghe.
Chỉ có đối phương mới nghe thấy, nghe hiểu, nghe rõ. Trên dãy mái nhà cố đô cổ xưa, bọn họ đối thoại, đối diện, cũng đối kháng với nhau như vậy.
Ánh mắt của Tôn Công Điệt chuyển sang nhìn vào đóa hoa trong tay Thích Thiếu Thương
- Ngươi muốn tặng cho nàng?
Thích Thiếu Thương nhìn đóa hoa trong tay một chút, trăng sáng như gương, mộng ảo không hoa.
Tại khoảnh khắc y cúi đầu nhìn hoa, Tôn Công Điệt đột nhiên cảm giác được có phần tâm lạnh, cũng có phần tâm động, càng có phần tâm đau.
Bất diệt như mộng.
Trăng sáng gió trong.
Hắn chỉ cảm thấy người trước mắt trắng như trăng, sáng như trăng, lạnh như trăng, dáng vẻ như trăng, cũng ôn hòa như trăng, lại thê lương và bi thương như trăng.
Vậy thì giống như một “hắn” khác, trên nóc nhà nửa đêm thần bí này, để hắn gặp phải, gặp được, gặp gỡ nhau.
Khiến hắn nhất thời không phân biệt rõ.
Là địch hay bạn?
Là đúng hay sai?
Là ta hay hắn?
Là quá khứ hay tương lai?
Là mộng? Là thật?
Là có? Là không?
Mùa hạ đang lúc áo xuân mỏng.
Dưới trăng tròn khi xuân hạ giao nhau này, hai người vừa lúc gặp nhau trên mái cao cố đô.
Diêm mái hiên vạn nhà đều ngủ.
Hoàng đế đương triều và hồng phấn thanh lâu nổi danh đang chung chạ trong phòng, đã thổi tắt đèn.
Đèn tắt, trăng sáng.
Hoa giữa ngón tay y.
Đàn ở dưới nách hắn.
Đây là một đêm trăng, có bi thương, không giấc mộng.
Thích Thiếu Thương đột nhiên nói:
- Hoa này, không tặng nữa. Nếu tặng, vậy tặng cho ngươi đi!
Tôn Công Điệt cười:
- Ngươi tặng hoa cho ta?
Thích Thiếu Thương nói:
- Tặng hoa cho ngươi là thăm hỏi ngươi, dù sao ngươi cũng là đạo tặc hái hoa mà.
Dưới đêm trăng, Tôn Công Điệt dường như hơi chấn động.
Hắn bắt đầu tháo tấm vải nhung bọc chiếc đàn của mình ra.
Thích Thiếu Thương vẫn nói:
- Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi là ai.
Sát khí trong mắt Tôn Công Điệt bừng lên, sắc như vầng kiếm:
- Vậy ta là ai?
Thích Thiếu Thương nói:
- Gần đây trên giang hồ xuất hiện một tên sát thủ nổi tiếng, cũng là dâm ma tiếng xấu vang lừng. Người của quan phủ, triều đình, lục lâm, võ lâm, hai đạo hắc bạch đều đang tìm hắn tính sổ. Nghe người ta đồn hắn dâm không đức hạnh, nhưng người mà hắn giết dường như đều là những kẻ tội ác tày trời.
Tôn Công Điệt cười, nụ cười rất cô, cũng rất độc, hơn nữa còn ngạo ngạn.
Thích Thiếu Thương nhìn chăm chú vào hắn, nói:
- Nghe nói dâm ma kia vẫn đang hoạt động khắp nơi, gần đây còn nhiều lần xuất hiện trong kinh, từng lấy tên giả là Tôn Tiểu Huệ, Tôn Lê Tử, Tôn Gia Linh, Tôn Hoa Thiến.
Sau đó y nói từng chữ từng câu:
- Hiện tại hắn đang dùng tên giả là Tôn Công Điệt.
Nếu như nói Tôn Công Điệt nguyên bản giống như một thanh kiếm, vậy thì hiện giờ kiếm của hắn đã hoàn toàn rút ra khỏi vỏ.
Kiếm sắc bén.
Đó là một thanh kiếm kiêu ngạo, một khi rời vỏ quyết không trở về vô ích.
Hắn hỏi:
- Như vậy, ta là ai?
Thích Thiếu Thương cười, nụ cười của y rất thoải mái, cũng rất tịch mịch.
Rất tịch mịch, nhưng không lạnh nhạt.
Y nói, chỉ ba chữ:
- Tôn Thanh Hà.
Sau đó y không nói thêm nữa, nhưng thần thái của y giống như trăng sáng đầy trời.
Ngón tay của y vẫn nhón hoa.
Tay của y rất nhỏ, rất thanh tú, giống như tay của nữ nhân.
Trăng đang chiếu vào trên cánh hoa giữa ngón tay y.